Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1784: Chương 1784: Người tốt được báo đáp!(2)




Diệp Lăng Phi nói với khẩu khí rất cường hãn, những người vây quanh đó thấy Diệp Lăng Phi tay ôm mỹ nữ kia, trông bộ dạng quả đúng là vợ chồng, những người đó cũng nhanh chóng cảm thấy nhàm chán, vợ chồng mâu thuẫn là chuyện thường ngày ở huyện, mọi người ai cũng đã trải quả rồi, ai chẳng biết những chuyện kiểu này chẳng có gì hay để xía vào cả, cho dù họ cảm thấy người phụ nữ đang khóc nức nở đó rất đẹp, nhưng mọi người ở đây cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy mà kết thúc, tất cả lục tục đi tiếp. Diệp Lăng Phi ôm eo Vu Tiểu Vũ đi về phía trước thêm bảy tám bước nữa, lại gọi một chiếc xe taxi, để cho Tiểu Vũ lên xe trước, sau đó hắn cũng ngồi lên xe taxi, nói với Tiểu Vũ rằng:

- Cô nói đi, bây giờ chúng ta đi chỗ nào đây?

- Nhà khách Đông Giao!

Mắt của Vu Tiểu Vũ vẫn còn hồng hồng, xem ra vừa nãy đã khóc nhiều, cô ta cầm khăn giấy lau nước mắt trên mặt mình, nói:

- Từ nay về sau không được làm như vậy nữa, tôi không phải là một người dễ bắt nạt như vậy đâu!

- Được rồi, được rồi, chuyện cũng đã qua rồi mà, sao cô còn nhắc lại làm gì chứ, tôi tin là cô có chồng! Được rồi chứ, cô tranh thủ thời gian đi gặp chồng cô đi, tôi thực sự không chỉu nổi một người phụ nữ như cô, nói cũng không được, không nói cũng không được, cô bảo tôi phải nói với cô thế nào mới phải đây!

Diệp Lăng Phi oán trách một phen, bác tài xế xe taxi sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, liền hiểu lầm đây là đôi tình nhân yêu đương vụng trộm, xã hội bây giờ hạng người nào mà chả có, nhất là những đôi tình nhân yêu nhau vụng trộm, nào là vợ cắm sừng chồng, rồi thì chồng đi ra ngoài ngoại tình, chuyện đó quả thực là nhiều không kể xiết, trái lại không còn kỳ quái nữa, đó là vì bây giờ đầy những chuyện như vậy, mọi người không cảm thấy kỳ lạ mà thôi, chuyện này nếu như là vài chục năm trước thì tình hình sẽ khách hắn. Diệp Lăng Phi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của tay tài xế xe taxi nhìn hắn và Vu Tiểu Vũ, trong lòng hắn vẫn còn đang tính toán xem nên gặp Chu Hồng Sâm vào lúc nào. Còn Vu Tiểu Vũ thì hai tay cầm lấy túi xách, đặt ở giữa hai chân cô, Vu Tiểu Vũ nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, ánh mắt của cô ta không ngừng nháy động, không biết rốt cuộc trong lòng lại nghĩ đến cái gì. Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiểu Vũ mấy lần, thấy ánh mắt của Vu Tiểu Vũ một mực nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hắn mở miệng, vốn định nói mấy câu, nhưng lời đã ra đến bên miệng, Diệp Lăng Phi lại nuốt trở về, hắn cũng quay mặt sang hướng khác.

Đột nhiên, ví tiền của Diệp Lăng Phi rơi từ trong túi quần của Diệp Lăng Phi ra, Diệp Lăng Phi không thích mang theo ví lắm, nhưng mà ví tiền và điện thoại đều là vật tùy thân, cũng bởi đang ngồi trong xe, ví tiền của Diệp Lăng Phi mới rơi ra khỏi túi quần của hắn, rơi đến bên chân Vu Tiểu Vũ. Vu Tiểu Vũ vốn không có ý định nói chuyện với Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta nhìn thấy ví tiền của Diệp Lăng Phi rơi ra, Vu Tiểu Vũ liền cúi xuống, cầm lấy ví tiền của Diệp Lăng Phi rơi dưới chân mình. Vu Tiểu Vũ vừa mới nhấc tay lên, chợt nhìn thấy trong ví của Diệp Lăng Phi có một bức ảnh. Lúc mới đầu Vu Tiểu Vũ còn tưởng rằng người trong anh chính là mình, khi cô ta đang định hùng hổ chất vấn bức ảnh này là từ đâu ra, cô ta mới ý thức được người phụ nữ trong ảnh vẫn có những điểm khác biệt so với cô. Người phụ nữ trong bức ảnh này so với cô thì còn xinh đẹp hơn, hơn nữa khí chất cũng càng thêm cao quý, đó là khí chất mà trước giờ Vu Tiểu Vũ rất cố gắng diễn nhưng mà không thể nào biểu hiện ra được, cô ta có thể khẳng định người trong tấm ảnh này tuyệt đối không phải là mình. Vu Tiểu Vũ quay sang phía Diệp Lăng Phi, không nhịn được, hỏi:

- Người phụ nữ đó là ai vậy?

Diệp Lăng Phi cầm lấy ví tiền của mình từ tay Vu Tiểu Vũ, hắn không muốn giải thích với Vu Tiểu Vũ, chỉ lạnh nhạt nói:

- Chuyện đó thì có liên quan đến cô sao?

- Tất nhiên là có liên quan!

Vu Tiểu Vũ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi cho rằng anh có bí mật gì đó giấu diếm tôi, thậm chí tôi còn hoài nghi anh đã theo dõi tôi từ lâu, nây giờ tôi nhất là anh nên thẳng thắn với tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy xong, hắn bật cười, Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, hắn nhìn Vu Tiểu Vũ, hỏi:

- Thế cô định nói gì với cảnh sát?

- Tôi...!

Vu Tiểu Vũ bị Diệp Lăng Phi hỏi như vậy á khẩu không trả lời được, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, oán hận nói:

- Tôi sẽ nói với cảnh sát là bị người ta lừa, một người đàn ông xấu xa nào đó uy hiếp tôi, muốn bắt cóc tôi, anh nói xem, cảnh sát có tin lời tôi không?

- Cô tự trả lời đi!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Vấn đề này căn bản không cần hỏi tôi, chính cô hoàn toàn có thể trả lời được, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không hại cô, cô mau làm xong những chuyện này đi, nếu cô thật sự muốn biết người phụ nữ đó là ai thì tôi nói cho cô biết là được. Người phụ nữ đó là vợ tôi, xong chưa, bây giờ cô đã hài lòng rồi chứ? Còn có chuyện gì muốn hỏi tôi nữa không?

Vu Tiểu Vũ hiển nhiên không ngờ trên cái thế giới này lại còn có người giống nhau như vậy, cô ta nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, hỏi với vẻ không tin:

- Đó là sự thật sao?

Diệp Lăng Phi tỏ ra không kiên nhẫn được nữa, nói:

- Cô càm thấy tôi cần thiết phải lừa gạt cô sao, tôi không phải là một kẻ lừa đảo như cô đâu. Được rồi, được rồi, mau giải quyết cho xong chuyện của cô đi, bây giờ tôi không có thời gian để dây dưa với cô ở đây!

Diệp Lăng Phi khiến cho Tiểu Vũ đã hiểu lầm, Vu Tiểu Vũ tưởng rằng vợ của Diệp Lăng Phi đã qua đời rồi rồi, nghĩ đến đó, trong lòng Vu Tiểu Vũ bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ người đàn ông này đã theo dõi mình từ lâu, sau đó tìm được nhược điểm của mình, như vậy có thể khống chế mình, sau đó bắt mình hành động như người vợ của anh ta trong quá khứ. Vu Tiểu Vũ nghĩ đến tại đây, cô ta đã nảy ra chủ ý, chỉ là, hiện giờ Vu Tiểu Vũ cố ý không nói ra mà thôi, cô ta nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, không tiếp tục nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Nhà khách Đông Giao không phải là một nhà khách lớn, tài xế xe taxi cũng không biết nó ở đâu, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Vu Tiểu Vũ mới tìm được nhà khách Đông Giao. Vừa đến nơi Vu Tiểu Vũ đã đẩy cửa bước xuống xe, Diệp Lăng Phi thì thanh toán tiền, hắn vừa mới đặt chân xuống mặt đất, đã cảm thấy đất dưới chân rất mềm, phát hiện dưới chân mình có một vũng nước, cái nhà khách Đông Giao này là một nhà nghỉ tư nhân nhỏ ở vùng ngoại thành, hoàn cảnh ở chỗ này rất kém, mà ở đây toàn là nước, không biết nước này từ đâu mà ra, hai hôm nay tỉnh thành không có một giọt mưa nào, đáng lý ra trên mặt đất không thể có nhiều vũng nước đọng thế này. Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn đi đến trước mặt Vu Tiểu Vũ, hỏi:

- Chồng cô ở đâu vậy?

- Tôi đã nói với anh rồi, tôi muốn đi gặp chồng tôi, anh không được phép đi theo, tôi sợ chồng tôi không chịu nổi kích thích!

Vu Tiểu Vũ nói,

- Nếu người đàn ông như anh xuất hiện ở đây, chồng tôi sẽ nghĩ không hay, tóm lại, tôi không muốn kích thích chồng tôi. Chuyện đó anh phải đáp ứng tôi, nếu không thì tôi sẽ không dẫn anh tới nơi tôi ở đâu!

Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, hắn nhìn về phía Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô đừng có giở trò với tôi đó!

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta biến sắc, hung hăng giậm chân một cái, nói:

- Anh đừng có suốt nhày dùng cái suy nghĩ hèn hạ đó của anh để đánh giá tôi, tôi rất yêu chồng tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục tình cảm mà tôi dành cho chồng tôi. Nếu như anh không tin tường tôi, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đến đó, chỉ có điều, tôi nói trước rồi đấy, anh không được lộ diện cùng với tôi, đó là yêu cầu cơ bản nhất, anh có đồng ý không?

- Tôi nhận lời cô là được chứ gì!

Diệp Lăng Phi nói,

- Điều kiện này với tôi mà nói cũng không khó làm, tôi đứng chờ cô ở bên ngoài là được rồi! Tôi sẽ thu xếp cho cô, tôi không nhất thiết sẽ dẫn cô đi một mình, cô có thể cùng chồng mình đi với tôi cũng được!

- Điều đó không thể nào xảy ra, chồng tôi sẽ không bằng lòng gặp anh đâu!

Vu Tiểu Vũ nói xong, cất bước rời đi, cô ta vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Tôi vẫn còn chưa hỏi tên anh, anh thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc thì anh tên là gì?

- Tên tôi quan trọng với cô vậy sao?

Diệp Lăng Phi nói,

- Biết và không biết thì có gì khác nhau đâu chứ, như cô tên là Vu Tiểu Vũ, nhưng mà chẳng phải cũng hay dùng tên giả đó sao? Nhưng mà nếu cô đã muốn biết tên tôi, tôi nói cho cô biết cũng được, không thì cô lại cho rằng tôi là một người keo kiêt, không chịu nói cho côbiết tên của tôi là gì! Tôi tên là Diệp Lăng Phi, cô muốn gọi tên này như thế nào cũng được, thôi, Vu Tiểu Vũ, chuyện cô muốn biết cũng đã biết rồi, bây giờ chúng ta đi gặp chồng cô đi!

- Diệp Lăng Phi?

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô ta liền thì thầm:

- Cái tên này quả thật là rất lạ, trước giờ tôi chưa nghe nói qua, còn Lăng Phi (bay lên cao) nữa chứ, thật sự rất thú vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.