- Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu!
Bành Hiểu Lộ đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngồi ở trên bờ cát, cô nói:
- Còn không phải là chuyện của cái tên Ngô Hằng kia, cái tên mà lúc
trước suốt ngày quấn lấy em đấy, sau đó em liền giới thiệu cho anh ta
một người bạn gái, dĩ nhiên, chuyện này vốn không liên quan gì mấy đến
em, cũng không phải là em nhất định phải giới thiệu với anh ta. Chỉ là
do cô gái đó thích anh ta, năn nỉ em giúp đỡ, trong lòng em cũng muốn là sau này anh ta không quấy rầy em nữa, thế lại càng tốt, em không suy
nghĩ nhiều, giới thiệu cô gái đó cho Ngô Hằng, ai biết được, dạo này
tình cảm của hai người đó không tốt, lại chạy đến trước mặt của em kể
khổ..... !
Bành Hiểu Lộ đã nói như vậy thì chắc chắn còn chưa dứt, Diệp Lăng Phi
lại đưa điếu thuốc lá lên miệng hút, hắn biết, Bành Hiểu Lộ ít nhất phải nói thêm một lúc nữa, Diệp Lăng Phi không nói gì, chờ cho Bành Hiểu Lộ
tiếp tục oán trách. Bành Hiểu Lộ nói một lúc lâu sau, bỗng nhiên ý thức
được chỉ có mình cô đang nói chuyện, Diệp Lăng Phi gần như không nói lời nào. Bành Hiểu Lộ lập tức đổi giọng, không nói thêm gì nữa, cô hỏi:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh và ông nội em đã nói cái gì vậy, sao em cứ cảm thấy sắc mặt anh không được tốt lắm!
- Chuyện nói ra thì phức tạp lắm!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Bành Hiểu Lộ, hỏi:
- Hiểu Lộ, em nói anh nghe thử, em có biết bà nội em làm nghề gì không?
- Bà nội em ấy ạ, bà là người bảo vệ các di sản, di vật văn hóa!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Anh hỏi cái này để làm gì, ấn tượng của em về bà nội không được sâu sắc lắm, bởi vì em rất ít khi được gặp bà, hơn nữa..... !
Bành Hiểu Lộ nói tới đây, bỗng nhiên cô há hốc mồm, nói:
- Không phải chứ, ý anh là nói ông nội em muốn anh giúp tìm ra ngôi mộ cổ kia sao!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tạm thời không nói tòa cổ mộ kia có tồn tại hay không, chỉ nói về Cửu
Long triều thánh, anh không biết vật đó là cái gì, lại bảo anh đi tìm,
anh biết tìm đâu bây giờ!
Bành Hiểu Lộ lắc lắc đầu, cô cũng không quá tin tưởng những gì mà Diệp
Lăng Phi nói. Theo Bành Hiểu Lộ thấy, chuyện này ông nội không nên nói
ra, ngay từ mấy năm trước, ông nội cô đã từng nói qua, cái gọi là Cửu
Long triều thánh căn bản không tồn tại, những năm gần đây, cũng chưa
từng xuất hiện, về cái cổ mộ kia, lại càng không tồn tại, bởi vì trong
lịch sử Trung Quốc, chưa từng có một triều đại nào giống như vậy từng
tồn tại cả, đây là chuyện không có khả năng xảy ra, vàng bạc châu báu
nhiều như sao trên trời, đây chỉ là chuyện thường xảy ra ở trong truyền
thuyết, nhưng trên thực tế lại không có. Bành Hiểu Lộ nhớ rất rõ, ông
nội của cô sau khi nói những lời đó cũng chưa đi tìm cái gọi là Cửu Long triều thánh kia lần nào, về phần Cửu Long triều thánh rốt cuộc là vật
gì, Bành Hiểu Lộ không biết, cô đã từng hỏi ông nội của mình, Bành
Nguyên tỏ vẻ ông ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là vật đó có liên quan
tới cổ mộ. Bây giờ Bành Hiểu Lộ lại nghe Diệp Lăng Phi vừanhắc tới Cửu
Long triều thánh, cô không biết rốt cuộc vì sao ông nội mình đột nhiên
lại nói đến chuyện này. Diệp Lăng Phi cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua
là, điều khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy nhức đầu là ảnh hưởng của chuyện
này đối với hắn. Vốn chuyện của Chu Ngọc Địch đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất nhức đầu rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm chuyện này, Diệp Lăng Phi cũng không muốn tiếp tục đau đầu vì những chuyện này nữa.
- Diệp Lăng Phi, anh định như thế nào?
Bành Hiểu Lộ ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, hỏi.
- Anh không biết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ anh cũng không thể khẳng định rốt cuộc anh muốn làm gì. Hiểu
Lộ, anh vừa mới nói với em rồi đấy, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến
anh, bởi vì anh bây giờ đã không phải là Diệp Lăng Phi trong quá khứ nữa rồi, hơn nữa, anh cũng không biết rốt cuộc Cửu Long triều thánh là vật gì, tóm lại..... !
Diệp Lăng Phi nói tới đây, không nói tiếp nữa, hắn quay ra phía biến
lớn, thở dài. Bành Hiểu Lộ tựa đầu lên vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, em hiểu mà!
.....................
Chu Ngọc Địch trên người mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tay cầm một ly rượu vang, ngồi ở trong phòng ngủ của cô ta, ánh mắt cô ta đang nhìn ra bên ngoài, thấy những anh đến bật sáng như những ánh sao, ở trong
chốn đô thị phồn hoa này, Chu Ngọc Địch càng cảm thấy lòng trống trải,
vinh hoa phú quý trên thế gian chỉ như đám mây trôi mà thôi. Chu Ngọc
Địch không biết rốt cuộc hiện giờ cô ta muốn tìm cái gì, vì quyền lực và phú quý, hay là vì mơ ước trong lòng vẫn chưa thực hiện được? Sau lưng
truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Trác Tuyệt đi vào trong phòng của
Chu Ngọc Địch. Chu Ngọc Địch biết là Trác Tuyệt, cô ta cũng không quay
người lại, đưa lưng về phía Trác Tuyệt, tay cầm ly rượu vang, nhẹ giọng
hỏi:
- Liêu Tiểu Hồng tới rồi sao?
- Liêu Tiểu Hồng đang ở bên ngoài!
Trác Tuyệt nói,
- Bà chủ, bà thật sự muốn gặp cô ta sao?
- Tất nhiên!
Chu Ngọc Địch nói,
- Chu Ba đã chết rồi, bây giờ chỉ có cô ta biết Chu Ba có thể giấu miếng ngọc bội kia ở chỗ nào, chín miếng ngọc bội, chúng ta đã tìm được bảy
mảnh rồi, hai mảnh còn lại một cái ở chỗ Chu Ba, một mảnh khác cũng đang ở thành phố Vọng Hải này, chỉ cần chúng ta tìm được toàn bộ 9 miếng
ngọc bội, tự nhiên có thể tìm được Cửu Long triều thánh, đến lúc đó..... !
Chu Ngọc Địch không nói hết lời, cô ta đưa ly rượu lên khóe miệng, một
ngụm uống hơn nửa ly. Trác Tuyệt nghe Liêu Tiểu Hồng nói như vậy, hắn
không hỏi tiếp nữa, tất nhiên hắn biết rõ nên hỏi cái gì, không nên hỏi
cái gì. Hắn quay người lại, đi ra bên ngoài, không lâu sau, Liêu Tiểu
Hồng đã được Trác Tuyệt dẫn vào trong phòng. Đây là lần đầu tiên Liêu
Tiểu Hồng gặp Chu Ngọc Địch, lúc trước, cô ta chỉ gặp gỡ Trác Tuyệt,
không biết đến sự tồn tại của Chu Ngọc Địch, lần này, Chu Ngọc Địch chủ
động muốn gặp Liêu Tiểu Hồng, khiến cho Liêu Tiểu Hồng cảm thấy hết sức
bất ngờ. Liêu Tiểu Hồng vừa đi vào, Trác Tuyệt liền nói với Chu Ngọc
Địch:
- Bà chủ, người đã đến rồi!
Chu Ngọc Địch quay người lại, cô ta nhìn về phía Liêu Tiểu Hồng, khẽ gật đầu, nói:
- Trông bộ dạng của cô cũng biết được chồng cô không nuôi nổi cô đâu, chẳng trách chồng cô lại chết dưới tay cô!
Chu Ngọc Địch vừa nói ra câu này, Liêu Tiểu Hồng lập tức biến sắc, cô ta vội vàng nói:
- Tôi không giết chồng tôi, làm sao tôi có thể giết anh ấy chứ, tôi..... !
Chu Ngọc Địch đưa tay phải ra, ý bảo Liêu Tiểu Hồng không cần phải nhiều lời, cô ta nhẹ nhàng nói:
- Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không quan tâm chồng
cô bị người nào giết, dù sao đây là chuyện riêng của các cô, điều mà tôi quan tâm lúc này là miếng ngọc bội trong tay chồng cô rốt cuộc đang ở
chỗ nào?
- Tôi.... tôi không biết!
Liêu Tiểu Hồng nói tới đây, lại sửa lời,
- Tôi biết, tôi biết nó ở đâu, chỉ là tôi cần chút thời gian!
Chu Ngọc Địch cười nói:
- Liêu Tiểu Hồng, ở trước mặt tôi, cô không cần phải nói dối, bởi vì
nhất cử nhất động của cô tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay, dĩ nhiên tôi
biết cô không biết miếng ngọc bội kia ở chỗ nào, nếu như cô biết nó ở
đâu, cô đã sớm giao nó cho tôi rồi. Tôi cũng biết, Diệp Lăng Phi đã đến
gặp cô, trong tay của hắn có cái chìa khóa mà chồng cô đã giao lại cho
hắn!
Liêu Tiểu Hồng nghe những lời này của Chu Ngọc Địch, cô ta cảm thấy khí
lực toàn thân hư thoát hết. Từ trước tới nay, Liêu Tiểu Hồng luôn cho
rằng trong tay cô ta có ngọc bội để làm lợi thế đàm phán, có thể nói
chuyện nhiều hơn với những người ở đây, từ đó tranh thủ được nhiều lợi
ích hơn cho mình, miếng ngọc bội kia đã trở thành lợi thế để đàm phán
của cô ta rồi, nhưng vấn đề bây giờ là người ta đã biết chuyện về chiếc chìa khóa, nếu như vậy, mĩnh không còn nhiều tác dụng với bọn họ. Chu
Ngọc Địch nhìn thấy phản ứng của Liêu Tiểu Hồng như vậy, cô ta không nói gì, cầm ly rượu vang lên, ly rượu đó chỉ còn non nửa chén, Chu Ngọc
Địch cầm lấy ly rượu uống hết số rượu còn lại trong ly, sau đó để chén
rượu xuống, cô ta nhìn Liêu Tiểu Hồng, hỏi:
- Sao thế, có phải là cô cảm thấy rất kỳ lạ là tại sao tôi lại biết những chuyện này không?
Liêu Tiểu Hồng không phủ nhận, gật đầu. Cô ta nhìn Chu Ngọc Địch, không
nói gì. Lúc này Chu Ngọc Địch đứng dậy, đi về phía Liêu Tiểu Hồng, thản
nhiên nói:
- Tôi là một thương nhân, cho dù tôi biết miếng ngọc bội đó ở chỗ nào,
tôi cũng sẽ không đi lấy, nếu như tôi là thương nhân, dĩ nhiên tôi phải
tuân thủ những quy củ này. Cô Liêu, sở dĩ tôi tìm cô là vì muốn thông
báo với cô, Diệp Lăng Phi đã phái người đến tỉnh thành tìm vật kia rồi, cô là vợ của Chu Ba, nhất định sẽ cung cấp manh mối cho Diệp Lăng Phi,
thế nào, cô có muốn trở về tỉnh thành một chuyến không?
- Tôi không rõ!
Liêu Tiểu Hồng đem nghi vấn trong lòng ra hỏi Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch lạnh nhạt cười nói:
- Cô không cần phải hiểu, điều cô cần làm lúc này là nghĩ xem làm cách nào để tìm ra miếng ngọc bội đó!