Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1439: Chương 1439: Sát Cơ!(1)




Diệp Lăng Phi quyết định tự mình đến tỉnh thành xử lý chuyện này. Sau khi gọi điện thoại báo cho Dã Thú, Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự. Bạch Tình Đình còn chưa trở về, Trương Vân cũng đi mua đồ, trong nhà chỉ còn lại một mình Suzu Yamakawa. Diệp Lăng Phi bảo Suzu Yamakawa chuẩn bị cho hắn hai bộ quần áo để thay, bây giờ hắn lập tức phải ra ngoài. Suzu Yamakawa vừa giúp Diệp Lăng Phi chuẩn bị quần áo, vừa hỏi:

- Diệp tiên sinh, bao giờ thì anh về?

- Tôi cũng không biết, nếu như mọi chuyện thuận lợi thì chỉ một hai ngày sẽ quay về thôi, nếu như mọi chuyện không được suôn sẻ, như vậy thì phiền toái lắm!

Diệp Lăng Phi đi tới cửa sổ ở trên sân thượng, hắn lấy điện thoại ra, trước khi gọi điện thoại, Diệp Lăng Phi nói với Suzu Yamakawa:

- À đúng rồi, Suzu Yamakawa, cô muốn quà gì, khi nào về tôi sẽ mua cho cô!

- Không cần đâu, Diệp tiên sinh, tôi không cần gì cả!

Suzu Yamakawa vội vàng từ chối. Diệp Lăng Phi cười cười, không nói thêm gì nữa, hắn cầm điện thoại, bấm số máy của Bấm Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi cũng phải báo trước cho Bạch Tình Đình một tiếng, tránh để cho Bạch Tình Đình hiểu lầm hắn đi ra ngoài làm loạn. Diệp Lăng Phi bây giờ là người đàn ông đã có gia đình, bản chất của đàn ông độc thân và đàn ông đã có gia đình không giống nhau, đàn ông độc thân đi ra ngoài chơi, được gọi là không lãng phí cơ hội độc thân, vì suy nghĩ đến tương lai. Nếu như đàn ông đã có ra ngoài chưoi, lại được coi là dễ gặp chuyện không may, một khi xảy ra chuyện ngoại tình gì đó, chắc chắn gia đình sẽ bất hòa, khó có thể thu thập được. Điện thoại của Bạch Tình Đình đổ chuông hai hồi, cuối cùng cũng nghe được giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi chỉ nói đợn giản:

- Tình Đình, bây giờ anh phải lập tức đến tỉnh thành có việc, chờ sau khi đến tỉnh thành anh sẽ gọi điện thoại lại cho em!

Diệp Lăng Phi quyết định vô cùng bất ngờ, Bạch Tình Đình căn bản còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng hỏi:

- Ông xã, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh lại phải vội vã đến tỉnh thành như thế!

- Tình Đình, chờ khi nào đến tỉnh thành thì anh sẽ gọi điện thoại lại cho em, đến lúc đó anh sẽ từ từ giải thích với em, đại khái là, anh đã nhận lời giúp lão già một việc, phải đến tỉnh thành làm việc!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tình Đình, em không cần lo lắng, anh không có chuyện gì đâu!

- Vậy được rồi, ông xã, anh cẩn thận một chút, đừng xảy ra chuyện gì đấy!

Bạch Tình Đình dặn dò.

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình xong, hắn dập máy, quay người lại, thấy Suzu Yamakawa đã chuẩn bị xong hành lý cho hắn. Diệp Lăng Phi cầm lấy cái ba lô, bên trong đã có vật dụng hàng ngày và hai bộ quần áo để thay. Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, hắn mang theo rất ít đồ, ở bên ngoài, cần cái gì, chỉ cần bỏ tiền ra mua là được, không cần phải mang theo nhiều đồ như vậy, dĩ nhiên, quần áo để thay thì cũng phải mang theo, cho dù là bên ngoài ở các trung tâm hạng sang cũng bán những bộ quần áo tùy thân sang trọng nhưng cũng phải giặt xong mới mặc được, chẳng bằng mang theo người cho tiện. Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Suzu Yamakawa, nhìn Suzu Yamakawa, nói:

- Suzu Yamakawa, cô thật sự không cần tôi mua quà về sao?

- Không cần đâu, Diệp tiên sinh, tôi thật sự không cần!

Suzu Yamakawa lại lắc đầu, nói:

- Tôi đã rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ rồi, tôi không cần những thứ khác nữa!

Diệp Lăng Phi cười cười, đưa tay phải ra vỗ nhẹ vai của Suzu Yamakawa, nói:

- Được rồi, cô mau đi đi!

Suzu Yamakawa gật đầu, xoay người sang chỗ khác, vừa định đi khỏi đây, bỗng nhiên, cô dừng lại, nói:

- Diệp tiên sinh, ngài đi đường cẩn thận!

Diệp Lăng Phi không có tình cảm nam nữ với Suzu Yamakawa, chỉ coi Suzu Yamakawa như một người bạn mà thôi, hắn cũng không biết rốt cuộc Suzu Yamakawa nghĩ như thế nào, chẳng qua là, những chuyện này không liên quan quá nhiều tới Diệp Lăng Phi, bây giờ tâm tư của Diệp Lăng Phi đang đặt trên miếng ngọc bội của Chu Ba, muốn nhanh chóng đoạt được miếng ngọc bội, từ đó có thể có cái để mà đàm phán với Chu Ngọc Địch về chuyện của Cửu Long triều thánh. Dã Thú đã sớm chuẩn bị xong, khi Diệp Lăng Phi vừa mới gọi điện thoại cho Dã Thú thời điểm, Dã Thú cũng đã chuẩn bị xong rồi. Dã Thú không lắm mồm hỏi Diệp Lăng Phi tại sao lại đột nhiên muốn đến tỉnh thành, trong lòng Dã Thú, nếu Diệp Lăng Phi bảo hắn đến tỉnh thành, tự nhiên có đạo lý của Diệp Lăng Phi, Dã Thú không cần thiết phải hỏi nhiều. Hai người họ không lái xe, Diệp Lăng Phi và Dã Thú gọi một chiếc taxi ở ngoài cửa khu biệt thự. Sau khi lên xe, Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra, đưa cho Dã Thú, hắn hỏi:

- Dã Thú, bao giờ thì cậu đi gặp Lục Tuyết Hoa?

- Dạ, nhanh thôi ạ!

Dã Thú cười toe toét nói,

- Chờ sau khi làm xong chuyện này, em sẽ đi gặp Tuyết Hoa, lão đại, anh không cần phải thúc giục em, trong lòng em biết rõ mà!

Dã Thú hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc lá, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, sau đó hắn quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Lão Đại, em hỏi anh một chuyện!

- Nói đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chỉ cần anh biết thì nhất định sẽ nói cho cậu!

- Lão Đại, anh đã cảm thấy quen với cuộc sống bây giờ chưa?

Dã Thú nói xong, hắn liếm liếm môi, lại bổ sung thêm một câu:

- Em biết em không nên hỏi anh như vậy, nhưng mà em..... !

Dã Thú còn chưa nói hết, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Dã Thú, cậu không cần phải giải thích, anh mà còn không biết cậu sao? Tạm thời chúng ta không nên nói chuyện này, đợi đến tỉnh thành rồi nói sau!

Dụng ý của Diệp Lăng Phi rất đơn giản, nơi này không chỉ có hai người bọn họ, còn có cả tài xế xe taxi ở chỗ này, ý bảo Dã Thú không nên đàm luận những chuyện này ở đây. Dã Thú ngầm hiểu, không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi đã đặt vé máy bay lúc sáu giờ tối, khu Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người đến sân bay thì mới năm giờ hơn, còn gần một tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Tuy ở trên máy bay cũng có đồ ăn, nhưng so ra thì không bằng tìm một nhà ăn chén một bữa thật no. Dù sao thời gian vẫn còn kịp, Diệp Lăng Phi và Dã Thú không cần lo lắng vấn đề này. Ở trong phòng ăn sang trọng ở phía sau đại sảnh của sân bay, Diệp Lăng Phi và Dã Thú dùng bữa xong lại lấy thuốc ra hút. Trong phòng ăn có treo tấm biển nghiêm cấm hút thuốc, nhưng mấy người trong phòng ăn chẳng mấy ai để ý đến tấm bảng này, không chỉ có Diệp Lăng Phi và Dã Thú hút thuốc lá ở đây, còn có mấy người khác nữa cũng hút thuốc ở trong phòng ăn. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Tiểu Triệu đang ở tỉnh thành. Tiểu Triệu ở tỉnh thành dẫn theo bạn gái giúp Diệp Lăng Phi làm việc, tất cả phí tổn của Tiểu Triệu và bạn gái cậu ta đều do Diệp Lăng Phi chi. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, mục đích là muốn nhờ Tiểu Triệu đặt hai phòng ở khách sạn đó cho Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Diệp Lăng Phi xuống máy bay là có thể trực tiếp đến khách sạn, không phải lãng phí thời gian. Điện thoại đổ chuông năm sáu hồi, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Tiểu Triệu truyền đến từ đầu dây bên kia,

- Diệp ca, anh có chuyện gì vậy?

Lúc Tiểu Triệu nói chuyện thì thở hổn hển, dường như là vừa làm chuyện gì đó tiêu tốn sức lức, Diệp Lăng Phi còn nghe thấy tiếng nhạc ở đầu dây bên kia, hắn liền trêu ghẹo:

- Tiểu Triệu, không phải là cậu đang đại chiến với bạn gái đó chứ?

Diệp Lăng Phi nói như vậy chỉ là nói vui thôi, tất nhiên hắn không tin Tiểu Triệu đang đại chiến gì với bạn gái cậu ta cả. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không ngờ mình vừa hỏi câu này, lại thấy Tiểu Triệu ở đầu dây bên kia chần chừ, dường như là bị Diệp Lăng Phi nói trúng rồi. Diệp Lăng Phi thật sự nghĩ là Tiểu Triệu và bạn gái không làm gì cả, nhưng nghe tiếng nhạc ở bên kia lại cảm thấy không giống, vừa lúc đó, hắn nghe thấy Tiểu Triệu nói:

- Diệp ca, em..... em và bạn gái em đang ở trong phòng, bọn em... bọn em vừa mới về phòng không lâu, còn chưa làm cái gì..... !

Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Tiểu Triệu, trong lòng hắn đã hiểu ra toàn bộ, chắc là Tiểu Triệu đang thân mật với bạn gái ở trong phòng khách sạn, Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại tới, nhất định là đã làm gián đoạn bọn họ. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ, làm gì thì làm chứ không thể làm gián đoạn những chuyện kiểu này, nếu để cho Tiểu Triệu bị kinh sợ, sau này bất lực lời, hạnh phúc nửa đời sau của Tiểu Triệu chẳng phải là vì một cú điện thoại của hắn mà tiêu tan từ đây. Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ linh tinh như vậy mà thôi, hắn tin rằng Tiểu Triệu sẽ không nhát gan như vậy, một cuộc điện thoại mà cũng dọa cậu ta bất lực, nếu như Tiểu Triệu thực sự nhát gan như vậy thì cậu ta cũng không cần làm cảnh sát hình sự nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.