Trương Lộ Tuyết từ trong phòng của Diệp Lăng Phi bước ra. Quần áo Trương Lộ Tuyết có chút hơi xộc xệch, cổ áo của cô cởi rất thấp.
Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao Trương Lộ Tuyết đang yên đang lành tự
nhiên quần áo lại xộc xệch như thế. Nhưng thấy bộ dạng Trương Lộ Tuyết
với bộ dạng như thế này bước ra từ phòng mình thì Diệp Lăng Phi đã biết
ngay mọi chuyện chẳng lành rồi.
Đầu óc hẳn quay cuồng, thầm
nghĩ: "Trương Lộ Tuyết, cô thế này thì hại chết tôi rồi!". Đứng trước
mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không có cách nào để hỏi Trương Lộ
Tuyết. Chỉ biết nghĩ trong lòng rằng hắn cần nói chuyện riêng với Trương Lộ Tuyết. Hỏi xem rốt cuộc Trương Lộ Tuyết muốn gì.
Bạch Tình Đình thấy bộ dạng này của Trương Lộ Tuyết thì khuôn mặt của cô liền lạnh ngắt. Khuôn mặt nhợt nhạt hẳn. Hai mắt phóng điện, chiếu
thẳng vào Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết thấy bộ dạng này của Bạch Tình Đình thì trong lòng thầm sung sướng. Những biểu hiện
thế này của Bạch Tình Đình vô hình chung đã thỏa ước nguyện vọng của
Trương Lộ Tuyết.
Thì ra trước khi Trương Lộ Tuyết tới
nhà Diệp Lăng Phi, cô đã đặc biệt gọi điện cho Bạch Tình Đình. Làm ra vẻ nửa cố ý nửa vô tình nói cho Bạch Tình Đình biết tin này. Mục đích
chính của nó là để Bạch Tình Đình nhìn thấy mình ở nhà Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình quả nhiên đã cắn câu. Cô vội vàng lao tới. Trong lòng
Trương Lộ Tuyết có vẻ hơi đắc ý. Thầm nghĩ: "Bạch Tình Đình, lần này tôi thắng chắc rồi". Trương Lộ Tuyết thấy Bạch Tình Đình bị mình chọc tức
xanh mặt. Cô thấy mình nên tát thêm ít xăng nữa vào đống lửa. Trương Lộ
Tuyết bước nhanh qua trước mặt Diệp Lăng Phi. Đột nhiên thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Lăng Phi, em đi trước đây!
"Lăng Phi?" Diệp Lăng Phi ngơ ngác. Từ lúc nào Trương Lộ Tuyết lại gọi
hắn như vậy nhỉ. Trước đây chẳng phải thường gọi hắn là đồ khốn nạn sao. Giờ thì có đỡ hơn chút nhưng cũng gọi tên hắn là Diệp Lăng Phi. Từ lúc
nào trở lên thân mật thế này đây?
Diệp Lăng Phi vừa
định hỏi thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang cắn chặt môi, dường như muốn
cắn bứt ra máu. Diệp Lăng Phi trong chốc lát liền hiểu ngay được mọi
chuyện vừa xảy ra. Chắc chắn Trương Lộ Tuyết cố ý gọi mình như thế để
nhằm mục đích chọc tức Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi
cảm thấy hắn lần này có nhảy xuống sông Hoàng hà cùng không rửa sạch
tội. Trong lòng hắn thầm khóc lóc thảm thiết, nói: "Trương Lộ Tuyết, cô
muốn tôi chết không có chồ chôn sao!"
Diệp Lăng Phi nghĩ quả không sai. Chỉ thấy Bạch Tình Đình quay đầu lại, nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt phun lửa, tức giận nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nghe cho rõ đây. Anh ở bên ngoài chơi với bất cứ
đứa con gái nào đi nữa tôi cùng không quản. Song tôi cấm anh quan hệ với Trương Lộ Tuyết. Nếu không, tôi có làm ma cũng sẽ không tha cho anh!
Diệp Lăng Phi nghe xong, thầm nói: "Chuyện này là chuyện nào đây. Anh
và Trương Lộ Tuyết có quan hệ sì chứ. Trước chỉ sai có một lần thôi.
Nhưng lần đó là do em cho anh phạm lỗi mà. Hơn nữa, lúc đó anh cũng
không biết em và Trương Lộ Tuyết không đội trời chung mà. Nếu biết, có
đánh chết anh, anh cùng không dám có bất cứ quan hệ gì với Trương Lộ
Tuyết. "
Song, những lời này Diệp Lăng Phi lại không
dám nói vói Bạch Tình Đình. Hắn không ngốc. Bây giờ dù hắn có nói gì đi
chăng nữa thì cùng không thể lọt vào tai Bạch Tình Đình được. Chỉ biết
ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đợi lúc nào Bạch Tình Đình bớt hỏa, lúc đó
giải thích rõ ràng với cô ấy là được.
Trong lòng Diệp
Lăng Phi đã quyết định rõ thế này rồi. Hắn không thể để Bạch Tình Đình
rời đi. Chỉ đành đợi Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc rời khôi. Diệp
Lăng Phi sẽ tìm đủ trăm phương ngàn kế để dập tắt trận hỏa hoạn đang
bùng cháy trong lòng Bạch Tình Đình.
Ý định này của Diệp Lăng Phi không tồi. Nhưng Trương Lộ Tuyết lúc này lại không ngừng tát dầu vào lửa, nói:
- Bạch Tình Đình, cô có ý gì hả? Chẳng lẽ cô thua dậy không nổi sao.
Còn đưa ra thủ đoạn đáng khinh này nữa chứ. Nói ra thật nực cười. Đường
đường là một đại tiểu thư, phó tổng giám đốc một tập đoàn lại nói ra
những lời dù có chết cũng không tha cho người khác. Thật khiến người
khác cười rụng cả răng!
Bạch Tình Đình vừa nghe thấy
thế thì cau mày lên. Chuyển ánh mát ra khỏi Diệp Lăng Phi. Phóng thẳng
về phía Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết cũng không vừa. Chiếu thẳng mắt về phía Bạch Tình Đình, ánh mắt hai người va vào nhau, khiến Diệp Lăng
Phi - người đang đứng giữa hai bên cũng cảm nhận thấy tia lửa điện bắn
tung tóe khi ánh mắt hai người va đập vào nhau.
Diệp
Lăng Phi thấy tình hình không ổn. Nếu như cứ để hai cô gái này tiếp tục
thì chắc chắn sẽ cuộc đại chiến giữa hỏa tinh và trái đất. Diệp Lăng Phi vội vàng cắt ngang giữa hai người. Còn chưa kịp nói câu này. Dường như
cùng lúc, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết liền dùng tay đẩy thẳng Diệp Lăng Phi qua một bên. Đồng thanh nói:
- Tránh ra, ở đây không có chuyện của anh!
Diệp Lăng Phi không ngờ rằng hai người bình thường là kiều nữ yểu điệu
mềm mại là thế mà giờ đây lại nhẹ nhàng đẩy hắn qua một bên. Hắn chỉ
đành chống tay vào cầu thang, lấy thuốc ra, vừa hút thuốc vừa xem trận
đấu giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết.
Bạch Tình Đình bỗng nhiên cười lạnh lùng nói:
- Trương Lộ Tuyết, cô còn trơ mặt nói ra câu này được sao. Cô cũng
không xem xem cô đang giống thứ gì. Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Á, lại đi phá vỡ hôn nhân hạnh phúc của người khác. Cô cùng
thử nghĩ xem nếu chuyện này đồn ra, có đáng xâu hổ không hả?
Trương Lộ Tuyết cười khỉnh nói:
- Tôi phá hoại hôn nhân hạnh phúc của người khác thế nào chứ. Cô nói thử xem!
- Chẳng lẽ còn cần tôi nói. Tự cô không hiểu sao? Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.
- Tôi hiểu thế nào đây? Trương Lộ Tuyết nói:
- Tôi chỉ biết một người đàn ông đã cướp đi hạnh phúc cả đời của tôi.
Giờ tôi muốn ở cùng với người đàn ông đó, chỉ đơn giản thế thôi.
- Hừm, nói sao mà dễ nghe thế. Hạnh phúc cả đời. Trương Lộ Tuyết, đó là do cô tự tạo nên thôi. Chẳng liên quan gì tới chồng tôi cả.
Bạch Tình Đình cười lạnh nói:
- Chồng tôi không có cô thì chết sao. Đó không phải là lỗi của chồng
tôi. Cô đừng nên mượn cớ để suốt ngày đeo bám chồng tôi. Tôi nói cho cô
biết. Cửa cũng không có đâu.
Sắc mặt Trương Lộ Tuyết có chút thất sắc hẳn. Cô thấy Bạch Tình Đình nói mình như thế. Hiển nhiên
cám thấy tức giận hẳn, sắc mặt cô cũng trở nên rất khó coi. Tức giận
nói:
- Bạch Tình Đình, cô nghe cho rõ đây. Tôi yêu chồng cô thì
sao chứ. Tôi cứ muốn phá vỡ gia đình cô đấy, sao nào. Cô có giỏi thì
nghĩ cách mà giữ chặt chồng mình đi. Đừng động một chút là lại uy hiếp
người khác.
Giọng điệu tức giận của Bạch Tình Đình cùng bốc lên. Kích động nói:
- Trương Lộ Tuyết, cô trơ ... trơ tráo quá rồi đó, cô được ăn học dạy
dỗ tốt như vậy mà sao có thể nói ra những lời như thế chứ.
- Tôi nói thế nào chứ? Trương Lộ Tuyết nói:
- Cô chẳng phải sợ không đấu lại với tôi sao. Nghĩ cũng phải, nhìn dáng của cô xem có bằng tôi được không. Xem lại cô đi. Ngày ngày chỉ biết
giở trò đại tiểu thư ra. Có hiểu chút nào là quan tâm và chăm sóc đàn
ông đâu chứ. Tôi khác cô. Tôi sẽ rất cẩn thận chăm sóc cho người đàn ông mà tôi yêu. Mỗi ngày sẽ làm đầy đủ cả ba bữa cơm cho anh ấy ăn. Chuẩn
bị nước để anh ấy tắm. Tôi sẽ nghĩ tới cảm nhận của anh ấy thế nào...
Lúc Trương Lộ Tuyết nói những lời này thì Diệp Lăng Phi vô tình gật đầu theo phụ họa. Bạch Tình Đình thấy biểu hiện này của Diệp Lăng Phi liền
quay người. Lườm Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Có phải anh thấy thích thế này lắm hay không. Anh muốn ở cùng với Trương Lộ Tuyết
- Hả?
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình tức giận liền vội vàng lắc đầu nói:
- Bà xã, không phải. Anh vừa này chỉ là cảm thấy cô hơi mỏi nên lắc lắc thế thôi.
Lúc này Trương Lộ Tuyết đột nhiên đứng chặn trước mặt Bạch Tình Đình. Mở miệng nói:
- Cô làm gì thế hả. Chẳng lẽ cô chỉ biết trợn mắt tức giận thôi sao.
Thế thì Diệp Lăng Phi sao dám nói thật với cô chứ. Tôi nói cho cô biết.
Bạch Tình Đình cô đừng có dùng những kiểu thủ đoạn đáng khinh thế này
nữa được không.
- Tôi dùng thủ đoạn đáng khinh sao?
Bạch Tình Đình tức sôi máu nói:
- Tôi cần gì phải dùng thủ đoạn với cô chứ. Còn cô thì sao. Dám nhân lúc tôi không có nhà lén lén lút lút tới nhà tôi.
- Tôi đã nói với cô rồi mà. Nếu không phải thì sao cô biết tôi ở đây chứ! Trương Lộ Tuyết nói.
Bạch Tình Đình cứng họng. Ngay sau đó lại nói:
- Trương Lộ Tuyết, cô đừng có nói bậy. Tóm lại. giờ cô đang dùng thủ đoạn đáng xấu hổ.
- Tôi sao phải xấu hổ chứ. Chuyện nam nữ yêu thích nhau thì ai mà cản
được chứ. Bạch Tình Đình. hay chúng ta đấu công bằng coi. Ai cũng không
được dùng bất kể thủ đoạn nào cả. Xem cuối cùng Diệp Lăng Phi sẽ yêu ai.
Trương Lộ Tuyết nói.
- Không, dù sao đi nữa, cô cũng đã đãng kí kết hôn với Diệp Lăng Phi,
cô không thể dùng nó để đàn áp tôi. Không thì, cô ... cô chỉ là con chó.
- Ai là chó hả. Cô mới là chó đó. Tôi còn chưa vô liêm sĩ tới mức đó
đâu. Trương Lộ Tuyết, so thì so, tôi sẽ khiến cô thua tâm phục khâu
phục.
Bạch Tình Đình nói:
- Nếu cô thua thì sau này không được xuất hiện trước mặt tôi nữa!
- Được thôi.
Trương Lộ Tuyết cùng tức giận lên, nói:
- Cô thì sao. Cô thua thì thế nào?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Sau đó mím môi nói:
- Nếu tôi thua thì tôi sẽ cùng với Diệp Lăng Phi ly...
Bạch Tình Đình còn chưa nói xong liền nghe thấy Diệp Lăng Phi quát lớn:
- Các người câm ngay cho tôi!
Câu này của Diệp Lăng Phi giống như tiếng sét ngang tai, đánh trúng đầu Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết. Khiến cả hai người đều giật nảy
mình. Ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Phi.
Chỉ thất sắc mặt Diệp Lăng Phi sa sầm lại. Hắn bước tới trước mặt Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết, quát lớn:
- Các cô coi tôi là gì hả. Là hàng chợ hay là đồ vật. Dám lấy tôi thành đồ cá cược của các cô sao. Tôi nói cho các cô biết. Giờ tôi chẳng cần
ai hết. Tôi quen ở một mình rồi. Hai cô đấu thế nào tùy các cô. Đừng kéo cả tôi vào. Giờ, cả hai cô biến ngay khỏi đây cho tôi! Tôi muốn đi ngủ!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền quay người bước tới trước cửa phòng. Mờ cửa phòng, bước vào.
Rầm!
Diệp Lăng Phi tức giận đóng mạnh của lại. Bạch Tình Đình và Trương Lộ
Tuyết cả người đều nín bắn lên. Hai người nhìn nhau sau đó lại quay nhìn phòng ngủ của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vừa bước
vào phòng ngủ liền thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bộ dạng tức giận vừa nãy
của hắn chỉ là giả mà thôi. Diệp Lăng Phi không phải tức giận thật. Hắn
biết Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết không vì sự tức giận của mình mà
ngừng không tranh đấu tiếp. Ngược lại, họ sẽ càng tranh đấu mãnh liệt
hơn.
Diệp Lăng Phi làm như thế chỉ vì một lý do duy
nhất đó là hắn không muốn Bạch Tình Đình nói ra câu sẽ ly hôn với hắn.
Nếu nói ra từ ly hôn rồi, sau có muốn rút lại cùng đã quá muộn rồi.
Diệp Lăng Phi nhớ tới câu nói của Trần Ngọc Đình. Bạch Tình Đình và
Trương Lộ Tuyết đấu với nhau thì chỉ có lợi cho hắn. Giờ Diệp Lăng Phi
mới nhận ra. Sau này Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều sẽ nghĩ mọi
cách để làm mình vui. Diệp Lăng Phi chỉ thấy hơi phiền một chút đó là
sau này hắn phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đây?