Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì hắn nhìn Sở Trưởng Tôn và khẽ nói:
- Sở Trưởng Tôn, sao tôi cảm thấy anh và tên cảnh sát đó dường như có quan hệ gì đó, lẽ nào hắn là thân cận của anh à?
Sở Trưởng Tôn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vội vàng giải thích:
- Không phải, không phải, Diệp tiên sinh, anh nhầm rồi, à, Diệp tiên sinh, Bạch Tổng Tài, xin mời vào phòng làm việc của tôi!
Sở Trưởng Tôn vẫn chưa nói xong thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi xua tay ngắt lời Sở Trưởng Tôn.
- Sở Trưởng Tôn tôi và anh nói thẳng vấn đề đi, là vì bạn của tôi bị
cảnh sát các anh đem về đây để điều tra vụ án, tôi đến để thăm bạn của
tôi, còn tên cảnh sát khi nãy tôi cho rằng anh nên từ từ mà nói chuyện
với cậu ta, có lẽ cậu ta là một cảnh sát có tinh thần trách nhiệm, có
chính nghĩa mãnh liệt, nhưng trong xã hội bây giờ chính nghĩa cũng chẳng có tác dụng gì, cậu ấy còn cần học thêm cách ứng xử với người khác như
thế nào, nói thật, tôi rất không thích cách nói chuyện của cậu ấy, tôi
hy vọng Sở Trưởng Tôn dạy cậu ta từ từ thay đổi, không biết Sở Trưởng
Tôn có hiểu ý tôi nói không?
Diệp Lăng Phi nói như vậy là đã rất không khách khí rồi, hán nói rất
thẳng thắn, nói rõ ràng với Sở Trưởng Tôn là hắn không thích tên nhóc
đó, bảo Sở Trưởng Tôn hãy dạy dỗ tên nhóc Vương Cương đó để khiến hắn
thay đổi. Nếu không tương lai nhất định sẽ bị hại vì tên nhóc đó. Diệp
Lăng Phi nói xong, Sở Trưởng Tôn lập tức trả lời:
- Diệp tiên sinh, tôi đương nhiên hiểu, Diệp tiên sinh, như vậy nhé, anh cứ vào phòng làm việc của tôi ngồi nghỉ đã, tôi sẽ làm rõ rốt cuộc là
chuyện như thế nào, sau đó tôi sẽ dẫn người vào trong phòng làm việc,
Diệp tiên sinh, anh xem như vậy có được không?
Diệp Lăng Phi xoay mặt về phía Bạch Tình Đình, sau khi liếc mắt với Bạch Tình Đình thì hắn gật gật đầu và nói:
- Vậy cũng được, Sở Trưởng Tôn, vậy chúng tôi vào phòng làm việc trước
đợi anh, anh phải nhanh nhé, anh cũng thấy đấy bây giờ sắp đến giờ ăn
trưa rồi, tôi không muốn ăn trưa ở đây đâu, Sở Trưởng Tôn, anh hiểu ý
tôi chứ?
- Đương nhiên là tôi hiểu, đương nhiên hiểu chứ!
Sở Trưởng Tôn vội vàng gật đầu, hắn mời Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình
vào trong văn phòng sau đó mới đi ra ngoài hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi trong phòng làm việc
của Sở Trưởng Tôn, một nữ cảnh sát độ hơn ba mươi tuổi mặc cảnh phục
mang trà đến cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, mũi Diệp Lăng Phi động đậy một chút, hắn nhìn nữ cảnh sát và hỏi:
- Cô là vợ của Sở Trưởng Tôn à?
Nữ cảnh sát kia không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi như vậy, cô có chút hoảng loạn và nói:
- Không, không phải…!
Diệp Lăng Phi cười to lên và nói:
- Không có gì, tôi cho rằng hai người là vợ chồng, hai người thật sự có quan hệ vợ chồng không?
Nữ cảnh sát đó khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì gương mặt ửng đỏ, cô nói với vẻ xấu hổ:
- Nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước, tôi ở đây còn rất nhiều chuyện phải làm!
- Ừ, đi đi, đi đi!
Diệp Lăng Phi nhìn nữ cảnh sát rồi xua tay, tỏ vẻ cô có thể đi được rồi. Khi cô nữ cảnh sát rời khỏi phòng thì Bạch Tình Đình mới hỏi:
- Ông xã, anh hỏi cô cảnh sát kia như vậy để làm gì?
- Ừ, phải nói là anh muốn biết mối quan hệ giữa cô ta và Sở Trưởng sở công an này thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tình Đình, lẽ nào em không thấy trên người bọn họ có mùi giống nhau sao?
Bạch Tình Đình làm sao mà để ý đến những chuyện này, cô lại không phải
là trinh thám gì cũng không để ý đến những tình tiết như vậy. Bạch Tình
Đình vốn không ngờ cô cảnh sát đó lại có quan hệ với Sở Trưởng sở công
an, cô chau mày, trong tay cầm ly trà và nói:
- Ông xã, làm sao có thể được, em không cảm thấy hai người đó có mùi gì
giống nhau cả, hơn nữa, cho dù bọn họ có mùi gì đó giống nhau thì anh
cũng không thể nói hai người đó có mối quan hệ gì được, ông xã, những
chuyện này không thể nói lung tung được đâu!
Diệp Lăng Phi cầm ly trà uống một ngụm rồi đặt ly trà lên chiếc bàn bên cạnh mình, hắn lau lau miệng và nói:
- Bà xã, anh không có nói lung tung đâu, anh có bằng chứng, mùi hương
trên người cô cảnh sát đó và mùi hương trên người của Sở Trưởng sở công
an phát ra giống nhau, điều quan trọng nhất là khi nãy anh hỏi như vậy
em không thấy cô cảnh sát đó căng thẳng sao? Bởi vì anh nói trúng tim
đen của cô ta, sau đó anh nói hai người có quan hệ vợ chồng thì cô cảnh
sát đó có hơi hoảng hốt, mặt đỏ lên, theo anh thấy cô cảnh sát đó nhất
định đã kết hôn rồi, hơn nữa trong nhà có chồng, sở dĩ cô ấy hoảng hốt
chính là lo sẽ bị chồng cô ta biết, còn mặt cô ta đỏ thì anh chỉ có thể
hiểu là cô ta chính xác đã yêu Sở Trưởng Tôn rồi, nhưng nói đi nói lại
thì người đàn ông này cũng không kém đâu, mới có hơn bốn mươi tuổi mà đã là Sở Trưởng sở công an, nói cách khác là người đàn ông thành công về
nghề nghiệp, cô gái đó thích người đàn ông như vậy cũng chẳng có gì sai
cả!
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, khi cô ở bên cạnh Diệp Lăng Phi và
nói chuyện với hắn, cô nói với hắn một mạch cô cũng không tin những lời
Diệp Lăng Phi nói là thật.
Bạch Tình Đình không uống trà, Diệp Lăng Phi không giống như Bạch Tình
Đình, hắn cầm ly trà trong tay sau khi uống một ngụm thì móc điếu thuốc
trong người ra định bật lửa mồi thì nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng
bước chân, khi cửa phòng mở ra, Vu Tiêu Tiếu đi vào trước. Vu Tiêu Tiếu
là thiên kim của Thị trưởng thành phố, những chuyện như vậy cô chưa từng trải qua, cô đến đây chỉ thông thường là để đi du lịch, không thể nghĩ
là sẽ xảy ra chuyện thế này. Vu Tiêu Tiếu vừa đi vào thì nhìn thấy hai
người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng làm việc, Vu Tiêu Tiếu bước nhanh hai bước, cô đi đến trước mặt Bạch Tình Đình nũng
nịu nói:
- Chị, lần này chị phải giúp em trút giận, những cảnh sát này thật là ức hiếp người mà, người ta còn phải đi học mà lại đem người ta về đây, nếu em trở lại trường không biết những sinh viên sẽ bàn tàn như thế nào về
em, chị, chị làm sao cũng phải giúp em trút giận, chí ít phải để bọn họ
xin lỗi, chuyện này không thể xong như vậy được!
Vu Tiêu Tiếu nói cho Bạch Tình Đình nghe chi bằng là nói cho Diệp Lăng
Phi nghe, Vu Tiêu Tiếu biết Diệp Lăng Phi ngồi ở đây là một nhân vật mà
ai cũng không thể trêu vào, chỉ cần Diệp Lăng Phi chịu lộ diện thì không có chuyện gì là không thể làm được.
Sau lưng Vu Tiêu Tiếu là Diêu Dao, so với Vu Tiêu Tiếu thì sắc mặt của
Diêu Dao lại có hơi trắng bệch. Cô không phải người có gia thế như Vu
Tiêu Tiếu càng không trải qua những chuyện như vậy, khi nãy trong cục
cảnh sát bị một viên cảnh sát hỏi cô cuối cùng không biết nên nói thế
nào. Vốn dĩ phải do nữ cảnh sát đến đển hỏi cung Diêu Dao nhưng bây giờ
lại có nam cảnh sát đến hỏi Diêu Dao.
Vu Tiêu Tiếu làm nũng trước mặt Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình thấy Vu
Tiêu Tiếu dương như đã chịu nhiều oan ức rồi, cô an ủi Vu Tiêu Tiếu.
Diêu Dao sau khi đi vào văn phòng, cô nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái rồi cắn
chặt môi, xem ra đang do dự nên đứng chỗ nào đây. Vu Tiêu Tiếu vội gọi
Diêu Dao:
- Diêu Dao, qua đây!
Diêu Dao nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì cô mới cất bước đi lại. Vu Tiêu Tiếu kéo cánh tay có hơi lạnh của Diêu Dao và an ủi:
- Diêu Dao, khi nãy mình đã nói với cậu rồi, cậu không cần lo lắng gì
cả, chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng ta, cậu đừng nghe tên cảnh
sát đó nói bậy trước mặt cậu, đó đều chỉ là hù dọa cậu thôi, Diệp đại ca đã ở đây rồi, Diêu Dao, cậu yên tâm đi, có chuyện gì Diệp đại ca có thể giúp cậu giải quyết mà!
Vu Tiêu Tiếu sau khi nói xong những lời này thì Diêu Dao nhìn Diệp Lăng
Phi đang ngồi ở bên cạnh cô một cái, lúc này cô thấy Diệp Lăng Phi nhìn
Diêu Dao cười, Diêu Dao không biết vì sao sau khi nhìn thấy Diệp Lăng
Phi cười trong lòng cô lại trở nên bình tĩnh lại, dường như có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh cô thì cô không cần phải lo lắng gì cả, khi nãy một mình cô ở sở công an, trong lòng luôn thấp thỏm bất an, Diêu Dao thậm chí
còn nghĩ đến ngộ nhỡ cô vào tù thì sau này cuộc sống của cô sẽ trở nên
như thế nào, tóm lại khi nãy Diêu Dao nghĩ lung tung nhiều thứ, bây giờ
nhìn thấy Diệp Lăng Phi cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng Diêu Dao đã trở nên bình ổn rồi.
Sở Trưởng Tôn kia cũng xuất hiện ở trong phòng làm việc, Sở Trưởng Tôn
có hơi khó xử. Hắn đóng cửa phòng làm việc lại, xoay người và xin lỗi
Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, thật sự ngại quá, những viên cảnh sát đó thật sự là
không hiểu chuyện mà, sao có thể làm như vậy chứ, tôi mới vừa dạy bảo họ rồi!
Sở Trưởng Tôn vội nói,
- Vụ án này có chút liên quan đến hai người bạn của anh, nhưng, hai
người bạn của anh chỉ là tình nghi, nhưng vốn không có bằng chứng gì cả
để có thể chứng minh hai cô gái và sinh viên tên Sở Thiếu Quân đã chết
ấy có quan hệ gì. Tôi đã bảo với cảnh sát sở công an chúng tôi phải xử
lý vụ án này cho tốt, chúng tôi phải suy nghĩ đến ảnh hưởng đối với xã
hội, không nên đến trường mà bắt người về đây!
Sở Trưởng Tôn xin lỗi trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không để
trong lòng những lời nói của Sở Trưởng Tôn, thậm chí hắn không nghe một
cách tỉ mỉ những lời Sở Trưởng Tôn nói, dù sao lời xin lỗi của những
lãnh đạo này hầu như là những lời xáo rỗng, vốn không có ý nghĩa thực tế gì cả, Diệp Lăng Phi không muốn nghe. Mắt hắn đảo qua khuôn mặt trắng
bệch của Diêu Dao, Diệp Lăng Phi có thể thấy được Diêu Dao ở sở công an
này nhất định không được ưu ái gì cả, nói không chừng còn bị đe dọa một
phen rồi! Sau khi Sở Trưởng Tôn nói xong Diệp Lăng Phi mới nói:
- Sở Trưởng Tôn, tôi hiểu vị trí Sở Trưởng này cũng không dễ gì làm
được, tôi vốn không phải là người không biết phân phải trái, bạn của tôi đã có liên quan đến vụ án thì nên bình thường phải đến đây thôi, tôi sẽ không có yêu cầu gì khác, nhưng Sở Trưởng Tôn, khi nãy tôi cũng có nói
rồi, bọn họ đều là sinh viên, anh nên suy nghĩ đến cách sống của bọn họ, ngộ nhỡ chứng minh được sự việc không có liên quan gì đến họ nhưng anh
lại để những người ở trường biết về chuyện này thì sau này bọn họ làm
sao mà sống được ở trường đây, Sở Trưởng Tôn, anh nói xem có phải không ?
- Phải, phải!
Sở Trưởng Tôn vội nói,
- Diệp tiên sinh, anh nói không sai, khi nãy tôi cũng đã dạy bảo mấy
viên cảnh sát đó rồi, sau này tôi sẽ tăng cường giáo dục bọn họ, sẽ
không xảy ra những chuyện như vậy nữa!
- Vậy thì tốt!
Diệp Lăng Phi nói,
- Sở Trưởng Tôn, như vậy đi, tôi đảm bảo cho hai người này, bọn họ sẽ
không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu. Các anh nếu sau này có chuyện gì
cần tìm bọn họ thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa bọn họ đến sở
công an, Sở Trưởng Tôn, anh thấy có được không?
- Như vậy đương nhiên là được rồi, Diệp tiên sinh, chúng tôi cũng không
muốn đến trường Đại học để bắt người đâu, nếu Diệp Tiên sinh có thể bảo
đảm thì có gì mà không được chứ!