Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1785: Chương 1785: Người tốt được báo đáp!(3)




Vu Tiểu Vũ nói những lời này không biết là đang nói móc Diệp Lăng Phi hay là đang tán thưởng Diệp Lăng Phi nữa, nhưng Diệp Lăng Phi cho rằng khả năng Vu Tiểu Vũ nói móc mình nhiều hơn một chút, Vu Tiểu Vũ rất không ưa mình, đó là chuyện hiển nhiên. Diệp Lăng Phi cũng không mong đợi Vu Tiểu Vũ sẽ thích hắn, hiện giờ Diệp Lăng Phi chỉ muốn đi gặp người chồng mà Vu Tiểu Vũ nói đến là người như thế nào, theo Diệp Lăng Phi thấy, những gì Vu Tiểu Vũ nói chỉ có thể tin một nửa thôi, nếu không thì rất dễ bị Vu Tiểu Vũ lừa gạt. Nhưng bộ dạng của Vu Tiểu Vũ khi nhắc đến chuyện này với Diệp Lăng Phi lại không giống như là đang giả vờ, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút tin tưởng những gì mà Vu Tiểu Vũ nói, bất kể thế nào, Diệp Lăng Phi cũng muốn tự mình đến gặp chồng của cô gái này. Vu Tiểu Vũ đi đằng trước dẫn đường, Diệp Lăng Phi thì đi theo sau Vu Tiểu Vũ, sau khi đi được bảy tám phút, Vu Tiểu Vũ dẫn Diệp Lăng Phi đi đến đầu một con ngõ nhỏ, cái ngõ nhỏ này là ngỏ nhõ loại cũ, nơi này là vùng ngoại thành, phần lớn những căn nhà ở đây đều đã cũ kỹ xuống cấp, Vu Tiểu Vũ đưa Diệp Lăng Phi đến nơi này, Vu Tiểu Vũ chỉ vào căn nhà hai tầng ở cách đó không xa, nói:

- Chính là chỗ đó, lúc tôi dẫn anh tới đó, anh phải chờ tôi ở bên ngoài, anh không thể đi lên gác với tôi, anh nhớ chưa?

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, đáp:

- Được rồi, tôi hứa với cô là tôi sẽ làm như vậy, cô có thể yên tâm, tôi sẽ không vào đâu!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu:

- Tôi sẽ đợi đến lúc cô đi ra, Vu Tiểu Vũ, cô thật sự không muốn tôi đưa cô và chồng cô đến sống ở trong một thành phố mới sao?

- Không cần, tôi và chồng tôi thích sống ở chỗ này hơn, chỉ cần anh không tới quấy rầy chúng tôi, chúng tôi sẽ sống rất vui vẻ!

Vu Tiểu Vũ nói,

- Tôi vẫn nhắc lại câu nói kia, tôi sẽ không để anh khống chế đâu!

- Tôi biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói, sau đó hắn không nói thêm gì nữa, lấy một điếu thuốc lá ra, cùng Vu Tiểu Vũ đi đến khoảnh sân đó, Diệp Lăng Phi rất giữ chữ tín đứng bên ngoài, không hề đi vào, chỉ đứng ngoài hút thuốc, còn Vu Tiểu Vũ thì mở cửa đi vào trong. Khu nhà này rất lớn Vu Tiểu Vũ đi đến trước tòa nhà, nhưng không đi lên gác, mà đi vòng qua đằng sau, tường ở khu nhà này không cao lắm, hai tay Vu Tiểu Vũ vịn vào tưởng nhảy ra bên ngoài, động tác của cô rất nhanh gọn dứt khoát. Sau khi Vu Tiểu Vũ nhảy xuống đất, cô phủi phủi tay, ném lại tiếng cười với khoảnh sân ở trước cổng:

- Anh muốn chơi với tôi sao, anh không xem tôi là người như thế nào, tôi đã sớm có chuẩn bị ở đây rồi, những người làm nghề như tôi, không chuẩn bị đường rút thì sao mà sống được!

Vu Tiểu Vũ tỏ vẻ cực kỳ đắc ý, tay cầm túi xách, đi về phía con nhõ nhỏ phía trước, chỉ cần đi qua con ngõ này là ra đến đường lớn, có thể bắt xe đi nơi khác. Vu Tiểu Vũ đi rất nhanh, sau khi ra đến đầu ngõ, vừa mới ló mặt ra ngoài, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi xổm ở ven đường, đang hút thuốc lá, thấy Vu Tiểu Vũ từ trong ngõ nhỏ đi ra, Diệp Lăng Phi liền ném điếu thuốc lá xuống đất, đứng dậy, bắt chuyện với Vu Tiểu Vũ:

- Vu Tiểu Vũ, cuối cùng thì cô cũng ra rồi, tôi đang định đi về đây, sao thế, chẳng lẽ cô cũng muốn đi à, vừa lúc chúng ta có thể đi cùng!

Vu Tiểu Vũ ý thức được tình hình không ổn, cô ta quay người bỏ chạy vào trong hẻm nhỏ, Vu Tiểu Vũ định nhờ vào địa hình lắt léo ở trong này để chạy thoát, nhưng cô vừa mới chạy vào ngỏ nhõ được mấy bước, đã bị Diệp Lăng Phi đuổi kịp, Diệp Lăng Phi thoắt cái tóm được cánh tay của Vu Tiểu Vũ, kéo Vu Tiểu Vũ lại, chỉ khẽ kéo một chút là Vu Tiểu Vũ đã bị Diệp Lăng Phi bắt lấy.

- Buông tôi ra, anh buông tôi ra, nếu anh không thả tôi ra thì tôi sẽ kêu cứu đấy!

Vu Tiểu Vũ bị Diệp Lăng Phi tóm lại, hai tay bắt đầu đánh liên tục vào ngực Diệp Lăng Phi, miệng cô ta cũng lớn tiếng hô. Diệp Lăng Phi ép Vu Tiểu Vũ vào thành tường, môi của hắn chỉ cách môi của Vu Tiểu Vũ một đoạn nhỏ, nói:

- Vu Tiểu Vũ, rốt cuộc thì tại sao cô phải chạy, chẳng lẽ cô thật sự không muốn mình có một thân phận mới sao?

- Tuy tôi muốn có một thân phận mới, nhưng mà tôi không muốn trở thành đồ chơi của anh. Tôi có thể tưởng tượng được rốt cuộc thì anh muốn đối phó với tôi thế nào, bởi vì anh thấy tôi rất giống người vợ của anh, anh muốn biến tôi thành vợ anh, cái mà anh gọi là thân phận cũng chỉ là nhốt tôi lại, tôi sẽ không trở thành sủng vật của anh đâu. Cái tên biến thái nhà anh, anh đừng chạm vào tôi, tôi tình nguyện để cảnh sát bắt cũng không thích cái tên biến thái như anh chạm vào, anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm...!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy xong, sắc mặt hắn trở nên âm trầm. Diệp Lăng Phi không ngờ Vu Tiểu Vũ lại dám nói chuyện với mình như vậy, phải biết rằng trước giờ Diệp Lăng Phi vẫn đang giúp đpữ Vu Tiểu Vũ, cũng không làm chuyện gì tổn thương đến cô ta, nhưng không ngờ Vu Tiểu Vũ lại nói như vậy, nhất là câu cuối cùng Vu Tiểu Vũ nói là cô cảm thấy ghê tớm hắn, càng khiến cho Diệp Lăng Phi tức giận. Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:

- Tốt, không phải là cô nói không cho tôi chạm vào sao, vậy thì tôi sẽ chạm vào người cô, để xem có thế làm gì được tôi!

Diệp Lăng Phi nói xong liền dán sát môi mình vào môi Vu Tiểu Vũ, Vu Tiểu Vũ ra sức giãy dụa, cô ta làm như vậy ngược lại giống như là đang kích thích Diệp Lăng Phi, ban đầu Diệp Lăng Phi cũng không muốn tiến thêm một bước, nhưng Vu Tiểu Vũ cứ giãy dụa lại kích thích Diệp Lăng Phi, tay Diệp Lăng Phi với vào trong váy Vu Tiểu Vũ xoa nắn bộ ngực của cô. Vu Tiểu Vũ giãy dụa không được, hai hàng nước mắt chảy xuống lăn dài trên gò má cô. Ở trong cái ngõ nhỏ này, Diệp Lăng Phi cưỡng ép vuốt ve Vu Tiểu Vũ, sau khi thấy hai hàng nước mắt của Vu Tiểu Vũ dính vào trên mặt mình, Diệp Lăng Phi dường như đã tỉnh táo lại, hắng buông tay ra, lui về phía sau một bước. Giờ phút này rốt cuộc Vu Tiểu Vũ cũng bật khóc thành tiếng, đồng thời, hai tay cô đánh mạnh lên ngực Diệp Lăng Phi, nức nở nói:

- Cái tên khốn kiếp nhà, dựa vào đâu mà anh lại làm như vậy với tôi, tôi vốn không làm chuyện gì xấu, dựa vào cái gì mà anh làm như vậy với tôi, tên khốn kiếp nhà anh...!

Vu Tiểu Vũ đánh cả buổi, đột nhiên, Vu Tiểu Vũ nhào vào trong ngực Diệp Lăng Phi, đầu thì tựa vào vai Diệp Lăng Phi khóc nức nở. Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi càng không biết làm sao, hắn không biết rốt cuộc cô nàng Vu Tiểu Vũ này muốn diễn trò gì, hắn cứ như vậy mặc cho Vu Tiểu Vũ khóc tiếp. Lần này Vu Tiểu Vũ khóc đến khàn cả giọng, xem ra không phải đang đóng kịch. Vu Tiểu Vũ cuối cùng cũng nín lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ở trong mắt anh, có phải tôi là một người phụ nữ phóng đãng không, có phải anh cho rằng tôi lừa gạt bất kỳ người đàn ông nào không?

- Tôi không cho là như vậy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu, tại sao cô phải nói dối, cô rõ ràng không có chồng, nhưng cô cứ nói dối trước mặt tôi, điểm ấy trong lòng tôi rất rõ ràng. Vu Tiểu Vũ, tôi đã nói với cô rồi, tôi đã điều tra về cô, cô có cần phải nói dối với tôi sao? Tôi đã từng một lần đã tin tưởng nước mắt của cô, thiếu chút nữa tôi cho rằng cô nói thật, nhưng sau đó, tôi vẫn giữ nguyên suy đoán của mình, bởi vì tôi tin tưởng tình báo mà tôi nắm được, cô không có chồng, cô là người lừa dối để mà sống, tôi không biết cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng hiển nhiên, cô và vợ tôi sống trong hai thế giới khác nhau. Trước khi giới thiệu cô cho vợ của tôi, tôi buộc phải xác nhận xem cô có đáng để tôi giúp không, cô có phải là người tôi đang tìm kiếm hay không. Nhưng thật đáng tiếc, những hành vi vừa rồi của cô khiến tôi ý thức được rằng, nếu như tôi dẫn một tên tội phạm lừa đảo như cô về giới thiệu cho vợ tôi và người nhà của tôi, có thể từ nay về sau chúng ta sẽ sống trong những lời nói dối, cho nên, tôi đã hối hận. Về phần hành vi vừa rồi của mình, rất xin lỗi cô, chỉ vì lúc đó tôi quá tức giận, bởi vì cô đã kích thích tôi. Cô có thể nói tôi lưu manh, nhưng không thể nói tôi biến thái, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa từng làm những chuyện biến thái, cũng không bị người ta gọi là biến thái, bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô ta trầm mặc không nói gì, lấy khăn giấy từ trong túi của mình ra, lau nước mắt trên mặt, đồng thời, còn lấy một điếu thuốc lá ra, sau khi lau khô nước mắt cô ta châm lửa hút thuốc. Diệp Lăng Phi không nhìn bộ dạng của Vu Tiểu Vũ khi đang hút thuốc, hắn chỉnh trang lại quần áo của mình một chút, cất bước đi ra chỗ đầu ngõ, Diệp Lăng Phi muốn rời khỏi ngõ nhỏ này, nhưng đúng lúc đó, lại nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của Vu Tiểu Vũ:

- Chẳng lẽ anh cứ đi như vậy sao?

Diệp Lăng Phi dừng bước, không quay người lại, nói:

- Chẳng lẽ cô còn có chuyện gì à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.