Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1543: Chương 1543: Niềm Vui Bất Ngờ (1)




Diệp Lăng Phi nhận được một cuộc điện thoại, hắn nghe tiếng nói của kẻ gọi đến xong, sắc mặt lập tức thay đổi.Hắn không ngờ rằng Đới Vinh Cẩm lại gọi điện cho hắn vào lúc này, vừa nghe Đới Vinh Cẩm nói còn mang theo quà để tặng cho hắn, Diệp Lăng Phi đã ý thức được bên trong nhất định có âm mưu.

- Đới Vinh Cẩm, mày vẫn chưa chết sao, mày làm tao thất vọng quá, gần đây tao nghe nói một hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương bị ngập trong nước biển, tao còn nghĩ mày không may lại ở đúng hòn đảo đó, chết trong nháy mắt, tao cũng đỡ phải tốn công sức, không ngờ mày bây giờ mày lại xuất hiện, Đới Vinh Cẩm mày nói xem người như mày có phải là làm người quá thất bại không?

- Miệng lưỡi giảo hoạt, hèn hạ vô sỉ…

Đới Vinh Cẩm bất thình lình nói ra những lời này, khiến Diệp Lăng Phi sửng sốt, Diệp Lăng Phi không ngờ Đới Vinh Cẩm lại nói ra những lời ấy, khiến Diệp Lăng Phi quá bất ngờ, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói:

- Mày nói cái gì?

Đới Vinh Cẩm nói lại lần nữa, nói:

- Miệng lưỡi giảo hoạt, hèn hạ vô sỉ. Satan, thế nào, hai câu đó nói không sai chứ, lúc rảnh rỗi tao thường nghiên cứu thành ngữ Trung Quốc phát hiện có không ít từ ngữ hay có thể sử dụng.

Diệp Lăng Phi không nhịn được quát:

- Mày có ngu ngốc không? Vô sỉ hèn hạ là thành ngữ sao? Đới Vinh Cẩm, tao luôn cho rằng mày là một tên khốn nhưng không ngờ mày còn ngu nữa, đến vô sỉ hèn hạ có phải là thành ngữ hay không cũng không biết, mày nói mày có phải quá buồn cười không?

- Ồ, xin lỗi, đây là do gần đây tao xem nhiều phim Hong Kong quá, chúng ta nói chuyện khác vậy, Satan, mày đừng cắt ngang lời tao, tao còn có quà tặng cho mày.

Đới Vinh Cầm ngừng lại giây lát rồi nói:

- Quà tao tặng cho mày là một người, người mà mày rất hứng thú.

- Đới Vinh Cẩm, tao và mày cũng không phải là bạn mới, quen biết như thế cũng lâu rồi, không cần thiết phải chơi trò ú tim, mày nói đi, lần này mày lại định giở trò gì?

- Satan, xem mày nói kìa, cái gì mà giở trò chứ, trước nay tao có giở trò gì đâu. Mục đích của tao rất rõ ràng chính là muốn tiêu diệt mày nhưng mày quá giảo hoạt. Vì vậy, tao cũng không vội vàng, định từ từ chơi với mày, Satan, bây giờ tao mới rõ thì ra cách đối phó trước đây của tao với mày là sai lầm, bây giờ tao đã thay đổi chiến lược rồi, sẽ chơi một trận lớn với mày. Ồ, mày thấy đấy tao nói một lúc lại đi xa chủ đề rồi, tao muốn nói với mày, kẻ tên Dã Lang trong tổ chức hỏa quân Lang Nha của mày hình như đã bị hình cảnh quốc tế bắt rồi, thế nào, Satan, món quà này của tao không tồi chứ.

Diệp Lăng Phi than nhiên nói:

- Đới Vinh Cẩm, sao mày lại biết được tin này.

- Satan, sao tao lại biết, mày không cần phải biết, tao tin là tin tức này rất có tác dụng với mày, ồ, nhắc nhở mày thêm một câu, nghe nói Dã Lang còn có bạn gái ở Hong Kong, Satan, chuyện này phải trách bản thân mày, mày cũng suy nghĩ kỹ xem, buôn lậu vũ khí như chúng mày làm sao có thể cuộc sống như người bình thường chứ, nhưng chúng mày lại cứ muốn sống cuộc sống như người bình thường, như thế không phải là tự mình lừa mình sao?

Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói vậy, hắn nói:

- Đới Vinh Cẩm, mày không thấy mày đang nhiều lời quá sao? Mày với tao cũng được coi là người quen biết cũ, giữa chúng ta không cần thiết phải nhiểu lời như thế, nếu mày không muốn nói thì tao cũng không có thời gian tiếp chuyện mày. Nhưng Đới Vinh Cẩm, tao phải nhắc nhở mày một câu, đừng cho rằng mày trốn đi thì tao sẽ không tìm thấy mày, sớm muộn gì một mày nào đó tao cũng sẽ tìm thấy mày, đến lúc đó...

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, hắn cười lạnh lùng rồi cúp điện thoại.

Qua lời của Diệp Lăng Phi, Dã Thú sớm đã nghe ra người gọi điện đến là Đới Vinh Cẩm, khi thấy Diệp Lăng Phi cúp máy gã hỏi:

- Lão đại, tên Đới Vinh Cẩm đó âm hồn không chịu tan, chúng ta có nên tìm ra nó không?

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Tìm nó? Rất khó. Dã Thú, nếu Đới Vinh Cẩm thật sự muốn trốn, cho dù anh dốc toàn lực tìm gã cũng rất khó tìm được.Thế giới rộng lớn thế này, chúng ta đi đâu mà tìm nó, mà chúng ta cũng không có thời gian, chi bằng chúng ta nghĩ cách cứu Dã Lang ra thì tốt hơn.

Dã Thú nghe xong, đột nhiên cau mày, quay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, em biết chuyện này, em chỉ là nhân tiện hỏi mà thôi, chứ em không có ý gì cả. Anh có phát hiện thấy bên trong có vấn đề không, sao tên Đới Vinh Cẩm đó lại biết được số điện thoại của anh?

Diệp Lăng Phi cảm thấy không có gì không ổn, hắn để điện thoại lên bàn, nhìn Dã Thú nói:

- Số điện thoại của anh không phải là bảo mật, ai muốn biết đều có thể biết, có liên quan gì đến anh. Nhưng Dã Thú trong chuyện này đích thực là có vấn đề, Đới Vinh Cẩm lại nói với anh chuyện Dã Lang bị bắt, anh thấy kỳ lạ là tại sao Đới Vinh Cẩm lại biết chuyện này.

Dã Thú cau mày nói:

- Lão đại, anh thấy liệu có phải tên khốn đó cũng ở Hong Kong, hơn nữa luôn trong bóng tối theo dõi chúng ta, nó gọi điện cho anh là muốn dọa anh. Em luôn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề nhưng không nói ra được rút cuộc là chuyện gì. Lão đại, em thấy chuyện này rất có khả năng có liên quan đến Đới Vinh Cẩm, chúng ta cứ nên cẩn thận một chút thì tốt hơn phòng khi bị Đới Vinh Cầm giở trò.

- Dã Thú,cậu nói đúng, chuyện này nhất định là có liên quan đến Đới Vinh Cẩm, ban nãy anh cũng đang suy nghĩ chuyện này, Đới Vinh Cẩm sớm không gọi, muộn không gọi lại gọi vào đúng lúc này, vấn đề bên trong rất lớn, từ khi câu lạc bộ Mỹ Hỏa bị chúng ta giải quyết đến nay, Đới Vinh Cẩm luôn muốn báo thù chúng ta, trước đó, gã hy vọng có thể trực tiếp tiêu diệt anh nhưng từ khẩu khí của gã dường như Đới Vinh Cẩm đã thay đổi suy nghĩ, bây giờ gã không định trực tiếp tiêu diệt anh mà muốn đùa với chúng ta. Dã Thú, anh thấy chuyện lần nảy rất có thể là do Đới Vinh Cẩm ở đằng sau giở trò, chúng ta không thể không cẩn thận.

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, gã nói:

- Lão đại, em thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Đới Vinh Cẩm nhưng cho dù chúng ta biết gã ở đằng sau giở trò, thì chúng ta cũng không có cách nào cả, cũng không biết tên khốn đó trốn ở đâu, đừng để em nhìn thấy gã, sau này nếu để em nhìn thấy gã em tuyệt đối sẽ không tha cho gã.

Diệp Lăng Phi cau mày, hắn quay mặt ra ngoài cửa thấy bên ngoài vẫn mưa, Diệp Lăng Phi lẩm bẩm hai câu:

- Sao anh có cảm giác Đớí Vinh Cẩm cố tình nói chuyện này với anh, mục đích chính là để anh đến Hông Kong, rút cuộc Đới Vinh Cẩm có mục đích gì, sao anh lại không biết chứ?

- Lão đại, nếu đã không hiểu vậy chúng ta không quản nữa, có gì ghê gớm chứ, cho dù tên khốn Đới Vinh Cẩm đó muốn gài bẫy chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải sợ hãi…

Dã Thú vừa nói đến đây thì nghe thấy có người ở bên cạnh gã nói:

- Chú, tiếng chú to quá cháu vừa bước vào là nghe thấy tiếng chú rồi, vì vậy cháu mới tới đây.

Dã Thú nghe thấy tiếng Lương An An xong, những gì định nói gã không nói nữa mà quay mặt lại nhìn Lương An An nói:

- Tiểu nha đầu, sao lại đến đây?

Lương An An nói rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dù sao không phải chú bảo cháu đến, nếu không phải Diệp đại ca ở đây thì cháu cũng không đến. Diệp đại ca, em đi taxi đến, hôm nay mưa nếu em ngồi xe buýt nhất định sẽ bị ướt, Diệp đại ca tiền xe anh phải đưa cho em.

- Đợi một lát, tiểu nha đầu, cháu gọi anh ấy là gì?

Dã Thú nghe Lương An An gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca, lúc ban đầu gã còn tưởng nghe nhầm nhưng khi gã lại nghe Lương An An gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca, Dã Thú không nhịn được nữa, chuyện này không thể không hỏi. Lương An An gọi gã là chú, kết quả lại gọi Diệp Lăng Phi là đại ca, rõ ràng là đối với gã không được. Lương An An nghe Dã Thú nói vậy xong, cô ta nói:

- Cháu gọi chú ấy là đại ca, lẽ nào chú không nghe thấy sao, Diệp đại ca, Diệp đại ca, Diệp đại ca…

Lương An An gọi liền mấy câu, Dã Thú hỏi:

- Vậy còn chú?

Dã Thú đúng là tự tìm vô vị, câu trả lời đã rất rõ ràng rồi nhưng Dã Thú vẫn muốn hỏi một câu, Lương An An nghe Dã Thú hỏi vậy xong không chút do dự trả lời:

- Đương nhiên là chú rồi, lẽ nào chú cho rằng cháu sẽ gọi chú là đại ca sao?

- Tiểu nha đầu, đợi đấy, sau này đừng mong chú giúp đỡ gì.

Dã Thú giống như tức tối Lương An An vậy, Diệp Lăng Phi không hề để ý cuộc nói chuyện giữa Dã Thú và Lương An An, hắn vẫn ngồi suy nghĩ, Diệp Lăng Phi thấy, Đới Vinh Cẩm đột nhiên gọi điện cho gã, tuyệt đối không phải là một chuyện đơn giản, nếu nói tất cả mọi chuyện đều do Đới Vinh Cẩm ở đằng sau giở trò thì chuyện này càng trở nên phức tạp. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng thấy Đới Vinh Cẩm không có đủ năng lực để có thể khiến hình cảnh quốc tế nghe theo sự sắp đặt của gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.