Đô Thị Tàng Kiều

Chương 691: Chương 691: Ước hẹn.




Trương Thanh Sơn sở dĩ quen biết Tần Dao là vì Lâm Tuyết thường dẫn Tần Dao đi tham dự một số buổi tiệc cá nhân để Tần Dao có thể tạo dựng quan hệ với một số nhân vật có máu mật. Trương Thanh Sơn cũng chỉ gặp qua nhau có một lần trong yến hội của một nhân vật lớn, hai người cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu, tuy cũng để lại phương thức liên lạc nhưng cũng chỉ là nghi thức xã giao. Tuy nhiên Tần Dao lại âm thầm đê ý người này, buổi gặp mặt hôm nay chính là do Tần Dao chủ động hẹn Trương Thanh Sơn.

Trương Thanh Sơn năm nay đã ba mươi sáu tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Hắn lúc trước chỉ là một nhân viên ngân hàng bình thường, nhưng nhờ gặp được cơ hội tốt nên được đật cách thăng chức. Trương Thanh Sơn nghe Tần Dao hẹn gập mình, đương nhiên luôn miệng đáp ứng. Từ lúc gặp Tần Dao, Trương Thanh Sơn đã thầm thương trộm nhớ cô, thầm nghĩ có thể cưới được một sinh viên xinh đẹp như vậy thì coi như không còn gì hối tiếc.

Trương Thanh Sơn đến từ rất sớm để chờ Tần Dao. Một lúc sau Tần Dao mới tới, hai người còn chưa nói chuyện được vài câu thì Trương Thanh Sơn thấy Bạch Tình Đình xuất hiện tại cửa nhà hàng, vì phép lịch sự Trương Thanh Sơn liền tới chào hỏi.

Bạch Tình Đình hôm nay đi cùng Diệp Lăng Phi, thấy Trương Thanh Sơn chào hỏi, không chú ý tới Tần Dao mà đáp lễ:

- Giám đốc Trương, thật trùng họp, không ngờ lại gặp anh ở đây!

Trương Thanh Sơn cười nói:

- Đúng vậy, tôi đi ăn cùng với một người bạn. Tổng giám đốc Bạch, khoán tiền mà công ty cô muốn vay từ ngân hàng chúng tôi đã được thông qua rồi, sẽ nhanh chóng được chuyển cho công ty của cô.

- Vậy thì xin chân thành cám ơn ai ám đốc Trương, thôi, tôi không làm phiền anh nữa, tôi và chồng tôi đi chọn chỗ ngồi đây!

Trương Thanh Sơn nhìn Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh, ánh mất toát ra vẻ hâm mộ, hắn nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, vội vàng đáp:

- Mời cô cứ tự nhiên!

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi khách sáo mấy câu rồi rời đi, chọn một chỗ ngồi cách khá xa bàn của Trương Thanh Sơn.

- Ông xã, anh thử nói xem cô gái kia có quan hệ gì với Trương Thanh Sơn?

Bạch Tình Đình thấp giọng hòi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Làm sao anh biết được!

Bạch Tình Đình hừ lạnh phán:

- Em thấy cô gái kia cũng không phải loại tốt đẹp gì. Tay Trương Thanh Sơn kia là giám đốc mảng hoạt động tín dụng của ngân hàng Tham cổ, em nghe nói gần đây Lâm Tuyết muốn vay tiền từ ngân hàng này. Em đoán cô gái này chính là quân bài đế Lâm Tuyết lôi kéo được Trương Thanh Sơn. Anh không biết đâu, người này đến bây giờ vẫn còn độc thân, đừng đê vé thành thực của người này đánh lừa, em thấy hấn chưa chắc đã là người tốt. Đàn ông không có ai là tốt cà, thấy mỹ nhân là lập tức mê đắm!

Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cố ý nhấc nhỡ:

- Ấy, bà xã, em không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, anh chính là một người đàn ông tốt đó!

Bạch Tình Đình khinh khỉnh:

- Đúng rồi, bây giờ chỉ có mỗi chồng em là đàn ông tốt thôi!

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi, Tần Dao liền hỏi Trương Thanh Sơn:

- Giám đốc Trương, cô gái vừa rồi có phải chính là tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không?

Tần Dao cố ý hỏi như vậy để che dấu việc mình quen Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, Trương Thanh Sơn không biết còn tường Tần Dao thật sự không nhận ra Bạch Tình Đình, hắn cười nói:

- Đúng vậy, là cô ấy đấy!

- Cô ây quả thực rất xinh đẹp!

Trương Thanh Sơn nghe vậy chỉ cười cười. Hắn cũng hiểu rõ, những mỹ nhân cao cao tại thượng như Bạch Tình Đình chỉ là giấc mơ xa vời với mình mà thôi, nên thực tế một chút, không nên với cao làm gì. Trương Thanh Sơn giờ đã chuyển tầm ngắm sang Tần Dao, tuy tuổi hai người chênh lệch không nhỏ nhưng hắn là một nhân vật cao cấp ở ngân hàng, coi như cũng có bản lãnh. Còn cô bé Tần Dao không có chỗ dựa vững chắc, có thể sẽ thích mình.

Trương Thanh Sơn nhìn Tần Dao, cười nói:

- Tần tiểu thư, hôm nay cô hẹn gặp tôi là có chuyện gì?

- Giám đốc Trương, em không có việc gì chỉ muốn tâm sự với anh thôi cũng không được sao!

Tần Dao đương nhiên sẽ không nói ngay mục đích muốn Trương Thanh Sơn mà bắt đầu nói chuyện phiếm. Tần Dao cố tình tô ra có hảo cám với Trương Thanh Sơn, để Trương Thanh Sơn tưởng rằng cô ta có ý tứ với hắn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi Trương Thanh Sơn hỏi Tần Dao gần đây có bận gì không. Tần Dao bỗng nhiên thở dài, nói:

- Trương đại ca, dạo này em bị quay đến chóng cả mật.

- Vì sao vậy?

Trương Thanh Sơn hỏi.

- Cũng là do bà chị của em, chị ấy nói muốn đem công ty của chị ấy giao cho em, em chỉ là sinh viên ngoại ngữ, căn bán không hiểu gì về tài chính. Em cũng không biết vì sao chị ấy lại giao công ty cho em, còn đưa em đến cái ngân hàng gì đó làm thủ tục đàm bảo ấy, à, chính là ngân hàng của anh đấy. Chị ấy dùng công ty ấy để thế chấp vay 50 triệu tệ đầu tư cho bách hóa An Thịnh, thật là rắc rối quá!

Trương Thanh Sơn đang cầm chén rượu trong tay, vừa định uống, nghe Tần Dao nói như vậy bỗng ngây ngẩn cả người. Hắn đật chén rượu xuống, nghiêm túc hỏi:

- Em nói giám đốc Lâm nhờ em đám nhận tư cách pháp nhân của công ty thương mại Vọng Hài, lấy công ty đó ra thế chấp vay vốn cho bách hóa An Thịnh à?

- Đúng vậy, à, Trương đại ca, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh có thể tư vấn cho em làm như vậy có trục trặc gì không. Em thấy chị ấy không dung lại giao một công ty cho mình, trong lòng cảm thấy không thanh thán.

Trương Thanh Sơn bất động thần sắc hỏi:

- Tần Dao, em có biết công ty này kinh doanh gì không?

- Cái đó em không biết gì cả. Một hôm chị ấy dẫn em đến phòng làm việc trong một tòa cao ốc, trong phòng đó chỉ có hai người. Chị ấy nói sau này công ty là của em, em cũng không rõ công ty hoạt động như thế nào?

Trương Thanh Sơn hỏi tiếp:

- Em có biết em là đại diện pháp lý của công ty, nếu công ty đó xảy ra chuyện gì thì em sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật không?

- Thế sao, em không biết gì hết cà!

Tần Dao nghe, sợ hãi lấy tay che miệng, hoảng hốt kêu:

- Trương đại ca, em làm gì bây giờ, em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra cà!

Thấy một mỹ nhân như Tần Dao rơi vào khốn cánh, Trương Thanh Sơn thấy mình là đàn ông phài đứng ra bảo hộ, thầm nghĩ nếu mình giúp Tần Dao bãi bình chuyện này, chắc cô cô sẽ sùng bái mình lấm đây, lúc đó không phải là mình càng dễ có được Tần Dao sao. Trương Thanh Sơn nghĩ tới đó không khỏi vui vè, mim cười nói:

- Thật ra chuyện chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu như Giám đốc Lâm trả tiền đúng hạn thì sẽ không có việc gì nữa rồi.

Tần Dao lấc đầu, cầm lấy tay Trương Thanh Sơn, nói:

- Trương đại ca, vạn nhất chị ấy kinh doanh thua lỗ thì chẳng lẽ em phải ngồi tù thay sao, Trương đại ca, lần này nhất định anh phải nghĩ biện pháp giúp em!

Trương Thanh Sơn cảm thấy bàn tay nhô nhắn mềm mại của Tần Dao truyền đến một sự kích thích là lùng, hắn thật sự muốn cảm giác này mãi không trôi qua. Tuy vậy Trương Thanh Sơn vẫn suy nghĩ một chút, trả lời:

- Vấn đề này rất phức tạp, anh phải về nghiên cứu một chút. Tần Dao à, thế này đi, để anh xem xét tình huống, có gì sẽ gọi điện lại cho em, được không?

- May quá. Trương đại ca, vậy đã làm phiền anh rồi!

Dáng vè bắt lực của Tần Dao làm Trương Thanh Sơn thấy cô vừa điềm đạm đáng yêu lại thêm phần yếu đuối, trong lòng bất nhẫn muốn ra tay giúp đỡ cô. Trương Thanh Sơn không tiếp tục tán gẫu với Tần Dao nữa, hắn ý thức được bản thân gặp phiền toái. Không kể việc nhận lời giúp Tần Dao, chỉ việc Lâm Tuyết thế chấp công ty này để vay vốn đã khiến Trương Thanh Sơn cám thấy nghi ngờ. Hắn thân là giám đốc bộ phận tín dụng, nếu như bách hóa An Thịnh thực sự xảy ra vấn đề thì bản thân cũng sẽ đã bị liên lụy. Trên góc độ lợi ích của bản thân mình. Trương Thanh Sơn cũng muốn tìm cách điều tra rồ việc vay mượn này. Trương Thanh Sơn hấp tấp trở về ngân hàng Tham cồ, nhanh chóng lấy ra các tài liệu về việc bách hóa An Thịnh vay vốn từ ngân hàng. Trương Thanh Sơn chỉ liếc mắt là lập tức phát hiện ở đây có vấn đề. Thứ nhất, công ty đem ra thế chấp để bách hóa An Thịnh vay tiền có đại diện pháp lý là Tần Dao, thế nhưng Tần Dao vừa mới tiếp nhận công ty, thậm chí còn chưa hoàn tất các thủ tục, nói thẳng ra Tần Dao căn bản không có tư cách đại diện cho công ty bảo lành cho bách hóa An Thịnh vay 50 triệu, thử hai, bản thân công ty này cũng không có năng lực tài chính để đảm bảo cho khoản vay kia. Chì cần hai điểm này đủ thấy Lâm Tuyết đang lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Trương Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh, nếu khoản tiền này có vấn đề nhất định sẽ liên lụy đến bán thân. Trương Thanh Sơn suy đi tính lại, rốt cục gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng nói lên ý kiến về khoản cho vay đầy tính mạo hiểm này. Viên giám đốc ngân hàng cũng không phải đứa ngốc, thoáng cái đã nhận ra vấn đề, cũng sợ hãi không nhẹ. 50 triệu không phải con số nhò, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không gánh nổi, vì vậy, hắn tự mình gọi điện hẹn gặp Lâm Tuyết.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dùng bừa xong thì Tần Dao và Trương Thanh Sơn đã đi về rồi. Bạch Tình Đình vẫn mài mê suy tư xem mục đích của Tần Dao là gì, theo phán đoán của cô thì có lẽ Lâm Tuyết muốn vay ngân hàng nên lấy Tần Dao ra thực hiện mỹ nhân kế.

- Được rồi, được rồi, em đừng nghĩ chuyện của họ nữa, nghĩ chuyện chúng mình là được rồi!

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình lài nhài suốt bèn ngắt lời.

- Chỉ là em không vừa mắt với con mụ Lâm Tuyết này thôi! Được rồi, không nhắc tới cô ta nữa, buổi chiều mình đi đâu đấy?

"Đi đâu à?" Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, nói rằng:

- Chúng mình đi chơi bowling đi!

- Cái đấy chán chết!

Bạch Tình Đình đáp.

- Bà xã, vậy em muốn chiều nay đi đâu đây?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chúng mình đến thư viện đi! Hình như chiều nay ở thư viện Bạch Vân có một buổi toạ đàm, em muốn đến nghe một chút!

- Cũng được!

Diệp Lăng Phi mở cửa để Bạch Tình Đình lên xe trước, sau đó hắn sang bên ghế lái, vừa mở cửa xe thì thấy trong gương chiếu hậu có thân ảnh một người đàn ông vụt qua, khi Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.

- Ông xã, anh làm gì vậy, mau lên xe đi!

Bạch Tình Đình giục.

- Ừ!

Diệp Lăng Phi đáp rồi bước lên xe, vừa nổ máy thì hắn bỗng nhớ ra người đàn ông kia là ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.