Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1918: Chương 1918: Mình đến rồi!(1)




Diệp Lăng Phi chưa bao giờ coi mình là thần, hắn biết rõ tên thế giới này còn có rất nhiều nhân vật lợi hại khác tồn tại, những kẻ giấu mình sau bức màn mới là đáng sợ nhất, bất cứ chuyện gì một khi người ta công khai, nó không còn đáng sợ nữa! Điều khiến Johann Vương làm cho người ta cảm thấy bất an nhất chính là việc không ai biết rõ thân phận của hắn, chính điều này khiến Diệp Lăng Phi luôn canh cánh trong lòng không thể an tâm, hắn càng không điều tra được bối cảnh của Johann Vương thì càng cảm thấy bất an. Khi hắn nghe Bạch Tình Đình nhắc tới những chuyện có liên quan Johann Vương, Diệp Lăng Phi thầm suy tính, hiển nhiên Johann Vương làm như vậy có mục đích gì hắn không đoán ra, nếu nói là vì Bạch Tình Đình thì từ những hành động của Johann Vương không hề thể hiện điều, nếu nói không phải, vậy thì mục đích Johann Vương làm như vậy lại là vì cái gì? Diệp Lăng Phi cũng không biết, thật ra thì trong lòng Bạch Tình Đình vẫn còn một số chuyện mà cô không nói ra, ví dụ như Bạch Tình Đình vẫn đang điều tra những người phụ nữ khác của Diệp Lăng Phi ở bên ngoài, cô không thể nói ra được.

Bởi vì Đỗ Thuận qua đời, Diệp Lăng Phi mới để lộ ra sự mềm yếu của hắn, khiến cho Bạch Tình Đình ý thức được Diệp Lăng Phi cũng chỉ là một người bình thường, không phải là một người sắt đá giống như cô tưởng tượng, Diệp Lăng Phi như vậy khiến cho Bạch Tình Đình càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn. Sức khỏe Diệp Lăng Phi đã khôi phục, ở lại thành phố Nam Dương thêm một ngày, sau đó mọi người quyết định ngày mai sẽ quay trở lại thành phố Vọng Hải.

Tất nhiên không cần phải lái xe chạy đường dài vất vả như lúc đến nữa, bọn họ sẽ đến một thành thị khác gần thành phố Nam Dương thành, sau đó lên máy bay về lại thành phố Vọng Hải. Lúc trời tối trước khi rời khỏi thành phố Nam Dương, Bạch Tình Đình chủ động thân mật với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình tỏ ra cực kỳ chủ động và hăng hái, phần lớn là vì Bạch Tình Đình muốn bù đắp những tổn thất đã gây cho Diệp Lăng Phi, phải biết rằng cách đây không lâu, Bạch Tình Đình đã đuổi Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng Bạch Tình Đình luôn cảm thấy áy náy vì chuyện này, thế cho nên trên giường, Bạch Tình Đình chủ động phối hợp với Diệp Lăng Phi, cố gắng hết sức để thỏa mãn Diệp Lăng Phi.

…………………………..

Trương Lộ Tuyết ngồi trong phòng làm việc tại công ty, đối diện với cô là một nhà đầu tư tự xưng là Trác Văn Quân. Trương Lộ Tuyết vốn không nói chuyện với người này lâu, cô có rất nhiều chuyện phải làm, không thể nào chú tâm đàm phán với người phụ nữ thoạt nhìn còn khá trẻ này được. Theo Trương Lộ Tuyết thấy, tập đoàn muốn phát triển tuy cần tài chính, nhưng cô không cho rằng từ đầu tư tài chính bên ngoài là con đường tốt nhất, ít nhất là Diệp Lăng Phi sẽ không đồng ý điểm ấy, trong tay Diệp Lăng Phi có rất nhiều tiền. Từ trước đó rất lâu Trương Lộ Tuyết đã biết được tin tức về tình hình tài chính của Diệp Lăng, lúc nào cần tiến cô có thể trực tiếp đề đạt với Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết không cần có người đầu tư gì cả.

- Trác tiểu thư, tôi nghĩ vừa rồi tôi đã trình bày rất rõ ràng, tập đoàn chúng tôi không cần bất kỳ một sự đầu tư từ bên ngoài nào, mặc dù cô trong tay rất nhiều tài chính, nhưng đối với chúng ta mà nói, những thứ đó không cần thết, chúng ta không cần bất kỳ một nguồn đầu tư nào khác cả!

Trương Lộ Tuyết nói,

- Tôi nghĩ cuộc nói chuyện giữa chúng ta có thể dừng ở đây rồi, tôi còn có việc khác cần giải quyết!

Trác Văn Quân cười cười, nói:

- Vậy được rồi, nếu tổng giám đốc Trương không có hứng thú với lời đề nghĩ của tôi, tôi cũng đành phải đi về thôi!

Trác Văn Quân đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng của Trương Lộ Tuyết. Lần này Trác Văn Quân đến tập đoàn, vốn cũng không mong đợi sẽ thành công, cô ta tới đây chỉ là do Johann Vương yêu cầu, muốn gây áp lực cho nơi này, khiến cho tập đoàn của Diệp Lăng Phi cảm nhận được áp lực. Rốt cuộc Johann Vương muốn làm gì, hiện giờ Trác Văn Quân cũng không rõ, không thể phủ nhận một điều, tất cả những gì mà Johann Vương làm đều khiến cho người ta không thể nào mà đoán ra được. Nhìn Trác Văn Quân rời đi, Trương Lộ Tuyết lại cầm lấy cái card visit để ở trên bàn, đối với những thứ ghi trên đó, Trương Lộ Tuyết cũng không có hứng thú, cô chỉ nghĩ tới một điêu mà Trác Văn Quân vừa mới đã nói lúc nãy, cô ta là bạn học thời đại học của Bạch Tình Đình, trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng không biết tại sao Trác Văn Quân lại phải nhắc đến quan hệ giữa cô ta và Bạch Tình Đình. Ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa, Trương Lộ Tuyết nói:

- Mời vào!

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, đã nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc từ bên ngoài đi vào, sắc mặt Trịnh Khả Nhạc trông chừng không được tốt lắm, hơi xanh xao. Trương Lộ Tuyết thấy Trịnh Khả Nhạc như vậy liền hỏi:

- Khả Nhạc, em làm sao thế?

- Em cảm thấy khó chịu lắm, cứ cảm thấy buồn nôn!

Trịnh Khả Nhạc nói nhỏ. Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, vội vàng đứng dậy, quan hệ giữa cô và Trịnh Khả Nhạc luôn rất tốt, bây giờ thấy Trịnh Khả Nhạc như vậy, Trương Lộ Tuyết cũng cảm thấy lo lắng cho Trịnh Khả Nhạc. Cô dìu Trịnh Khả Nhạc ngồi xuống ghế sô-pha, hỏi:

- Khả Nhạc, buổi sáng em có ăn gì không?

- Không có!

Trịnh Khả Nhạc nói,

- Buổi sáng em không ăn gì cả, hẳn không phải là do buổi sáng ăn mà bị đâu bụng, không biết vì sao em cứ cảm thấy dạ dày khó chịu..., ai da, đừng bảo là em có…!

Trịnh Khả Nhạc vừa nói như vậy, Trương Lộ Tuyết sửng sốt, lập tức hỏi:

- Khả Nhạc, ý em là em có thai? Em có bạn trai từ lúc nào vậy?

- Đâu có, em có bạn trai gì đâu, đương nhiên là anh ấy rồi!

Trịnh Khả Nhạc hai gò má ửng hồng, hạ giọng nói:

- Em cũng không biết chuyện gì xảy ra cả, cứ ngốc nghếch phát sinh quan hệ với anh ấy, lần đó còn không dùng áo mưa, em không thể cứ như vậy mà trúng chiêu a! Thôi xong, nếu như thật sự có thì sao, em còn chưa chuẩn bị tâm lý mà, phải làm sao bây giờ...!

- Ôi trời!

Lúc này Trương Lộ Tuyết đã chắc chắn rằng, nếu thật sự Trịnh Khả Nhạc có con thì đó chắc chắn là của Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cảm thấy đau đầu cho Diệp Lăng Phi, một người đàn ông lưu tình khắp nơi Diệp Lăng Phi không biết cuộc sống sau này sẽ thế nào. Chuyện này một khi để cho Bạch Tình Đình biết được thì lại càng không ổn, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới lúc, Trương Lộ Tuyết sau khi cẩn thận hỏi thăm Trịnh Khả Nhạc một số chuyện, trong lòng cô vẫn còn một số điểm hoài nghi, nhưng cô cũng không dám chắc, đành nói:

- Khả Nhạc, chúng ta đến bệnh viện khám đã, như vậy lời mới có thể làm rõ xem có chuyện gì! Em không nhất định là đang mang thai, không cần phải sợ, hơn nữa, cho dù thật sự mang thai, vậy cũng là một chuyện tốt mà, em có thể để Diệp Lăng Phi chịu trách nhiệm, chị tin anh ấy với tư cách một người đàn ông, nhất định sẽ phụ trách đấy!

Trịnh Khả Nhạc nhìn Trương Lộ Tuyết, cô khẽ cắn căn môi, đáp nói:

- Dạ!

Trương Lộ Tuyết tự mình lái xe đưa Trịnh Khả Nhạc đến bệnh viện để khám, Trương Lộ Tuyết đã có kinh nghiệm về chuyện này này, mặc dù còn có một số điểm nghi vấn, nhưng cô lại không nói ra, theo Trương Lộ Tuyết thấy, những biểu hiện của Trịnh Khả Nhạc không nhất định là đang mang thai. Từ lúc Trịnh Khả Nhạc phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi đến bây giờ còn chưa được một tháng, kinh nguyệt Trịnh Khả Nhạc còn chưa tới, không giống như là mang thai, nhưng Trương Lộ Tuyết lại bảo Trịnh Khả Nhạc đến bệnh viện để kiểm tra, quan trọng nhất là muốn để Trịnh Khả Nhạc cảm thấy yên tâm, cô không muốn để Trịnh Khả Nhạc có gánh nặng gì tring lòng. Trong lúc Trịnh Khả Nhạc đang khám, Trương Lộ Tuyết ở bên ngoài gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, lúc Trương Lộ Tuyết gọi điện thoại tới, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa mới về tới thành phố Vọng Hải, Trương Lộ Tuyết gọi điện cho Diệp Lăng Phi, đầu dây bên kia vừa nghe máy, Trương Lộ Tuyết lập tức nói:

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói cho em biết, có phải là anh đã có quan hệ với Trịnh Khả Nhạc rồi không?

Trương Lộ Tuyết vừa nói xong câu này, chợt nghe thấy giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại:

- Lộ Tuyết, anh ấy đang tắm, là mình, Bạch Tình Đình đây!

Trương Lộ Tuyết vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Tình Đình, đầcô cảm thấy như sét đánh ngang tai, Trương Lộ Tuyết cảm thấy hối hận, lúc đó cô không suy nghĩ nhiều, hiện giờ Trương Lộ Tuyết mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ có điều, lúc này muốn đổi giọng Bạch Tình Đình cũng sẽ không tin tưởng đâu, Trương Lộ Tuyết tỏ ra cực kỳ xấu hổ, nói:

- Tình Đình, mình chỉ định đùa với anh ấy một chút, Tình Đình...!

Trương Lộ Tuyết vốn tưởng rằng Bạch Tình Đình sẽ tức giận, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình tỏ ra không có vẻ gì là giận dữ lắm, cô hỏi:

- Lộ Tuyết, Khả Nhạc làm sao vậy?

- Không có gì, không có gì!

Trương Lộ Tuyết nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.