Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1919: Chương 1919: Mình đến rồi!(2)




Bạch Tình Đình cười nói:

- Lộ Tuyết, từ lúc nào cậu lại giấu diếm mình vậy, mình và ông xã vừa mới về đến thành phố Vọng Hải, chiều nay chúng ta gặp mặt đi, có một số việc mình muốn tâm sự với cậu! Lộ Tuyết, cậu yên tâm đi, bây giờ mình đã rất rõ ràng, cho dù anh ấy ở bên ngoài..., mình cũng không ly hôn đâu, một người phụ nữ như mình, nếu đã lập gia đình, cho dù ly hôn rồi, mình cũng sẽ không lập gia đình một lần nữa, cần gì phải ly hôn chứ? Ừm, vậy nhé, chiều nay chúng ta gặp mặt tâm sự!

- Tình Đình..., ai dà!

Trương Lộ Tuyết vừa định lên tiếng, lại phát hiện ra cô không biết nói gì cho phải, có một số việc chẳng lẽ thật sự phải thẳng thắn, những chuyện mà Trương Lộ Tuyết biết mặc dù không thể coi là nhiều, nhưng cũng không hề ít. Trong lòng cô do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì được, đành phải đáp:

- Được rồi, Tình Đình, chiều nay chúng ta gặp nhau!

Trương Lộ Tuyết để điện thoại xuống, trong lòng thầm thở dài, đều do mình, nếu không phải mình nói lỡ mồm thì mọi chuyện có lẽ sẽ không thành ra như bây giờ. Trương Lộ Tuyết cắn cắn môi, nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra rồi, cho dù Trương Lộ Tuyết muốn thay đổi cũng không thay đổi được nữa.

Một chiếc máy bay đáp sân bay thành phố xuống Vọng Hải, Bành Hiểu Lộ mặc quần áo bình thường xách theo một va-ly hành lý từ trên máy bay đi xuống, bên cạnh cô là một cô gái mặc áo ngoài màu đen, đi tất chân rất gợi cảm. Cô gái đó cũng trạc tuổi Bành Hiểu Lộ, cô để tóc ngắn, con trên mặt còn đeo kính râm, cô vừa xuất hiện, dáng người bốc lửa đã thu hút không ít ánh mắt. Đối với những ánh mắt đó, cácô nàng gợi cảm hiển nhiên không thèm để ý đến, tay cô cầm theo một cái túi du lịch màu đỏ, sau khi cùng Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi sân bay, cô nàng đó hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lành ở nơi đây, sau đó cười nói:

- Nơi này chính là thành phố Vọng Hải đó à, so với Bắc Kinh đếnthì không khí ở đây trong lành hơn rất nhiều, nếu để mình lựa chọn thì mình nguyện ý lựa chọn sống ở thành phố Vọng Hải! Hiểu Lộ, hiện giờ mình rất muốn gặp người đàn ông mà cậu nói, mình muốn xem xem, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào có thể khiến cho cậu phải nóng ruột nóng gan như vậy!

Tâm tình của Bành Hiểu Lộ có vẻ không được tốt lắm, cô xách va-li hành lý đứng ở chỗ cổng sân bay, nhưng mà không thấy thấy người tới đón cô, Bành Hiểu Lộ tỏ vẻ không vui, mở miệng phàn nàn:

- Đám người quân đội đó làm ăn kiểu gì thế không biết, mình đã sớm nói với bọn họ hôm nay mình sẽ trở về, sao bây giờ cả xe cũng không phái tới, những tay bên quân đội đó cũng ức hiếp người ta quá đáng rồi đó, có phải là vì thế ông mình mất rồi, liền cho rằng bà này dễ bắt nát, mình nói cho.....!

Bành Hiểu Lộ còn chưa nói hết câu, cô gái gợi cảm đó đã ôm Bành Hiểu Lộ vào trong lòng, nhẹ giọng cười nói:

- Hiểu Lộ, tâm tình của cậu ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của câu, đây không phải là một dấu hiệu tốt, lần này cậu tới thành phố Vọng Hải không phải là để xác định rốt cuộc trong lòng cậu muốn xử lý thế nào sao, tin tưởng mình, chỉ cần cậu có thể bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, cậu nhất định có thể đạt được thứ mà cậu mong muốn, huống chi, còn có mình nữa cơ mà!

Bành Hiểu Lộ đem quay sang nhìn cô nàng gợi cảm đó, bĩu môi, nói:

- Còn phải nói sao, cậu không cần phải nói trực tiếp như vậy, mình cũng đâu muốn vội vội vàng vàng chạy tới thành phố Vọng Hải, cậu không nhìn phản ứng của mẹ mình lúc đó, mình thấy nếu có thể thì bà ấy nhất định sẽ nhốt mình lại, mình thấy sắc mặt của mẹ mình sắp trắng bệch rồi!

- Thế còn cha cậu thì sao?

Cô gái gợi cảm kia cười hỏi. Bành Hiểu Lộ nghe cô ta hỏi như vậy, cô suy nghĩ một lát rồi nói:

- Cha mình thì không có ý kiến gì, ông ấy muốn tự chính mình lựa chọn, mình cảm thấy dường như cha mình không để ý đến chuyện này lắm!

- Vậy là tốt rồi, mình đã sớm nói với cậu rồi, vấn đề này nên làm rõ, nếu không làm rõ, cậu chỉ có thể ở vào trạng thái bị động như vậy thôi, Hiểu Lộ, chúng ta dù sao cũng là bạn bè lâu năm, chẳng lẽ mình lại lừa cậu sao?

Cô gái gợi cảm kia cười nói,

- Cậu đừng quên mình đang làm gì, nếu ngay cả điểm ấy mình cũng không làm được thì còn ai tới tìm mình nữa, ở nước ngoài mình...!

- Biết rồi biết rồi, cậu là một bác sỹ tâm lý nổi tiếng ở nước ngoài, mình còn không biết rốt cuộc cậu làm gì sao, cậu đây là đang lừa tiền!

Bành Hiểu Lộ có vẻ đã khá hơn nhờ cô gái gợi cảm kia, cuối cùng trền mặt cô cũng hiện lên nụ cười, nói:

- Đường Đường, cậu mau khai thật với mình đi, rốt cuộc bạn trai của cậu là người thé nào?

- Mình không có bạn trai, lần này về nước là chuyên môn đến thăm bạn trai của cậu, mình còn nhớ lúc ở Macao cậu gọi điện thoại cho mình! Hiểu Lộ, để mình đoán thử nhé, đến bây giờ cậu vẫn chưa thành công, nói cách khác hiện giờ cậu vẫn là xử nữ, có phải vậy không?

- Chuyện đó thì cần cậu quan tâm à!

Bành Hiểu Lộ dùng sức trợn mắt nhìn cô gái kia, nói:

- Đó là chuyện riêng của mình, mình cũng đâu có muốn cậu đến đây, là cậu khăng khăng muốn đến đây xem xem thế nào, mình đã nói với cậu rồi mà, mình bận lắm, không có thời gian cùng ngươi để hồ nháo với cậu ở đây đâu! Đường Đường, mình thấy có lẽ cậu nên trở về sớm một chút thì hơn!

- Vì sao lại phải về, chẳng lẽ mình đến đây nhất định phải đi cùng cậu sao, mình cũng có bạn thành phố ở Vọng Hải đấy!

Trong lúc nói chuyện cô gái đó vươn một ngón tay ra chỉ, nói:

- Hai người đàn ông mặc quân trang đó chắc hẳn là tới đón cậu?

- À, là bọn họ!

Bành Hiểu Lộ nhìn theo hướng chỉ của cô gái kia, quả nhiên trông thấy cái hai quân nhân do quân đội phái tới đón Bành Hiểu Lộ, tâm tình Bành Hiểu Lộ trở nên tốt hơn, có lẽ là những gì Đường Đường vừa nói đã phát huy tác dụng, cô kéo tay Đường Đường, lúc hai người quân nhân đó đi tới, cô đưa số hành lý cho bọn họ, nói một câu:

- Các anh tới trễ đấy!

Hai người đó thực là do quân đội phái tới, ai cũng biết Bành Hiểu Lộ là nhân vật không nên trêu chọc ở đây, không phải là hai người bọn họ không muốn đến sớm, chỉ là giao thông thật sự quá tồi tệ, hai người gặp cảnh tắc đường, hai người vất vả hồi lâu mới đến được sân bay, vốn tưởng rằng sẽ khiến Bành Hiểu Lộ nổi giận, nhưng bộ dạng nói chuyện có vẻ bình thản của Bành Hiểu Lộ khiến cho hai người thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bành Hiểu Lộ cũng không tức giận, chỉ cần Bành Hiểu Lộ không tức giận, những chuyện tiếp theo cũng dễ nói. Nhan sắc Bành Hiểu Lộ nối tiếng toàn bộ quân giớ, chỉ là gia thế của Bành Hiểu Lộ khiến những quân nhân khác không dám có si tâm vọng tưởng, hai quân nhân này cũng thế, rõ ràng Bành Hiểu Lộ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bọn họ lại không dám nhìn tới Bành Hiểu Lộ, ngược lại là cô gái gợi cảm đi cùng với Bành Hiểu Lộ lại khiến cho hai người bọn họ không nhịn được phải nhìn trômk mấy lần, cô gái này đeo kính râm, nhất cử nhất động đều toát lên mị lực rõ ràng, không cần nhìn mặt, chỉ cần xem vóc dáng đã đủ khiến đàn ông phải si mê.

- Đường Đường, cậu quyến rũ thật đấy!

Bành Hiểu Lộ cũng nhìn ra điềm này, nhỏ giọng đầy ghen tị:

- Cậu có thấy không, tất cả mọi người đều nhìn cậu đấy!

- Cậu nhầm rồi!

Đường Đường rất không khách khí nói,

- Sở dĩ bọn họ nhìn mình, đó là bởi vì bọn họ không dám nhìn cậu, thân phận của cậu bày ra đó, bọn họ không dám nhìn cậu, nhưng mình thì khác, cùng lắm mình chỉ có thể coi là bạn của cậu, như vậy thì thân phận của mình không đáng được nhắc tới, bọn họ không cần lo lắng nhìn mình thì sẽ bị trừng phát, tất nhiên là sẽ nhìn nhiều hơn rồi! Hiểu Lộ, nếu câu muốn để người khác chú ý tới thì thật ra rất đơn giản, đến một nơi không có ai biết cậu cả, chỉ cần cậu xuất hiện, những người đàn ông đó sẽ chú ý tới cậu thôi! Đó là bản tính của đàn ông, chỉ khi nào gặp phải nguy hiểm, bọn họ mới để bản tính háo sắc của mình qua một bên!

- Được rồi, được rồi, mình không đàm luận mấy chuyện tâm lý học với cậu nữa, chán chết đi được!

Bành Hiểu Lộ nghe Đường Đường vừa định nói tới tâm lý học, cô thúc giục:

- Bây giờ mình chỉ muốn về ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe thôi, mệt quá đi mất! Đường Đường, không cho cậu ở khách sạn, dựa theo những gì đã nói, cậu phải đến ở với mình!

- Tất nhiên là không thành vấn đề!

Đường Đường nhẹ nhàng đáp,

- Mình tin là chỗ ở của cậu nhất định rất tốt, ít nhất sẽ không để mình và cậu phải chen chúc với nhau!

- Vậy thì chưa chắc, làm sao cậu biết mình sẽ không để cho hai chúng ta chen chúc với nhau?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

- Đó là trực giác của mình, mình không cho rằng cậu là một người yêu thích ở gần con gái, cậu mời mình vì chỗ ở của cậu đủ rộng, để mình đoán nhé, ít nhất có một phòng khách, có hai phòng ngủ... còn có thể có cả cầu thang...!

- Được rồi, được rồi, chờ khi nào tới nơi thì cậu sẽ biết!

Bành Hiểu Lộ không muốn để Đường Đường tiếp tục suy đoán như vậy nữa, cô cười nói:

- Mình không thích cậu cứ tiếp tục suy đoán về mình như vậy đâu, nhà tâm lý học đại tài của mình ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.