Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi nói chuyện riêng ở trong phòng. Ở bên
ngoài, Bành Hiểu Lộ và cha mẹ cô đang đứng đợi. Bành Hiểu Lộ trong lòng
có chút bất an, cô không biết lần này rốt cuộc ông nội mình muốn làm gì, tại sao lại đột nhiên tới thành phố Vọng Hải, còn muốn gặp riêng Diệp
Lăng Phi trước, tất cả những chuyện này đều vô cùng bất ngờ, khiến cho
Bành Hiểu Lộ nghĩ rằng lần này cả nhà cô đến thành phố Vọng Hải là bởi
vì cô. Dĩ nhiên, đây chẳng qua cũng chỉ là suy đoán trong lòng Bành Hiểu Lộ mà, lần này, Bành Nguyên đến thành phố Vọng Hải không phải vì Bành
Hiểu Lộ, mà là có những chuyện khác. Bành Hiểu Lộ mấy lần định hỏi cha
của mình, nhưng lời đã ra đến khóe miệng, cô lại nuốt trở vào, cuối cùng cũng không hỏi được gì. Ước chừng hơn một tiếng sau, cửa phòng mở ra,
chỉ thấy Diệp Lăng Phi sắc mặt ngưng trọng từ bên trong phòng đi ra. Ở
bên cạnh Diệp Lăng Phi, sắc mặt của Bành Nguyên cũng rất nghiêm túc,
không hề có nụ cười giống như Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi thường xuyên
biểu hiện ra. Bành Hiểu Lộ cực kỳ hồi hộp, cô cho rằng ông nội mình và
Diệp Lăng Phi đã nói về vấn đề nào đó rất nghiêm trọng. Bành Hiểu Lộ đi
tới trước mặt Bành Nguyên, mở miệng hỏi:
- Ông nội... !
Bành Hiểu Lộ vừa mới gọi một tiếng đã nghe thấy Bành Nguyên nói:
- Hiểu Lộ, chuẩn bị một chút đi, mấy người Cảnh Sùng và Khiếu Thiên hẳn
là sắp tới đây rồi, ông và bọn họ đã lâu không gặp nhau, không biết sau lần này có còn cơ hội để gặp mặt nhau nữa không đây!
Bành Hiểu Lộ đã định hỏi, nghe ông nội mình nói như vậy, Bành Hiểu Lộ đành không tiếp tục hỏi nữa, cô đáp:
- Vâng, ông nội, cháu đi chuẩn bị đây!
Nói xong, Bành Hiểu Lộ mang theo một bụng nghi vấn rời đi, Bành Nguyên đưa tay ra vỗ vỗ lưng Diệp Lăng Phi mấy cái, nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta đi ra bên ngoài tản bộ một chút!
- Thôi bỏ đi, bây giờ tôi không có tâm tình mà đi dạo!
Diệp Lăng Phi vẻ mặt đưa đám, nói:
- Lão già, ông cho tôi một nan đề khó giải quyết rồi đây, bây giờ tôi
còn đang do dự có nên nhận lời với ông không. Khụ, đáp ứng ông thì tôi
không biết rõ đầu đuôi chuyện này thế nào, chẳng may lại làm hỏng chuyện của ông, nếu như tôi không nhận lời, ông lại kể lại chuyện xưa của ông
dài như vậy, tôi cũng cảm thấy nếu như không đáp ứng ông, trong lòng có
điểm băn khoăn. Lão già à, lần này ông thực sự làm khó tôi rồi đấy!
Bành Nguyên lại giơ tay vỗ mạnh vào vai Diệp Lăng Phi hai cái, nói:
- Tiểu Diệp, tôi biết tôi làm như vậy là làm khó cậu, chỉ là, tôi thật
sự không nghĩ được trừ cậu ra còn có người nào thích hợp hơn để làm
chuyện này. Tiểu Diệp, nể hai ta đã có giao tình lâu như vậy rồi, lần
này, bất luận như thế nào cậu cũng phải giúp tôi chuyện này!
Trước kia Bành Nguyên nào có nói những lời quyết liệt như thế này, nghe
Bành Nguyên nói như vậy, ngược lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó
quyết định. Diệp Lăng Phi thò tay vào trong túi quần, lấy ra một điếu
thuốc, nhét điếu thuốc lá vào trong mồm ở ngay trước mặt Bành Nguyên.
Cha mẹ của Bành Hiểu Lộ đều ở chỗ này, cha của Bành Hiểu Lộ không tỏ
thái độ gì, chỉ là mẹ của Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi muốn hút
thuốc lá ở trước mặt Bành Nguyên, trên mặt bà có vẻ không vui, chỉ tiếc
là chồng bà không hề có ý kiến gì, bà làm vợ tất nhiên cũng không cần
phải tỏ thái độ, bà chỉ đành nhịn không nói. Diệp Lăng Phi hút một hơi
thuốc, sau đó nhìn về phía Bành Nguyên, nói:
- Lão già, dạo này tôi thật sự gặp phải vô cùng nhiều chuyện phiền phức, thế này đi, ngày mai tôi sẽ trả lời ông, như vậy đã được chưa?
- Ừ, được rồi, tôi sẽ cho cậu thời gian để từ từ mà suy nghĩ!
Bành Nguyên nói,
- Tiểu Diệp, tôi biết chuyện này rất khó khăn, tôi sẽ không ép cậu!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, hắn lại nhét điếu thuốc vào trong
miệng hút một hơi. Bành Hiểu Lộ đã hu xếp tiệc chiêu đãi hai nhà Bạch
Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên, sau khi đã chuẩn bị xong, trong lúc đợi hai nhà Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên tới đây, Bành Hiểu Lộ chợt phát hiện Diệp Lăng Phi không ở trong nhà khách. Cô lấy điện thoại di
động ra, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Sau khi đầu dây bên kia nghe
máy, Bành Hiểu Lộ mở miệng hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh đang ở đâu vậy, sao em lại không nhìn thấy anh ở trong nhà khách?
- Anh... anh cũng không biết anh đang ở nơi đâu nữa!
Giọng của Diệp Lăng Phi có vẻ như hơi ảo não, Bành Hiểu Lộ nhớ ra vừa
rồi ông nội mình và Diệp Lăng Phi ở bên trong phòng nói chuyện hồi lâu,
cô sinh lòng tò mò, rất muốn biết rốt cuộc ông nội mình và Diệp Lăng Phi đã nói chuyện gì. Bành Hiểu Lộ nói nhỏ:
- Sao anh lại không biết anh đang ở đâu chứ, chờ đã, em nghe thấy tiếng sóng biển, đừng bảo em là anh đang ở bên bờ biển nhé!
- Ừ, đúng là anh đang ở bờ biển!
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, hắn nói rất trực tiếp,
- Anh ra bờ biển ngồi một chút. Có một số việc anh cần phải suy nghĩ cho thật kỹ!
Bành Hiểu Lộ nói:
- Có cần em ra ngoài đó không?
Bành Hiểu Lộ hỏi như vậy, nếu như Diệp Lăng Phi nói là không cho Bành
Hiểu Lộ tới đây thì không khỏi hơi quá đáng, nhưng trong lòng Diệp Lăng
Phi, hắn quả thật không muốn để Bành Hiểu Lộ tới đây, hắn muốn yên tĩnh
suy nghĩ một mình, hắn có quá nhiều chuyện, nhưng nếu Bành Hiểu Lộ đã
nói là muốn tới đây, Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể đồng ý.
- Được rồi, Hiểu Lộ, em tới đây đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh đang ở bên bờ biển, em đi ra khỏi nhà khách, cứ đi về phía bờ biển là có thể nhìn thấy anh..... !
Cho dù Diệp Lăng Phi không nói rõ với Bành Hiểu Lộ, nhưng Bành Hiểu Lộ
đã quen với nơi này tới mức nào chứ, hơn nữa bờ biển ở khu vực này cũng
không lớn, cũng chỉ có một khoảng thôi, chỉ cần biết Diệp Lăng Phi đang ở bờ biển, Bành Hiểu Lộ cũng có thể đoán được, Diệp Lăng Phi đang ở chỗ
nào. Bành Hiểu Lộ nói:
- Được rồi, bây giờ em lập tức đến đó!
Bành Hiểu Lộ nói với Diệp Lăng Phi xong, cô để điện thoại di động xuống, đang muốn định đi ra khỏi nhà khách, mẹ của cô lại gọi cô.
- Hiểu Lộ, mẹ có chuyện muốn hỏi con!
Bành Hiểu Lộ nghe thấy mẹ mình nói như vậy, chân mày cô liền nhíu lại,
theo Bành Hiểu Lộ thấy, mẹ mình gọi mình chắc là bởi vì Diệp Lăng Phi.
Hiện giờ Bành Hiểu Lộ đang lo mẹ cô hỏi về chuyện của Diệp Lăng Phi,
Bành Hiểu Lộ nhướng mày, bộ dạng cau có của con gái bị mẹ cô nhìn thấy,
bà đi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, hỏi:
- Hiểu Lộ, chẳng lẽ con có chuyện gì đó không muốn nói với mẹ sao?
- Không phải vậy, không phải vậy!
Bành Hiểu Lộ vội vàng nói,
- Mẹ, con đang có việc hiện giờ phải đi làm, con biết mẹ nhất định có
một số việc muốn hỏi con, nhưng bây giờ con thực sự không có thời gian.
Mẹ, nếu không thì thế này đi, sau khi con làm việc này xong thì mẹ hỏi
con nhé, được rồi, cứ quyết định như vậy đi!
Bành Hiểu Lộ nói xong, cũng không đợi mẹ mình nói gì, Bành Hiểu Lộ đã
vội vội vàng vàng đi ra khỏi nhà khách, để mẹ cô ở lại. Lần này đi ra
ngoài, Bành Hiểu Lộ thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ mẹ mình cứ vặn hỏi liên tục, cô căn bản cũnglà không biết nên trả lời như thế nào. Dựa theo lời Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ đi về phía bờ biển, còn chưa tới bờ biển,
cô cũng đã nhìn thấy ở bờ biển có một người đang ngồi. Bởi vì sắc trời
cũng đã tối, bóng người kia chỉ mơ mơ hồ hồ, Bành Hiểu Lộ không nhìn rõ
lắm. Chỉ là, cô tin rằng người đó chính là Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ
đi mau hơn, khi cô vừa đi tới sau lưng bóng người kia, bỗng nhiên điện
thoại di động của cô đổ chuông. Bành Hiểu Lộ dừng lại, cô lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, cô liền cau mày.
- Này, không phải là mình đã nói rồi sao, hôm nay mình phải đi gặp ông nội mình, cậu có chuyện thì đi tìm người khác đi.... !
Bành Hiểu Lộ cầm điện thoại, có chút không vui, nói:
- Chuyện giữa hai người mình mặc kệ, mình quản thế nào được, anh ta vốn
là như vậy đấy. Lúc đầu cậu muốn hẹn hò với anh ta, chẳng phải mình đã
nói với cậu rồi sao, là cậu khăng khăng muốn mình giới thiệu anh ta cho
cậu, bây giờ thì vui rồi, các cậu có chuyện lại tìm mình.... !
Bành Hiểu Lộ nói chuyện điện thoại, Diệp Lăng Phi ngồi ở bờ biển đã một
lúc lâu, trên người hắn đã có hơi ẩm. Hắn nghe thấy giọng nói của Bành
Hiểu Lộ vang lên sau lưng mình, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ cầm điện thoại, đang nói chuyện, giọng cô có vẻ không vui. Diệp Lăng Phi lại lấy thuốc ra hút, hắn vừa hút được vài hơi, Bành Hiểu Lộ cũng đã cúp điện thoại, thở phì phì đi tới. Diệp Lăng Phi thấy Bành
Hiểu Lộ đi tới, hắn hỏi:
- Hiểu Lộ, em có chuyện gì vậy?