Hạng mục nhà máy dệt đã được ấn định sẽ mở đấu giá vào thứ hai. Theo
tình hình hiện nay, xác suất trúng thầu của tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ là
lớn nhất. Một mặt vì tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ là tập đoàn bất động sản
lớn nhất, nổi tiếng nhất thành phố Vọng Hải. Đội quản hùng hậu. Mặt
khác, trong mắt những doanh nghiệp bất động sản khác thì phương án dịch
chuyển bồi thường mà tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ đưa ra là phải bù thêm
tiền. Nghĩa là cho dù tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ có mua được hạng mục này.
Cho dù mua được cùng còn lâu mới thu hồi lại được số vốn đã bỏ ra mua
hạng mục này, ít nhất theo tình hình trước mắt, hạng mục nhà máy dệt
không thể kiếm được tiền mà chỉ có bù lỗ thôi.
Vì thế,
những doanh nghiệp bất động sản đó không muốn tham gia hạng mục này. Bọn họ thà mua những khu vực ngoại thành cũng không muốn mua hạng mục chẳng đáng một xu nào thế này.
Ý kiến trong chính phủ cũng
nhất trí nghiêng về một hướng. Họ đều cho rằng hạng mục này nên giao cho tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ. Đương nhiên, bí thư thành phố Từ Hàn Vĩ vẫn
giữ yên lặng. Hắn không hề đưa ra bất cứ ý kiến nào cho hạng mục này.
Từ sau chuyện của Lâm Tuyết. Từ Hàn Vĩ và Chu Hồng Thâm đã ngầm thoả
thuận với nhau, về hạng mục nhà máy dệt. Từ Hàn Vĩ sẽ không phát biểu
bất cứ ý kiến nào. Còn Chu Hồng Sâm cũng sẽ không truy cứu tới cùng
chuyện Lâm Tuyết âm thầm giở trò. Cuộc trao đổi này, ai cùng rõ như lòng bàn tay song không hà tất ai phải nói ra cả.
Bạch Tình Đình sau khi xem qua công việc chuẩn bị cho việc đấu thầu thứ hai liền
dồn toàn bộ tâm tư vào chuyện của Diệp Lăng Phi. Một mình cô ngồi trong
văn phòng, trong lòng lại đấu tranh vô cùng kịch liệt.
Một mặt, hiện giờ cô không có cách nào để có thể tha chứ cho Diệp Lăng
Phi chuyện của Trương Lộ Tuyết. Cứ nhìn thấy Diệp Lăng Phi là Bạch Tình
Đình lại tức giận. Mặt khác, cô lại lo Trương Lộ Tuyết sẽ nhân cơ hội
đeo bám Diệp Lăng Phi. Cứ thế thì cô sẽ mất Diệp Lăng Phi.
Tâm tư xáo trộn, mâu thuẫn thế này khiến Bạch Tình Đình vô cùng đau đầu. Cô không biết mình nên làm thế nào cho phải.
Bạch Tình Đình đi đi lại trong phòng làm việc của mình. Nghĩ xem mình
nên làm thế nào. Cô nghĩ nếu để Trương Lộ Tuyết nhân cơ hội đeo bám Diệp Lăng Phi thì thà rằng cô chuyển về đó sống còn tốt hơn. Như thế, Chu
Hân Minh cũng có thể chuyển qua đó ở. Cô có thể nhìn Diệp Lăng Phi mỗi
ngày, còn Chu Hân Minh có thể giám sát Diệp Lăng Phi hàng ngày.
Bạch Tình Đình nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định sẽ làm như thế.
Còn về việc bao giờ chuyển về thì tất nhiên càng nhanh càng tốt rồi.
Bạch Tình Đình định tối nay về nói lại vói bố cô một tiếng. Ngay ngày
mai cô sẽ chuyển qua sống cùng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi chỉ mặc chiếc quần đùi rộng ngồi dựa vào cửa sổ phòng ngủ. Vu Đình
Đình nằm ngủ cả buổi, không sao dậy nổi để đi học. Bị Diệp Lăng Phi quần cả tối, Vu Đình Đình sao chịu đựng nổi chứ. Vu Đình Đình bị Diệp Lăng
Phi làm cho tinh thần kiệt quệ, không biết bao lần lên tới cao trào.
Lúc Vu Đình Đình tỉnh lại thi thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi trước cửa sổ nhìn vọng ra ngoài. Từ đây có thể phòng tầm mắt ra xa tít ngoài đại
dương rộng lớn kia.
Vu Đình Đình cảm thấy phía dưới thân mình
đau đau. Cô sắng hết sức mới lật được chiếc mền phủ trên người xuống. Đê lộ thân hình yêu kiều, tràn đầy sức sống, toát lên vẻ trẻ trung thanh
xuân của cô. Vu Đình Đình trần truồng bước xuống giường. Cô bước tới
phía sau Diệp Lăng Phi. Hai tay ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Bộ ngực sữa
cao cao dán khít vào cái lưng trần của Diệp Lăng Phi.
Hai tay Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy bàn tay nõn nà của Vu Đình Đình. Quay đầu, thơm lên môi Vu Đình Đình một cái. Cười nói:
- Sao không ngủ nữa?
- Em tỉnh rồi!
Vu Đình Đình hé nở nụ cười mê hồn của mình. Cô vòng qua trước ngực Diệp Lăng Phi. Thân thể trần truồng ngồi vào lòng Diệp Lăng Phi, tựa đầu vào vai Diệp Lăng Phi, nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt, nói:
- Em ngủ cả buổi chiều rồi!
Nói tới đây, Vu Đình Đinh bỗng kêu lên một tiếng, nói:
- Chết rồi! Sáng nay em có tiết học. Giờ có đi cũng quá muộn rồi. Diệp đại ca, tất cả là tại anh, tại anh bắt nạt em.
Hai tay Vu Đình Đình nũng nịu ôm chặt lấy cô Diệp Lăng Phi. Lắc lắc cặp mông nõn nà để trần của mình. Liên miệng nói.
Diệp Lăng Phi ôm cô trong lòng. Tay phải nắm chặt bàn chân trắng mịn
của Vu Đình Đình. Ngón tay khẽ nhéo nhéo ngón chân như trân châu, ngọc
ngà của Vu Đình Đình. Cúi đầu xuống, nhìn Vu Đình Đình, cười nói:
- Dù sao cùng muộn rồi. Thế thì đừng đi nữa. Hôm nay chúng ta cứ ở đây cùng nhau không tốt sao?
Vu Đình Đình khẽ giật mình, hỏi:
- Diệp đại ca, hôm nay anh không có việc gì sao?
- Hôm nay anh rảnh!
Tay phải Diệp Lăng Phi thuận theo bàn chân ngọc ngà của Vu Đình Đình
vuốt thẳng lên trên. Cuối cùng hắn đặt tay lên cặp mông của Vu Đình
Đình. Khẽ nhéo nhéo cánh hoa mềm mại của Vu Đình Đình. Mở miệng nói:
- Anh hòm nay không có việc gì cả. Định ở đây cả ngày, tĩnh tâm lát!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa khẽ thở dài.
Vu Đình Đình cảm nhận thấy Diệp Lăng Phi có tâm sự gì đó. Cô khẽ ngả
người, để ngực mình dán chặt vào ngực Diệp Lăng Phi. Cô cảm thấy cô và
Diệp Lăng Phi gần gũi tới mức không có bất kể khe hở nào. Một cảm giác
ấm áp lan truyền khắp cơ thể cô. Ngay cả cảm giác đau ở vùng dưới giờ
cũng không còn khó chịu như lúc nãy nữa.
- Diệp đại ca, anh có tâm sự gì à?
Vu Đình Đình đôi mát long lanh, trong veo ngước nhìn Diệp Lăng Phi. Vu
Đình Đình luôn là một cô gái xinh đẹp, thúy mị và biết quan tâm tới
người khác. Xã hội này kiếm được một cô gái hiền lành, thấu hiểu lòng
người như Vu Đình Đình rất hiếm. Diệp Lăng Phi cùng rất thích những cô
gái có tính cách hiền lành, thấu hiểu lòng người như Vu Đình Đình, ở
cùng với Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi không hề cảm thấy có bất kể gánh
nặng nào.
Hắn xả dục vọng của mình trên thân hình mỹ
miều của Vu Đình Đình chính vì Diệp Lăng Phi cảm thấy ở bên cạnh Vu Đình Đình hẳn không hề bị gò ép gì cả. Không giống với khi ở bên Bạch Tình
Đình. Lúc nào cùng phải chú ý tới từng ngôn ngữ, cử chỉ của mình. Thế
nên hắn không dám dốc hết tâm can của mình cho Bạch Tình Đình.
Chuyện tình yêu nam nữ phải xuất phát từ việc cả hai phía đều có cảm
tình với nhau, như vậy mới có thể đạt đến cao trào. Mấy chuyện cuốn quýt da thịt phụ nữ và khách làng chơi kia chỉ là những hoan lạc tạm thời mà thôi. Đó vẫn chưa phải là mức cao trào nhất, chỉ có những nam nữ yêu
nhau thực sự mới đưa chuyện chăn gối lên tới mức tột đỉnh của cao trào.
Diệp Lăng Phi cũng vì thích Vu Đình Đình, có cảm tình với Vu Đình Đình
nên mới có thế tận hưởng hoan lạc tột đỉnh khi cuốn quýt bên Vu Đình
Đình.
Bây giờ, nghe Vu Đình Đình quan tâm tới mình. Hắn định kể toàn bộ mọi chuyện tối qua cho Vu Đình Đình nghe. Song Diệp
Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bỏ luôn ý định đó. Diệp Lăng Phi
nghĩ, hắn không có quyền suốt ngày chỉ biết mang lại phiền não cho Vu
Đình Đình. Từ trước tới nay, đều là Vu Đình Đình giãi tỏa áp lực cho
hắn. Còn hắn trước giờ chưa hề an ủi qua Vu Đình Đình.
Không muốn để Vu Đình Đình nghĩ quá nhiều. Diệp Lăng Phi cố ý cười thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đình Đình, anh không sao. Này chỉ là thở dài thông thường mà thôi.
Vu Đình Đình là cô gái thông minh như thế nào chứ. Sao cô không nhìn ra cách nghĩ của Diệp Lăng Phi chứ. Có điều, Vu Đình Đình ở trước mặt Diệp Lăng Phi trước aiờ luôn diễn vai cố gắng hết sức chia sẻ gánh nặng với
Diệp Lăng Phi. Cô không muốn mang lại quá nhiều phiền phức cho Diệp Lăng Phi. Nếu Diệp Lăng Phi không muốn nói, cô cũng sẽ không tra hỏi làm gì.
Tay phải Diệp Lăng Phi từ cặp mông nõn nà của Vu Đình Đình trượt thẳng
xuống gian giữa hai chân của cô. Khẽ tách hai chân Vu Đình Đình ra. Để
lộ ra nơi mê đắm bất kỳ người đàn ông nào của cô. Diệp Lăng Phi cố ý đưa tay đặt lên, cười đầy ẩn ý nói:
- Đình Đình, giờ không đau nữa à?
- Diệp đại ca, anh ... anh xấu quá đi!
Hai chân Vu Đình Đình khép chặt lại. Kẹp tay Diệp Lăng Phi giữa hai chân cô. Khuôn mặt ửng đỏ. Nũng nịu hờn giỗi nói:
- Người ta... người ta hôm nay mệt lắm. Tất cả đều tại Diệp đại ca. Giờ ở đó...ở đó rất...!
Vu Đình Đình không sao nói tiếp được nữa. Cô núp mặt vào vai Diệp Lăng
Phi. Không dám nhìn thẳng mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười xấu nói:
- Đình Đình, ai bảo em tối qua không nhận điện thoại của anh chứ. Đây
là để phạt em đó. Sau em còn dám không nhận điện thoại của em thì anh
không chỉ đơn giản yêu em có một tiếng đâu. Nói không chừng anh sẽ yêu
em tới bốn năm tiếng liền đó!
- Không được!
Vu
Đình Đình tựa theo phản ứng bản năng. Hôm nay mới chỉ có một tiếng đồng
hồ mà đã khiến cô không biết bao nhiêu lần lên tới cao trào. Nếu thật sự yêu tới bốn năm tiếng thì không biết Vu Đình Đình có chịu nổi không
nữa.
Đợi Vu Đình Đình nói ra câu này. Diệp Lăng Phi mới cười xấu nói:
- Ngốc, anh chỉ trêu em thế thôi!
Nói xong, Diệp Lăng Phi liền rút tay mình từ phía dưới của Vu Đình Đình ra. Hắn biết hôm nay hắn có phần hơi quá đối với Vu Đình Đình. Một cô
gái yếu đuối như Vu Đình Đình sao có thể chịu nổi kiểu tàn nhẫn như thế
này chứ. Song Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác. Hắn không thể không xả ra.
Hắn thương Vu Đình Đình. Không muốn tiếp tục
đặt tay mình lên hạ bộ của Vu Đình Đình nữa. Rút tay ra, hắn lại ôm chặt lấy cặp naực nõn nà của Vu Đình Đình. Vừa sờ vuốt cặp ngực nõn nà vừa
nhỏ tiếng hỏi:
- Đình Đình, chúng ta cứ thế này đi xem phim được không. Hôm nay anh không cho em mặc quần áo đâu. Anh rất thích em như
thế này. Rất đẹp, rất quyến rũ.
Vu Đình Đình khẽ gật
đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi đưa môi dán quá, Vu Đình Đình nhắm hai mắt
lại, khè dương cao đôi môi mình. Chờ đợi tận hưởng thời khác mật ngọt từ nụ hôn của Diệp Lăng Phi. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên. Vu
Đình Đình vội vàng rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi. Mở miệng nói:
- Diệp đại ca, là điện thoại của Tần Dao.
Nói xong, cô vội vàng chạy về phía giường.
Diệp Lăng Phi vẫn ngồi yên. Quan hệ giữa hắn và Tần Dao hiện giờ chẳng
qua chỉ là những người bạn thông thường mà thôi. Hắn không hề có bất kể ý nghĩ nào khác.
Diệp Lăng Phi chỉ nhìn theo bóng dáng
Vu Đình Đình đang lắc lắc cặp mông xinh đẹp của mình chạy về bên giường. Đoán xem mục đích gọi điện của Tần Dao là gì.
Vu Đình Đình cầm điện thoại của mình lên. Vừa nhìn đã thấy đúng là điện thoại của Tần Dao. Cô vội vàng nghe điện thoại, hỏi:
- Tần Dao, có chuyện gì vậy?
- Đình Đình, sao hôm nay cậu không đi học. Cô giáo điểm danh cậu đó! Tần Dao nói:
- Cô giáo này thù dai lắm. Bất kể học sinh nào dám nghỉ học giờ của cô
ấy. Bảo đảm sẽ không thể vượt qua được kỳ thi môn của cô ấy. Tớ thấy cậu nhanh nhanh mà nghĩ cách xin lỗi cô ấy đi!
- Tớ ... tớ ngủ quên mất. Vừa mới tỉnh dậy xong!
Vu Đình Đình lúc nói câu này thì liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Có chút lưỡng lự, nói:
- Tần Dao… tớ ...tớ định chiều nay không đi học. Nếu có điểm danh thì cậu giúp tớ nhé!
- Đình Đình, cậu sao thế. Nghe giọng cậu kỳ thế nào ấy!
Tần Dao nghe thấy giọng điệu của Vu Đình Đình có chút không giống với ngày thường liền vội vàng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao!
Vu Đình Đình nói.
- Không sao là tốt rồi. À, đúng rồi, Đình Đình, hôm nay tớ vừa nghe
thấy có một nữ sinh năm ba của trường mình vừa bị giết đó. Nghe nói sau
khi làm chuyện kia xong thì bị giết. Cậu cẩn thận chút nhé. Không được
ra ngoài một mình đâu đó!