Diệp Lăng Phi nhận xong cuộc điện thoại với Bạch Tình Đình thì trở lại phòng của Trương Vân. Hắn dặn đò với Trương Vân rằng:
- Bên Tình Đình xảy ra chút chuyện, tôi phải đi gấp, Trương Vân, nếu có việc gì cô cứ gọi điện báo cho tôi.
Trương Vân khẽ gật đầu, Diệp Lăng Phi đang định đi, lại lo Trương Vân
nghĩ ngợi linh tinh nên quay người lại, nói với Trương Vân:
- Trương Vân, chúng ta là bạn tốt, cô hiểu không?
Nói xong câu này hắn cũng không nói thêm nữa, mà quay gót bước ra khỏi phòng Trương Vân.
Khi Diệp Lăng Phi đến tới đồn cảnh sát đường Xuân Liêu thì Chu Hân Mính cũng vừa đến. Chu Hân Mính lái xe của đội cảnh sát hình sự đến, cô
không mặc đồng phục, vừa xuống xe, cô đã hỏi ngay Diệp Lăng Phi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh? Em không hiếu gì cả. Sao Điền
Phong lại ở đồn cảnh sát, ban nãy Tình Đình gọi điện thoại cho em cũng
không nói rõ ràng.
- Anh cũng không rõ nữa.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Anh cũng giống như em thôi, nhận được điện thoại của Tình Đình là chạy ngay đến đây chứ nào đã biết gì đâu.
- Thôi vậy, chúng ta vào bên trong hỏi cho rõ ràng đế đỡ phải đoán già đoán non.
Chu Hân Mính không mặc đồng phục cảnh sát, dặm bước tiến vào bên trong đồn.
Cả hai người bước vào đồn cảnh sát đường Xuân Liêu thì thấy ngay Hứa
Duy đang ngồi ở bên trong đại sảnh, mặt mày lo lắng ủ ê, mặt không ngừng ngóng về phía cửa. Trông thấy Diệp Lăng Phi đến, Hứa Duy vội vàng đứng
dậy. Hứa Duy cũng biết Diệp Lăng Phi, dù không thể nói là thân quen
nhưng cũng không phải người lạ.
- Diệp tiên sinh, cuối cùng thỉ anh cũng đến rồi, Điền Phong đang ở bên trong.
Hứa Duy vội vàng nói.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết rằng Điền Phong đánh người!
Hứa Duy ngập ngừng không nói nên lời. Thái độ ngập ngừng của Hứa Duy
làm Diệp Lăng Phi lầm tưởng Điền Phong vì Hứa Duy mà đánh người. Chu Hân Mính có quen biết với đồn trưởng đồn cảnh sát ở đây. Cô đã từng gặp
những người đồng nghiệp này trong vài vụ án cần có sự hợp tác giữa các
đồn.
Chu Hân Mính trình thẻ cảnh sát cho viên cảnh sát chịu
trách nhiệm tiếp tân ở đây, sau đó cô bảo Hứa Duy ở bên ngoài đợi, còn
mình và Diệp Lăng Phi thì đi thắng lên lầu gặp đồn trưởng.
Đồn
trưởng đồn cảnh sát đường Xuân Liêu họ Vương, năm nay khoảng hơn bốn
mươi tuổi. Có thê nói ông ta đã cả đời cống hiến trong ngành cảnh sát,
kinh nghiệm khá dày dặn, coi như một cảnh sát già. Ống đồn trưởng này
vừa nhìn thấy Hân Mính đến thì vội vàng đon đả, vẻ mặt khách khí mời Chu Hân Mính ngồi.
Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế sofa
trong phòng làm việc của đồn trưởng Vương, ông đồn trưởng Vương này còn
tự tay pha cho hai người hai chén trà.
- Đội trưởng Chu, ngọn
gió nào đưa cô đến đây hôm nay vậy? Có phải cô lại có vụ án nào cần
chúng tôi hợp tác điều tra hay không?
Ong đồn trưởng này thừa
biết Chu Hân Mính không phải nhân vật tầm thường, xuất thân của cô không đơn giản, người ta dù gì thì cũng là con gái của thị trưởng thành phố
Chu Hồng Sâm, ai dám dây vào con gái cưng của thị trưởng kia chứ. Hiện
nay thế lực của thị trưởng Chu đang không ngừng lớn mạnh. Mấy ngày trước ông ta còn mới có những hành động khiến cho bao nhiêu quan chức thành
phố bị rớt đài. Giờ chang ai ở đất Vọng Hải này dám đối đầu với thị
trưởng Chu.
Chu Hân Mính cũng khách khí nói:
- Đồn trưởng Vương, ông cũng đừng tất bật quá, ông cũng ngồi xuống đi.
- ô, vâng! Cô xem tôi chỉ hay bận rộn quýnh quánh không đâu.
Ông đồn trưởng này giờ mới ý thức được rằng mình nãy giờ chỉ lo đon đả
chào hỏi Chu Hân Mính mà quên cả việc ngồi xuống, ông ta vẫn đang đứng
trước mặt Chu Hân Mính.
Sau đó ông ta nhanh chóng ngồi đối diện với Chu Hân Mính, cười nói:
- Đội trưởng Chu, cô có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ hiệp lực dốc sức.
- Đồn trưởng Vương, hôm nay tôi đến đây là vì việc cá nhân, không phải vì việc công.
Chu Hân Mính nhìn viên đồn trưởng, nói:
- Có phải bên các ông đang tạm giam một thanh niên tên Điền Phong không?
- Điền Phong?
Đồn trưởng ngân người ra một lúc rồi lấy lại bộ mặt đon đả ngay lập tức, mỉm cười nói:
- Đội trưởng Chu, việc này tôi cũng không rõ lắm, hay là cô cứ ngồi đây đi, tôi đi hỏi các dồng chí dưới kia xem sao.
- Vâng, đành nhờ ông vậy!
Chu Hân Mính đáp.
Viên đồn trưởng Vương vội vă đứng dậy, bước ra khỏi cửa phòng làm việc. Diệp Lăng Phi nhìn tên đồn trưởng rời đi rồi mới quay ra nói với Chu
Hân Mính:
- Hân Mính, em nghĩ xem tên tiếu tử Điền Phong này đã
phạm tội gì rồi, nếu chỉ là đánh người thì chỉ cần lấy khâu cung là
được, cùng lắm là đền ít viện phí cho người ta.
- Em cũng không biết, đợi hỏi cho rõ ràng đã rồi tính tiếp.
Chu Hân Mính không trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Phi ngay, cô cũng cảm
thấy rất mơ hồ, giơ tay với lấy cốc trà trên bàn, cô từ tốn nhấp một
ngụm nhỏ. Lúc này Diệp Lăng Phi có vội cũng chang ích gì, hãn cũng bưng
ly trà lên nhấp vài ngụm giết thời gian.
Không lâu sau đó, đồn trưởng Vương từ ngoài bước vào. Ông ta vừa quay lại đã vội vàng nói:
- Đội trưởng Chu, quả thật có một người tên là Điền Phong, giờ cậu ta đang lấy lời khai.
- Cậu ta đã phạm tội gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Tội cậu ấy phạm lần này không hề nhỏ!
Đồn trưởng Vương ngồi xuống, cau mày nói:
- Đội trưởng Chu, cô có quan hệ thân thiết với cậu ta ah?
- Là em họ của bạn tôi!
Chu Hân Mính đáp:
- Tôi nghe nói hình như là đánh nhau, nên đến xem xem thế nào, không biết rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
- Đội trưởng Chu, sự việc lần này rất nan giải, nếu là chuyện khác thì
tôi sẽ lập tức thả người, nhưng giờ tôi không đám làm vậy.
Đồn trưởng Vương khó khăn nói:
- Cậu ấy đánh một người nước ngoài.
- Đánh một người nước ngoài?
Chu Hân Mính thoáng giật mình, hết liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại quay sang đồn trưởng Vương, cô trầm mặc một lát, cao giọng nói:
-
Đồn trưởng Vương, người nước ngoài thì làm sao, chỉ cần trong phạm vi
đất nước Trung Quốc thì đều phải tuân thủ luật pháp của chúng ta, phải
đối xử bình đắng với tất cả mọi người, đừng vì người ta là người nước
ngoài mà cho rằng người ta cao hơn chúng ta một bậc, nếu là do người
nước ngoài động thủ trước, thi chúng ta cũng nên trừng phạt hắn theo
pháp luật.
Đồn trưởng Vương nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu
than thờ, oán trách tên cảnh sát đi tuần tra sáng nay, nếu có dân người
về đồn cũng nên đê ý thần phận của kẻ đó một chút chứ, nếu sớm biết tên
thanh niên Điền Phong này có ban bệ đẳng sau thì cũng mắt nhăm mắt mỡ
coi như không tìm thấy người là xong, đằng này giờ thì to chuyện rồi, sự việc đã đến nước này, có muốn thả người ra cũng khó.
Chu Hân Mính nhìn bộ dạng đan đo của đồn trưởng Vương hỏi:
- Đồn trưởng Vương, có vấn để gì không?
Vương đồn trưởng gật đầu khó khăn nói:
- Đội trưởng Chu à, tôi sẽ nói thắng với cô nhé, Điền Phong đánh một
người nước ngoài mà lai lịch của người này thì không hề đơn giản, cậu ta
là con trai của một quan chức chính phủ Mỹ. Lần này dắt theo bạn gái đến Vọng Hải chơi, nhưng không ngờ lại bị Điền Phong đánh.
Diệp Lăng Phi nghe được câu này thì bật cười, nói:
- Con trai cuả thành viên quốc hội Mỹ, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Cái tên đó rôi hơi hay sao mà chạy đến Vọng Hải làm gì, cứ ở bên Mỳ mà sống có phải tốt hơn không. Hân Mính, anh thấy nên đê Điền Phong đến bệnh
viện kiêm tra, biết đâu tên người Mỳ kia bị AIDS rồi truyền cả bệnh sang cho Điền Phong thì biết làm thế nào?
Chu Hân Mính thi không
nghĩ như Diệp Lăng Phi, cô nghe tên đồn trưởng Vương nói vậy thì trong
đầu bắt đầu có dự tính, nếu quả thật đúng là con trai của thành viên
quốc hội Mỳ thì sự việc quả thật rắc rối to rồi, nó sẽ không còn là vụ
án trị an đơn thuần nữa mà rất có thê sẽ ảnh hưởng đến cả ngoại giao hai nước Trung Mỹ, những chuyện như thế này vượt quá khả năng xử lý của Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính nhìn viên đồn trưởng hỏi:
- Đồn trưởng Vương, ông chắc chắn người nước ngoài đó là con trai của thành viên quốc hội Mỳ?
- Chính người đó đã nói như vậy, tôi đã thông báo với cấp trên rồi, ý
của bên trên là cần xác định lại những gì người nước ngoài kia nói, xem
thực hư thân phận của người đó ra sao, trước khi xác định rõ ràng thì
không được thả Điền Phong.
Vương đồn trưởng khó xử nói:
- Tôi đang đợi tin tức từ cấp trên, đội trưởng Chu, việc này không phải
tôi không muốn giúp cô mà là tôi không có cách nào đê giúp cô, cô cũng
biết tôi chỉ là viên đồn trưởng quên, không có đủ quyền đê thả nhân vật
quan trọng đi, nếu thân phận được xác định là đúng như những gì người
nước ngoài kia nói thì có lẽ mọi việc sẽ không hề đơn giản, cô cũng nghĩ mà xem, nếu chính phủ Mỹ biết con trai của một thành viên trong quốc
hội của họ sang bên nước chúng ta thì bị đánh thì sự việc có còn là
chuyện nhỏ được nữa không?
Chu Hân Mính cau mày, nói:
-
Đồn trưởng Vương, ông có thê đê tôi gặp Baker được không, tôi muốn gặp
anh ta nói chuyện một lát, nếu anh ta không muốn tiếp tục truy cứu
chuyện này thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn.
- Đội trưởng
Chu, cô muốn gặp người không phái là không được, chỉ là tôi muốn nhắc
nhờ cô rằng, thái độ của người ngoại quốc này rất cứng rắn, cậu ta muốn
chúng ta nhất định phải trừng phạt Điền Phong.
Vương đồn trưởng còn nói thêm vài câu ngay sau đó:
- Có điểu, bây giờ người này và bạn gái anh ta đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi, tôi có thế cho cô địa chỉ của khách sạn đó.
- Cảm ơn ông!
Chu Hân Mính đáp.
Chu Hân Mính nhận lấy tờ card visit cuả khách sạn từ tay viên đồn
trưởng, cô không đến tim Beck ngay mà muốn gặp Điền Phong đang bị giữ
trong đồn trước.
Sau khi gặp mặt Điền Phong, Chu Hân Mính cảm
thấy sự việc lần này có phần nan giải, nếu như tên ngoại quốc kia không
nói đối thì Điền Phong gặp rắc rối lớn rồi.Trong đầu cô đang tính toán
xem nên làm gì tiếp theo đê cứu Điền Phong ra, bất luận thế nào Điền
Phong cũng là em họ của Bạch Tình Đình, lần này xảy ra chuyện, Chu Hân
Mính không thế giương mắt đứng nhìn được.
Khi mà Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi được gặp Điền Phong, cô nhìn thấy vài vết bầm tím trên
mặt cậu ta, có vẻ như trận đánh lộn mà cậu ta gây ra cũng rất thâm khốc.
Chu Hân Mính không nói gì cả, cô nhìn Diệp Lăng Phi, ý bảo hắn hãy hỏi
Điền Phong trước. Diệp Lăng Phi kép ghế ngồi đối diện với Điền Phong,
cười nói:
- Thần kinh cậu có vấn đề hay sao mà đang yên đang
lành lại đi đánh người? Những chuyện như thế này sao cậu không gọi cho
tôi một tiếng, cậu không biết là tôi cả ngày không có việc gì làm hay
sao, tôi cũng rất thích thi thoảng “đá thúng đụng lia” một chút cho đời
thêm sắc màu.
Chu Hân Mính ban đầu còn tưởng Diệp Lăng Phi sẽ
trách măng Điền Phong vài câu nào ngờ Diệp Lăng Phi lại nói những lời
như vậy. Thế này thì không phải càng thêm loạn hay sao, sự việc vốn đã
không dê giải quyết, lại gặp thêm Diệp Lăng Phi bân tính thích gây
chuyện chêm vào vài câu nên cô đành phải ngắt lời hắn nói:
-
Điền Phong, chị nhận được điện thoại của chị Tình Đình, Tình Đình biết
chuyện cuả em, cô ấy đang rất lo lắng cho em, Điền Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Em hay kê tường tận lại cho chị nghe thì chị mới có
cách giúp em được!
- Nhất định là do tiếu nha đầu Hứa Duy nói với chị Tình Đình em rồi.
Điền Phong lẩm bẩm nói:
- Em đã không cho cô ấy báo lại với chị Tình Đình rồi, đây là chuyện của em, em sẽ tự mình giải quyết.
- Đen nước này rồi mà cậu còn nói sẽ tự mình giãi quyết?
Chu Hân Mính tức giận nói:
- Cậu có biết người cậu đánh là ai không?
- Em biết!
Điền Phong vừa nghe Chu Hân Mính nhắc đến người bị đánh thì căm phẫn nói:
- Con ti tiện!
- Ti tiện?
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính nghe Điền Phong nói vậy thì thoáng giật
mình. Chu Hân Mính không biết nên nói gì nữa, còn Diệp Lăng Phi cười
nói:
- Điền Phong, xem ra tên tiếu tử cậu không đơn giản nhé, nói xem đã xảy ra chuyện gì?
- Chang có gì đáng nói, cái đồ ti tiện đấy mang theo tên mũi lõ từ Mỹ
về, lại còn dám chạy đến trước mặt em chọc giận, em nhất thời không kiềm chế được, nên đã đánh tên ngoại quốc kia. Ai mà ngờ được thằng kia
trông cao to thế mà mới giãn gân cốt có vài cái đã mềm nhũn ra, chang
biết đã chết hay chưa, mà nếu chưa chết, em sẽ dạy cho nó thêm vài bài
học nữa, mẹ nó, tự dưng chạy đến Trung Quốc so tài cao thấp với mình, nó tưởng nó là ai, ông đây không chấp.
Điền Phong bình thường nho
nhã lịch sự là thế mà lúc này như biến thành một người khác, mặt mày
phân nộ, bừng bừng nôi giận. Hai bàn tay nắm chặt lại, căm phân nói:
- Mẹ kiếp, đồ ti tiện, ông đây không thèm nhìn mặt đã sẵn lại còn dám đến trước mặt ông khiêu khích. Đồ đàn bà hèn hạ.
- Điền Phong, cậu cũng không còn nhỏ nữa, cậu có biết cậu đã gây ra chuyện gì không?
Chu Hân Mính nghe xong mặt mày sa sầm nói:
- Cậu có biết người cậu đánh là ai không? Người đó là con trai của
thành viên quốc hội Mỳ, cậu có biết chuyện này rất khó giải quyết không, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì người nhà cậu sẽ làm như thế nào? Xem cái
bộ dạng cuả cậu kìa, đến nước này rồi mà vẫn chưa biết hối cải, vẫn còn
muốn gây sự tiếp, được, tôi không dính dáng gì đến chuyện của cậu nữa,
cậu cứ tiếp tục làm ầm ĩ lên nữa đi.
Chu Hân Mính nói xong thì
đứng dậy, giận dữ bước ra khỏi phòng. Điền Phong nghe Chu Hân Mính nói
vậy, mặt bông chốc ngây ngốc, sau đó nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh rể, thằng tây đó là con của thành viên quốc hội Mỹ ạ?
- Cậu nói thử xem?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Em còn tưởng con mụ ti tiện đó nói dối em, không ngờ lại là thật. Em
đúng thật là gây ra chuyện rồi, em không hối hận khi đánh tên khốn kiếp
đó, nhưng làm như vậy là đã liên lụy đến ba mẹ em, ba mẹ em đều có quan
hệ làm ăn với người nước ngoài, khách hàng của họ toàn là người Mỹ, em
làm như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ba mẹ rồi.
- Được rồi, tiêu tử nhà cậu vẫn còn biết lo lắng cho ba mẹ, Uhm, được, cũng không tồi.
Diệp Lăng Phi cười vô vai Điền Phong. Nói:
- Điền Phong, anh nói cậu nghe, cậu làm rất tốt, tên mũi lõ ấy bất luận lai lịch ra sao, đáng đánh thi cứ đánh. Anh ủng hộ cậu, cậu không cần
phải nghe lời chị Chu Hân Mính nói làm gì, gì mà gây chuyện, anh bảo đảm với cậu cậu nhất định sẽ không sao cả.
- Anh rể, bây giờ em phải làm sao?
Điền Phong nhìn Diệp Lăng Phi lo lắng hỏi:
- Em không muốn ba mẹ em biết chuyện này.
- Anh còn không biết chuyện gì nữa là, Điền Phong, cậu nói với anh xem
rốt cuộc cậu lại đánh tên ngoại quốc đó. Anh còn phải làm rõ mọi chuyện
rồi mới có thê bảo cho cậu biết cậu nên làm gì.
Diệp Lăng Phi nói.
Điền Phong gật đầu, bắt đầu kể lại tường tận mọi việc cho Diệp Lăng Phi nghe.
Chu Hân Mính vừa rời đi thì đến ngay chỗ đồn trưởng Vương, bảo ông ta thả Điền Phong. Vương đồn trưởng tỏ vẻ khó xử nói:
- Đội trưởng Chu, quả thật tôi tạm thời không thê làm như thế được. Ban nãy không phải tôi đã nói với cô rồi hay sao, việc này cần có chỉ thị
cuả cấp trên, cần phái xác thực mọi chuyện đã thì mới có thế quyết định
nên làm như thế nào, cô hãy nghĩ cho hoàn cảnh của tôi một chút, đừng
làm tôi khó xử.
Chu Hân Mính nói:
- Thế thì như thế này
đi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho Cục trưởng đê xin phép, sau đó tôi sẽ
cho cậu ta một giấy cam đoan, cậu ta có thể đến đây bất cứ lúc nào theo
lệnh của ông, tôi đảm bảo cậu ta sẽ không chạy trốn.
Đồn trưởng Chu nghe vậy thì vội vàng nói:
- Đội trưởng Chu, làm vậy là tốt nhất rồi, nếu cục trưởng đồng ý, tôi cũng dê thả người.
Chu Hân Mính gọi điện cho cục trưởng xin giấy cam đoan cho Điền Phong
ngay sau đó, cô đảm bảo Điền Phong sẽ đến đồn cảnh sát bất cứ khi nào có lệnh gọi. Cục trưởng vẫn đang băn khoăn, nhưng Chu Hân Mính nói sẽ đích thân bảo lãnh, ông ta chang còn cách nào khác nên đành phải đồng ý.
Chu Hân Mính làm xong mọi giấy tờ thi cũng là lúc Điền Phong kê xong
hết đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Lăng Phi nghe. Lúc này cô nhìn thấy
Diệp Lăng Phi đang vô vai Điền Phong, khen ngợi:
- Điền Phong, được! Cậu làm tốt lắm!
- Giờ là lúc nào rồi mà anh còn ngồi đây cố vũ cậu ta!
Chu Hân Mính đi đến trước mặt Điền Phong, nói:
- Cậu thu dọn đồ đạc đi, rồi rời khỏi nơi này với tôi ngay lập tức.
- Em có thế đi sao?
Điền Phong mừng rỡ. Ban nãy cậu chàng cũng biết được mức độ nghiêm
trọng của vụ việc cậu gây ra nếu tên tây kia nói sự thật từ mồm của mấy
viên cảnh sát quanh đấy, có thê cậu sẽ bị nhốt ở đây đài dài nhưng không ngờ Chu Hân Mính lại tuyên bố cậu có thế đi được rồi thì sao Điền Phong không kích động được cơ chứ.
- Tôi cho cậu giấy cam đoan, cậu đương nhiên có thế đi được rồi!
Chu Hân Mính mất kiên nhân nói:
- Cậu về nhanh lên đi, Tình Đình vẫn đang đợi tin tức của cậu đấy, à,
Điền Phong, cậu đừng có chạy lung tung, tôi cho cậu giấy cam đoan, nhưng nếu cậu chạy lung tung, cục cảnh sát không tim thấy cậu, thì tôi cũng
bị liên đới đấy biết chưa?
- Em sẽ không chạy trốn đâu.
Điền Phong nói xong thì đứng dậy, nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, ngập ngừng nói:
- Anh., anh rể à, em có thê ở chỗ anh vài ngày được không?
- Đên chỗ anh á? Làm gì?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tên tiêu tử cậu cũng không phái không có nhà đê về, đến chỗ anh làm gì?
- Giờ mặt mũi em thế này, nếu về nhà thì thê nào ba mẹ em cũng biết
chuyện xảy ra ngày hôm nay, em không muốn ba mẹ mình biết chuyện.
Điền Phong úp úp mỡ mỡ tiếp:
- Em ở bên chỗ anh ở vài ngày, đợi xem tình hình thế nào rồi em sẽ về nhà sau.
- Uhm, tốt nhất là nên như vậy!
Diệp Lăng Phi chưa kịp nói gì thì Chu Hân Mính đã nói,
- Cậu ở bên chỗ Tình Đình, Diệp Lăng Phi sẽ có thời gian đê mắt đến
cậu, chị không thê hiểu nôi thanh niên các cậu nghĩ gì mà chuyên đời làm việc mà không buồn nghĩ đến hậu quả.
Điền Phong cúi đầu không dám lên tiếng. Diệp Lăng Phi giải thích hộ cho cậu chàng rằng:
- Hân Mính, chuyện này không thế trách Điền Phong được, anh thây Điền
Phong làm vậy là rất đúng, tạm thời em đừng trách cứ Điền Phong nữa, cậu chàng cũng đang bị thương, chúng ta đi về trước đi đã, à, em gọi điện
thoại cho Tình Đình đi, báo với cô ấy Điền Phong không sao cả, bảo cô ấy đừng lo lắng, còn cụ thế mọi chuyện đê tối nói tiếp.
- Giờ thì chỉ có thê làm như vậy!
Chu Hân Mính gật đầu ưng thuận nói:
- Vậy được, cứ làm như vậy đi!
Khi ba người bước ra khỏi phòng tạm giam thì Hứa Duy đang ngồi đợi ở
đại sảnh. Vừa trông thấy ba người bọn họ cô chạy ngay lại, bộ dạng vô
cùng hấp tấp. Cô chạy đến trước mặt Điền Phong, lo lắng hỏi:
- Điền Phong, cậu thế nào rồi? cậu không sao chứ?
Điền Phong liếc nhìn Hứa Duy rồi lạnh nhạt nói:
- Thật chang được tích sự gì, tôi đã bảo cậu đừng nói với người nhà của tôi rồi cơ mà, cậu tốt thật đấy, không nói với ba mẹ tôi nên đi nói với chị họ tôi.
- Xin lôi, tôi không biết nên làm như thế nào!
Hứa Duy thấy Điền Phong trách mình thì ăn năn nói:
- Tôi chỉ muốn giúp cậu!
Nhìn thấy bộ mặt ăn năn đáng thương của Hứa Duy, Điền Phong bỗng nhiên bật cười nói:
- Hứa Duy, tôi trêu cậu thôi! Cảm ơn cậu, nếu lần này cậu không báo cho chị tôi biết thì giờ tôi vẫn chưa thế ra ngoài được!
- Được rồi, được rồi, cặp tình nhân trẻ đừng đứng đây nói chuyện phiếm
nữa, ra ngoài tim chỗ nào đó ăn tạm cái gì đi đã nào, anh sắp đói chết
đến nơi rồi!
Diệp Lăng Phi giục.
Hứa Duy nghe Diệp Lăng Phi bảo mình và Điền Phong là cặp tình nhân thì vội vàng giải thích:
- Diệp tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi và Điền Phong là bạn bè tốt của nhau, không giống như anh tưởng tượng đâu.
- Coi như tôi nói linh tinh đi!
Diệp Lăng Phi thích thú cười nói, mồm nói vậy nhưng biểu hiện trên
khuôn mặt của Diệp Lăng Phi nói cho Hứa Duy biết ý nghĩ trong đầu hắn,
“tất cả chỉ là ngụy biện”.
Cả bốn người vào một tiệm cơm gần đồn cảnh sát đường Xuân Liễu, gọi bốn suất. Chu Hân Mính nhớ là mình phải
gọi điện báo cho Bạch Tình Đình đê cô khỏi lo lắng. Trong lúc đợi người
phục vụ cơm, Chu Hân Mính liền tranh thủ gọi cho Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, mọi việc đã được giải quyết ôn thỏa cả rồi.
Chu Hân Mính nói.
- Hân Mính, chuyện là thế nào?
- Em họ cậu dính phải chút phiền phức, nhưng tớ dân nó ra rồi, cụ thê
mọi việc như thế nào thì tối nói tiếp, cậu đừng lo lắng quá, cứ yên tâm
xử lý mọi việc bên chỗ cậu đi.
Chu Hân Mính nói.
- Mọi chuyện bên chỗ tớ đã được giải quyết xong rồi, tớ đang định đi tìm cậu đây, tớ rất lo cho chuyện của thằng em tớ.
Bạch Tình Đình đáp.
- Cậu định đến tìm mấy người bọn tớ á? Không cần đâu, bọn tớ đang ngồi ở tiệm cơm, như thế này đi, cậu về biết thự chờ bọn tớ rồi rồi chúng ta
sẽ nói rõ mọi chuyện sau.
- Uhm, vậy cũng được.
Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, cậu chuyên diện thoại qua cho Điền Phong hộ tớ, tớ có chuyện muốn nói với nó.
- Được!
Chu Hân Mính đưa lại điện thoại cho Điền Phong, nói:
- Chị Tình Đình muốn nói chuyện với em.
- Với em á?
Điền Phong cau mày, cậu chàng chột dạ, tóm lại cũng chỉ vì cậu đã gây
ra chuyện, lần này, may mà chị cậu tìm người đến giúp. Cậu nhận lấy điện thoại, cố gắng đê giọng điệu mình bình thường, cười nói:
- Chị à, sao ạ? Chị nhớ em à?
- Tiêu tử kia, chỉ giỏi gây chuyện.
Bạch Tình Đình vừa nghe thấy giọng nói của Điền Phong đã lên giọng dạy bảo, mồm nói:
- Lần này em lại gây ra chuyện, chị vẫn chưa dám nói cho cô chú biết,
nếu hai người bọn họ mà biết đâm bảo em sẽ bị đánh cho què chân đê khỏi
đi gây chuyện nữa đấy.
- Chị ơi, đừng, đừng, nhất định đừng nói cho ba mẹ em biết. Em biết em sai rồi.
Điền Phong vội vàng ăn năn nói:
- Chị à, em biết là chị thương em nhất mà, chị không nỡ nhìn thấy em bị ba mẹ đánh cho không ra cái dạng người nữa đúng không?
- Em vẫn còn biết sợ nữa cơ đấy.
Bạch Tình Đình lạnh tanh nói:
- Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện này nữa, mau ăn cơm rồi đến
nhà chị mau lên, đến rồi kê cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra? Rõ chưa?
- Vâng, rõ rồi ạ!
Điền Phong gật đầu lia lịa nói. Đợi đầu dây bên kia cúp máy Điền Phong
mới trả điện thoại lại cho Chu Hân Mính, mặt mày như đưa đám nói với
Diệp Lăng Phi:
- Anh rể ơi, lần này anh phải giúp em đấy nhé, chị em có vẻ rất tức giận anh ạ.
- Không sao, đê anh thuyết phục chị em là được chứ gì?
Diệp Lăng Phi nói đoạn quay ra liếc nhìn cô bé Hứa Duy đang ngồi bên cạnh Điền Phong, sau đó ghé sát tai Điền Phong, thì thầm:
- Anh đảm bảo chị em sẽ không vấn đề gì, cùng lắm là anh gây thêm sức
ép lúc lên giường. Điền Phong, Cậu cũng thật là, mỹ nữ ngồi ngay bên mà
không buồn đê ý, cậu nói anh nghe, có phải phần dưới cậu không bình
thường?
Điền Phong nghe xong, cũng liếc nhìn Hứa Duy một cái rồi quay sang Diệp Lăng Phi, nhò giọng thì thào:
- Anh rể, tạm thời không nói chuyện này nữa có được không, sau này nói
tiếp, có điều em có thê bảo đảm em là một thằng đàn ông hoàn toàn bình
thường.
Diệp Lăng Phi cũng không chọc Điền Phong nữa, hắn cười nói:
- Vậy thì được, nào, ăn cơm thôi, ăn đi lát nữa còn có sức mà chiến đấu với bà chị khủng bố của cậu. Mau ăn đi!