Sau khi ăn xong Diệp Lăng Phi tính tiền, lúc mấy người vừa đi ra
thì Chu Hân Mính nhận được điện thoại của Tiểu Triệu gọi đến.
- Đội trưởng Chu, mau về đi!
Tiểu Triệu nói.
- Có chuyện gì mà phải về gấp vậy, mau nói đi!
Lúc Chu Hân Mính đang nói những lời này thì Diệp Lăng Phi đã
mở cửa xe, hắn không lên xe mà đứng bên cạnh cửa xe nhìn Chu Hân Mính đang nói chuyện điện thoại.
Chu Hân Mính cầm điện thoại đi về phía xe của mình, cô vừa đi vừa nói:
- Tôi bên này có chút việc riêng, có điều nếu không phải là chuyện quá cấp bách thì đừng có tìm tôi!
- Đội trưởng Chu, rất cấp bách, vừa mới nhận được thông báo
ban truy bắt tội phạm ma túy muốn thành lập một tổ chuyên án
với đại đội cảnh sát hình sự chúng ta, nghe người bên đó nói, bọn họ phát hiện gần đây ở thành phố Vọng Hải có xuất hiện một loại ma túy mới, đội trưởng Chu, thông báo của cấp trên
là do chị cầm đầu thành lập tổ chuyên án, chị mau về đi,
người của ban truy bắt tội phạm ma túy đã đến rồi!
- Tôi biết rồi, tôi lập tức về liền!
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong liền cúp máy quay qua nói với Diệp Lăng Phi:
- Bây giờ em phải lập tức trở về đội cảnh sát, không cùng anh về biệt thự được!
Diệp Lăng Phi lại đóng cửa xe, đến trước mặt Chu Hân Mính chỉnh cổ áo lại cho cô nói:
- Hân Mính, cẩn thận nghe, công việc này của em quá nguy hiểm, em phải chú ý đến an toàn của mình hơn đó.
Đây xem ra là một hành động vô cùng nhỏ bé nhưng lại khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy ấm áp trong lòng, phụ nữ là vậy, có
những lúc bọn họ không muốn người đàn ông của mình cứ bám
lấy sau mông họ nói những lời ngọt ngào đại loại như anh yêu em gì gì đó, chỉ cần họ nhìn thấy được sự quan tâm nhỏ nhặt
là đủ rồi, Chu Hân Mính ra sức gật đầu, cố gắng để cho giọng
mình trở nên bình thường, nói:
- Em sẽ chú ý!
Chu Hân Mính lên xe, cô kéo cửa xe bằng kính lại, nói với Diệp Lăng Phi còn đứng bên xe:
- Em sẽ thường xuyên báo cáo công việc cho anh, bất cứ lúc nào cũng chờ nghe sự chỉ đạo của anh!
Câu nói này của Chu Hân Mính gần giống như một câu đùa vậy
nhưng thật ra nó có một hàm ý sâu xa khác, Diệp Lăng Phi sao có thể nghe không ra được đây là Chu Hân Mính muốn nói với mình,
cô sẽ rất cẩn thận rất cẩn thận, bởi vì cô đã không còn là
một cô gái trong lòng chưa yêu sâu sắc một người đàn ông nào như trong trước đây nữa.
Chu Hân Mính khởi động xe,
mãi đến lúc Chu Hân Mính chạy ra đường lớn rồi mất hút, Diệp
Lăng Phi mới quay người lại mở cửa và bước lên xe.
Đợi sau khi Diệp Lăng Phi lên xe Điền Phong vốn đã ngồi ở ghế
phụ từ sớm thò đầu qua thần thần bí bí nói với Diệp Lăng
Phi:
- Anh rể, anh phải cẩn thận đó nha, chị họ
em rất thích ghen đó, tuy nói mỹ nữ này là bạn thân của chị
họ em, nhưng chị họ em sẽ không quản những thứ này đâu, con
người chị ấy rất ham vọng rất mạnh mẽ, anh rể, anh phải cẩn
thận đấy, nếu như anh chọc giận chị họ em rồi đến lúc đó em
xem anh làm thế nào!
- Tiểu tử cậu đừng chỉ lo
chế nhạo anh, cậu hãy lo nghĩ chuyện của cậu đi, chuyện của
anh không có vấn đề gì đâu!
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói.
- Anh nói cho cậu nghe, đàn ông chúng ta không chỉ biết nói mà
còn có thể làm được, như vậy thì phụ nữ mới ngoan ngoãn nghe
lời!
- Hai người nói gì đó, không thấy đằng sau còn có người sao?
Hứa Duy không phải đứa ngốc đương nhiên nghe hiểu được trong câu
nói này của Diệp Lăng Phi còn mang hàm ý gì. Hứa Duy chu môi
nói với Diệp Lăng Phi:
- Tôi nói nè Diệp tiên sinh, anh nói chuyện phải chú ý một chút, tôi không phải là nha đầu Tiêu Tiếu!
- A, tôi quên đằng sau còn có một mỹ nữ rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa. Tôi nói vị mỹ nữ này nè, cô định đi đâu đây!
- Đi đâu?
Câu hỏi này của Diệp Lăng Phi làm cho Hứa Duy trong nhất thời không biết trả lời thế nào, cô đỏ mặt nói:
- Kỳ nghỉ hè này tôi đều ở bên nhà bà con gần nhà tôi, hôm
nay trong nhà chẳng có ai, tôi về cũng chẳng có gì hay ho cả,
tôi theo các anh là được rồi!
- Vậy cũng được, có phải cô chưa tới nhà tôi phải không, vậy tôi dẫn cô tới nhà tôi vòng vòng!
Diệp Lăng Phi khẽ nhếch mép với Điền Phong rồi sau đó khởi động xe.
Chu Hân Mính chạy vội về đại đội cảnh sát hình sự, cô vừa về tiểu Triệu đã vội vàng bước đến nói:
- Đội trưởng Chu, người của ban truy bắt tội phạm ma túy đã đợi lâu lắm rồi!
- Người của ban truy bắt tội phạm ma túy thích đợi thì để cho họ đợi, có liên quan gì đến tôi đâu!
Chu Hân Mính không dừng bước đi thẳng vào văn phòng làm việc
của mình, ban truy bắt tội phạm ma túy thành lập chưa lâu là
vì mấy năm nay ma túy ở thành phố Vọng Hải có chiều hướng
tăng lên nên mới thành lập một phòng ban chuyên đả kích bọn buôn bán ma túy.
Chu Hân Mính vẫn rất ít liên hệ
với ban truy bắt tội phạm ma túy, theo như Chu Hân Mính thấy
được hiệu quả làm của ban truy bắt tội phạm ma túy quá thấp,
sau khi thành lập ban truy bắt tội phạm ma túy chưa hề giải
quyết vụ án lớn nào cả, đa số đều là đại đội cảnh sát hình sự đi làm, trong lòng Chu Hân Mính ít nhiều cũng xem thường ban truy bắt tội phạm ma túy.
Chu Hân Mính trở về
phòng làm việc của mình, Tiểu Triệu cũng đi vào theo, Tiểu
Triệu thấy Chu Hân Mính mở máy tính mà không hề có ý đi gặp
mấy người của ban truy bắt tội phạm ma túy, Tiểu Triệu chen
vào nói:
- Đội trưởng Chu, trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy cũng đang đợi chị đấy, có cần em bảo bọn họ qua đây?
- Đừng có vội. Tiểu Triệu, cậu hãy nói rõ với tôi rốt cuộc
chuyện này là thế nào trước đi, sáng nay lúc tôi đi vốn không
hề nghe phải thành lập tổ chuyên án, sao đột nhiên đã thành
lập tổ chuyên án rồi. Ban truy bắt tội phạm ma túy bên đó có
manh mối quan trọng gì sao?
- Thông báo rất gấp,
em cũng vừa mới biết không lâu, người ta trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy đích thân qua đây gặp chị chính là muốn bàn
chuyện của tổ chuyên án!
Tiểu Triệu nói.
- Trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy có phải là tên mập chết tiệt đó không, sao hắn lại đến đây?
Chu Hân Mính hừ lạnh một câu nói.
- Tôi thấy tám chín phần là ban truy bắt tội phạm ma túy của
hắn không có thành tích gì nên tên tiểu tử này mới nghĩ ra
cách này, chính là muốn chia sẻ những đầu mối mà đội cảnh
sát hình sự chúng ta nắm được, ban truy bắt tội phạm ma túy
bọn họ thật biết ngồi mát ăn bát vàng, chúng ta khó khăn lắm
mới tìm được một số manh mối bọn họ đã muốn qua giành lấy!
- Đội trưởng, chị nói tên trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy
trước đây phải không, đã đổi người khác từ lâu rồi, vị trưởng
ban truy bắt tội phạm ma túy mới này là từ tỉnh khác điều
qua, nghe nói trước đây có thành tích trên phương diện truy bắt
tội phạm ma túy!
Tiểu Triệu nói đến đây đột nhiên hạ giọng nói:
- Em còn nghe nói vợ của trưởng ban truy bắt tội phạm chính
là bị người ta báo thù tông chết, hình như là vì bảo vệ hắn
nên mới điều hắn đến thành phố Vọng Hải của chúng ta, lúc
nãy em có gặp qua, người rất được, nói chuyện cũng không có
tỏ vẻ gì cả!
- Thế à?
Chu Hân Mính ngẩng đầu lên.
- Sao tôi chẳng biết đã thay vị trưởng ban mới vậy, tên gì?
- Phùng Tranh!
- Bây giờ đang ở đâu?
Chu Hân Mính hỏi.
- Trong phòng họp!
Chu Hân Mính đứng lên nói:
- Tôi đi gặp hắn!
Chu Hân Mính đến phòng họp liền nhìn thấy một người đàn ông
tuổi khoảng hơn ba mươi ngồi trong phòng họp, một mình hắn ngồi ở đấy, nhìn chằm chằm vào một người đàn ông hiển thị trên
màn hình tinh thể lỏng đối diện, Chu Hân Mính không chú ý đến
người đàn ông trên màn hình thể lỏng, cô vừa vào thì sự chú
ý của cô tập trung trên mặt người đàn ông này, chỉ thấy người
đàn ông mặt chữ điền, sóng mũi rộng, có hai hàng lông mày
rậm, hoàn toàn giống với một số nhân vật chính diện trong phim ảnh, chỉ cần vừa xuất hiện liền biết người này là người
tốt.
- Trưởng ban truy bắt tội phạm ma túy Phùng Tranh?
Chu Hân Mính đi đến trước mặt người đàn ông đó hỏi.
- Đội trưởng Chu phải không, chào cô, tôi đã nghe danh cô từ lâu rồi!
Phùng Tranh đứng lên đưa tay mình ra cười nói:
- Lần này rất vinh hạnh được cùng hợp tác với cô!
Lúc Chu Hân Mính bắt tay với Phùng Tranh thì phát hiện ngón
tay út của hắn không còn nữa, Phùng Tranh thấy ánh mắt Chu Hân
Mính dừng lại ở ngón tay út của mình hắn cười nói:
- Đây là năm đó vì nội ứng trong lúc phá vụ án tội phạm ma túy để lại kỷ niệm đó!
- Thật ngại quá!
Chu Hân Mính liên tục xin lỗi.
- Không sao!
Phùng Tranh cười cười rồi hắn ngồi xuống, Chu Hân Mính ngồi đối diện với Phùng Tranh.
- Đội trưởng Chu, chúng ta hãy nói thẳng vào vấn đề luôn đi!
Phùng Tranh trực tiếp đi vào vấn đề, hắn chỉ người đàn ông đang hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng nói:
- Theo như manh mối chúng tôi nắm được, sư phụ của phương pháp
pha chế ma túy Du (tên loại ma túy mới) có biệt danh “bác sĩ”
đã đến thành phố Vọng Hải rồi, hắn là người Thái, sau đó
đến vùng tam giác vàng, nguyên nhân lần này đến thành phố Vọng Hải thì không rõ, có điều gần đây chúng tôi điều tra nhận
được một chất Du loại hình mới rất có khả năng có liên quan
đến người này!
Ánh mắt Chu Hân Mính dừng lại trên người đàn ông đó, cô không nói gì, Phùng Tranh tiếp tục nói:
- Ban truy bắt tội phạm ma túy của chúng tôi gần đây có điều
tra được hai vụ án tương tự nhau, có điều chỉ bắt được một số vụ buôn bán nhỏ, bọn họ vốn không hề biết đường dây phía trên từ đâu mà lấy được chất Du, nhưng theo như manh mối mà nội ứng của chúng tôi phái đi qua bên đó nhận được, mấy chất Du rất
có khả năng từ các khu vực quanh thành phố Vọng Hải thâm nhập
vào thành phố Vọng Hải, cũng chính là nói xung quanh khu vực
Thành PhốVọng Hải rất có khả năng có một hang ổ chế tạo
chất Du này, cũng có thể là căng cứ của họ.
Chu Hân Mính nghĩ ngay đến trung tâm chế biến thức ăn đó và
Diệp Phong, cô không có nói ra mà quay qua hỏi Phùng Tranh:
- Có khả năng nào những chất Du này từ bên ngoài nhập vào không?
- Không loại trừ khả năng này, nhưng tôi càng nghiêng về bản
thân Thành PhốVọng Hải này có hang ổ chế biến loại Du này!
Phùng Tranh nói.
- Hơn nữa, căn cứ theo những manh mối chúng tôi nắm được, hang
ổ chất Du này có khả năng là ẩn nấp ở huyện Tam Sơn!
- Huyện Tam Sơn?
Chu Hân Mính ngạc nhiên, trung tâm chế biến thức ăn của Diệp
Phong vốn không nằm ở huyện Tam Sơn, điều này khiến cho Chu Hân
Mính có chút không tin tưởng vào khả năng phán đoán của Phùng
Tranh, cô hỏi:
- Anh có thể chắc chắn không?
- Tôi không thể nào chắc chắn được!
Phùng Tranh nói.
- Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi muốn thành lập tổ chuyên
án, ngoài huyện Tam Sơn ra, các huyện thành và ngoại ô khác
gắn liền nhau cũng đều có khả năng, chúng tôi cũng đã từng
chốt ánh mắt quan sát trên một trung tâm chế biến thức ăn, nhưng theo căn cứ chúng tôi điều tra về trung tâm chế biến thức ăn đó thì phát hiện tính khả năng của trung tâm chế biến thức ăn đó không phải rất lớn, cũng không loại trừ có khả năng sản xuất
chất Du, nhưng trung tâm chế biến thức ăn đó vẫn còn đang trong
quá trình xây dựng, nhưng gần đây lại có rất nhiều chất Du
xuất hiện ở Thành PhốVọng Hải này, thậm chí bắt đầu lan
truyền đến mấy khu vực khác, chúng tôi hoài nghi trung tâm chế
biến thức ăn đó có cách chống lại tai mắt phân tán sự chú ý
của chúng tôi!
Chu Hân Mính ngạc nhiên nói:
- Sao có thể như thế được, chúng tôi đã điều tra qua, trung tâm
chế biến thức ăn đó giám sát rất nghiêm ngặt, hơn nữa gần đây
có thiết bị loại hình lớn nhập vào xưởng này nữa!
__________________
Phùng Tranh mỉm cười nói:
- Đó chính là cái gọi là thỏ khôn không đào ba hang, nếu là
tôi, tôi sẽ không để cho mọi người dễ dàng chú ý đến một nhà
máy sản xuất chất Du!
- Nói như vậy là anh biết đội cảnh sát hình sự chúng tôi cũng đang điều tra?
Chu Hân Mính hỏi.
Phùng Tranh gật gật đầu nói:
- Không những biết mà còn biết bên cô đã nắm được tư liệu của một người đàn ông tên Diệp Phong bên đầu tư vào nhà máy chế
biến thức ăn đó.
Lần này Chu Hân Mính không dám xem thường người đàn ông tên Phùng Tranh này, cô truy hỏi tiếp:
- Bọn anh đã nắm được bao nhiêu tư liệu của hắn?
- Tư liệu của hắn mà chúng tôi nắm được chỉ là biết hành
động thời gian gần đây của hắn rất giảo hoạt, hắn chắc chắn
có liên quan đến tổ chức chất Du, nhưng lại không có chứng cứ
có thể chứng mình điểm này!
- À, thì ra là vậy!
Chu Hân Mính gật đầu, ánh mặt cô lại dừng trên người đàn ông có biệt hiệu “bác sĩ” đó.
Phùng Tranh quay qua Chu Hân Mính nói:
- Đội trưởng Chu, tôi cho rằng tổ chuyên án chúng ta nên nhanh
chóng triển khai hành động, một mặt người của ban truy bắt tội phạm ma túy sẽ tiếp tục điều tra cho ra nguồn gốc của chất
Du, mặt khác hy vọng người của đại đội cảnh sát hình sự các
cô cũng có thể phối hợp với công việc của chúng tôi, so với
đại đội cảnh sát hình sự các cô, ban truy bắt tội phạm ma túy của chúng tôi rõ rằng thiếu sót với kinh nghiệm đọ sức với
bọn tội phạm, hơn nữa ban truy bắt tội phạm ma túy của chúng
tôi cũng chỉ mới thành lập chưa được bao lâu!
Phùng Tranh nói vậy, Chu Hân Mính ừm một tiếng, cô nghĩ ngợi rồi nói:
- Như vậy đi, chiều chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận phương án
cụ thể, từ đại đội cảnh sát hình sự chúng tôi sẽ điều tra
những các bộ cảnh sát tinh anh gia nhập vào tổ chuyên án này,
còn việc do tôi đến lãnh đạo tổ chuyên án này, tôi thấy tôi
không có kinh nghiệm về phương diện này, hay là do anh làm vậy,
tôi sẽ nói với cấp trên, được rồi, chúng ta cứ quyết định vậy nhé, Phùng trưởng ban bây giờ tôi có thể đi điều động nhân
lực, chiều chúng ta sẽ họp ở đây!
Chu Hân Mính
nói mạch lạc rõ ràng nhanh chóng khiến cho Phùng Tranh không có cơ hội này để chen lời vào cả, nhìn Chu Hân Mính bước nhanh ra khỏi phòng họp, Phùng Tranh cười lắc đầu.
..............................
Trong lúc Chu Hân Mính và Phùng Tranh thảo luận về việc của
tổ chuyên án thì Bạch Tình Đình cũng ở trong biệt thự hỏi
chuyện Điền Phong tại sao lại bị bắt vào đồn công an.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, hắn tay cầm điếu
thuốc chỉ lo chăm chú hút thuốc cũng không có chen lời vào.
Hứa Duy ngồi bên cạnh, cô không có thân quen với Bạch Tình Đình
như Vu Tiêu Tiếu, lần này cũng là do Bạch Tình Đình tiếp cận
gặp mặt trước, theo như Hứa Duy nhận thấy được thì mình ở đây
không hề có chút quyền để phát ngôn cả, cô chỉ im lặng lắng
nghe.
Điền Phong ngồi đối diện với Bạch Tình
Đình, thật sự trong lòng Điền Phong rất kiêng nể bà chị họ
này. Người ngoài nhìn thấy được cũng chỉ là bề ngoài xinh
đẹp và khí chất cao quý của Bạch Tình Đình cùng với tác
phong làm việc của người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lại không có cơ hội lãnh hội loại khí thế hùng hổ hăm dọa trong cuộc sống
của cô.
Bạch Tình Đình đối với Điền Phong giống như đinh đóng cột, cô và Điền Phong chơi với nhau từ nhỏ, quan
hệ rất tốt, Bạch Tình Đình luôn hy vọng Điền Phong có thể cao
hơn người khác một cái đầu, bộc lộ tài năng ở các phương diện để trở thành một tinh anh trong giới thương nghiệp kiệt xuất.
Nhưng Điền Phong vốn không hề có hứng thú với thương nghiệp,
ngay cả việc học đại học cũng không chọn chuyên ngành quản lý
tài chính. Điều này khiến cho Bạch Tình Đình có chút thất
vọng, cho nên Bạch Tình Đình thường ren đe khiển trách Điền
Phong nên nổ lực để tương lai có thể làm nên chuyện.
Lần này Bạch Tình Đình nghe được Điền Phong lại đi đánh người bị bắt, cục tức không thể trút đi đâu được, bày ra tư thế
trưởng bối bắt đầu răn dạy Điền Phong, Điền Phong liên tục gật
đầu, có điều lúc lúc hắn lại nhìn ánh mắt qua Diệp Lăng Phi,
hy vọng anh rể này của mình có thể giúp mình nói đỡ lời,
nhưng mỗi lần đều thất vọng, Diệp Lăng Phi chẳng hề nói gì
cả.
- Điền Phong, em đừng có gật đầu hoài với chị thế, em nói đây rốt cuộc là chuyện gì?
Bạch Tình Đình nói một hơi phát hiện chỉ có mình cô nói,
Điền Phong thì liên tục gật đầu, cứ nói mãi nói mãi Bạch
Tình Đình cũng cảm thấy nguôi giận. Vốn trước khi Điền Phong
đến Bạch Tình Đình đã nghĩ rất nhiều những lời răn đe, chỉ
mong thông qua chuyện lần này có thể khiến cho Điền Phong thay
đổi, nhưng không ngờ Điền Phong lại bày ra bộ mặt thái độ đó,
giống như Tử Hoa Thượng, có sức lực cũng chẳng có nơi để sử
dụng nó.
- Chị họ, em thật sự chẳng biết nói thế nào cả!
Điền Phong nghe Bạch Tình Đình hỏi mình, ánh mắt hắn lại dồn vào người Diệp Lăng Phi đang ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình,
nói:
- Chị họ, em đã nói hết với anh rể rồi, chị hỏi anh rể đi!
Diệp Lăng Phi lúc này danHứa Duy giúp Điền Phong nói đỡ lời, hắn cười chút rồi nói:
- Bà xã, việc này thật ra là thế này, em biết là Điền Phong có một cô bạn gái vẫn luôn ở nước ngoài chứ?
- Anh nói Trương Kỳ?
Bạch Tình Đình nói.
- Hình như là cái tên này, tóm lại là bạn gái cũ của Điền
Phong cũng quá không ra gì rồi, xem Điền Phong như khỉ ngốc ấy,
cô ta có một người bạn trai tênn Beck ở bên Mỹ, à, cũng có thể tên Beck đó chỉ là chơi qua đường thôi, tóm lại là đôi dâm phu
gian phụ đó gắn chặt lại với nhau rồi, vì đợt này nghỉ hè
nên đôi dâm phu gian phụ đó chạy về thành phố Vọng Hải chơi,
kết quả bị Điền Phong gặp phải trên đường, hình như tiểu nha
đầu đó cố ý chọc tức Điền Phong, kết quả Điền Phong tức quá
đánh tên giặc tây cao to đó nằm liệt xuống đất, sau đó thế nào thì em cũng biết rồi đó, Điền Phong bị bắt rồi!
Những lời tường thuật này của Diệp Lăng Phi cũng sống động
như thật ấy, thỉnh thoảng còn ra động tác phụ họa. Bạch Tình
Đình cứ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Tiểu tử này nói chuyện cũng chẳng nghiêm chỉnh gì hết, nói trắng ra cũng chỉ là mâu thuẫn xảy ra giữa tình địch, khi
được Diệp Lăng Phi tường thuật nói như vậy sao lại có cảm giác nó hoàn toàn thay đổi hẳn mùi vị.
Trước đây
Bạch Tình Đình có gặp qua Trương Kỳ, lúc đó Bạch Tình Đình
không thích lắm cô gái này, luôn cảm thấy cô gái này nói năng
tùy tiện quá đáng, nhưng Điền Phong thích nên Bạch Tình Đình
cũng chẳng có nói gì nhiều. Bây giờ nghe nói Trương Kỳ ở bên
ngoài có bạn trai giặc tây mà cắt đứt với Điền Phong, Bạch
Tình Đình lại cho rằng đây là chuyện hay.
Bạch Tình Đình quay qua nói với Điền Phong:
- Chị đã nói với em từ lâu rồi, cô gái có tên Trương Kỳ đó
không có vững vàng, em lại không chịu nghe, bây giờ thì tốt
rồi, đã gây ra chuyện rồi.
- Chị họ, em biết em sai rồi, chị đừng có trách tội em nữa!
- Biết sai rồi thì tốt, sau này đừng có kết bạn với những loại cô gái đó là được rồi!
Bạch Tình Đình nhìn thấy Điền Phong chịu nhận lỗi sửa sai nên ngược lại thấy nhẹ nhõm cả người, nói:
- Được rồi, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chẳng qua chỉ
là đánh một tên ngoại quốc, cùng lắm là bồi thường mấy đồng
tiền, xui xẻo tổn hao tài sản thôi!
- Có điều
tên giặc tây đó có chút thế lực, nghe nói bố hắn là nghị viên Châu Mỹ gì gì đó, bà xã, việc này có thể đụng đến đối
ngoại quốc gia rồi, anh thấy không dễ xử lý đâu!
Diệp Lăng Phi cố ý thở dài nói.
- Ngộ nhỡ chuyện này của Điền Phong tạo nên xung đột giữa các quốc gian, vậy Điền Phong sẽ trở thành tội nhân nghìn đời
rồi!
- Xem anh nói kìa, giống như chuyện to tát lắm ấy!
Tuy ngoài miệng Bạch Tình Đình nói vậy nhưng cô vẫn nhíu mày nói:
- Ông xã, nhưng chuyện này của Diệp Lăng Phi thực sự có chút
rắc rối, nếu tên giặc tây đso thực sự là con trai của nghị viên Châu Mỹ thì việc không dễ giải quyết rồi!
- Bà xã, anh cũng nghĩ vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ông xã, đi lên đây với em tí!
Bạch Tình Đình nói xong đứng dậy đi lên lầu, Diệp Lăng Phi
chẳng hiểu gì cả cũng theo sau Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình dẫn Diệp Lăng Phi đi thẳng vào phòng ngủ của cô, cô đóng cửa
phòng ngủ lại nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, chẳng phải anh có mấy người bạn Mỹ đó sao, nghĩ cách giúp Điền Phong đi!
- Anh giúp thế nào đây, anh đâu có quen nghị viên châu Mỹ!
Diệp Lăng Phi cố ý lầm bầm nói.
- Việc này anh không nhúng tay vào được!
Bạch Tình Đình trở nên uyển chuyển, cơ thể mềm mại của cô
dán vào người Diệp Lăng Phi, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy
bàn tay của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, anh giúp Điền Phong đi, em biết anh nhất định có cách!
- Cách thì có!
Diệp Lăng Phi làm ra bộ dạng khó xử, nói:
- Nhưng anh làm vậy có lợi gì đây?
- Ông xã, cùng lắm là để Điền Phong mời anh một bữa!
- Không ăn!
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói.
- Vậy anh định thế nào?
Diệp Lăng Phi đưa tay ra ôm chặt Bạch Tình Đình, bàn tay hắn
bóp mông Bạch Tình Đình, sát môi lại bờ môi tỏa mùi hương ngọc lan của Bạch Tình Đình cười xấu xa nói:
- Anh chính là cần nụ hôn của em, nếu nụ hôn của em khiến anh hài lòng anh sẽ giúp Điền Phong!
- Anh là đồ xấu xa! Muốn em bán thân à, em không làm đâu!
Btc chu môi làm bộ không hài lòng, nhưng lập tức hai tay Bạch
Tình Đình đã ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, dán môi cô vào môi
Diệp Lăng Phi bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Điền Phong và Hứa Duy ngồi đợi hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ở trong phòng khách dưới lầu, đến lúc này Hứa Duy mới nói:
- Điền Phong, em biết nhà Tiêu Tiếu có chút quan hệ, hay chúng ta tìm Tiêu Tiếu giúp đỡ!
- Tiểu nha đầu Tiêu Tiếu nếu như biết chuyện này thì cô ấy cười anh thúi mũi!
Điền Phong nói.
- Anh sẽ không nhờ cô ấy giúp đỡ đâu, anh rể anh rất có bản
lĩnh, anh tin anh rể sẽ giúp anh dẹp yên chuyện này!
Hứa Duy thấy Điền Phong kiên quyết như vậy cũng không nhắc đến
chuyện này tiếp nữa, cô chỉ nhìn Điền Phong, ánh mắt của Điền Phong đột nhiên đụng với ánh mắt của Hứa Duy, lập tức Điền
Phong chuyển ánh mắt sang chỗ khác còn Hứa Duy cũng cuối đầu
xuống.
- Hứa Duy, hay mấy hôm nay em cũng ở bên
chị họ anh đi, nếu chỉ có mình anh ở đây thì cũng buồn thật,
buổi tối chúng ta có thể nói chuyện!
Điền Phong úp úp mở mở nói.
- Được thôi!
Hứa Duy buột miệng nói ra, ngay sau đó Hứa Duy nhận thức được
biểu hiện của mình quả thật không có chút dè dặt, cô lại vội giải thích:
- Em chỉ e là chị họ anh không đồng ý!
- Ai nói bà xã tôi không đồng ý, cô xem bà xã tôi giống keo kiệt thế sao?
Giọng của Diệp Lăng Phi từ trên lầu vọng xuống, chỉ thấy hai
người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang xuống lầu. Ánh mắt
Bạch Tình Đình lướt nhìn lên khuôn mặt của Hứa Duy, lại nhìn
qua Điền Phong, trên khóe miệng cô nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Hứa Duy, em và Tiêu Tiếu là bạn thân à, chị có nghe Tiêu
Tiếu nhắc đến em, Tiêu Tiếu là em nuôi của chị, như vậy xem ra
chúng ta là người nhà rồi, cũng không cần để ý để tứ gì đâu, xem đây như nhà mình đi!
Hứa Duy đỏ mặt cô cúi đầu xuống rồi khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội nháy mắt Điền Phong nói:
- Điền Phong, tiểu tử cậu mau giúp Hứa Duy mua ít vật dụng cá nhân đi, cái này còn phải để anh chỉ sao, chỗ anh đây chẳng có vật dụng cá nhân của hai người, muốn ở lại đây thì yêu cầu
duy nhất là tự chuẩn bị vật dụng cá nhân!
- Ồ, em đi chuẩn bị giờ!
Điền Phong vội vàng nói.
- Không cần đâu, em về lấy là được rồi!
Hứa Duy nói.
- Đi đi!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay Điền Phong nói:
- Cậu dẫn Hứa Duy về lấy đồ đi, xe của anh ở bên ngoài, cậu muốn chạy chiếc nào cũng được!