iệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn mắng đám người lúc nãy ngu như một lũ heo, cái gì cũng không biết thì phì cười:
- Vũ Văn em làm gì mà mắng người chứ anh thấy họ cũng không tồi, sao mà lại thành một đàn lợn được cơ chứ?
- Anh Diệp anh không biết đấy thôi. Em bị cái lũ đó làm cho tức suýt chết!
Tiêu Vũ Văn vừa nhắc tới chuyện đó thì lại tức giận nói:
- Em đã nói chuyện xong hết với nhà trường rồi! Thuê địa điểm, đồng
thời nhà trường cũng sẽ phối hợp, kết quả thì em tìm được tên biên kịch
của trường lại là một tên ngốc, cơ bản là không biết biên kịch bản, Hắn
nói có thể lên mạng tìm vài vở kịch về sửa lại là xong. Anh Diệp, anh
nói thằng ngu đấy không phải lợn thì là gì? Nếu có thể tìm trên mạng như vậy thì em cần hắn làm cái quái gì chứ. Vô dụng! Còn cả những người còn lại nữa, cứ nghĩ sẽ trông cậy được vào bọn họ, hôm nay em thấy rồi, bọn người đó hoàn toàn không biết diễn kịch lại còn muốn làm đại minh tinh, em bị bọn chúng làm tức điên lên đây!
Tiêu Vũ Văn cằn nhằn như vậy, Diệp Lăng Phi bèn cười lớn.
- Anh Diệp em đang bực chết đi được đây anh còn cười cái gì?
- Vũ Văn, thật ra việc này rất đơn giản chỉ là em suy nghĩ vẫn chưa
được chu đáo lắm! Em nói đầu tư mấy chục vạn nhân dân tệ có thể sản xuất được vở kịch này anh tin nhưng chất lượng thì sẽ rất kém. Anh đưa em
một kiến nghị, mời chuyên gia biên kịch, chuyên gia quay phim ánh sáng
đạo cụ, những đầu tư đó không thể tiết kiệm được, nếu em muốn bộ phim
này của em nổi tiếng trên toàn quốc thì trên lĩnh vực đầu tư phải cẩn
thận mọi phương diện khác có thể nghĩ để tiết kiệm tiền. Về mặt diễn
viên, ngoài vài diễn viên nòng cốt ra, những diễn viên còn lại đều là
diễn viên quần chúng. Cái gì là diễn viên quần chúng, đó là nghe theo
lời đạo diễn, đạo diễn muốn họ diễn như thế nào thì diễn như vậy.Nếu họ
cũng không phải diễn viên chính, diễn viên quần chúng quá nhiều rồi thì
có thể tìm đám sinh viên đó vừa nãy, anh nói rồi, vài hộp cơm là đủ?
Không diễn thì thôi, anh tin những sinh viên muốn nổi tiếng rất nhiều,
anh thì không tin bọn họ không diễn. Đối với diễn viên chính, cần mời
diễn viên chuyên nghiệp, phương diện này có thể nhờ Tiêu Tiếu.
- Nhờ em?
Tiêu Tiếu vừa nghe liên tục lắc đầu nói:
- Em làm gì có quen ai là diễn viên chuyên nghiệp đâu!
- Tiêu Tiếu em quên trường Tuyết Hàn đang học có khoa diễn xuất đó sao, từ đó chọn ra những sinh viên đảm nhận vai chính. Nếu như vậy vừa tận
dụng được, lại tiết kiệm rất nhiều!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi như đánh thức người đang nằm mơ, Tiêu Tiếu nghe xong nói:
- Sao em lại quên chuyện này nhỉ? Ừm, đúng rồi! Em có thể đi tìm Tuyết
Hàn, nhờ cô ấy tìm giúp ta tìm vài sinh viên có khả năng diễn xuất!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Đúng! Không sai! Nếu như vậy mọi việc đều đã giải quyết xong. Vũ Văn, anh nghĩ cứ như vậy đi! Không phải bận tâm nữa!
- Em biết!
Việc này giải quyết xong, hắn mới nói với Tiêu Tiếu mục tiêu thứ nhất
lần này hắn tới đây. Tất nhiên hắn không nhắc tới Tuyết Hàn trong phòng
nơi Tiêu Vũ Văn có mặt.
- Tiêu Tiếu, lần này anh đi 2
tháng mới về, anh nghĩ em có thời gian thì tới chăm sóc cho Tuyết Hàn
nhiều một chút! Tuyết Hàn là người phụ nữ mà anh lo lắng nhất! Sức khỏe
cô ấy không tốt làm anh không thể nào yên tâm được!
-
Sư phụ, em sớm biết anh tìm em là vì Tuyết Hàn mà. Hey. Em còn không
sánh được với cô ấy, lẽ nào mọi người đều thích những cô gái giống Tuyết Hàn sao? Xem ra em cũng phải giả bệnh tật như vậy!
- Tiểu a đầu! Lại nói bậy gì thế!
Diệp Lăng Phi đưa tay kéo lấy Tiêu Tiếu lại gần, Tiêu Tiếu ngồi vào lòng Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Sư phụ, vốn dĩ là như vậy mà! Anh không hề thương em chút nào! Tới tìm em cũng chỉ là vì Tuyết Hàn, em đang ghen đấy!
- Em biết ghen sao?
Diệp Lăng Phi ôm lấy cái eo thon của Tiêu Tiếu, đặt tay lên đùi cô, xoa xoa cặp đùi trắng của cô nói:
- Tiêu Tiếu, không phải là anh muốn quan tâm Tuyết Hàn, chỉ là trong
lòng anh cảm thấy có lỗi với cô ấy. Em nên biết rằng mà anh cũng không
cần nói nữa, trong thời gian anh không có ở đây em chăm sóc cô ấy nhiều
một chút, tiện thể nói cho cô ấy biết chuyện của anh. Ừm nói thế nào
nhỉ, anh không muốn sau này cô ấy phải hối hận. Cô ấy là một cô gái rất
đặc biệt, không có tình đầu, anh không muốn cô ấy vì chuyện lần trước mà đau khổ cả một đời. Đương nhiên anh nói như vậy không phải là vì muốn
thoái thác trách nhiệm, anh sẽ nhận trách nhiệm này, nhất định là như
thế!
- Sư phụ. Anh cũng là tình đầu của em đó! Trước đó em cũng chưa từng yêu ai! Bây giờ em yêu một người đàn ông, anh nói em
phải làm sao bây giờ?
- Em đang làm anh thêm rối phải không?
Diệp Lăng Phi véo mông Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu bị đau hai bàn tay ôm
chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi đôi mắt diễm lệ trong veo như ngọc cuả cô nhìn hắn, nói:
- Sư phụ! Em không nói đùa! Em thích anh
thật đấy! Toàn tâm toàn ý yêu anh. Em không biết em bị làm sao nữa!
Trước đây em chỉ muốn cùng các bạn nữ khác vui đùa nhưng bây giờ em chỉ
muốn ở bên anh. Trò chơi với em bây giờ không quan trọng nữa. Em không
có hứng nữa.
Nói tới đây cô chủ động hôn Diệp Lăng Phi.
********************************************
Trong khi Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đang ân ái thì có tiếng gõ cửa, Vu Tiêu Tiếu giật mình nói:
- Sư phụ em quên mất, tối nay ở đây có một tập đoàn khác phải họp.
Vu Tiêu Tiếu nói rồi rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi vội vàng cầm chiếc quần trên bàn mặc vào rồi chỉnh lại chiếc váy nói:
- Sư phụ tối nay em không tự học.
Vu Tiêu Tiếu nói như vậy là truyền đi một thông điệp tình yêu, Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Tiếu nói:
- Buổi tối anh có việc rồi. Mấy hôm nay anh rất bận. Đợi hai tháng sau anh trở lại sẽ cho em biết tay!
Vu Tiêu Tiếu nghe rồi mặt đỏ lên cắn chặt môi gật đầu. Diệp Lăng Phi
rời khỏi đại học Vọng Hải thì đã là hơn 5h chiều, Vu Tiêu Tiếu giống như thuốc độc vậy, bạn không biết khi nào bị cô ta bỏ độc thì không nỡ rời
xa.
Diệp Lăng Phi vốn muốn giữ khoảng cách với Vu Tiêu
Tiếu lại không ngờ lại cùng cô ân ái ngay trong tập đoàn liên hợp của
trường học. Diệp Lăng Phi dường như cảm thấy mình có gì đó quá đa tình, ở những mặt khác hắn khống chế bản thân rất tốt nhưng ở trong trường hợp
lại khả năng kiềm chế của hắn lại kém đi rất nhiều.Tạm thời hắn không
nghĩ nữa hắn còn đang nghĩ tối tối nay với Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự, Bạch Tình Đình đã về tới nhà rồi. Vừa bước vào biệt thự đã nghe thấy tiếng động vọng ra từ nhà bếp, tiếng
cười này không chỉ có của Trương Vân và Tình Đình, hình như còn có cả
Angel. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng của Angel lại cảm thấy đau đầu, trong lòng thầm trách Angel hết việc hay sao mà cứ chạy tới nhà mình
gây rối.
Bạch Tình Đình đi từ trong bếp ra vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi về liền nhẹ nhàng lại gần hôn hắn một cái nói:
- Ông xã! Bọn em ở trong bếp học nấu ăn, Bữa tối nay sẽ muộn hơn một chút, không sao chứ anh?
- Không vấn đề gì! Anh cũng không phải quá đói!
Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình đi vào bếp. Vừa vào bếp thì thấy Alice cùng Angel, hai người đang đứng vây quanh Trương Vân học nấu ăn.
Tiếng Trung của Alice cũng không tốt, cô ta không biết phải giao lưu với Trương Vân thế nào nữa, nhưng tiếng Trung của Angel thì rất tốt, cô
không ngừng dùng tiếng Trung hỏi Trương Vân, Trương Vân rất nhẫn nại
giải đáp.
- Satan cuối cùng thì anh cũng về. Vừa nãy em còn cùng chị Tình Đình nhắc tới anh đó!
Angel thấy Diệp Lăng Phi đứng trước cửa nhà bếp, cô rửa sạch tay chạy
lại gần chỗ hắn, đôi mắt diễm lệ của cô nhìn khuôn mặt mĩ miều của Tình
Đình rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, hôm nay em đặc biệt tới tập đoàn Thế Kỷ để cùng về với Tình Đình. Chúng em nói chuyện rất vui!
Bạch Tình Đình thấy Angel nói vậy thì cũng vội vàng nói:
- Ông xã! Angel nói cô ấy đi mua đồ qua Tập đoàn thì muốn bắt chuyện
với em. Đúng lúc em giải quyết xong mọi việc mới về cùng cô ấy.
Bạch Tình Đình biết Angel là đồng tính luyến ái, cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Angel để tránh hiểu lầm.
Diệp Lăng Phi lườm Angel nói:
- Cô có phải là hết việc để làm không lại còn đi dạo nữa. Nếu cô thật
sự không có việc gì để làm thì mau đi tìm Dã Lang đi, đi theo chúng tôi
làm gì ?
- Satan! Lần này là anh không đúng rồi! Lẽ nào không muốn em quen với môi trường ở đây sao? Dù sao sau này tôi cũng ở
đây tìm hiểu chút về Vọng Hải, có gì không thỏa đáng chứ?
Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt đầy khiêu khích của Angel thì đưa tay ra nắm lấy tay trái của Angel nói:
- Cô theo tôi ra ngoài!
- Ông xã anh muốn đi đâu?
Bạch Tình Đình cảm thấy lời nói của Diệp Lăng Phi có gì đó không ổn, cô lo lắng giữa hắn và Angel xảy ra xung đột vội vàng nói:
- Ông xã. Thôi bây giờ chúng ta ăn cơm luôn đi!
- Đợi tí rồi ăn!
Diệp Lăng Phi cứ thế lôi Angel ra khỏi biệt thự, đi tới tận đình nghỉ đằng sau hoa viên mới thả tay ra nhìn Angel hỏi:
- Angel! Nói rõ ràng cho tôi biết. Rốt cuộc cô có âm mưu gì?
- Tôi có âm mưu gì chứ?
Angel cố tỏ ra bộ mặt hồ đồ không hiểu hỏi:
- Satan tôi thật không hiểu anh định nói cái gì? Ai da trời cũng tối rồi! Tôi còn phải về nữa. Tôi về trước nhé!
Angel nói rồi định bỏ đi nhưng không ngờ bị Diệp Lăng Phi nắm lấy cánh
tay không cho đi. Hắn nhìn vào mắt Angel, không có chút đùa giỡn nào,
nói:
- Tôi hi vọng cô không có âm mưu gì với Tình Đình! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!
- Satan, tất nhiên anh có tư cách nói tôi như vậy! Tôi là do anh cứu,
tôi sống được tiếp đều là do anh. Những năm trở lại đây tôi kiên trì
sống tiếp đều là vì anh!
Angel nhìn Diệp Lăng Phi sắc mặt cũng trùng xuống:
- Tôi nói rồi! Trên thế giới này tôi chỉ yêu một người đàn ông đó, chính là anh!
Angel nói xong hay cánh tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi hôn hắn.Hắn đẩy cô ra lạnh nhạt nói:
- Cô điên à? Tôi nói rồi tôi đã kết hôn rồi, tôi không muốn......!
Diệp Lăng Phi chưa nói hết Angel lại hôn, Diệp Lăng Phi lại đẩy ra. Cứ
như vậy mười mấy lần. Diệp Lăng Phi cũng không đẩy Angel ra nữa. Hai tay của hắn ôm lấy eo Angel. Hai người ôm hôn nhau thắm thiết. Mãi lâu sau
hai người mới tách nhau ra đôi mắt Angel đẫm nước nói:
- Satan, anh nghĩ xem em có thể làm được gì? Em không thể làm bất cứ
chuyện gì hại tới anh, sở dĩ em muốn tiếp xúc với Tình Đình chỉ vì em
muốn chỉ ấy thu nạp em, lẽ nào anh nghĩ em muốn làm gì? Em muốn làm hại
chị ấy sao? Em biết em mà làm hại chị ấy chính là làm hại chính anh.
Những chuyện như vậy em không làm được. Cả đời này em cũng không làm
chuyện gì hại tới anh!
Diệp Lăng Phi biết lần này hắn
lại hiểu nhầm Angel, hắn sở dĩ căng thẳng như vậy là vì hắn quá lo lắng
cho Tình Đình, không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào. Trong mắt Diệp
Lăng Phi Angel là cô gái hoang dã dám làm dám nhận. Lúc ở Anh Angel từng cãi nhau ỏm tỏi trong quán bar. Đừng nói những bang hội đen ở Anh mà
ngay cả cảnh sát ở đó cũng đau đầu vì cô. Muốn bắt Angel sao, không đụng tới cô được, ai bảo tổ chức của Dã Lang quá lớn. Không bắt ư? Luôn có
người tới báo cảnh sát, những người cảnh sát này về sau đều giả bộ không thấy gì cả.
Vì Angel là cô gái như vậy hắn mới lo lắng Angel sẽ làm hại Tình Đình. Hắn cũng tránh tối thiểu để hai người đó
gặp mặt nhau. Nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi nghe thấy những lời nói đó của Angel thì mới biết là mình chưa hiểu rõ cô gái này. Nghĩ lại những năm
nay Angel luôn đi theo mình, hơn nữa những lúc bản thân gặp nguy hiểm,
Angel luôn nghĩ mọi cách để mọi nguy hiểm dồn hết về phía cô. Angel và
Dã Lang trong lúc hắn bị trọng thương, hai người đó ngốc tới nỗi thu hút mọi hỏa lực kẻ địch về phía mình, để tránh bị thương tới Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây lại nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Angel thì
thấy trong lòng đau nhói, đưa môi lại gần môi cuả Angel hôn nồng nàn.
Trong lúc họ đang hôn nhau thì sau lưng họ vọng lại tiếng bước chân.