Diệp Lăng Phi lái xe đưa Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên tới siêu thị
gần trường mua đồ ăn thức uống sau đó lái xe ra khỏi khu vực thành thị.
Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình cũng không biết Diệp Lăng Phi muốn đi
đâu. Vu Đình Đình đã lâu chưa gặp Diệp Lăng Phi, nàng có rất nhiều điều
muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.
Đường Hiểu Uyên hỏi
-Diệp đại ca. chúng ta đang đi đâu vậy?
-Mang các em đến một chỗ! Diệp Lăng Phi thần bí cười nói.
-Đến rồi sẽ biết.
Đường Hiểu Uyên chu miệng lên, oán giận nói:
-Có cái gì hay đâu mà cứ ra vẻ thần bí. Diệp Lăng Phi cười cười, không
nói tiếp với Đường Hiểu Uyên nữa. Hắn chỉ lo lái xe, chạy hơn 40 phút
mới tới chân núi Long Sơn.
-Nguyên lai là tới nơi này a. Em còn tưởng Diệp đại ca muốn dẫn chúng ta đi đâu hay chứ!
Đường Hiểu Uyên vừa nhìn thấy Long Son, lập tức bĩu môi nói:
-Trước đây em đã đến đây rồi, ở đây chẳng có ai để chơi cả.
-Tiểu nha đầu, kết luận sớm quá đấy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lái xe theo hướng bắc núi Long Sơn. Hắn lái
xe trên một con đường mới được rải nhựa. Tới trước một cánh cổng sắt
lớn, Diệp Lăng Phi bóp còi vài tiếng lập tức có hai người mặc trang phục bảo an chạy ra. Bọn họ chạy đến chỗ xe đang đỗ thì nhận ra đó là Diệp
Lăng Phi. Hai người vội vàng mở cổng lớn để xe của hắn đi vào, Đường
Hiểu Uyên vô cùng ngạc nhiên. Nàng nhìn sang Diệp Lăng Phi. nói:
-Diệp đại ca, nơi này không cho người vào thăm quan đâu. Trước đây em
tới nơi này chơi chỉ có thể đi về hướng nam. Nơi đó chẳng có ai đẹp cả.
-Cái này em không biết đâu, anh quen biết mấy người ở đây, đương nhiên là vào được.
Diệp Lăng Phi cười nói, lái xe theo đường lớn đến bãi đỗ xe gần đường
lên núi. Ba người xuống xe, Diệp Lăng Phi mang theo thức ăn mua từ thành phố, kêu Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên lên núi. Lúc này, Đường Hiểu
Uyên và Vu Đình Đình đã hiểu rõ Diệp Lăng Phi muốn làm gì, đó là đưa hai nàng đến nơi đây ăn cơm dã ngoại. Việc ăn cơm dã ngoại cũng không phải
điều ai quá ngạc nhiên, thế nhưng Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình được
cùng ăn cơm dã ngoại với Diệp Lăng Phi hiển nhiên thập phần cao hứng.
Diệp Lăng Phi leo lên đỉnh núi trước tìm một chỗ bằng phẳng để nghỉ
chân. Diệp Lăng Phi lấy đồ ăn thức uống bày ra, một lúc lâu sau Đường
Hiểu Uyên và Vu Đình Đình mới dắt díu nhau lên núi, hai người đều thở
hổn hển. Diệp Lăng Phi đang ngồi dưới đất, lấy mấy lon Coca cho Đường
Hiểu Uyên và Vu Đình Đình đang thở dốc, cười nói:
-Xem ra thể chất các em kém quá, đấy là kết quả của việc không rèn luyện đây mà. Sau này có thời gian đi tập cùng anh nhé.
-Em. . .em không đi
Đường Hiểu Uyên thở hổn hển, mở nắp lon Coca, uống một hớp lớn, sau đó chậm rãi nói:
-Em còn phải đi làm, cuối tuần thì phải về nhà, làm gì có thời gian. Em cũng rèn luyện đấy chứ, em sợ mình sẽ béo lên.
-Anh thấy em nên mập thêm một chút, trông em thế này sắp thành con gà rồi. Diệp Lăng Phi trêu ghẹo :
-Hiểu Uyên, hay là mỗi tối anh tìm em để rèn luyện nhé?
Đường Hiểu Uyên nghe vậy, gương mặt đỏ bừng cả lên. Nàng vểnh miệng, gắt:
- Diệp đại ca. anh không được khi dễ em.
- Anh đâu có khi dễ em, đây chẳng phải là trưng cầu ý kiến của em sao?
Vừa nói, Diệp Lăng Phi cũng vòng qua thắt lưng của Vu Đình Đình ngồi bên cạnh ôm nàng vào lòng cười nói:
-Đình Đình, em thấy anh nói có đúng không?
Vu Đình Đình không biết những lời của Diệp Lãng Phi có ý gì, chỉ theo
bản năng "ừ" một tiếng phụ họa. Đường Hiểu Uyên ở bên cạnh vừa nghe thấy vậy, vội vàng nói:
-Đình Đình muội muội, em không biết Diệp đại ca nói gì lại cho rằng hắn nói đúng à?
Đường Hiểu Uyên vốn định nói cho Vu Đình Đình hôm qua mình đã phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng vừa nghĩ đến loại chuyện này rất xấu
hổ, tuy Vu Đình Đình và mình đã thân như chị em, hơn nữa hai người đều
biết đối phương có quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi nhưng để nói ra
trước mặt hắn nàng vẫn thấy thẹn thùng không cất lời được Vu Đình Đình
nghe Đường Hiểu Uyên nói như vậy liền xin lỗi:
-Xin lỗi Hiểu Uyên tỷ, em không biết gì hết a!
Đường Hiểu Uyên nhân cơ hội nói:
-Đình Đình muội muội, em nên nhớ chúng ta ở chung đó, chỉ khi chúng ta đoàn kết lại thì mới không bị Diệp đại ca khi dễ.
Diệp Lăng Phi nghe vậy, đặt lon Coca xuống đất ôm lấy Đường Hiểu Uyên cười nói:
-Hiểu Uyên, em và Đình Đình lập thành đoàn thể lúc nào vậy? Như vậy
không tốt đâu, xã hội phải hòa bình ổn định, em làm như vậy rõ ràng là
bất mãn với anh.
Đường Hiểu Uyên vểnh miệng lên, cãi:
-Diệp đại ca, anh nói sai rồi, em và Đình Đình chỉ là đoàn kết ở chung một chỗ. phòng ngừa bị anh khi dễ.
Nói xong, Đường Hiểu Uyên nhìn sang Vu Đình Đình. hỏi:
-Đình Đình, em thấy có đúng hay không?
- Đúng, đúng vậy.
Vu Đình Đình vội vàng trả lời
Diệp Lãng Phi vòng tay ôm cả Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình. Hắn nghiêng mặt nhìn Vu Đình Đình. nói:
- Đình Đình, em biến thành kẻ phụ họa từ lúc nào vậy, mấy ngày nay anh
không ở đây, cả Đình Đình cũng bị Hiểu Uyên dạy hư rồi. Xem ra anh phải
đối xử tốt với Hiểu Uyên hơn nữa.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa làm trò trước mặt Vu Đình Đình hôn Đường Hiểu Uyên.
Nếu như không có người ngoài, Đường Hiểu Uyên không chừng sẽ chủ động
hôn lại Diệp Lăng Phi. Nhưng bây giờ, Vu Đình Đình đang ở ngay đây,
Đường Hiểu Uyên có chút không thích ứng được. Môi nàng khép chặt lại thế nhưng không chịu được đầu lưỡi Diệp Lăng Phi khiêu khích, nhanh chóng
mở ra, vươn lưỡi quấn lấy lưỡi Diệp Lăng Phi.
Vu Đình Đình bị
Diệp Lăng Phi ôm eo, thấy Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyên hôn nhau,
gương mặt Vu Đình Đình cũng đỏ bừng. Nàng cũng không muốn nhìn thấy cái
cảnh này nên cố ý quay đầu ra chỗ khác, làm bộ ngắm cảnh núi ở xa.
Vu Đình Đình vốn tưởng rằng mình sẽ "bình yên vô sự", không ngờ Diệp
Lăng Phi vừa hôn Đường Hiểu Uyên xong đã quay sang nàng, khi Vu Đình
Đình chưa kịp có phản ứng gì đôi môi kiều diễm đã bị Diệp Lăng Phi xâm
chiếm.
Tay phải Diệp Lăng Phi buông Đường Hiểu Uyên ra, hai tay
ôm chặt thân thể Vu Đình Đình, đầu lưỡi chui vào trong miệng Vu Đình
Đình, tận tình mút lấy lưỡi Vu Đình Đình, tựa hồ muốn đem nỗi nhớ tới Vu Đình Đình hòa tan trong nụ hôn trong nóng bỏng này.
Vu Đình
Đình dần dần quên mất Đường Hiểu Uyên ở ngay bên cạnh, trong đầu trống
rỗng. Trong đoạn thời gian này không được gặp Diệp Lăng Phi. ham muốn
trong lòng Vu Đình Đình đã bị dồn nén rất lâu. Lần này Vu Đình Đình
không kiềm chế được nữa, dục hỏa bị Diệp Lăng Phi khơi gợi bùng cháy. Vu Đình Đình hoàn toàn không biết mình đang làm gì nữa, chỉ muốn ở bên
cạnh người mình yêu.
Khi Vu Đình Đình tỉnh táo lại thì thấy mình đang nằm trong lòng Diệp Lăng Phi. hai tay nàng ôm tay trái của Diệp
Lăng Phi còn tay phải hắn không biết lúc nào đã đặt lên ngực vuốt ve hai trái đào của nàng.
Đường Hiểu Uyên cũng nằm cạnh Diệp Lăng Phi, đang uống Coca. Vu Đình Đình nhìn thấy bộ dạng trêu chọc của Đường Hiểu Uyên gương mặt nàng đỏ hồng như trái táo, không sao dám nhìn Đường Hiểu Uyên nữa.
-Diệp đại ca, em muốn... muốn tự ngồi." Vu Đình Đình cúi đầu nói, thanh âm còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Diệp Lăng Phi nhìn thấu tâm tư của Vu Đình Đình. Hắn cũng không ép buộc Vu Đình Đình mà để nàng rời khỏi người mình. Sau đó hắn nói với Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên:
-Chúng ta ăn cái gì đi.
Đường
Hiểu Uyên cầm lấy một xiên thịt, cho thêm gia vị rồi bắt đầu ăn. Vu Đình Đình cũng chậm rãi vươn tay, lấy một chiếc bánh đưa lên miệng cắn một
miếng nhỏ. Diệp Lăng Phi ở giữa thỉnh thoảng khuấy động bầu không khí.
Hắn lần này muốn rủ Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên cũng đến đây chơi kỳ thực là để xóa bỏ lớp ngăn cách giữa hai nàng. Diệp Lăng Phi xem ra,
quan hệ giữa Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình đã rất thân thiết, gần như
giống hai chị em. Nếu đã đến bước này đành phải đột phá quan hệ giữa hai nàng. Diệp Lăng Phi nghĩ như vậy nên làm trò thân thiết trước mặt hai
người, thấy Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên đều có chút câu nệ, Diệp
Lăng Phi thêm một lần nữa ôm cả hai nàng, chỉ vào một vùng đất bằng
phẳng ở dưới chân núi Long Sơn, nói:
-Hiểu Uyên, Đình Đình này,
nếu như tương lai anh xây dựng xong một thành phố mới ở chỗ này, các em
có muốn chung sống với anh không?
-Tất nhiên là muốn chứ!
Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình cơ hô cùng lúc thốt lên. Hai người vừa
nói xong lập tức thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, giã bộ quay sang chỗ
khác. Diệp Lăng Phi cười nói:
-Hai em đồng ý là tốt rồi. Cái kế
hoạch này anh nghĩ khoảng mười năm sẽ hoàn thành. Đến lúc đó, các em sẽ
thấy một đô thị còn hiện đại hơn cả thành phố Vọng Hải đó.
Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình đều nghĩ đây là Diệp Lăng Phi nói đùa nên
cũng không để trong lòng. Mãi cho tới nhiều năm sau, khi hai nàng đã
không còn là những cô bé, thành phố này đã được xây dựng xong, không
hiểu các nàng còn nhớ tới những lời Diệp Lăng Phi nói ngày hôm nay
không. Diệp Lăng Phi lại hôn mỗi nàng một cái rồi nói tiếp:
-Hiểu Uyên, Đình Đình, sở dĩ hôm nay anh đưa các em đến đây là vì có chuyện cần nói.
Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình cùng nhìn về phía Diệp Lăng Phi, hai
cặp mắt long lanh trông ngóng xem hắn muốn nói cái gì, Diệp Lăng Phi
nhìn hai nàng, chậm rãi nói:
-Anh biết hai em đều yêu anh. Thẳng thắn mà nói, anh cũng rất yêu quý các em. Thế nhưng, anh muốn hai em
biết được anh thực sự như thế nào. Anh mong muốn sau khi anh nói xong
quá khứ của mình, hai em sẽ có quyết định của mình, dù các em có lựa
chọn thế nào đi chăng nữa, anh vẫn tôn trọng ý kiến của các em.
-Diệp đại ca...
Vu Đình Đình vừa định nói đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
-Đình Đình, em nghe anh nói hết đã.
Vu Đình Đình gật đầu, chăm chú lắng nghe hắn kể chuyện Diệp Lăng Phi chậm rãi bắt đầu:
-Anh vốn không phải là một người bình thường....
Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên nghe đến nhập thần, như si như say. Khi Diệp Lăng Phi nói xong, hai nàng hoàn đắm chìm trong những điều mà Diệp Lăng Phi từng trải qua, bất tri bất giác hai người tựa sát vào người
hắn.