Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên nhớ ra số điện thoại lạ bị nhỡ, hắn hỏi:
- Có phải sáng nay cháu gọi điện cho chú không?
Lương An An tỏ ra rất bất lực nói:
- Đương nhiên là cháu gọi điện cho chú rồi, hôm nay cháu vừa nghe được
một tin động trời có liên quan đến chú, nên cháu lập tức gọi điện cho
chú, ai ngờ được, cháu gọi mấy lần chú cũng không nghe điện thoại. Cháu
không còn cách nào khác đành phải tạm thời không quan tâm nữa, nếu bây
giờ chú có thời gian cháu muốn nói chuyện với chú.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nói chuyện với chú? Được rồi, cháu nói đi, rút cuộc cháu muốn nói gì với chú, bây giờ chú sẽ rửa tai lắng nghe.
Lương An An nói:
- Chú, cháu nói chuyện nghiêm túc đấy, chú đừng đùa. Trương Trí Dương
chết rồi, có người phát hiện xác gã ta bên bờ biển. Chú, bây giờ cảnh
sát đang điều tra nguyên nhân cái chết của Trương Trí Dương…
Lương An An nói đến đây, thấp giọng nói:
- Chú, chú không sợ những cảnh sát kia tìm chú sao?
Diệp Lăng Phi thản nhiên nói:
- Ồ, tên cảnh sát đó chết rồi. Chết là tốt nhất nếu không chú còn lo tên cảnh sát đó làm hỏng chuyện của chú, thế này là kết quả mà chú muốn
thấy nhất.
- Chú, chú không thấy rõ tình hình sao? Trương Trí Dương chết rồi, những người đó sẽ cho rằng là do chú làm, bọn họ sẽ đi tìm chú, cháu thấy chú nên trốn đi, tốt nhất là rời khỏi Hong Kong, tạm thời không nên quay
lại Hong Kong. Cháu vội vàng gọi điện cho chú chính là vì chuyện này,
cháu lo chú sẽ xảy ra chuyện.
- An An, cháu yên tâm, chú sẽ không có chuyện gì đâu, ồ, đúng rồi, hôm
nay cháu có thời gian không, đi rút tiền với chú, chú đồng ý với những
người kia hôm nay sẽ đưa tiền cho họ, nếu hôm nay không đưa tiền cho họ
nói không chừng bọn họ sẽ lại đến nhà cháu gây chuyện, cháu sẽ không
tránh được rắc rối.
Lương An An chần chừ nói:
- Chuyện này…Chú Diệp, cháu nghĩ rồi chuyện này không nên kéo chú vào, đây là chuyện riêng của cháu, cháu nghĩ…
Diệp Lăng Phi cắt ngang lời của Lương An An nói:
- An An, được rồi, được rồi, trong lòng chú hiểu rõ, cháu đừng ở đây mà
lo lắng nữa. Cháu gọi chú là chú, vậy người làm chú như chú sao lại có
thể không chăm sóc cháu được chứ. Ồ, ăn sáng chưa, nếu chưa ăn sáng thì
tới đây ăn sáng cùng chú.
- Cháu ăn rồi. Đợi lát nữa cháu sẽ qua.
- Vậy được, chú đợi cháu tới.
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Lương An An xong, hắn cúp điện thoại nhưng
không vội đi tắm mà ngồi xuống giường, còn hút thuốc lá. Trương Trí
Dương chết, quả thực là một chuyện tốt đối với Diệp Lăng Phi, ít nhất
Diệp Lăng Phi không cần lo lắng Trương Trí Dương làm hỏng chuyện của
hắn, Diệp Lăng Phi cơ bản không có cảm giác gì với Trương Trí Dương,
trong mắt Diệp Lăng Phi, Trương Trí Dương chỉ là một viên cảnh sát nhỏ
mà thôi, không đáng để nói. Tối hôm qua, khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi
khỏi, Diệp Lăng Phi còn chưa biết kết quả của Trương Trí Dương, trong
lòng hắn vẫn hy vọng Trương Trí Dương chết ở đây, sự việc quả thật diễn
ra như dự liệu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tắm xong, hắn cầm
điện thoại bàn trong phòng lên gọi cho Dã Thú. Diệp Lăng Phi đoán tiển
tử Dã Thú không dễ dàng gì mà dậy được vào giờ này, quả nhiên Diệp Lăng
Phi đã đoán đúng, khi Diệp Lăng Phi gọi điện, Dã Thú còn chưa ngủ dậy.
Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú dậy giục Dã Thú nhanh chóng chuẩn bị lát nữa
cùng ăn sáng với Diệp Lăng Phi.
Bên ngoài trời đang mưa, theo như dự báo thời tiết thì gọi là mưa vừa
chứ không phải mưa to. Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi bên cửa sổ trong nhà ăn khách sạn, vừa ăn vừa nói chuyện. Báo buối sáng đăng một vài tin về
Nhật Bản, trong đó có một tin nói về nhà máy điện hạt nhân của Nhật Bản. Nhà máy điện hạt nhân, trước nay luôn là một đề tái thu hút dư luận.
Điện hạt nhân rất có tác dụng trong việc giải quyết vấn đề thiếu hụt
năng lượng nhưng nhà máy điện hạt nhân lại vô cùng nguy hiểm, một khi
nhà máy điện hạt nhân bị rò rỉ nó sẽ hủy diệt cả loài người. Vụ nổ nhà
máy điện hạt nhân Chernobyl của Liên Xô cũ là một sự cảnh cáo đối với
loài người, năng lượng hạt nhân vô cùng nguy hiểm, nếu con người không
thể hoàn toàn nắm chắc thì trong tương lai sẽ chỉ tạo ra nguy hại khôn
lường.
Dã Thú dựa người về phía sau, tay phải gã để trên bàn nói:
- Lão đại, chúng ta phải ở đây bao lâu? Theo em thấy chi bằng chúng ta
bỏ tiền mua chuộc bọn quan lại, bảo bọn họ giúp chúng ta cứu Dã Lang ra, như thế còn tốt hơn là tình trạng không có đầu mối như bây giờ. Lão
đại, anh nói xem?
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Dã Thú, bây giờ cậu còn chưa biết rõ chuyện này chỉ nhằm vào Dã Lang hay là nhằm vào chúng ta?
Dã Thú sửng sốt nói:
- Nhằm vào chúng ta? Lão đại, anh nói vậy là có ý gì, em không hiểu rõ lắm, chuyện này sao lại nhằm vào chúng ta được?
- Dã Thú, anh hỏi em, em cho rằng Lamarson là người như thế nào?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi vậy thì thấy tay phải Dã Thú để lên trán xoa đi xoa lại miệng lẩm bẩm:
- Lão đại,em làm sao biết được Lamarson là người như thế nào, em cũng là lần đầu tiên nghe nói về gã đàn ông này, nếu không phải tại con đàn bà
thối đó em cơ bản không quan tâm sự sống chết của gã Lamarson đó.
- Em không hiểu gã ta, anh cũng không hiểu gã nhưng chúng ta có thể
thông qua nhưng hành vi của Lamarson để tìm ra manh mối, sau khi
Lamarson đảm nhiệm chức hình cảnh quốc tế, luôn tấn công vào những tổ
chức tội phạm quốc tế, gã là một hình cảnh quốc tế công trạng hiển hách, năm 2008 từng được tổ chức hình cảnh quốc tế trao tặngh huân chương
danh dự để biểu dương thành tích tấn công vào các tổ chức tội phạm quốc
tế của gã. Một hình cảnh quốc tế công trạng hiển hách như gã lần này đến Hong Kong thì có thể thấy, gã rất có hứng thú với Dã Lang, muốn thông
qua Dã Lang thu thập được nhiều thông tin có lợi, chứ không phải chỉ đơn giản là bắt Dã Lang. Đây là điểm mấu chốt của sự việc, dạ dày của
Lamarson rất lớn, gã muốn nuốt nhiều người hơn nữa.
- Lão đại, em thấy gã Lamarson đó muốn tự mình tìm cái chết, gã làm gì
không làm lại cứ muốn quản chuyện của chúng ta, có lẽ có liên quan đến
con đàn bà thối kia, nói không chừng gã chính là kẻ đứng đằng sau cô ta, chính là muốn bắt em.Con đàn bà thối đó, lúc đó em tưởng cô ta đã chết
rồi nhưng không ngờ cô ta vẫn còn sống, nhưng như vậy cũng tốt em sẽ
khiến cô ta chết thêm lần nữa, em muốn xem xem, lần này con đàn bà thối
đó sẽ trốn như thế nào.
- Dã Thú, ân oán cá nhân của em hãy tạm gác sang một bên, bây giờ không
phải là lúc nói chuyện về người phụ nữ đó. Anh thấy, Lamarson trước mắt
sẽ không rời khỏi Hong Kong. Gã sẽ đợi chúng ta đến. Gã đã nghĩ đến việc chúng ta sẽ đến cứu Dã Lang, đương nhiên, anh thấy mục đích của
Lamarson là sẽ đợi Dã Lang nói ra mọi chuyện xong, gã mới thả gió ra để
chúng ta biết Dã Lang bị bắt ở Hong Kong, như thế chúng ta sẽ đến Hong
Kong và gã có thể tóm gọn chúng ta. Nhưng Lamarson không ngờ rằng sự
việc lại có thay đổi, cậu lại biết việc Dã Lang bị bắt nhờ đó chúng ta
có thể đến Hong Kong trước một bước.
- Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gi?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi phân tích, gã cảm thấy đầu bắt đầu đau, Dã Thú cho rằng chuyện này rất đơn giản, chỉ cần bắt Lamarson lại, ép gã nói
ra tung tích của Dã Lang là được. Dã Thú suy nghĩ quá đơn giản, sự việc
không hề đơn giản như gã nghĩ
- Đợi Bành Hiểu Lộ đến Hong Kong. Sau khi Bành Hiểu Lộ đến, sự việc sẽ
dễ dàng hơn nhiều, có thể lợi dụng quan hệ của Bành Hiểu Lộ ở Hong Kong để giải quyết mọi việc.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong thù chuông điện thoại của gã vang lên. Diệp
Lăng Phi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy một số điện thoại lạ gọi đến,
Diệp Lăng Phi không suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên nghe.
- A lô, xin chào!
- Satan, lâu rồi không gặp, tao rất nhớ mày, ồ, với tư cách là một người bạn tao nhất định sẽ có chút quà mọn cho mày.
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói đó, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.