Khi Diệp Lăng Phi tới phòng 503 trong phía Bắc trường học, mới phát hiện bên đó treo một cái biển liên hợp xã đoàn 1. Diệp Lăng Phi vốn dĩ chưa
bao giờ học qua đại học nên không biết cái hội liên hợp xã đoàn đó là
cái thứ gì. Hắn đưa mắt nhìn ra thì thấy cửa bên cạnh cũng treo một cái
biển ghi hội liên hợp xã đoàn 2.
- Đây là nơi quái quỷ gì ? Treo mấy cái biển vớ vẩn này để làm cái quái gì cơ chứ!
Diệp Lăng Phi lầm bầm, hắn đưa tay định mở cánh cửa nhưng không mở được vì cửa đã khóa.
- Ai?
Từ bên trong vọng ra một giọng của người phụ nữ, Diệp Lăng Phi vừa nghe thì liền biết đây là giọng của Tiêu Vũ Văn. Hắn hoàn toàn không hiểu Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn ở bên trong rốt cuộc làm cái gì. Diệp Lăng Phi ở bên ngoài nản quá nói:
- Ngoài anh ra thì còn ai nữa chứ! Tự nhiên bình thường thế này cũng khóa cửa! Chẳng lẽ ở trong làm những việc thẹn với lòng à?
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó thì cửa cũng được
mở ra. Thì nhìn thấy Tiêu Vũ Văn mặc một bộ váy bó sát thân màu đen đứng trước cửa, trên eo còn có một sợi dây đai làm cho chiếc eo thon của cô
đã nhỏ nay càng thon hơn.
- Diệp đại ca! Mau vào đây!
Trên khuôn mặt rất ít khi cười của Tiêu Vũ Văn bỗng nở một nụ cười làm
người say mê. Nhất là màu son trên đôi môi căng mọng của cô thật sự có
sức hút mạnh mẽ.
Diệp Lăng Phi không vào trước mà đưa
mắt vào trong phòng nhìn một lượt. Thì nhìn thấy giữa căn phòng rộng
không quá 20 mét vuông bày một cái bàn dài, xung quanh chiếc bàn có 7,8
người ngồi. Có nam có nữ. Vu Tiêu Tiếu thì ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Diệp Lăng Phi lại nhìn chằm chằm Tiêu Vũ Văn không hiểu nói:
- Mọi người đang làm cái gì vậy? Một đống người ngồi trong căn phòng nhỏ xíu thế này không thấy nóng à?
- Diệp đại ca! Anh cứ vào trong đi!
Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi cứ đứng ở cửa chưa muốn vào thì nhẹ
nhàng kéo tay hắn vào. Sau đó Tiêu Vũ Văn lại lập tức đóng cửa phòng
lại. Tiêu Vũ Văn dắt Diệp Lăng Phi đi về phía chiếc bàn nói với những
người nam nữ đó:
- Mọi người cứ về trước đi! Tớ sẽ suy
nghĩ cẩn thận lại. A! Tiểu Vương, cậu sửa lại kịch bản này đi nhé, tiếp
cận gần gũi với đời sống của sinh viên là được. Nếu cậu không làm được
tớ sẽ mời một nhà biên kịch sửa lại kịch bản tới lúc đó mất đi cơ hội
đừng có mà tiếc!
- Tớ biết rồi! Tớ biết rồi! Tiêu Vũ Văn, bây giờ tớ đi sửa ngay đây!
Một câu học sinh đeo kính cận vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi càng nghe càng không hiểu rốt cuộc đây là chuyện gì. Tiêu Vũ Văn từ lúc nào biến thành ký túc xá trưởng vậy, lại còn sửa kịch
bản. Diệp Lăng Phi bị những lời nói của Tiêu Vũ Văn làm cho hồ đồ rồi.
Nhưng hắn không tiện hỏi, đợi mọi người đi hết, Tiêu Vũ Văn khóa cửa
phòng lại, sau đó lấy một hơi dài nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu mình cảm thấy đám người này giống như một đàn lợn. Tớ nghi
ngờ không biết có phải lúc ý đầu tớ bị đá tới nỗi thần kinh rồi hay sao
mà lại nghĩ ra chủ ý điên rồ đó. Còn có chú Tôn và ông nội Dung hai
người đó cũng chẳng nói gì cả chỉ cố gắng mà nói ý kiến đó của tớ rất
tốt. Kết quả thì sao, bây giờ tớ mới biết tớ nghĩ ra một chủ ý vô cùng
điên rồ.
Tiêu Vũ Văn vừa nói vừa bước lại ngồi xuống
đùi Diệp Lăng Phi đôi tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi kể cả Vu Tiêu Tiếu ở
đây cũng không việc gì phải tránh. Mặc dù Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Tiêu Vũ Văn và Diệp Lăng Phi thân mật như vậy nhưng cô không hề có biểu hiện gì cả mà kê ghế lại ngồi cạnh hắn nói:
- Vũ Văn chuyện
này cũng không thể trách cậu. Lúc đầu tớ cũng nghĩ đó là một ý kiến
không tồi, chỉ là thực thi thì mới phát hiện bên trong còn nhiều vấn đề. Chúng ta phải nghĩ kỹ mới được.
Diệp Lăng Phi không rõ lắm chuyện quan hệ của Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn trở nên tốt hơn từ
sau chuyến đi Hải Nam. Trong chuyện này có công không nhỏ của Diệp Lăng
Phi. Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn đều là nữ nhỉ, đều có thể nhìn ra đối
phương cũng thích Diệp Lăng Phi đừng nói hai người họ ngay cả Bạch Tình
Đình cũng nhìn ra họ thích Diệp Lăng Phi. Hai người đó là người trong
cuộc càng hiểu rõ hơn. Hai người cùng thích một người tất nhiên sẽ tự
tìm ra những điểm chung. Tất nhiên họ đều muốn người con trai họ thích
chỉ yêu mình họ nhưng khi ở bên Diệp Lăng Phi thì bỗng trở lên rộng
lượng. Điều chủ yếu vẫn là Diệp Lăng Phi đã là người đàn ông có gia
đình, có vợ, dù là Vu Tiêu Tiếu hay Tiêu Vũ Văn đều biết rằng Diệp Lăng
Phi không thuộc về bất cứ một ai trong hai người họ. Họ không thể yêu
cầu Diệp Lăng Phi chỉ yêu mình họ. Vậy là giữa hai cô gái cảm thấy mình
đồng bệnh tương lân với người kia.
Đúng tối hôm ở Hải
Nam Tiêu Tiếu và Vũ Văn nói chuyện với nhau. Thì đã hiểu được tấm lòng
của người còn lại đối với Diệp Lăng Phi. Thậm chí Tiêu Vũ Văn còn nói
với Vu Tiêu Tiếu về chuyện mình ân ái với Diệp Lăng Phi như thế nào nữa, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vu Tiêu Tiếu ghen. Vừa nãy khi Tiêu Tiếu nói những lời này là có cả ý ghen tuông ở trong đó.
Lần trước khi ở trên tỉnh cô đã muốn cùng Diệp Lăng Phi ân ái, chỉ là
lần đó Diệp Lăng Phi lại không tiến tới. Vu Tiêu Tiếu biết Tiêu Vũ Văn
và Trương Tuyết Hàn đều đã cùng Diệp Lăng Phi làm chuyện đó. Chỉ có bản
thân mình là chưa từng, điều này làm cô vô cùng ghen tức. Đúng là lòng
của cô gái này thật khó đoán, Tiêu Tiếu là thật lòng thật dạ thích Diệp
Lăng Phi, thậm chí vì hắn mà còn nói dối bố mẹ là đã mang thai. Đến tận
bây giờ hai vợ chồng Vu Chấn vẫn thường xuyên gọi điện tới hỏi xem con
mình có thai thật hay không.
Vu Tiếu Tiếu cảm thấy mình yêu Diệp Lăng Phi như vậy, vậy mà lại không được sủng ái như Tiêu Vũ
Văn làm cho trong lòng cô mất cân bằng, mắt nhìn thấy Tiêu Vũ Văn ngồi
trên đùi Diệp Lăng Phi cô cắn môi đứng lên khỏi chiếc ghế lại ngồi tiếp
lên cái đùi còn lại của Diệp Lăng Phi. Vậy là trên hai bắp đùi của hắn
đều có hai người đẹp.
Diễm phúc này đối với những người bình thường đúng là cầu không được nhưng đối với Diệp Lăng Phi đúng là
như chịu cực hình. Hắn hoàn toàn không muốn sự việc biến thành thế này.
Hắn hi vọng có thể tàng hình được tốt nhất là hai người đó không biết
quan hệ giữa người kia và Diệp Lăng Phi.
Nhưng trong
tình hình này có vẻ hai người đó đều đã biết quan hệ của đối phương với
Diệp Lăng Phi, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.Hắn nhìn Tiêu Vũ Văn rồi lại nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Anh nói hai người các em
không tự cảm thấy mình quá nặng hay sao? Đây là cái đùi của anh đó tự
nhiên bị hơn 100kg đè lên thì cái đùi của anh ê ẩm sao chịu nổi!
Vu Tiêu Tiếu lạnh nhạt nói:
- Sư phụ! Anh vui quá còn gì! Người khác muốn em ngồi lên em còn chẳng thèm ngồi anh còn chê em nặng đã thế em không xuống nữa!
Tiêu Vũ Văn cũng gật đầu dường như tán đồng với ý kiến của Tiêu Tiếu:
- Đúng! Bọn em không xuống nữa! Ai bảo anh chê bọn em nặng!
- Được rồi! Được rồi! Anh sợ hai người rồi!
Thấy hai người đó không chịu xuống, hắn chẳng còn cách nào khác đành nói:
- Vậy hai người cứ ngồi đi khi nào mệt thì hãy xuống!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy eo hai cô gái nói:
- Hai em nói cho anh biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nhất là Tiêu Vũ Văn em đó, anh chẳng hiểu vừa nãy em nói gì!
- Ai da! Diệp đại ca anh xem quyển ghi chép của em đây này!
Nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi như vậy Tiêu Vũ Văn liền tụt xuống đi về
phía chiếc bàn hình vuông khác ở đó có để một văn kiện. Tiêu Vũ Văn vừa
đi khỏi Vu Tiêu Tiếu liền nhân cơ hội đó ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi hôn lên má hắn một cái trách:
- Sư phụ tại sao anh chẳng để ý
tới em? Em biết anh sắp đi khỏi Vọng Hải. Hình như là 2 tháng sẽ không
nhìn thấy anh nữa! Tại sao anh không nói với em?
- Cái gì? Diệp đại ca anh phải đi khỏi Vọng Hải sao?
Tiêu Vũ Văn đang lật lật đống văn kiện thấy Tiêu Tiếu nói như vậy thì vội hỏi:
- Diệp đại ca! Thật sao?
- Ừm. Thật sự là có chuyện như vậy!
Diệp Lăng Phi đưa tay xoa xoa cái má mềm mềm của Tiêu Tiếu. Tiêu Tiếu
mím chặt môi tỏ vẽ bất mãn. Diệp Lăng Phi lập tức ôm chặt lấy ngực Vu
Tiêu Tiếu. Mặc dù ngăn cách lớp áo lót nhưng hắn vẫn cảm nhận được đôi
gò bồng đảo mềm mại đó. Hắn xoa xoa mấy cái mới chịu bỏ tay ra xoa xoa
mông Tiêu Tiếu bảo Tiêu Tiếu xuống.
Ngực cô hơi đau một chút bàn tay ấn ấn vào đó, mím chặt môi. Không tình nguyện từ trên đùi
của hắn bước xuống. Đi lại chiếc bàn hình vuông cầm chai nước khoáng vẫn còn nguyên lại tu một hơi. Diệp Lăng Phi cũng quay người lại đối diện
với hai cô gái nói:
- Anh tới đây lần này cũng là để
nói với hai em chuyện này! Anh phải rời khỏi Vọng Hải chắc tầm hai
tháng, cụ thể thì anh không tiết lộ được anh chỉ có thể nói là chuyện
bên quân sự. Lần này anh tới là muốn giải quyết một số việc tầm 4, 5
ngày nữa là anh đi. Thời gian thì gấp quá, đợi anh về sẽ cùng hai người
nói chuyện.
- Ừm! Diệp đại ca em biết rồi!
Tiêu Vũ Văn đã tìm ra tài liệu mà cô muốn đưa cho hắn. Cô cầm tài liệu đó tới bên hắn và nói:
- Diệp đại ca! Đây là kế hoạch do em làm! Vừa nãy em và Tiêu Tiếu cùng vài người ở trong xã đoàn liên hội bàn bạc chuyện này.
- Kế hoạch gì? Còn cái liên hợp xã đoàn gì đó là tổ chức gì vậy?
- Liên hợp xã đoàn là tổ chức của sinh viên. Diệp đại ca có phải anh
chưa từng học đại học không, ngay cả liên hợp xã đoàn cũng không biết!
- Vũ Văn! Sư phụ tôi thật sự chưa học qua đại học! Nhưng mà so với
những kẻ học đại học thì anh ấy mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Hai người
trước tôi cũng nói với bố mẹ chẳng cần học đại học cậu xem bây giờ mỗi
năm có bao nhiêu người tốt nghiệp ra trường mà vẫn không tìm được việc.
Tớ cũng không biết tốt nghiệp xong mình sẽ làm gì. Tớ không thể chạy tới chỗ bố tớ làm người phục vụ hơn nữa tớ cũng chẳng thèm làm công việc
đó!
Tiêu Vũ Văn nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì trên gương mặt lạnh nhạt của cô xuất hiện một nụ cười:
- Tiêu Tiếu! Cậu còn phải lo lắng sao? Bố cậu sẽ sắp xếp cho cậu!
- Tớ chẳng cần bố tớ sắp xếp! Tớ muốn dùng chính năng lực của mình nuôi sống mình. Nếu thật sự chẳng còn chỗ nào mà đi thì sẽ tới công ty của
chị tớ.
Nói rồi quay ra hỏi Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ! Anh nói xem có được hay không?
- Muốn tới tập đoàn quốc tế Thế Kỷ chẳng có vấn đề gì cả! Trước mắt tập đoàn đang khai thác hạng mục Long Sơn, tới lúc đó anh sẽ thành lập một
thành phố mới kế hoạch cụ thể có thể hỏi Tình Đình. Cô ấy phụ trách phần đó, cứ đợi em tốt nghiệp thôi. Hạng mục này vẫn đang tiến hành, còn
nhiều việc đợi em lắm!
- Được rồi sư phụ! Đã nói rồi đấy nhé!
Vu Tiêu Tiêu chìa ra ngón trỏ nói:
- Ngoắc tay nào!
- A đầu!
Diệp Lăng Phi cười đành đưa ngón trỏ ra ngoắc tay với Tiêu Tiếu. Tiêu Tiếu nói:
- Ngoắc tay treo cổ! Trăm năm không đổi!
Nói rồi quay ra nói với Vũ Văn:
- Vũ Văn em muốn đầu tư làm phim à?
- Sai. Là kịch. Em muốn quay một vở kịch phản ánh đời sống của sinh
viên, quay luôn ở Vọng Hải thôi, địa điểm được lựa chọn chủ yếu là Đại
học Vọng Hải em sẽ dùng cách của em để thu hút đầu tư vào vở kịch này.
Em tính qua rồi vốn đầu tư không quá mấy chục vạn nhân dân tệ có thể nói là đầu tư nhỏ cho vở kịch!
Diệp Lăng Phi nghe xong gật đầu nói:
- Ừm, ý tưởng không tồi, thứ nhất các em đều là sinh viên nếu có thể
sản xuất vở kịch này có thể nắm rõ cuộc sống của sinh viên như thế nào
để mọi người có thể cảm nhận đây đúng là đời sống sinh viên điểm này rất quan trọng. Thứ hai để địa điểm quay phim tại Vọng Hải ít nhất là tiết
kiệm được rất nhiều cho các khoản đầu tư. Hơn nữa còn có rất nhiều nơi
vui chơi nếu có thể thuyết phục được công ty đầu tư có thể chọn tập đoàn quốc tế Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á trên lầu ban công của hai tập đoàn này hoàn toàn có thể miễn phí cho các em làm trường quay. Chỉ là các em cần nắm được thời gian đừng làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của họ là được.
Về mặt này trong khi anh không ở Vọng Hải Tiêu Tiếu có thể đi tìm gặp
Tình Đình, cô ấy sẽ sắp xếp hết mọi chuyện. Thứ ba về mặt diễn viên có
thể tuyển một số sinh viên tới đóng phim. Anh tin hiện nay rất nhiều
sinh viên muốn được nổi tiếng họ nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này còn về
thù lao cho họ chỉ cần đưa một chút là được rồi. Tất nhiên hoàn toàn có
thể không đưa chỉ cần cho họ cơm ăn là được rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói dứt lời Tiêu Vũ Văn liền bật cười. Vu Tiêu Tiếu hỏi:
- Sư phụ, anh đúng là ác như sói, nhưng mà ý tưởng của anh giống hệt bọn em bọn em cũng nghĩ như vậy đấy!
- Anh thấy hoàn toàn có thể đầu tư vào. Vũ Văn em còn do dự gì nữa?
- Diệp đại ca! Ý tưởng này thì tốt nhưng thật sự thực hiện thì khó khăn lắm, cái đám vừa rồi giống như một lũ lợn vậy cái gì cũng không biết !