Chu Hân Minh đã mua kính đen và mũ. Cách ăn mặc thế này khiến cho người ta có một loại cảm giác khác. Thường ngày Chu Hân Minh đều mặc đồng phục cảnh sát. Cho dù là tan ca về nhà cũng là quen mặc quần bò hoặc quần dài mát. Hôm nay đi dạo phố cùng Diệp Lăng Phi ăn mặc như thế này khiến cho Diệp Lăng Phi rất bất ngờ. Lại cộng thêm cái kính đen và mũ trắng càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác Chu Hân Minh thêm vài phần xinh đẹp gợi cảm.
Chính cách ăn mặt thế này của Chu Hân Minh nếu như khiến cho Diệp Lăng Phi trầm tĩnh nhìn thì hắn không dám nhận mỹ nữ chân dài gợi cảm xinh đẹp này chính là Chu Hân Minh. Diệp Lăng Phi liền cảm thấy kì lạ. Sao Chu Hân Minh lại nói đang làm việc nghiêm chỉnh. Thế là hỏi Chu Hân Minh rốt cuộc muốn làm gì.
Chu Hân Minh nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Người thông minh như anh sao lại không biết được em định làm gì chứ?
- Anh thật không biết. Chẳng phải có ca từ của một bài hát bảo tâm tư của con gái rất khó đoán đó sao. Anh làm sao biết được em lại muốn làm gì chứ.
Diệp Lăng Phi rất oan uổng. Hắn làm bộ mặt sắp khóc nói:
- Hân Minh, em nói cho anh biết đi. Anh thực sự đoán không ra.
- Đi đến đồn công an ở đường Thiên Tân, cái này mà còn phải hỏi.
Chu Hân Minh nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi không giống như đang giả vờ, cô cũng không muốn chơi trò cút bắt với Diệp Lăng Phi nữa nên nói:
- Trị an ở đây loạn như vậy, em không tin đồn công an ở đây không có vân đề. Em phải đi xem thử, nếu thật sự có vân đề, hừ, em cho bọn họ xem điều hay.
- Hân Minh, em lại thăng chức từ lúc nào thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em thăng chức? Em thăng chức gì chứ. Anh đừng có chơi trò cút bắt với em nữa, mau nói.
- Nêu như em không thăng chức thì em lo chuyện bao đồng làm gì. Em chính là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Người ta ở đây đã có đồn công an, cho dù có việc cũng không phải do em quản, chẳng phải còn có cục trưởng đó sao, đâu có đến lượt em quản.
- Hừ, cái xà hội này người có thái độ giống anh quá nhiều rồi nên mới loạn cả lên.
Xem ra Chu Hân Minh có vẻ hơi tức giận, hất tay Diệp Lăng Phi đang ôm eo cô ra liền thẳng bước đi.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Minh đã tức giận rồi liền vội vàng đuổi theo, lại ôm chặt Chu Hàn Minh lần nữa. Chu Hân Minh đã nổi cơn giận rồi nhìn thấy Diệp Lăng Phi lại ôm chặt mình, cô lại giận dữ hất tay ra lần nữa hét lớn:
- Anh buông tay ra, đừng có đụng vào em.
Chu Hân Minh vốn là một cô gái rất nóng tính, chỉ là ở cùng với Diệp Lăng Phi cô chưa bao giờ tức giận qua. Lần này chẳng biết tâm tình thế nào mà lại nóng giận như vậy, xị cả mặt xuống cũng chẳng thèm để ý gì đến Diệp Lăng Phi nữa mà thẳng tiến về phía trước.
Rát nhiều người đi đường đều đã dồn ánh mắt qua muốn xem đã xảy ra chuyện gì. Sự tức giận của Chu Hân Minh lần này khiến cho Diệp Lăng Phi nhận thức được mình đã thật sự đụng chạm đến Chu Hân Minh rồi. Nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ không thấu tại sao chỉ vì một câu nói của mình mà Chu Hân Minh lại tức giận như vậy, trước đây mình cũng hay nói như vậy mà. Hẳn chẳng hiểu ra sao cả. Nhưng tóm lại là không thể làm bất cứ chuyện gì khiến cho Chu Hân Minh giận. Da mặt của Diệp Lăng Phi cũng dày thật, bị Chu Hân Minh nạt giữa đám đông nhưng vẫn cười híp mắt tiếp tục đuổi theo. Lần này hai tay hắn ôm chặt Chu Hân Minh, cho dù Chu Hân Minh có vùng vẫy thế nào Diệp Lăng Phi cũng không chịu nới tay.
Chu Hân Minh vùng vẫy được một lúc thấy mình không thể nào vùng thoát ra được, cô giận dữ nói:
- Diệp Lăng Phi, anh buông tay ra cho em, nếu như không buông tay ra em sẽ trở mặt với anh chừ.
- Nếu anh buông tay ra anh sẽ hối hận cả đời, anh tuyệt đối không buông tay.
Diệp Lăng Phi lại giở thủ đoạn chơi xỏ lá, bất luận ngữ khí của Chu Hân Minh có nghiêm khắc đến mức nào thì hắn vẫn bày ra bộ mặt cười híp mắt, phụ nữ sợ nhất là cái này, nếu như trong lúc phụ nữ đang tức giận mà đàn ông cùng tức giận vậy thì coi như tiêu. Cơn giận dữ của phụ nữ sẽ càng dữ tợn hơn, vốn dĩ là một đôi tình nhân đang yên đang lành, chỉ là vì một chuyện cãi nhau nhỏ nhặt mà đòi chia tay. Phụ nữ sợ nhất chính là loại đàn ông như Diệp Lăng Phi, bất luận Chu Hân Minh có nói gì đi chăng nữa thì Diệp Lăng Phi vẫn cười híp mát dỗ dành Chu Hân Minh. Chu Hân Minh xem như có chỗ để giải tỏa nỗi bực tức, như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ bám theo cô dỗ dành cả nửa ngày, cuối cùng thì sắc mặt cũng đã phục hồi lại.
- Buông em ra, em hết giận rồi.
Chu Hân Minh nhẹ nhàng nói.
- Không tin.
Diệp Lăng Phi vẫn không buông tay, ngược lại còn tăng thêm lực ôm càng chặt hơn, nói:
- Ngộ nhỡ em dùng mỹ nhân kế để lừa anh buông tay ra thì sao, em chạy rồi thì anh biết phải làm sao đây.
Khì khì, Chu Hân Minh bị Diệp Lăng Phi chọc cho phát cười lên luôn. Mắt cô kèm theo tia cười nghịch ngợm nói:
- Anh xem em đang làm gì chứ. Anh vừa buông tay là em chạy rồi. Hơn nữa hôm nay em mang dép lê đi, cho dù có chạy cũng chạy không được bao nhiêu cả, còn không bị anh đuổi kịp sao.
- Nói cũng đúng!
Diệp Lăng Phi buông tay ra, lại quan sát Chu Hân Minh một lượt, nhìn thấy Chu Hân Minh không còn giận nữa. Hắn mới ôm eo Chu Hân Minh nói:
- Hân Minh, em xem sắp trưa rồi. Chúng ta tìm một tiệm ăn nào đó gần đây ăn cơm đã, em cũng nguôi giận trước đã. Buổi chiều chúng ta đi tiếp, dù sao nếu đồn công an ở đây thật sự có vấn đề cũng chạy không thoát đâu, em thấy có được không.
Chu Hân Minh gật đầu, Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Minh đi tìm một quán ăn gọi hai đĩa cơm. Diệp Lăng Phi lại gọi thêm hai chai cô-ca, bật nắp ra đưa một chai đến trước mặt Chu Hân Minh. Chu Hân Minh nhận lấy cô-ca, sau khi uống một ngụm to thì đợi thức ăn mang lên. Chu Hân Minh nói:
- Em là cảnh sát. Sao có thế nhìn thấy chuyện như thế này lại không quan tâm chứ. Hơn nữa bố em là thị trưởng, nếu như gặp chuyện này mà em không hề quan tâm đến, anh nói xem con người em làm người có phải là có vấn đề không chứ. Muốn khiến cho em xem như không nhìn thấy gì à, em không làm được.
- Anh biết, lúc này chỉ là anh đùa với em thôi. Nhìn em giận thế, sau này anh không dám nói gì nữa, cùng em đi dạo im lặng là tốt nhất.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Minh không còn giận nữa hắn mới nói.
Lúc này Chu Hân Minh cũng đã nguôi giận rồi, ngược lại còn cảm giác lúc này thật có lỗi với Diệp Lăng Phi. Trước mặt nhiều người đi đường như vậy mà khiến cho Diệp Lăng Phi khó xử, cô ngượng ngùng xin lỗi:
- Xin lỗi, lúc này em không nên làm như vậy.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Minh lúc này đã nguôi giận rồi hắn ngược lại còn bắt nạt Chu Hân Minh. Làm giả bộ mặt rất không vui giáo huấn một trận:
- Hân Minh, lúc này anh không biết nên nói thế nào cả, chỉ là đùa một chút thôi, đáng để em giận dữ như thế không? Nếu lúc đó anh cũng giận như em, vậy hai tụi mình chẳng phải đã cãi nhau rồi sao. Hừ, anh chẳng biết nói em thế nào mới được cả. Thôi, em đừng có giận nữa.
Chu Hân Minh vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì sự xấu hổ trong lòng cô càng tăng thêm gấp bội. Cô đưa tay ra kéo tay Diệp Lăng Phi ngọt ngào nói:
- Em biết em sai rồi, sau này sẽ không dám thế nữa. Em thề lần sau sẽ không làm những chuyện như thế này nữa. Anh đừng có giận mà.
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Anh biết rồi, có điều, việc này tổn hại đến anh không nhỏ. Em phải nghĩ cách bù đáp cho anh đi.
Nói xong Diệp Lăng Phi lại kê miệng hắn lại bên tai Chu Hân Minh nói nhỏ:
- Hay chúng ta về nhà sớm hơn chút thân mật một trận có được không?
- Không được!
Chu Hân Minh đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nhưng mặt cô lại ửng đỏ cả lên, hiện rõ suy nghĩ thực sự trong lòng cô. Truyện "Đô Thị Tàng Kiều "
Hai người sau khi ăn xong cơm thì Chu Hân Minh liền đeo kính đen và đội mũ lên. Cùng với Diệp Lăng Phi đến đồn công an đường Thiên Tân báo án. Chu Hân Minh nói dối cô có một ví tiền bị kẻ trộm lấy cắp rồi. Người công an trực ban sau khi ghi chép cẩn thận tỉ mỉ dựa theo trình tự xong liền nói:
- Được rồi, chúng tôi sẽ điều tra. Có kết quả gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô.
- A! Vậy là xong rồi à?
Chu Hân Minh hỏi.
- Sao tôi nghe nói ở đây trộm rất nhiều mà. Lúc này tôi còn gặp một người bị trộm cướp ví tiền ở chính đường Thiên Tân này.
- Trị an của chúng tôi ở đây luôn luôn rất tốt, cô nói ở đường Thiên Tân này bị đánh mất ví tiền. Chúng tôi vẫn cần phải chắc chắn lại. Mấy năm nay trộm cắp ở đâu mà chả có. Cho dù cô có ngồi xe buýt cũng có thể gặp phải kẻ trộm, đừng có tùy tiện nói ở đây trộm cắp nhiều.
Người công an đó hiện rõ vẻ không hài lòng với cách nói này của Chu Hân Minh.
Chu Hân Minh nhìn vị công an đó, nói với ngữ khí không thiện cảm:
- Dựa theo lời anh nói, túi tiền của tôi bị người ta cướp mất là đáng đời. Tôi nói cho anh biết, thái độ của anh như vậy tôi có thể khiếu nại anh. Bây giờ tôi không hài lòng về anh, cần gặp đôn trưởng của các anh ở đây.
- Sao cô lại càn quấy như thế chứ. Tôi đã dựa theo trình tự mà ghi chép sự việc lại cho cô rồi. Có việc gì chúng tôi sẽ gọi cho cô. Còn như việc cô đòi gặp đồn trưởng của chúng tôi, vậy thì đợi đến ngày mai đi, không thấy hôm nay là cuối tuần sao, đồn trưởng của chúng tôi không có ở đây.
Chu Hân Minh cười nhạt nói:
- Cái giá của đồn trưởng của đồn công an các anh quá cao rồi đó. Trong khu vực của mình luôn xảy ra chuyện mà còn rảnh rỗi nghỉ ngơi. Ừm, rất thú vị.
Sau khi Chu Hân Minh buông ra câu này cũng không còn quấy rầy gì nữa quay người đi thẳng ra ngoài. Diệp Lăng Phi vốn tưởng Chu Hân Minh sẽ ở đây quấy rầy tiếp, dựa theo sự hiểu biết của hắn về Chu Hân Minh, hắn cho rằng Chu Hân Minh sẽ gọi cho được đồn trưởng của đồn công an này đến. Cần phải nói rằng Chu Hân Minh thực sự có được cái thực lực này. Nói thế nào thì bố của cô cũng là thị trưởng. Đừng nói là đồn trưởng của một đồn công an, ngay cả cục trưởng của cục cảnh sát cũng phải nói chuyện rất khách sáo với Chu Hân Minh, ai dám đụng đến cô ấy chứ.
Nhưng không ngờ Chu Hân Minh chỉ buông ra câu này rồi bỏ đi. Diệp Lăng Phi đuổi theo Chu Hân Minh thắc mắc hỏi:
- Hân Minh, sao em lại cho qua như vậy chứ?
- Ai nói là cho qua như vậy, em chỉ là đến xem thôi, em nhớ cái đồn công an này rồi, đợi ngày mai đi làm em sẽ nói với cục trưởng. Em xem thử cục trưởng sẽ làm thế nào.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Hân Minh, buổi chiều chúng ta đi đâu?
- Chẳng phải anh muốn về nhà sao?
Chu Hân Minh nói:
- Còn đi đâu nữa chứ!
Chu Hân Minh nói xong đột nhiên đỏ bừng cả mặt lên, cô lập tức ngậm miệng đi thẳng về phía trước.
Diệp Lăng Phi đầu tiên là sửng sốt rồi chợt hiểu ra. Trong lòng mới hiểu được tại sao lúc chiều Chu Hân Minh không quấy rầy ở đôn công an đường Thiên Tân nữa. Thì ra Chu Hân Minh đang nghĩ đến chuyện hắn nói ở trong quán ăn là muốn về nhà thân mật với cô một trận. Vốn dĩ lúc Diệp Lăng Phi nói câu này là do buột miệng nói ra. Nhưng lại không ngờ Chu Hân Minh vẫn ghi nhớ trong lòng. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Minh đỏ mặt đi phía trước vội vàng đuổi theo ôm eo Chu Hân Minh. Chu Hân Minh đẩy Diệp Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi lại ôm chặt tiếp. Lần này Chu Hân Minh không có đẩy Diệp Lăng Phi nữa, mà là dựa người mình vào người Diệp Lăng Phi, trên khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc