Ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi dậy rất sớm. Hắn thấy tin nhắn của cả Bạch
Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều hòi thăm xem giờ hắn có còn tức giận
hay không.
Do Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết không
ngừng gọi tới nên Diệp Lăng Phi luôn tắt điện thoại. Đọc xong tin nhắn
của cả hai, hắn cũng không trả lời bất cứ ai cả.
Diệp
Lăng Phi tắm rửa xong liền huýt sáo lái xe ra ngoài. Giờ tâm trạng của
hắn không tồi. Cho tới nay Diệp Lăng Phi mới phát hiện người có thể đối phó thực sự với Bạch Tình Đình chỉ có Trương Lộ Tuyết. Cùng có lẽ họ
là oan gia bẩm sinh rồi. Còn hắn cứ duy trì thái độ trung lập. Cứ thế,
Bạch Tình Đình sẽ ý thức tới độ nguy hiểm, sẽ đối xử tốt với mình
hơn.
Nghĩ thông điểm này, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy
thời tiết hôm nay thật trong xanh. Trên đường, dù giao thông có tắc
ngẽn khủng khiếp tới mức nào cũng không sao ảnh hưởng được tâm trạng vui vẻ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sáng sớm đã lái xe tới biệt
thự. Hôm qua hắn không gọi được cho Vu Đình Đình nên Diệp Lăng Phi muốn biết tiểu cô nương Vu Đình Đình hiện đang làm gì. Sao lại không nghe
điện thoại chứ.
Diệp Lăng Phi vừa vào tới biệt thự liền phát hiện Vu Đình Đình vừa tắm xong bước ra. Đang mặc một bộ đồ ngủ
mỏng manh định quay về phòng. Thấy thân thể mê người đó của Vu Đình
Đình, dục vọng của Diệp Lăng Phi lại nổi dậy.
Hắn bước nhanh về phía Vu Đình Đình. Còn chưa đợi Vu Đình Đình nói, hắn đã ôm
bồng Vu Đình Đình lên, tiến thẳng vào phòng ngủ.
Ngay sau đó, từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng rên tiêu hồn của Vu Đình Đình. Rồi
lúc sau lại nghe thấy nhịp thở dồn dập, nặng nề của Diệp Lăng Phi.
Hôm nay Bạch Tình Đình hiến nhiên rất thất thần. Tối qua cô không sao
ngủ ngon được. Vừa chợp mắt lại nghĩ ngay tới cảnh Trương Lộ Tuyết thơm Diệp Lăng Phi, thế nên cô không sao ngủ được.
Hôm
nay đi làm. Bạch Tình Đình cũng không sao tập trung tinh thần để làm
việc được. Chốc chốc lại nghĩ tới việc cô nói sẽ cạnh tranh công bằng
với Trương Lộ Tuyết. Trong lòng Bạch Tình Đình hối hận chết đi được. Cô
và Diệp Lăng Phi vốn là vợ chồng. Căn bản không cần phải cãi nhau với
Trương Lộ Tuyết làm gì. Nói gì mà cạnh tranh công bằng chứ.
Bạch Tình Đình càng nghĩ càng tức, thầm nghĩ: "Trương Lộ Tuyết, cô thật xấu xa, cố ý đặt bẫy để tôi lao vào. Tôi đã nghĩ tại sao hôm qua đang yên đang lành cô lại gọi điện cho tôi. Lại còn cố ý nói cho tôi biết
cô đang ở chỗ Diệp Lăng Phi. Cảm tình gì gì kia cũng là cô đặt ra để
lừa tôi. Còn tôi lại ngốc nghếch nhảy vào cái bẫy do cô đã giăng sẵn.
Giờ thì hay rồi. Rõ ràng không cần phải để ý tới cô làm gì. Nhưng giờ lại cho cô một cơ hội dễ dàng rồi."
Bạch Tình Đình
càng nghĩ càng thấy có gì đó bất thường. Cô vội vàng nhấc điện thoại
gọi cho Chu Hân Minh. Kể đầu đuôi mọi chuyện cho Chu Hân Minh.
Chu Hân Minh nghe xong thì cười phá lên, nói:
- Tình Đình ơi Tình Đình, rốt cuộc cậu làm sao thế. Chẳng lẽ ngốc
thật rồi. Trương Lộ Tuyết rõ ràng lừa đặt bẫy cậu. Cậu cũng chẳng
nghĩ thử xem về cái câu chuyện vớ vẩn giữa cô ta và Diệp Lăng Phi. Nói
khó nghe chút thì thời buổi này còn có mấy cô gái để ý tới chuyện này
chứ!
- Tớ để ý!
Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói. Chu Hân Minh hơi giật mình. Nói:
- À, tớ quên mất. Tóm lại, tớ cho rằng Trương Lộ Tuyết không hề yêu
Diệp Lăng Phi. Còn Diệp Lăng Phi, cũng không hề yêu Trương Lộ Tuyết,
chỉ vì Diệp Lăng Phi thấy có lỗi với Trương Lộ Tuyết mà thôi. Trong
lòng có chút tội lỗi thôi. Thế nên, chuyện vốn chẳng có gì, giờ thì
hay rồi. Cậu đã nói ra câu đó rồi. Không phải là đã tạo cơ hội cho
Trương Lộ Tuyết sao. Trương Lộ Tuyết sẽ có thể đường đường chính chính là đeo bám Diệp Lăng Phi rồi.
- Tớ biết. Nhưng giờ tớ phải làm thế nào đây! Bạch Tình Đình tỏ vẻ bất lực, lầm bầm nói:
- Đều tại tên Diệp Lăng Phi kia, tự nhiên lại động vào Trương Lộ Tuyết làm gì chứ. Tớ thà để Diệp Lăng Phi có quan hệ với cô gái khác. Tớ
còn chịu được. Nhưng, cứ nghĩ tới hắn có quan hệ với Trương Lộ Tuyết là
tớ lại sôi máu lên. Tớ cũng không biết tại sao. Tóm lại, giờ tớ cứ nhìn thấy Diệp Lăng Phi là sẽ nghĩ ngay tới Trương Lộ Tuyết. Sau đó sẽ
nổi giận.
- Tình Đình, cứ thế sẽ không ổn đâu.
Chu Hân Minh nói:
- Cậu thử nghĩ xem, Diệp Lăng Phi là loại đàn ông nào chứ. Nếu để
Trương Lộ Tuyết quyến rũ, nhỡ hắn không kìm chế nổi. Tới lúc đó cậu có
muốn nghĩ cùng muộn rồi. Cậu cho rằng chỉ vì câu nói không ly hôn của
cậu thì Diệp Lăng Phi sẽ không lay động trước Trương Lộ Tuyết sao.
Chuyện này chẳng phải quá phi lý sao. Tớ thấy cậu nên nghĩ cách đi. Làm
thế nào để ngăn cản Trương Lộ Tuyết tiếp cận Diệp Lăng Phi!
- Hân Minh, tớ biết rồi. Tớ chẳng phải đang thương lượng với cậu sao? Bạch Tình Đình chán nản nói:
- Giờ tớ cứ thấy Diệp Lăng Phi là điên lên. Tớ không muốn gặp anh ta.
Nhưng, tới lại lo Trương Lộ Tuyết sẽ lợi dụng lúc này tới đeo bám Diệp
Lăng Phi. Hân Minh, tớ nhờ cậu một chuyện được không. Cậu chuyển về ở
cùng với Diệp Lăng Phi đi, giúp tớ ngăn cản Trương Lộ Tuyết.
Chu Hân Minh có ăn gan trời cùng không dám nghĩ rẳng Bạch Tình Đình lại nhờ cô chuyện này. Muốn cô chuyển về ở cùng với Diệp Lăng Phi. Thế thì
rõ ràng chẳng phải là công bố thiên hạ cô và Diệp Lăng Phi ở cùng
nhau sao? Nếu tin này mà truyền tới tai bố cô. Bố cô không tức chết mới
lạ đó. Chu Hân Minh lắc đầu lia địa nói:
- Tình Đình, chuyện này tớ giúp không nổi đâu. Cậu không ở, tớ ở thì ra gì chứ. Tóm lại, tớ không thể đồng ý được!
Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Minh từ chối, giọng điệu cầu khẩn nói:
- Hân Minh, coi như tớ xin cậu đi. Tớ cũng không còn cách nào khác.
Cậu cũng không để ý chuyện Diệp Lăng Phi có thêm người khác mà. Giờ
mọi chuyện không đơn giản là quan hệ giữa tớ và Diệp Lăng Phi nữa rồi,
đã thăng cấp lên thành cuộc chiến giữa tớ và Trương Lộ Tuyết rồi. Tóm
lại, tớ không thể để Trương Lộ Tuyết đắc ý được!
- Cậu
không chuyên về sống thì tớ tuyệt đối sẽ không về. Nếu thật sự không
được. Thế để tớ đi tìm Diệp Lăng Phi, nói chuyện ra ngô ra khoai với
anh ta. Cho anh ta chọn. Nếu anh ta dám không chọn cậu. Tớ sẽ rút súng
cho anh ta về chầu Diêm vương ngay!
- Đừng, đừng!
Bạch
Tình Đình hiểu rất rõ tính khí của cô bạn thân này. Nếu Chu Hân Minh
thật sự tức lên thì chuyện gì cô cùng dám làm. Bạch Tình Đình thật sự
sẽ lo lắng Chu Hân Minh sẽ tức giận lên. Cô vội vàng nói:
- Tớ đã đồng ý sẽ cạnh tranh công bằng với Trương Lộ Tuyết. Tớ không muốn
cưỡng ép Diệp Lăng Phi. Thế này mà để Trương Lộ Tuyết biết thì sau này
tớ còn mặt mũi nào nữa. Tuyệt đối không được. Hân Minh, để tớ nghĩ xem thế nào đã nhé!
Bạch Tình Đình nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Thấy Bạch Tình Đình cúp điện thoại, Chu Hân Minh liền cười rộ lên,
nghĩ: "Tình Đình, cậu có biết cậu đã hết thuốc chữa rồi không. Câu quá
yêu người đàn ông này rồi."
Chu Hân Minh bất giác lại
nghĩ tới Diệp Lăng Phi. Cô khè thở dài. thầm nói: "Đáng tiếc, người đàn
ông này quá ưu tú. Cậu sẽ yêu rất vất vả đó. Hoặc, cậu có thể học như
tớ, thế này cùng là một cách hưởng thụ tình yêu.
Chu
Hân Minh đang ngồi trong phòng làm việc của cục cảnh sát. Thả hồn nghĩ
viễn vông. Cô nghĩ một hồi lâu. Cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Diệp
Lăng Phi. Cô muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang nghĩ gì. Cách nghĩ
của Diệp Lăng Phi hiện nay khiến cô không sao hiểu được.
Trước
đây, Chu Hân Minh luôn cho rằng Diệp Lăng Phi rất yêu, rất yêu Bạch Tình Đình. Nhưng giờ Diệp Lăng Phi lại tỏ thái độ thế nào cùng xong khiến
Chu Hân Minh không hiểu rốt cuộc trong lòng Diệp Lăng Phi đang nghĩ gì.
Chu Hân Minh giờ rất lo giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thực sự
sẽ xảy ra chuyện. Đây là điều cô không hề muốn một chút nào. Chu Hân
Minh hy vọng quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi có thể quay
trở về như trước kia. Nhưng, cô quá hiểu Bạch Tình Đình. Muốn để Bạch
Tình Đình coi mọi chuyện như chưa hề xảy ra là điều không thể. Hiện nay, điều duy nhất cô có thể làm là để Bạch Tình Đình tha thứ cho Diệp
Lăng Phi. Đồng thời, ngăn cản không để Diệp Lăng Phi tiếp xúc quá nhiều với Trương Lộ Tuyết.
Chu Hân Minh cầm điện thoại lên, vừa định gọi cho Diệp Lăng Phi. Đúng lúc này Tiểu Triệu bước vào phòng làm việc của Chu Hân Minh. Thấy Tiểu Triệu bước vào phòng làm việc của mình, Chu Hân Minh đặt điện thoại xuống, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Đội trường, vừa tiếp nhận một vụ án. Có người phát hiện thi thể một cô gái.
Tiểu Triệu nói:
- Hơn nữa, thi thể này lại nằm ngay cạnh trụ sở cảnh sát hình sự chúng ta!
Chu Hân Minh vừa nghe thấy thế liền trợn trừng mắt. Tay phải đập mạnh xuống bàn, tức giận nói:
- Tên chết tiệt nào làm hả. To gan thật đó! Dám cả gan phạm tội ngay trước của chúng ta. Đi, lập tức tới hiện trường!
Chu Hân Minh cùng chẳng để ý tới chuyện gọi điện thoại cho Diệp Lăng
Phi nữa, cô cùng Tiểu Triệu lập tức tới hiện trường vụ án.
Chu Hân Minh đưa người của đội cảnh sát hình sự tới hiện trường vụ án.
Chu Hân Minh mở tấm vải trắng phũ trên khuôn mặt thi thể cô gái. Khẽ
nhìn qua, sau đó lập tức đứng dậy, nói vói Tiêu Triệu:
- Là ai đã phát hiện ra thi thể trước?
- Là một bà chủ ạ! Tiểu Triệu nói
- Đưa tôi đi gặp!
Tiểu Triệu đưa Chu Hân Minh tới gặp bà chủ đã phát hiện ra thi thể. Dựa theo khẩu cung của bà chủ, thi thể này lúc phát hiện ra đã bị
người khác ném xuống nước cống rãnh của khu phố nhỏ rồi. Áo trên thi
thể cô gái lúc đó rất xộc xệch, phía dưới thì trần truồng.
Chu Hân Minh hỏi xong bà chủ liền đưa ngay ra phán đoán ban đầu của vụ án. Thi thể cô gái có lẽ là học sinh ở gần đây. Đây không phải là
hiện trường đầu tiên của vụ án. Hiện trường đầu tiên của vụ án được
phát hiện tại một con hèm nhỏ cạnh khu dân cư. Do gần hiện trường đầu
tiên của vụ án phát hiện ra chiếc quần, đồ nội y và túi sách của người
đã chết. Trong túi có thẻ học sinh và mấy quyển sách của người đã
chết. Từ những dấu tích ở hiện trường vụ án có thể cho thấy cô gái tới chỗ này lúc trời tối. Bị người nào đó cưỡng ép lôi tới đây. Sau khi
cưỡng hiếp xong thì giết luôn. Có điều, cụ thể thì vẫn cần chờ kết quả
bên pháp y.
Chu Hân Minh vừa nghe nói có khả năng là do cưỡng hiếp xong rồi giết. Cô liền tức sôi máu. Mở miệng chùi:
- Tên khốn nạn. Nếu để tao bắt được mày thì tao sẽ đá vỡ cái hạt của mày!
Tiểu Triệu và mấy nam cảnh sát hình sự nghe thấy Chu Hân Minh nói thế. Theo phản ứng tự nhiên giơ tay che phần hạ bộ của mình. Chu Hân Minh
nhìn liếc qua, vẻ bực tức nói:
- Các cậu đang làm gì thế hả?
- Không...không ạ! Tiêu Triệu vội vảng nói.
- Bọn em đang nghĩ làm thế nào để bắt được tên khốn nạn kia. Đội
trưởng, chị nói rất đúng. Phải dậy cho tên đó một bài học. Sau khi bắt
được, nhất định phải cho hắn thưởng thức các hình phạt của pháp luật.
Một phát giết luôn hắn!
- Hừm, chết thì quá dễ dàng cho hắn, ít nhất cùng phải thiến xong rồi sau đó mới giết! Chu Hân Minh tức giận nói.
- Đúng, đúng ạ. Đội trường nói rất đúng!
Tiểu Triệu và mấy nam cảnh sát hình sự bốn mắt nhìn nhau. Vị đội
trường cảnh sát này của bọn họ quả thật không phải là con gái nữa rồi.
Lời nào cũng có thể nói được.
Trong lòng Chu Hân Minh rất hận tên tội phạm kia. Cô hạ lệnh tất cả nhân viên trong đội phải
tăng ca. Nếu còn chưa phá được án thì không được nghỉ.