Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1440: Chương 1440: Sát Cơ!(2)




- Tiểu Triệu, là thế này, anh và Dã Thú tối nay bay từ thành phố Vọng Hải đến tỉnh thành, cậu đặt trước hai phòng cho anh, đặt luôn ở khách sạn mà cậu đang trọ ấy, chờ sau khi tới nơi chúng ta sẽ nói chuyện!

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, hắn không quanh co lòng vòng với Tiểu Triệu, nói thẳng ra ý định của mình, Tiểu Triệu nghe xong, lập tức đáp ứng:

- Diệp ca, em biết rồi, em lập tức đi đặt hai phòng cho anh. À phải rồi, Diệp ca, khi nào đến sân bay anh có cần em đón em không?

- Cái này thì miễn đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Còn cậu, cứ từ từ mà thân mật với bạn gái ở khách sạn đi, anh không muốn để bạn gái cậu trách tội anh đâu, ha ha. Được rồi, Tiểu Triệu, anh cúp máy đây, chúng ta gặp mặt nhau rồi nói tiếp!

- Dạ được!

Tiểu Triệu đáp.

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn quay sang phía Dã Thú, cười nói:

- Tên tiểu tử đó trông vậy mà đang thân mật với bạn gái thật, xem ra anh gọi đến nhầm lúc rồi. Dã Thú, cậu nói có đúng không?

Dã Thú cầm điếu thuốc đã hút được một nửa, cười toe toét nói:

- Lão Đại, anh làm vậy là không đúng, anh không nên gọi điện thoại tới vào lúc đó, chẳng phải người ta thường nói, chuyện xui xẻo nhất của đàn ông là khi chuẩn bị bắt đầu, chợt phát hiện đối phương không phải là phụ nữ, điều không may mắn nhất của đàn ông là đang làm thì bị người khác quấy rầy, chuyện bị thảm nhất của người đàn ông, đó là sau khi lên giường rồi, đối phương nói hắn là đàn ông!

Dã Thú nói những lời này, khiến cho Diệp Lăng Phi cười nghiêng ngả một trận, Diệp Lăng Phi quả thật chưa từng nghe qua những gì mà Dã Thú nói, sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất chí lý, đàn ông mà gặp phải những chuyện như vậy thì quả là xui xẻo. Diệp Lăng Phi nhét điếu thuốc vào trong miệng, sau khi hút một hơi, ánh mắt quét qua một người đàn ông mới đi vào trong phòng ăn, người đàn ông đó trông bộ dáng khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, không phải là người Trung Quốc, trông tướng mạo thì chắc là người Thái Lan, tay xách theo một cái túi du lịch màu đen, sau khi đi vào, hắn ta ngồi xuống cái bàn gần cửa. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn lướt qua, không để trong lòng, hắn lại quay sang chỗ Dã Thú, cười nói:

- Dã Thú, mấy câu này cậu nghe ai nói vậy, rất thú vị đó!

- Em không nhớ rõ lắm, tóm lại em nhớ rất kỹ mấy thứ đó!

Dã Thú nhét điếu thuốc vào trong miệng, sau khi hút một hơi, hắn dụi tắt điếu thuốc, nhìn đồng hồ, nói:

- Lão Đại, em thấy thời gian cũng không còn sớm nữa!

Diệp Lăng Phi gật đầu, sau khi thanh toán tiền ăn, Diệp Lăng Phi đeo balô lên, cùng Dã Thú đi ra khỏi phòng ăn, khi bọn họ đi ra khỏi phòng ăn không bao lâu, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông khi nãy vừa đi vào trong phòng ăn đã đi ra, Diệp Lăng Phi lập tức nhíu mày, Diệp Lăng Phi luôn rất cẩn thận, có lẽ người đàn ông này không có ác ý gì, chỉ là mà thôi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn lựa chọn cảnh giác đề phòng, làm việc ở bên ngoài, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, rất dễ gặp nguy hiểm. Diệp Lăng Phi dừng bước, không đi tiếp nữa, Dã Thú không biết đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành, bỗng dưng thấy Diệp Lăng Phi dừng lại, Dã Thú cũng dừng lại theo, mở mồm hỏi:

- Lão Đại, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi liền hướng ánh mắt về phía người đàn ông đang đi tới, không nói gì, mãi cho đến khi người đàn ông kia đi qua bên người hắn, Diệp Lăng Phi mới nói với Dã Thú:

- Dã Thú, chúng ta đi!

Dã Thú đánh giá người đàn ông vừa đi qua, trong lòng hiểu Diệp Lăng Phi đang lo lắng điều gì, hắn liền nói:

- Lão Đại, có cần em qua đó hỏi thăm không?

- Chuyện đó thì không cần đâu!

Diệp Lăng Phi giơ tay ngăn cản, nói:

- Có thể là tình cờ đụng phải thôi, không có gì đâu. Dã Thú, chúng ta đi thôi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cùng Dã Thú đi ra ngoài. Chuyến bay của Diệp Lăng Phi và Dã Thú là chuyến bay cuối cùng từ thành phố Vọng Hải trong ngày hôm nay, trong phi trường chỉ có lác đác mấy người. Sau khi Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú lên máy bay, Dã Thú nhìn thấy cô nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp liền gọi đến, hắn làm như vậy, mục đích là gì không cần nói cũng biết, Dã Thú đã coi trọng người ta, muốn xin số điện thoại của nữ tiếp viên hàng không kia. Diệp Lăng Phi không có tâm tình đi tán gái như Dã Thú, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ sau khi đến tỉnh thành thì nên làm cái gì. Chu Hồng Sâm đang ở tỉnh thành, Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm đã lâu không gặp nhau, không biết ông bố vợ này của hắn rốt cuộc như thế nào, theo lý mà nói, khi Diệp Lăng Phi đến tỉnh tành, hẳn là phải đi gặp Chu Hồng Sâm, bất kể thế nào, Chu Hồng Sâm cũng là cha của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi còn chưa quyết định được rốt cuộc là nên gặp hay không gặp ông ta mới phải. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ chuyện này, bất chợt, ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn vào dãy ghế cách chỗ hắn không xa, chỉ thấy người đàn ông hắn vừa mới gặp ở phòng ăn, theo tướng mạo thì hắn đoán là người Thái Lan đang ngồi ở đó đó, nói cách khác, người đàn ông này ngồi cùng chuyến bay với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rất không muốn đi tin cái gọi là tình cờ, phải biết rằng trên thế giới này có quá nhiều chuyện tình cờ đều là có chủ đích, chính vì Diệp Lăng Phi cực kỳ cẩn trọng, cho nên mới có thể sống sót đến ngày hôm này, sau khi hắn thấy người đàn ông này đi cũng chuyến bay với mình, lại càng tăng cường phòng bị cảnh giác, ai biết được người đàn ông đó muốn làm gì..................

Sau khi Tiểu Triệu và bạn gái Thái Tiểu Như triền miên trong khách sạn xong, Tiểu Triệu mới đứng dậy, mặc quần áo vào đi ra chỗ tiếp tân để đặt phòng. Khách sạn này còn không ít phòng trống, Tiểu Triệu rất nhanh chóng đặt hai gian phòng, chỉ là, Tiểu Triệu cố ý không đặt hai gian phòng ở cùng tầng với mình, Tiểu Triệu làm như vậy vì không muốn để cho Diệp Lăng Phi bắt gặp bộ dạng giữa cậu ta và bạn gái, nếu như ở cùng một tầng, khó tránh khỏi khi mở cửa sẽ gặp nhau, như vậy cũng không tốt. Đây là suy nghĩ của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đặt trước hai gian phòng xong, quay trở lại phòng mình. Thái Tiểu Như đang tắm, Tiểu Triệu giơ tay gõ cửa phòng tắm, nói:

- Tiểu Như, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!

- Vâng!

Thái Tiểu Như đáp,

- Chỉ là, chẳng phải là anh nói có bạn tới đây sao? Chẳng lẽ chúng ta không cần chờ bọn họ ở đây!

- Không cần đâu!

Tiểu Triệu nằm ở trên giường, cậu ta mở cái tủ đầu giường lấy thuốc ra hút. Trước kia Tiểu Triệu không hút thuốc lá, nhưng sau đó bởi vì có một số chuyện, càng ngày càng hút nhiều, kết quả là giờ đã nghiện thuốc lá, mấy năm nay, cậu ta cũng đã định cai thuốc, nhưng chỉ cai được một hai ngày thì không chịu nổi nữa, chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ cai thuốc. Tiểu Triệu nằm ở trên giường, hút thuốc, cậu ta nói vọng vào trong phòng tắm với Thái Tiểu Như:

- Tiểu Như, bọn họ không tới ngay được đâu, chúng ta đi ra ngoài trước tiên ăn một bữa cơm, sau đó lại đi dạo một chút, chờ khi bọn họ đến, chúng ta trở về cũng còn kịp!

- Vâng!

Thái Tiểu Như đáp.

Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như hai người thu thập xong, từ bên trong phòng đi ra, kết quả vừa mới đi ra chỗ cầu thang, chợt có một giọng phụ nữ vang lên ở phía sau:

- Xin chờ một chút..... !

Tiểu Triệu nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy ở phía sau hai người có một người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới, trên mặt của người phụ nữ đó có một vết sẹo, nhưng không quá rõ. Giọng nói của cô ta hơi khàn khàn, Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như chờ người phụ nữ đó đi tới, Tiểu Triệu rất cảnh giác hỏi:

- Cô có chuyện gì không?

- Chuyện là như thế này, tôi tên là Chân Cơ, là một người làm nghệ thuật, lần này tôi tới tỉnh thành là để tham gia một buổi triển lãm các tác phẩm nghệ thuật, chỉ là, tôi mới tới đây lần đầu, còn chưa quen thuộc chỗ này lắm, các vị có biết xung quanh đây có quán ăn nào không?

- Chúng tôi cũng đi ăn cơm, cô có thể cùng đi với chúng tôi!

Thái Tiểu Như không suy nghĩ nhiều, lập tức mở miệng đáp ứng. Tiểu Triệu vốn đang định từ chối, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, Tiểu Triệu còn chưa biết rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì, cậu ta không muốn quan tâm, nhưng Thái Tiểu Như lại đoạt lời nói trước rồi, Tiểu Triệu không thể làm gì khác đành nuốt câu cự tuyệt vào trong bụng, cậu ta thấy thang máy đã sắp đến tầng này rồi, Tiểu Triệu liền thúc giục:

- Tiểu Như, chúng ta mau đi thôi, thang máy sắp tới rồi!

- Dạ!

Thái Tiểu Như đáp.

Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như vội vàng đi về phía thang máy. Chân Cơ cũng đi theo sau hai người Tiểu Triệu cùng Thái Tiểu Như, trong khoảnh khắc Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như đang đưa lưng về phía cô ta đi vào trong thang máy, trong đôi mắt Chân Cơ lóe lên sát cơ. Nhiệm vụ của cô ta chính là muốn đoạt lấy miếng ngọc bội của Chu Ba, đồng thời còn phải giết chết Tiểu Triệu, để tránh phiền phức sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.