Sở Trưởng Tôn nói,
- Nhưng Diệp tiên sinh, ở đây còn có một chút vấn đề nho nhỏ, theo điều
tra của chúng tôi vụ án này có liên quan đế chất độc, chúng tôi nghi ngờ bạn của anh và chất độc…!
Sở Trưởng Tôn vẫn chưa nói xong thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:
- Sở Trưởng Tôn, tôi hiểu ý của anh, nhưng toi cũng muốn anh hiểu bạn
của tôi và chất độc không có bất kỳ mối liên quan nào cả, nếu anh kiên
quyết cho rằng bạn tôi có liên quan đến chất độc đó thì xin lỗi, tôi sẽ
trực tiếp tìm Cục trưởng Triệu Đào Cục công an Vọng Hải, tôi muốn trực
tiếp hỏi anh ta, sở công an các anh ở đây rốt cuộc là có quyền gì mà tùy ý nói những cô gái đẹp như hoa thế này có liên quan đến chất độc. Làm
như vậy lẽ nào các anh không biết sẽ khiến cho những cô gái này hoang
mang sao?
- Chuyện này…!
Sở Trưởng Tôn sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trán hắn lấm
tấm mồ hôi, Sở Trưởng Tôn lo rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói với cấp trên
Triệu Đào của hắn, vụ án này vốn rất phức tạp, khi chưa có chứng cứ rõ
ràng thì Sở Trưởng Tôn không dám nói lung tung, hắn vội cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh đừng tức giận, tôi không có ý gì khác, à, Diệp
tiên sinh, theo cách làm khi nãy chúng tôi đã nói nếu chúng tôi ở đây có chuyện gì muốn cần bạn của anh thì chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!
- Ừ, nói như vậy là được rồi!
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn không nói nhiều gì với Sở Trưởng Tôn nữa,
trước tiên hắn đi đến cửa phòng làm việc, khi Diệp Lăng Phi vừa kéo cánh cửa phòng làm việc ra thì Diệp Lăng Phi quay đầu nói với Sở Trưởng Tôn
một câu:
- Sở Trưởng Tôn, sau này phải chú ý một chút, trên người đừng để nghe
mùi nước hoa của phụ nữ, như vậy rất dễ khiến người khác biết ông có
quan hệ với ai đấy!
Diệp Lăng Phi sau khi nói xong thì cũng không đợi Sở Trưởng Tôn có bất kỳ phản ứng gì, hắn đã cất bước đi ra ngoài mất.
Vu Tiêu Tiếu lè lưỡi với Sở Trưởng Tôn, Vu Tiêu Tiếu trước sau không sợ ai cả.
Sau khi cô gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, trong lòng Vu Tiêu Tiếu đã
bình tĩnh lại, cô biết bản thân mình không cần phải lo lắng hay sợ hãi
gì cả.
Bọn họ đi ra khỏi sở công an, Diệp Lăng Phi đứng ở trước cửa xe hắn nhìn Diêu Dao một cái rồi lại chuyển ánh nhìn sang Vu Tiêu Tiếu, hắn nói:
- Tiêu Tiếu, bọn em định làm thế nào, để anh đưa thẳng về trường hay tìm một nhà nghỉ ở gần đây để nghỉ ngơi, chúng ta đi ăn cơm trước cái đã!
- Diệp đại ca, chuyện này còn phải nói sao, đương nhiên trước tiên là
phải làm cho no cái bụng đã, bụng của em sắp đói chết rồi đây!
Vu Tiêu Tiếu chau mày và thầm thì:
- Người ta đến đây bị tra khảo nửa ngày trời, lúc đó em thật muốn nổ
chết bọn thối đó, tức chết đi được, lẽ nào cô ta không thấy mệt sao?
Vu Tiêu Tiếu mắng xong lúc này Diêu Dao đột nhiên nói:
- Em muốn về trường!
Nghe Diêu Dao nói như vậy Vu Tiêu Tiếu dừng lại, cô hỏi:
-Diêu Dao, cậu không đói sao?
- Mình ăn không nổi!
Gương mặt trắng bệch của Diêu Dao lắc lắc, cô nói:
- Chuyện của Sở Thiếu Quân có liên quan trực tiếp với mình, nếu không phải mình cho hắn uống rượu thì sẽ không xảy ra chuyện đó!
Diêu Dao xem ra đang tự trách mình, Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Diêu Dao, cô đưa tay vỗ vỗ vai Diêu Dao và an ủi:
- Diêu Dao, em đừng quá tự trách mình, chuyện này trước khi chưa điều
tra rõ thì không có liên quan gì đến em cả, có lẽ sau khi sự việc được
điều tra rõ biết toàn bộ mọi chuyện sẽ không có bất kỳ mối liên quan nào đến em đâu!
Vu Tiêu Tiếu cũng an ủi:
- Đúng đấy, Diêu Dao cậu đừng như vậy, chuyện này chẳng có liên quan gì
đến chúng ta cả, chúng ta chỉ cho tên đó một chút thuốc thôi, Tiêu Vũ
Văn cũng đã nói rồi, thuốc này ngoài việc chỉ khiến người ta hưng phấn
ra thì không có tác dụng phụ nào khác, hơn nữa chúng ta tận mắt thấy Sở
Thiếu Quân và bà béo đó đi vào phòng, chuyện này vốn không có bất kỳ
quan hệ gì với chúng ta cả!
Diêu Dao nghe Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu nói xong thì vẫn giữ tâm
trạng như trước, ai gặp phải chuyện này trong lòng cũng sẽ không tốt như vậy. Diêu Dao lúc này áp lực trong lòng rất nhiều. Diệp Lăng Phi nhìn
thấy như vậy sớm muộn gì cũng bị suy sụp. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn
trời, bây giờ cũng đã trưa rồi, nền trười trong xanh không có một đám
mây, ánh mặt trời chiếu xuống kiến mắt người ta không mở ra được, Diệp
Lăng Phi cúi đầu, móc trên người ra chìa khóa và đi đến cửa xe, hắn nói:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn thịt nướng, bụng đói lắm rồi, hy vọng ăn thịt nướng có thể no!
- Thịt nướng?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô cười nói:
- Được thôi, em thích nhất là ăn thịt nướng, Diêu Dao, chúng ta cùng đi ăn thịt nướng thôi!
Trong lòng Diêu Dao có chuyện nên căn bản ăn không vào, cô không muốn đi ăn cơm, chỉ muốn về trường. Diêu Dao không nói gì cả, Diệp Lăng Phi
nói:
- Diêu Dao, em đi cùng bọn anh ăn thịt nướng đi, anh có một cái tật là
nếu để anh đi ăn thịt nướng thì trong đầu anh sẽ trở nên thông minh đột
xuất, đến lúc đó nói không chừng sẽ giúp em nghĩ ra chủ ý gì đó. Diêu
Dao, lẽ nào em không muốn giải tỏa hiềm nghi của em trong lòng người
khác sao?
Diêu Dao nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì trong lòng cũng bình tĩnh là.
Nếu người khác nói có lẽ Diêu Dao sẽ không tin nhưng đây là lời Diệp
Lăng Phi nói ra, trong lòng Diêu Dao đã nghĩ lại. Diêu Dao cắn chặt môi
lại gật gật đầu, Vu Tiêu Tiếu thấy Diêu Dao đồng ý thì vội kéo Diêu Dao
lên xe.
Bọn họ đi đến nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc gần đó ăn thịt nướng. Diệp
Lăng Phi vốn không thích ăn thịt nướng lắm chỉ muốn để Diêu Dao không
nên gánh nặng trong lòng nhiều quá, hắn muốn làm rõ chuyện này, xem xem
rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Bốn người vừa ngồi ăn thịt nướng vừa nói
chuyện, Diêu Dao và Vu Tiêu Tiếu đem mọi chuyện kể cho Diệp Lăng Phi
nghe, thì ra hai người bọn họ làm theo cách mà lúc trước Diệp Lăng Phi
đã nói để dạy Sở Thiếu Quân, Vu Tiêu Tiếu nhờ Tiêu Vũ Văn giúp, sau đó
Diêu Dao mời Sở Thiếu Quân đi uống rượu. Đương nhiên vì an toàn nên Vu
Tiêu Tiếu cũng đi theo sau. Sở Thiếu Quân vốn không có chút phòng bị gì
cả, rất nhanh theo lời Diệp Lăng Phi nói, Vu Tiêu Tiếu đi tìm một cô gái vừa mập vừa xấu đi theo, trong lúc ý loạn tình mê Sở Thiếu Quân không
phân biệt được đối phương rốt cuộc là ai mà Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao đã
tận mắt thấy Sở Thiếu Quân đi vào trong phòng khách sạn, bọn họ mới lẳng lặng đi về. Vốn dĩ tất cả mọi chuyện được tiến hành rất thuận lợi nhưng không ngờ hôm nay lại biết tin Sở Thiếu Quân chết.
- Cô gái béo đó sao?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Lẽ nào phía cảnh sát không nghi ngờ cô gái béo đó à?
- Bà béo đó đã tìm thấy rồi!
Vu Tiêu Tiếu tay phải cầm đũa kẹp một miếng thịt nướng nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói:
- Nhưng cô ấy lại nói vốn chưa từng gặp Sở Thiếu Quân, sau đó cảnh sát
thả cô gái đó đi, Diệp đại ca, em thấy cô gái mập đó rất có khả năng có
quan hệ với phía cảnh sát!
- Em nói cho anh biết cô gái mập đó tìm thấy ở đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi, theo Diệp Lăng Phi thấy cô gái mập đó lai lịch rất
quan trọng, phải làm cho rõ lai lịch của cô gái đó nhưng Vu Tiêu Tiếu
lại để Diệp Lăng Phi tự tìm hiểu, Vu Tiêu Tiếu không muốn nói quá. Sau
khi bị Diệp Lăng Phi hối thúc không còn cách nào cô mới nuốt thức ăn và
nói cô gái đó là cô gái phải tốn hai mươi đồng tìm được trên phố.
- Gái đứng đường à?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong thì miệng hắn thoát ra hai từ
đó, Bạch Tình Đình đang cầm khăn lau tay khi nghe Diệp Lăng Phi nói ra
từ “gái đứng đường” mà không kiêng dè như vậy cô trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái và khẽ nói:
- Ông xã, ở đây rất nhiều người, anh nói phải chú ý một chút chứ!
- Anh xin lỗi, xin lỗi, khi nãy anh chỉ cảm thấy quá bất ngờ thôi!
Diệp Lăng Phi vội vàng xin lỗi,
- Anh không ngờ Tiêu Tiếu lại tìm một cô gái đứng đường, hơn nữa còn là
loại có giá thấp, bây giờ anh cảm thấy càng ngày Vu Tiêu Tiếu càng ghê
gớm đấy, anh nhìn không rõ cô bé Vu Tiêu Tiếu này vừa muốn cho nổ chỗ
đó, vừa lại tìm gái đứng đường, hơn nữa còn tìm loại giá thấp, Tiêu Tiếu bây giờ càng ngày càng lợi hại rồi, anh không biết ngộ nhỡ Thị trưởng
Vu…!
Diệp Lăng Phi vừa nhắc đến Vu Chấn hắn nghĩ không cần phải nhắc đến Vu Chấn, lại không nói thêm gì nữa, hắn sửa lại:
- Tóm lại Vu Tiêu Tiếu bây giờ thật lợi hại!
- Diệp đại ca, em cũng chỉ là muốn giúp Diêu Dao thôi, lẽ nào anh cho rằng em muốn tìm những cô gái như vậy à?
Vu Tiêu Tiếu tỏ ra rất oan ức, Diêu Dao lúc này xen vào nói:
- Chuyện này đều phải trách em, em…!
Diệp Lăng Phi biết Diêu Dao muốn nói gì hắn xua tay ngắt lời Diêu Dao và nói:
- Chuyện này trước tiên đừng nói nữa theo anh thấy chuyện này chẳn có
liên quan gì đến bọn em, hơn nữa cô gái đo cũng không có liên quan!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra Bạch Tình Đình lập tức hỏi:
- Ông xã, anh nói như vậy thì Sở Thiếu Quân đó có quan hệ với ai?
- Ừ, còn có kẻ thứ ba!
Diệp Lăng Phi chau mày và nói:
- Diêu Dao, ở trường còn có ai ghét Sở Thiếu Quân hơn em không mà lại
biết Sở Thiếu Quân bỏ thuốc em muốn trả thù Sở Thiếu Quân không?
Diêu Dao lắc đầu, lần trước bị Sở Thiếu Quân bỏ thuốc Diêu Dao vốn không nói chuyện này với người khác, người khác không thể biết chuyện này. Sở Thiếu Quân làm ra chuyện này cũng không nên nói tùm lum ra ngoài. Khi
Diêu Dao nói cách nghĩ của cô cho Diệp Lăng Phi nghe thì thấy Diệp Lăng
Phi lắc đầu, theo Diệp Lăng Phi thấy chuyện trên thế gian này vốn không
thể nào tuyệt đối được, nói cách khác chuyện Diêu Dao bị bỏ thuốc cũng
không chắc là tuyệt đối không có ai biết.
Diệp Lăng Phi nhíu mày và hỏi:
- Diêu Dao, vậy có khả năng là người khác vì Sở Thiếu Quân và em quá gần nên muốn giết Sở Thiếu Quân không?
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu khi
nghe xong tỏ ra càng thấy thừa, ở đây không phải là đang diễn vở kịch
mưu sát, làm gì mà có nhiều chuyện vậy được.
Diêu Dao cũng không cho rằng co người lại làm như vậy, cô nói:
- Em có bạn trai, ở trong trường em và sinh viên nam khác vốn không thân mật một cách đặc biệt, thậm chí em còn không để bọn họ hiểu nhầm, em
không cho rằng có người vì em mà giết người đâu!
Diêu Dao vừa nói đến đây thì điện thoại cô reo lên, Diêu Dao cầm điện thoại nhìn một cái và nói:
- Là bạn trai em gọi điện thoại đến!
Diêu Dao cũng không khẳng định có người khác, cô ngồi trước bàn ăn nghe điện thoại.
Diệp Lăng Phi nheo mắt lại cầm đũa gắp một miếng thịt nướng, Vu Tiêu
Tiếu vừa nhìn Diệp Lăng Phi gặp miếng thịt cô cực khổ nướng thì cô không tha, cầm đũa giật lại miếng thịt Diệp Lăng Phi đã gắp đưa đến miệng
nhét vào miệng mình. Diệp Lăng Phi chỉ cười to lên, sự chú ý của hắn vốn không phải là Vu Tiêu Tiếu, đợi khi Diêu Dao nghe điện thoại xong thì
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diêu Dao, bạn trai em không phải muốn gặp em chứ?
- Sao anh biết?
Diêu Dao ngạc nhiên, cô tiện miệng nói:
- Bạn trai em vừa đến nội thành vì bạn cùng phòng của anh ấy tổ chức
sinh nhật, bạn trai em và bạn cùng phòng quan hệ rất tốt nên muốn tặng
cho bạn cùng phòng của anh ấy một món quà, vừa gọi điện thoại cho em thì bảo em chọn giúp anh ấy một món quà, trong lòng em bây giờ rất loạn,
không biết có nên gặp anh ấy không, vừa nãy em còn đồng ý gặp anh ấy
nữa!
- À, thì ra là như vậy!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và thầm thì:
- Diêu Dao, bạn trai em thật kỳ lạ, sớm không đến muộn không đến lại đến vào ngày hôm nay, Diêu Dao, em cho rằng bạn trai em sẽ giết Sở Thiếu
Quân không?
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra không chỉ có Diêu Dao mà đến cả
Vu Tiêu Tiếu, Bạch Tình Đinh đều sửng sốt, đương nhiên cái gọi là suy
đoán của Diệp Lăng Phi thực sự là quá mức rồi. Diêu Dao cắn chặt môi, cô nhìn Diệp Lăng Phi và lập tức chậm rãi nói:
- Diệp tiên sinh, em có thể bảo đảm, bạn trai em tuyệt đối không làm
những chuyện như vậy, anh ấy và Sở Thiếu Quân còn là bạn tốt mà!