Đô Thị Tàng Kiều

Chương 474: Chương 474: Mâu thuẫn không thể tránh khỏi được!






Diệp Lăng Phi ngáp một cái rồi đi đón Đường Hiểu Uyển, chiều hôm qua sau khi cùng Chu Hân Minh về nhà hai người liền quấn lấy nhau. Diệp Lăng Phi có ý muốn phục thù Chu Hân Minh giận hắn ở đường Thiên Tân, vì thế đặc biệt dùng lực, Chu Hân Minh như bay lên tận thiên đường luôn, sau đó liên tục xin hắn, Diệp Lăng Phi mới chịu thu tay lại. Kết quả tối hôm qua cả hai người chẳng ai ăn cơm cả, đều nằm trên giường ngủ để hồi phục thể lực.

Diệp Lăng Phi ngủ hơn mười tiếng đồng hồ vẫn còn cảm giác buồn ngủ. Nghĩ đến hôm qua tiếng rên rỉ thâu tận xương cốt của Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi liền cảm giác ngứa ngáy trong lòng, khó khăn lắm mới khiến cho bản thân có thể bình tĩnh lại được, thầm thở dài một hơi nghĩ bụng:

- Đàn bà xem ra quả thật có chút giống thuốc phiện, đó chính là càng hít càng muốn hít, đặc biệt là loại mỹ nữ giống như Chu Hân Minh, thật sự gọi là thuốc phiện có độ thuần khiết cao trong các loại thuốc phiện, chỉ cần dính lên là có hối hận cũng không kịp.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng biệt thự bên quảng trường Hải Tinh của mình, hắn không có xuống xe mà gọi điện cho Đường Hiểu Uyển hỏi:

- Hiểu Uyển, ngủ dậy chưa? Sắp đến giờ làm rồi đó!

- Dậy từ sớm rồi, em đang ở trạm xe buýt đợi xe đi làm đây.

Diệp Lăng Phi vừa nghe liền vội vàng nói:

- Tiểu nha đầu em sao lại còn ngồi xe buýt đi, anh còn định đi đón em đi làm nè, ừm, giờ em đang ở trạm xe buýt nào, anh đến đón em đi làm.

- Được thôi, em đang sầu vì người quá đông đây nè, Diệp đại ca, anh đến nhanh nha, em đang đứng trước trạm xe buýt đường 22 bên quảng trường Hải Tinh.

Đường Hiểu Uyển nói.

- Diệp đại ca, anh cần bao nhiêu thời gian?

- Ba đến năm phút nhé.

Diệp Lăng Phi không nói nhiều với Đường Hiểu Uyển, cúp máy quay đầu xe chạy thẳng đến trạm xe đường 22 của quảng trường Hải Tinh.

Đến trạm xe đường 22 liền nhìn thấy không ít người đang đứng đợi xe ở trước trạm xe buýt, những người này có một số là người sống ở gần đây, có một số đến đây là để đổi trạm, vừa nhìn là thấy người vẫn còn rất đông. Thứ hai mọi người đều đi làm cả, không nghĩ cũng biết người ở đây đông như thế nào. Xe Diệp Lăng Phi vừa dừng lại bên đường thì Đường Hiểu Uyển đã chạy qua mở cửa xe bước lên.

- Tiểu nha đầu, sao em không đợi anh qua đón, làm gì mà tự mình phải đi xe buýt chứ.

Diệp Lăng Phi vừa lái vô lăng cho xe vòng qua chiếc xe buýt 22 trước mặt vừa nói.

- Em nghĩ Diệp đại ca rất bận không nhất định sẽ đến đón em, hôm nay mới sáng sớm em đã cùng Đình Đình đi ra ngoài rồi, muốn đến công ty sớm một chút. Nhưng không ngờ em tìm trạm xe buýt 22 cả nửa ngày, kết quả lúc em vừa đến được thì vừa đúng lúc chiếc xe buýt 22 chạy qua. Em đành phải đợi chuyến sau.

Đường Hiểu Uyển vừa lên xe liền lấy ra chai nước suối và bánh mì từ trong túi xách, nhìn có vẻ như chưa ăn sáng, Đường Hiểu Uyển mở nắp chai nước suối uống một ngụm xong rồi đậy nắp chai nước suối lại hỏi:

- Diệp đại ca, anh ăn sáng chưa?

- Ăn rồi, em cứ từ từ mà ăn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Có điều ăn bánh mì không tốt đâu, hay anh dừng xe lại bên đường, mua thêm một ít bánh quẩy, bánh trứng nữa?

- Không cần, không cần đâu. Diệp đại ca, em ăn bánh mì rất ngon mà.

Đường Hiểu Uyển cắn một miếng bánh mì, nhai nhai nói:

- Diệp đại ca, em... chuyện đó của bố em thế nào rồi?

- Việc xong rồi, hôm qua anh đã xử lý xong, chỉ là chưa nói với em.

Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển một cái cười nói:

- Em hãy để tâm đến cái bụng của em đi kìa, chỉ cần em và bố em đừng nói thì mẹ em sẽ không biết được.

Đường Hiểu Uyển thở một hơi dài nói:

- Em chỉ lo chuyện này của bố em, thật ra, con người bố em rất tốt, tuy trong lòng em có thể hiểu được bố em, nhưng em luôn cảm giác bố em làm như vậy là có tội với mẹ em, em không nói ra được, có thể là em không muốn nhìn thấy bố mẹ em cãi nhau. Diệp đại ca, bố mẹ hầu như chưa từng giận nhau, từ sau khi em nhận thức được sự việc đã không nhìn thấy mẹ và bố cãi nhau, vì thế em luôn cảm giác mẹ em rất đáng thương, hừ, không nói nữa, không nói nữa, nghĩ đến là buồn. Anh nói xem mấy năm nay sao đàn ông đều lại thích như vậy... A, Diệp đại ca, em nói sai rồi, em hay nói bậy lung tung.

Đường Hiểu Uyển vừa nói xong liền nhận thức được Diệp Lăng Phi cũng là một thằng đàn ông, hơn nữa còn là một thằng đàn ông đã lập gia đình, vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển liền cảm thấy được mình không có tư cách để nói tiếp nữa.

Diệp Lăng Phi vốn không hề để ý tới điều đó, hắn cười nói:

- Tiểu nha đầu, em đừng có nghĩ bậy nữa, làm việc cho tốt đi, hây, em và Đình Đình sống thế nào?

Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển liền chu môi cười nói:

- Em và Đình Đình sống rất tốt, có điều, từ Đình Đình em biết được một số chuyện, Diệp đại ca, nếu như anh muốn biết thì nhớ phải mời em bữa cơm đó, nếu không em sẽ không nói cho anh biết đâu.

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn đoán Vu Đình Đình chẳng qua là nhắc đến hắn với Đường Hiểu Uyển, chẳng lẽ Vu Đình Đình nói chuyện của mình với cô ấy cho Đường Hiểu Uyển nghe sao?

Diệp Lăng Phi thả Đường Hiểu Uyển xuống bên quảng trường trước công lớn tập đoàn Tân Á. Đường Hiểu Uyển đi qua quảng trường đến trước cửa lớn của tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi lại chạy xe đến bãi đỗ xe, hắn vừa xuống xe đúng lúc nhìn thấy chiếc Benz màu trắng của Trương Lộ Tuyết chạy vào bãi đỗ xe.

Diệp Lăng Phi dừng lại nhìn Trương Lộ Tuyết xuống xe. Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc váy màu đen, ngang eo thắt một thắt lưng màu đen rộng bằng bàn tay, hai chân mang tất len, khắp người là kiểu OL xinh đẹp gợi cảm khiến cho dáng người vốn đã gợi cảm của Trương Lộ Tuyết càng khiến cho người ta mộng tưởng, đặc biệt là bờ mông phía sau nhô lên được che bởi chiếc váy đen càng hiện rõ sự gợi cảm, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền bị hấp dẫn liền, không nỡ dời con mắt khỏi cái mông mịn màng của Trương Lộ Tuyết.

Diệp Lăng Phi nhìn thây cách ăn mặc say đắm lòng người của Trương Lộ Tuyết thì trong lòng nhớ lại chuyện hôm đó với Trương Lộ Tuyết, trong lòng hắn thầm thở dài, nếu như là những người đàn ông khác thì lúc đó sẽ mừng chết đi được, không biết có bao nhiêu đàn ông khát vọng được phát sinh quan hệ với người con gái giống như Trương Lộ Tuyết, nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy đau đầu, nếu lúc đó hắn tỉnh táo, thì cho dù có người cầm dao kê cổ hắn, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình là một cặp oan gia, nếu để cho Bạch Tình Đình biết được chuyện này, không biết Bạch Tình Đình tức giận rồi có lập tức đòi ly hôn với hắn không nữa. Mà Trương Lộ Tuyết cũng không phải là gốc rạ tốt đẹp gì, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Đầu Diệp Lăng Phi đau như búa bổ, hắn rõ ràng biết mình và Trương Lộ Tuyết nói chuyện cũng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, nhưng sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết vẫn chào cô theo bản năng:

- Lộ Tuyết, chào buổi sáng!

Trương Lộ Tuyết hiện rõ sa sầm nét mặt xuống, cô nói lạnh như băng:

- Giám đốc Diệp, hãy chú ý cách dùng từ của anh, xưng hô Lộ Tuyết không phải cho anh tùy tiện gọi, phiền anh gọi tôi là Phó giám đốc Trương.

Diệp Lăng Phi từ sớm đã có chuẩn bị đối với phản ứng này của Trương Lộ Tuyết, vốn không hề có cảm giác bất ngờ gì cả. Theo như Diệp Lăng Phi thây được thì phản ứng này của Trương Lộ Tuyết chính là nói rõ Trương Lộ Tuyết đã rất cảm kích mình vì việc lần trước đã cứu cô, trong lòng rất mâu thuãn, nếu dựa theo tính cách trước đây của Trương Lộ Tuyết nói không chừng lúc này Trương Lộ Tuyết đã nói chuyện giữa mình với cô ấy cho Bạch Tình Đình nghe từ lâu rồi. Mấy ngày nay bên Bạch Tình Đình vẫn không có phản ứng gì cả. Diệp Lăng Phi biết Trương Lộ Tuyết vốn chưa nói gì với Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi thầm thở phào một cái, chí ít cũng nói rõ được lúc này vẫn chưa có vấn đề gì, bản thân hắn còn có thời gian từ từ giảng hòa mối quan hệ căng thẳng giữa Trương Lộ Tuyết, nghĩ đến đây Diệp Lăng Phi vội thay đổi nói:

- Phó giám đốc Trương, chào buổi sáng!

Trương Lộ Tuyết mặc kệ Diệp Lăng Phi, bước qua trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy thế đã thầm nghĩ bụng:

- Xem ra mình thật sự phải nghĩ cách để giải hòa mối quan hệ này rồi, chỉ là lúc này nhìn theo thái độ của cô ấy đối với mình, trong thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ không gian nào để giải hòa cả.

Diệp Lăng Phi vừa nghĩ vừa đi theo sau lưng Trương Lộ Tuyết bước vào cổng lớn của tập đoàn Tân Á.

Cách ăn mặc đồng phục OL cả người màu đen của Trương Lộ Tuyết quả thật đã thu hút ánh mắt của đàn ông, ngay cả ánh mát của các nhân viên nữ trong tập đoàn Tân Á cũng bị thu hút, có điều, so với ánh mắt mơ tưởng hão huyền của cánh đàn ông, thì ánh mắt của các nhân viên nữ càng thể hiện sự đố kị nhiều hơn. Chỉ là chướng ngại bởi thân phận của Trương Lộ Tuyết, cho dù nam nữ gì cũng đều không dám nhìn thẳng Trương Lộ Tuyết trước mặt cô.

Trương Lộ Tuyết đi đến trước cửa thang máy, nhìn thấy người ở trong thang máy đã đầy ắp, đợi thang máy lượt tiếp theo vậy. Lúc này Diệp Lăng Phi cũng đã đi qua, hắn đứng sếp hàng với Trương Lộ Tuyết, nói:

- Phó giám đốc Trương, cô khỏe chứ.

- Rất khỏe, cảm ơn sự quan tâm của giám đốc Diệp.

Trương Lộ Tuyết lạnh lùng đáp.

Diệp Lăng Phi trong nhất thời không biết nói gì đành đứng không ở đó. Lúc thang máy tiếp theo thì Trương Lộ Tuyết bước vào trong thang máy trước. Diệp Lăng Phi cũng bước vào theo, lúc này lại chen vào thêm mấy nhân viên đi làm. Thang máy ngay lập tức đã đầy ắp người. Trương Lộ Tuyết bị lấn đến góc trong cùng của thang máy, Diệp Lăng Phi cũng bị lấn tới mức sát vào người Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết trừng mắt hắn một cái nói:

- Anh làm gì thế hả, mau tránh ra.

- Tôi cũng chỉ bị lấn thôi, cô không thể trách tôi được.

Diệp Lăng Phi sát khuôn mặt làm ra vẻ sắp khóc vào người Trương Lộ Tuyết, miệng trách móc:

- Không phải là cô không nhìn thấy, người trong thang máy quá nhiều rồi, nè, đám thanh niên này đều là người của bộ phận nào thế, không nhìn thẫy lãnh đạo ở trong đây sao mà còn chen lấn, nói cho các người biết, nếu còn chen lấn nữa thì sẽ trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này của các người.

Những nhân viên này không ai là không biết Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là người khá nổi tiếng trong tập đoàn Tân Á này, đều biết tập đoàn Tân Á có một giám đốc như vậy là không thể đụng vào được. Nghe Diệp Lăng Phi vừa nạt lên, mấy người này ra sức lấn vào một chỗ, cố gắng nhường chỗ trống cho Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi mới tách ra khỏi Trương Lộ Tuyết nói:

- Ưm, thế này dễ chịu hơn chút.

Trương Lộ Tuyết chỉ là trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt đó khiến cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy so với ánh mắt Trương Lộ Tuyết lạnh lùng nhìn mình đã đỡ hơn rất nhiều, chí ít theo như Diệp Lăng Phi nhìn thấy, bây giờ Trương Lộ Tuyết đang nén uất ức, trong lòng cô rất mâu thuẫn, vốn không biết xử lý mối quan hệ với mình như thế nào.

Khó khăn lắm mới đến được bộ phận tổ chức, Trương Lộ Tuyết đi ra trước tiên thẳng đến văn phòng làm việc, còn Diệp Lăng Phi lại theo sau Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi vừa đi đến trước cửa văn phòng của mình thì nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đột nhiên từ cửa văn phòng của cô đi về phía mình, trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu căng thẳng, không biết Trương Lộ Tuyết định làm gì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.