Đô Thị Tàng Kiều

Chương 690: Chương 690: Sao bọn họ lại ở cùng nhau.




Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, hắn đặc biệt tới rủ Bạch Tình Đình đi ăn cơm. Nhưng vừa tới cửa liền gặp ngay Diệp Phong.

Thấy Diệp Phong đứng trước cửa quần áo chỉnh tề, Diệp Lăng Phi liền nhếch nhếch mép. Hắn cố ý bước tới bên Diệp Phong, cười nói:

- Ai da, đây chẳng phải là Diệp Phong sao, lâu rồi không gặp, cậu chạy tới thành phố Vọng Hải làm gì thế?

Diệp Phong thấy là Diệp Lăng Phi, hắn liền cười nói:

- Thật trùng hợp quá đi. Tôi vừa gọi điện cho Tình Đình, hẹn cô ấy đi ăn cơm, không ngờ lại gặp anh ở đây!

- Cậu gọi điện cho Tình Đình hẹn ăn cơm?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên. Hắn không ngờ Diệp Phong lại chạy tới đây ngang nhiên tìm bà xã của hắn.

- Đúng đó, Tình Đình bảo tôi ở đây đợi cô ấy!

Diệp Phong cười nói.

- Sao thế, Diệp tiên sinh, anh cũng tới tìm Tình Đình ăn cơm à? Xem ra anh muộn một bước rồi!

Diệp Lăng Phi trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, nói:

- Tôi đến tìm bà xã của tôi, chẳng lẽ còn có chuyện muộn sớm sao?

Diệp Lăng Phi và Diệp Phong vừa đửng vừa nói chuyện. Bạch Tình Đình vừa bước ra tới đại sảnh, liền nhìn ngay thấy Diệp Lăng Phi và Diệp Phong đang đứng nói chuyện. Cô ngạc nhiên, rảo bước qua, kỳ lạ hỏi:

- Ông xã, sao anh lại ở đây?

- À, không sao. Anh định qua đây rủ em đi ăn cơm. Không ngờ em lại đồng ý với Diệp Phong cùng đi ăn cơm với cậu ta. Thế anh đi trước đây!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa quay người đi, nhưng lại bị Bạch Tình Đình kéo tay lại, cười nói:

- Ông xã, anh nghĩ vớ vẳn gì thế. Diệp Phong mới về, nói hẹn mấy đửa bạn trong trường cũ cùng đi tụ tập ăn uống, em mới đồng ý!

Diệp Phong lúc này mới nói:

- Đúng đó, Diệp tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi trưa nay chỉ tụ họp cùng nhau thôi, chứ không phải chỉ minh tôi và Tình Đinh ăn cơm với nhau!

- Con người tôi ấy à, rất nhỏ mọn!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi ghét nhất người khác quá thân thiết khi gọi bà xã của tôi. Diệp Phong, Tình Đình hai chữ này không phải để cậu gọi đâu, đừng có xưng hô như thế với bà xã của tôi!

Diệp Phong cười nói:

- Diệp tiên sinh, tôi và Tình Đình và bạn học nhiều năm rồi, nghĩ lúc còn học cấp ba, tôi đã gọi Tình Đình như thế rồi. Lúc đó tôi cũng một mình ăn cơm cùng Tình Đình nữa...!

Câu này của Diệp Phong vừa nói ra, mặt Bạch Tình Đinh liền biến sắc. Cô ngắt lời nói:

- Diệp Phong, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, giờ tôi đã kết hôn rồi!

i'

Vừa nói, Bạch Tình Đinh vừa khoác lấy tay Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:

- Ông xã, em không đi nữa, chúng ta đi ăn cơm đi!

Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua mặt Diệp Phong một cái, bỗng cười nói:

- Diệp Phong, có những chuyện không nên quá đáng quá. Cậu không động đến tôi, ắt tôi cũng không muốn động đến cậu. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng sẽ tốt hơn đó!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cùng Bạch Tình Đình bước ra sành. Diệp Phong nhìn cảnh Diệp Lãng Phi và Bạch Tình Đình khoác tay nhau bước đi, hắn khẽ nhếch mép cười đểu.

Diệp Lăng Phi lên xe, Bạch Tình Đình nhìn mật Diệp Lăng Phi, giải thích:

- Ông xã, anh đang giận em à?

- Không!

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh chi thấy ghét tên đó thôi!

- Ông xã, anh đừng nghĩ nữa. Chúng ta tìm nhà hàng nào đó ăn đi. Mai em phải đi công tác ở Bắc Kinh rồi. Chắc phải ba bốn ngày đó!

Bạch Tình Đình nói.

- Công tác?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, nói:

- Sao phải đi công tác?

- ừm, là thể này. Bên phía Bắc Kinh có mỡ triển lãm, em muốn tới tuyên truyền chút cho Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ.

- À, ra là chuyện quản lý kinh doanh. Cái này anh không giúp được rồi. Bà xã, anh cũng không có chuyện gì. Hay anh cùng em đi Bắc Kinh nhé!

Diệp Lăng Phi nói:

- Chuyện gì thì không chắc, chứ ít nhất anh cũng có thể làm bảo vệ cho em!

- Không cần đâu. Bố cũng đi cùng em mà. Bố vẫn không yên tâm về em!

Bạch Tình Đình thắt xong dây an toàn, liền dựa người vào chiếc đệm, nói:

- Tập đoàn Quốc tể Thể kỉ hiện thế này, liên quan rất lớn tới năng lực kém cỏi của vị Tổng giám đốc như em. Bố định dẫn em tới Bắc Kinh làm quen với mấy người bạn của bố. Đồng thời, cũng gặp mấy vị khách hàng. Tóm lại, lịch trình dày đặc. Căn bản không có thời gian rành để đi chơi với ông xã, ông xã, hay thế này đi, đợi em về rồi. Chúng ta và cả Hân Minh nữa, ba người cùng đi nghỉ đi. Anh thấy thế nào?

Diệp Lăng Phi biết, Bạch Tình Đình nói thế này một phần là để nịnh hắn.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Được, quyết định thể nhé!

Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, tim cô nãy còn đang treo lơ lửng giờ mới yên tâm hạ xuống được. Cô cũng không quản đang đứng trước cửa Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, ngả người qua đưa môi thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái, cười hì hì nói:

- vẫn là ông xã tốt nhất!

- Em biết là được rồi!

Diệp Lăng Phi khởi động xe, lùi về phía sau, nói:

- Tên Diệp Phong kia em tiếp xúc vói hắn ít thôi, anh không thích con người này lắm. Bà xã, không phải anh can thiệp vào tự do của em, chi là có những chuyện em không nên tiếp xúc vào sẽ tốt hơn!

Bạch Tình Đình nghĩ chỉ tại Diệp Lăng Phi ghen nên mói nói thế, cô cười hì hì nói:

- Ông xã, em biết rồi, lần này, anh ta nói buổi trưa muốn tụ tập bạn bè ăn cơm nên em mới hồ đồ đồng ý, thực ra, ông xã, em đồng ý xong liền thấy hối hận ngay!

Diệp Lăng Phi cũng không nói tiếp nữa, hắn cho xe ra khỏi bến đỗ, lái xe lên đường. Diệp Lăng Phi vừa lái xe đưa Bạch Tình Đình tới trước cửa một khách sạn, hắn đỗ xe, nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, chúng ta ăn ỡ đây nhé!

- Vâng!

Bạch Tình Đình xuống xe. Diệp Lăng Phi cũng xuống xe. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi bước vào. Hai người bước về phía đại sành, vừa tói cầu thang máy, bỗng đằng sau có tiếng bước chân cùa một cô gái đang rảo bước từ đằng sau tói. Cô gái đó vô tình va phải tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình giật nảy mình, có chút không vui nói:

- Sao đi không để ý chút vậy!

- Xin lỗi, xin...! Tôi đang vội!

Cô gái mặc chiếc áo đỏ, mái tóc dài vội vàng nói xin lỗi. Cô vừa nói xin lỗi, Diệp Lăng Phi liền ngẩn người. Hắn không ngờ lại trùng hợp như vậy, tự nhiên lại gặp Tần Dao ở đây.

Bạch Tình Đình cũng nhìn rõ khuôn mặt của Tần Dao. Lần trước ở đài truyền hình cô gặp Tần Dao và Lâm Tuyết đi cùng nhau. Cô không ngờ lại có thể gặp Tần Dao ở đây. Bạch

Tình Đình rất ghét Lâm Tuyết, thế nên tự nhiên cũng cho rằng cô gái đi cùng Lâm Tuyết chắc cũng chẳng ra gì. Vừa thấy cô gái này, Bạch Tình Đình liền nhéch mép nói:

- Chúng ta gặp mặt qua rồi. Sao Lâm Tuyết không đi cùng cô?

Tần Dao không ngờ cô lại gặp Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở đây. Hôm nay cô có hẹn với một người, thấy sắp tới giờ hẹn. Tần Dao cũng không định ở đây lời qua tiếng lại với Bạch Tình Đình, cô vội vàng nói:

- Cô hiểu nhầm rồi. Tôi quen biết Lâm Tuyết nhưng quan hệ không thân lắm. À, tôi có chuyện, tôi đi trước đây. Chuyện lúc nãy tôi xin lỗi!

Tần Dao vừa nói vừa vội vàng bước vào thang máy.

Bạch Tình Đĩnh và Diệp Lăng Phi cử đứng yên. Hai người nhìn cầu thang máy đóng xong. Bạch Tình Đình nhìn sang Diệp Lăng Phi, kỳ lạ nói:

- Ông xã, anh thấy quan hệ giữa cô gái này và Lâm Tuyết có thật không thân không?

Diệp Lăng Phi không nghe thấy lời của Bạch Tình Đình nói. Cứ dán mắt nhìn vào cầu

thang máy. Bạch Tình Đình đưa tay nhéo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, không vui nói:

- Ông xã, anh làm gì thế. Thấy người ta đẹp quá à, nhìn lắc mắt rồi sao?

Diệp Lăng Phi lúc này mới tỉnh lại, cười nói:

- Bà xã, em nói linh tinh gì thế. Vừa nãy anh chi đang nghĩ tới lời em nói. Anh thấy cô gái này không thân thiết với Lâm Tuyết lắm đâu. Em nghĩ xem, cô gái này nhìn cũng mới chỉ hai mươi tuổi thôi, chắc không phải là đối tác làm ăn của Lâm Tuyết đâu. Theo cá tính của Lâm Tuyết, với những người không có chút lợi dụng gì, sao cô ta có thể thân thiết với chứ?

Bạch Tình Đình không thấy như vậy, cô nói:

- Ông xã, cái này không chắc. Em thấy cô gái này cũng khá xinh. Loại phụ nữ như Lâm Tuyết khả năng sẽ lợi dụng cô sái này làm gì đó. Điều này có khả năng lắm.

- Thôi nào, thôi nào. Bà xã, không nghĩ nữa. Chúng ta nhanh đi ăn thôi. Bụng anh đói rồi.

Hắn không muốn nói tiếp với Bạch Tình Đình nữa. Hắn giục Bạch Tình Đình nhanh lên lầu ăn cơm. Bạch Tình Đình đồng ý, đợi cầu thang máy mờ, cô và Diệp Lăng Phi liền bước vào.

Lúc Diệp Lãng Phi thấy Tần Dao, không hiểu vì sao, trong lòng hắn liền ngạc nhiên. Hắn thấy Tần Dao bây giờ không giống với Tần Dao trước kia lắm. Không phải vì trang phục mà Tần Dao đang mặc mà vì khí chất trên người Tần Dao toát ra. Diệp Lăng Phi luôn càm thấy cô gái Tần Dao này có một khí chất mà hắn không sao nói ra được. Khí chất này khiến hắn càm thấy không thoài mái. Nhất là bây giờ, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Chuyện này tất nhiên Diệp Lăng Phi không thể nói cho Bạch Tình Đình biết. Hắn và Bạch Tình Đình vào thang máy lên tới tầng mười hai. Vừa bước vào cửa hàng ăn. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi liền chọn chỗ ngồi, bỗng nghe thấy tiếng chào hỏi:

- Tổng giám đốc Bạch, trùng hợp quá!

Bạch Tình Đình ngạc nhiên, cô không nghĩ ở đây cô lại gặp được người quen. Bạch Tình Đình nhìn theo hướng tiếng có giọng nói phát ra, chi thấy một đôi nam nữ đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô sái đó chính là Tần Dao, người vừa gặp dưới lầu. Còn người đàn ông kia lại chính là Trương Thanh Sơn, giám đốc quỹ tín dụng của ngân hàng cổ phiếu.

Diệp Lăng Phi nghe thấy có người gọi Bạch Tình Đình, hắn cũng nhìn vọng qua, thấy một người đàn ông lạ đang ngồi với Tần Dao. Trong lòng Diệp Lãng Phi lại ngạc nhiên, thầm cảm thấy cô gái Tần Dao này càng ngày càng khiến hắn khó hiểu.

- Hắn là ai?

Diệp Lăng Phi khẽ hỏi.

- Giám đốc quỹ tín dụng của ngân hàng cổ phiếu Vọng Hải. Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ chúng ta vừa vay ba chục triệu của ngân hàng cổ phiếu!

Bạch Tình Đình vốn không định qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nói khẽ với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, chúng ta sau còn phải qua lại với người này. Hay chúng ta qua đó chào hỏi tiếng!

Diệp Lăng Phi gật sật đầu, nói:

- Thế thì chúng ta cứ qua chào hỏi tiếng!

Bạch Tình Đình lại gặp Tần Dao. Bạch Tình Đình không biết vì sao mình không thích cô gái này. Thấy Tần Dao ngồi cùng với Trương Thanh Sơn. Bạch Tình Đình lại không muốn qua. Nhưng cô lại nghĩ tới khoản tiền vay của cô, đành bước qua chào hỏi tiếng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.