Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyên từ bé đến giờ chỉ sống trong đô thị yên
bình, chưa bao giờ được tiếp xúc hoàn cảnh mưa bom bão đạn trên chiến
trường tàn khốc thực sự, các nàng chỉ xem TV hoặc các bộ Phim mới biết
đến hoàn cảnh gian khổ của chiến tranh. Khi các nàng được Diệp Lăng Phi
nói về hoàn cảnh đó, trong lòng hai cô bé càng thêm sùng bái Diệp Lăng
Phi. Cái này giống như là các cô gái sùng bái những anh hùng trong quá
khứ, còn các cô bé bây giờ sùng bái những người đàn ông có kinh lịch bất phàm.
Hai nàng tựa thân thể mềm mại sát vào Diệp Lăng Phi, ánh
mắt không hề mang sự sợ hãi mà chỉ có sùng bái, Diệp Lăng Phi cũng không kể ra toàn bộ bí mật của mình, chỉ nói cho hai nàng một số khó khăn
nguy hiểm mà hắn đã trải qua. Mục đích của Diệp Lăng Phi chỉ có một, đó
là muốn nói rõ cho hai cô bé yêu mình rằng bản thân có rất nhiều kẻ thù, ở chung với hắn là một điều hết sức nguy hiểm.
-Hiểu Uyên,
Đình Đình, bây giờ các em đã biết rỏ rồi chứ, thân phận anh cũng không
đơn giản như các em tưởng tượng, nếu ở cùng anh các em sẽ phải đối mặt
rất nhiều nguy hiểm, anh mong hai em suy nghĩ kỷ càng. Các em còn trẻ
còn có tương lai tươi đẹp trước mắt, không nên vì anh mà phá hỏng tương
lai của các em
-Diệp đại ca, bọn em không sợ, chỉ cần ở chung với Diệp đại ca bọn em không sợ gì cả.
Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình vội vàng biểu lộ tấm lòng của mình với
Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trái ôm phái ấp Đường Hiểu Uyên và Vu Đình
Đình, hỏi lại:
-Các em thực sự không hối hận chứ?
-Vâng!
Hai cô bé gật đầu khẳng định.
Diệp Lăng Phi hôn lên mặt hai nàng, sau đó buông hai nàng ra, nói:
-Thôi, chúng ta tiếp tục ăn đi.
Ba người ăn uống vui chơi trên núi gần nửa ngày, Diệp Lăng Phi vốn định rủ Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình đi mua sắm ở gần đây, đúng lúc đó
lại nhận được điện thoại của Dã Lang. Thanh âm của Dã Lang trong điện
thoại có vẻ bất đắc dĩ:
-Satan, tên tiểu tử Dã Thú kia lại nổi khùng rồi, em cũng không cản được hắn. anh tới đây khuyên hắn thử xem sao.
-Nổi khùng, tên tiểu tử này sao lại nổi khùng? Diệp lăng Phi hỏi.
-Không phải nó còn bận việc xây dựng căn cứ chỗ Long Sơn sao, làm gì có thời gian mà nổi khùng?
-Satan, cái này em cũng không rõ lắm, chắc là chuyện liên quan đến công ty. Tuy công ty này do em và Dã Thú góp vốn, cũng coi là ông chủ của
công ty, thế nhưng em cũng không quản mấy loại chuyện này nên sự tình cụ thể thế nào em cũng không nắm được.
Dã Lang lại nói tiếp:
-Tên Dã Thú này muốn đem người đi đập phá Phấn Hồng Đế Quốc. Lão đại, em thấy tên tiếu tử này lại sắp gây chuyện lớn rồi.
-Phấn Hồng Đê Quốc? Diệp Lăng Phi sửng sốt, hỏi:
-Đó là nơi nào thế?
-Satan, nên nói thế nào bây giờ nhĩ, đây là một tụ điểm ăn chơi mới mở, cực kì xa hoa quý phái. Muốn nói hết thì không thể qua loa mấy câu
được. Satan, em thấy anh nên gọi cho tên Dã Thú kia, bảo hắn đừng gây
chuyện nữa, muốn sống ở chỗ này thì phải nghiêm chỉnh một chút.
Dã Lang là một người tàn nhẫn lạnh lùng, trong mọi hoàn cảnh đều cực kỳ
bình tĩnh. Hắn hiểu rõ Diệp Lăng Phi vẫn yêu cầu hắn là nếu muốn tiếp
tục sống ở đây nhất định phải ít gây chuyện. Đối với cách làm của Dã
Thú, Dã Lang rất không đồng ý. Đừng tường Dã Thú thường ngày tùy tiện,
hắn cũng là một tên cố chấp từ tận xương tủy, nếu như đã nhận thức việc
gì đó là đúng thì dù có mấy con ngựa kéo cũng không quay đầu thay đổi.
Chỉ có duy nhất Diệp Lăng Phi là có thể khiến Dã Thú nghe lời nên Dã
Lang mới gọi điện thoại cho hắn nhờ giúp đỡ.
Diệp Lăng Phi nghe xong, hơi nhíu mày. nói:
-Thằng Dã thú bị chút giáo huấn cũng tốt. Được rồi, mày cứ để nó làm
loạn đi. Dã Lang? mày đi theo nó, chỉ cần Dã Thú không giết người là tao có thể bãi bình mọi chuyện, không để tên Dã Thú gặp việc gì đâu.
Dã Lang không rõ vì sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy nhưng nếu Diệp
Lăng Phi đã lên tiếng thì Dã Lang sẽ làm theo. Cúp điện thoại của Dã
Lang, Diệp Lăng Phi quay sang nói với Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình:
-Anh lại có việc mất rồi, tên tiểu tử Dã Thú lại muốn đi gây chuyện, bây giờ anh phái đi giải quyết.
Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình không nói gì thêm, hai người thu dọn số thức ăn thức uống còn thừa. Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi Long Sơn,
trước tiên đưa Đường Hiểu Uyên và Vu Đình Đình về biệt thự sau đó mới
lái xe đến chỗ Phấn Hồng Đế Quốc mà Dã Lang nhắc tới.
Phấn Hồng
Đế Quốc là một chỗ ăn chơi mới mở, không nằm ở trung tâm thành phố mà
lại ra khu vực gần ngoại ô. Nơi này trực thuộc Tây khu, là khu vực kinh
tế kém phát triển nhất thành phố Vọng Hải, cũng là nơi giá nhà đất thấp
nhất thành phố. Diệp Lăng Phi không rõ vì sao một một club lại được xây
dựng ở đây nhưng khi bước vào cửa Phấn Hồng Đế Quốc, Diệp Lăng Phi cũng
cảm giác cực kì bất ngờ.
Khu giải trí Phấn Hồng Đế Quốc trang bị rất hiện đại, phong cách, có một khu nhà 5 tầng, bên ngoài hoàn toàn là cửa kính, nhìn ra xa một chút có thế thấy khu vực trung tâm của Phấn
Hồng Đế Quốc. Phấn Hồng Đế Quốc hoàn toàn độc bá phía vùng núi của Tây
khu. Trước tòa nhà lớn là một khoảng sân rộng, hai bên là bãi đỗ xe.
Thật khó tưởng tượng một một trung tâm giải trí ăn chơi cao cấp như vậy
lại cách xa khu vực thành thị. Diệp Lăng Phi âm thầm suy nghĩ rốt cuộc
là ai lại thành lập một khu giải trí ở đây, hắn cũng nhận định kẻ này
chắc chắn không đơn giản. Khi Diệp Lăng Phi lái xe vào thì thấy trước
cửa có 4,5 xe cảnh sát đang đỗ. Diệp Lăng Phi chậm rãi lái đến bãi đỗ.
Gửi xe xong, hắn thấy cảnh sát đang bắt mấy người tống vào trong xe.
Diệp Lăng Phi không thấy có Dã Thú trong đó, không biết tên này ra sao
rồi. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động gọi cho Dã Lang
-Dã Lang, tao đến nơi rồi, mày đang ở đâu
-Satan, bây giờ em đang ở phòng khách tầng 1 của Phấn Hồng Đế Quốc. Tên Dã Thú đã đánh người khác bị thương, cảnh sát muốn bắt hắn nhưng hắn
không chịu.
-Cái tên này bị điên rồi, Satan, anh mau tới đây,
nếu trễ em lo mấy tên cảnh sát xong đời mất, thằng Dã Thú hỗn láo này đã động sát tâm rồi.
-Ái chà, việc này cũng loạn quá nhỉ! Diệp Lăng Phi cố ý khoa trương:
-Nếu như tiểu tử Dã Thú thật sự giết người thì hãy đuổi hắn đi, nói cho hắn từ nay về sau đừng hòng trở lại thành phố Vọng Hải nữa.
Diệp Lăng Phi cũng chỉ nói đùa thôi, hắn đương nhiên không thể để Dà Thú giết người. Diệp Lăng Phi vội vã chạy vào đại sảnh tầng một, vừa đến
cửa ra vào đã bị hai nhân viên cảnh sát chặn lại
-Vị tiên sinh này, xin lỗi anh, chúng tôi đang thi hành công vụ, mong anh phối hợp một chút.
-Tôi đến tìm bạn mình mà, nếu như các anh không cho tôi vào, hậu quả các anh tự gánh chịu.
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên chỉ vào trong đại sảnh hô:
-Đó chính là bạn của tôi.
Ngay khi hai cảnh sát quay đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, Diệp Lăng Phi
nhân cơ hội chạy vào trong. Diệp Lăng Phi chạy một mạch vào đại sảnh,
thấy Dã Thú đang trừng mắt nhìn 5,6 cảnh sát đang đứng xung quanh. Dã
Lang thì đứng cạnh Dã Thú. Hắn cảm thấy hơi khó xử, đánh không được mà
không đánh cũng không được. Một người đàn ông mặc tây trang đứng sau
cảnh sát nói với người chi huy ở đây:
-Chúng tôi là người làm ăn đứng đắn, ngài xem những người này bỗng dưng đến đập phá đánh người.
Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ngài cảnh sát, ông chủ chúng tôi nghe nói nơi này có điều kiện tốt để đầu tư nên mới mở khu giải trí ở đây, các ngươi nếu không xử phạt những người này sợ rằng sau này
chúng tôi không làm ăn ở đây được nữa.
Viên cảnh sát liên tục nói:
-Yên tâm, chúng tôi nhất định sẻ xử lí việc này....
Diệp Lăng Phi lúc này mới đi tới nhìn thấy tình cảnh thế này bèn mắng Dã Thú:
-Dã Thú, con mẹ nó, mày muốn làm gì vậy, còn dám đứng ở đây gây sự với
cảnh sát à? Mày thấy đồng chí cảnh sát là người mà chúng ta có thể dây
vào sao?
Dã Thú vừa thấy Diệp Lăng Phi đã tới vẻ kiêu ngạo bệ vệ lập tức xịu xuống. Diệp Lăng Phi đi tới trừng mắt nhìn Dà Thú, nói:
-Dã Thú, con mẹ nó, mày lại gây sự à, mày ngoan ngoãn một chút cho tao. Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa nháy mắt với Dã Thú, nói tiếp:
-Cho dù là cảnh sát đánh mày, mày cũng không thể bất mãn với cảnh sát. Mày phải nhớ đây là nơi có pháp luật.
Dã Thú hiểu được ẩn ý của Diệp Lăng Phi, liền chau mày giã bộ thống khổ nói:
-Lão đại, cuối cùng anh cũng tới. Những ... những tên cảnh sát này đánh em.
-Cái gì, đánh cậu?
Viên cảnh sát đang an ủi người đàn ông mặc tây trang nghe thấy liền vội vàng đi tới, hỏi:
-Chúng tôi đánh cậu lúc nào?
-Ngay lúc này!
Dã Thú vừa nói liền vung tay phải tát vào mặt mình một cái, sau đó há miệng, phun ra một búng máu. nói:
-Thấy chưa, đây là do các ông đánh mà thành.
-Tên này giỏi thật, còn dám nói bậy à!
Viên cảnh sát tức giận vừa muốn lao tới bắt Dã Thú thì bị Diệp Lăng Phi ngăn cản. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
-Đồng chí cảnh sát, tôi thấy bạn tôi bị thương, bây giờ tôi phải dẫn hắn đi khám.
-Chúng mày dám làm loạn à! Tên cảnh sát phẫn nộ quát.
-Bây giờ ta muốn dẫn hắn về cục cảnh sát. Hắn là kẻ tình nghi tụ tập
người gây rối, cản trở công việc kinh doanh của người khác.
-Đồng chí cảnh sát, ông nên hiểu, bây giờ là bạn tôi bị đánh, ông cũng
thấy thương tích trên mặt cậu ấy. Nếu như ông không muốn gặp phiền phức
thì tránh sang một bên đi, nếu không ông không gánh được hậu quả đâu.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Lăng Phi quét về phía tên cảnh sát, cười lạnh nói:
-Tôi không hề uy hiếp ông, ông không có chứng cứ để chứng minh bạn tôi
đánh người nhưng tôi lại có chứng cứ có thể chứng minh là ông đánh bạn
tôi.
-Mày. . . mày nói bậy.
Tên cảnh sát này được điều
đến chưa lâu, còn chưa hiểu rõ tình huống ở đây. Ngày hôm nay hắn đối
mặt với Diệp Lăng Phi rỏ ràng không phải đối thủ, bị Diệp Lăng Phi chiếm mất tiên cơ. Diệp Lăng Phi liếc nhìn tên cảnh sát còn trẻ hơn mình đã
không biết làm sao liền nói:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ mà, không
phái chỉ là đánh người bị thương sao, cùng lắm thì chúng tôi bồi thường
thôi, cái này cũng không có gì quá đáng.
Diệp Lăng Phi nói xong nhìn về viên cảnh sát, ý tứ để hắn tự mà quyết định.