Trước mặt Triệu Đào, Diệp Lăng Phi nói không chút khách khí. Diệp Lăng
Phi thấy chuyện này nên để Triệu Đào giải quyết bất luận theo quy định
phải do bên nào giải quyết thì vấn đề bây giờ là nghi ngờ có phải cảnh
sát muốn nhân cơ hội để báo thù.
Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói xong, ông ta bắt đầu thấy lo lắng.
Triệu Đào biết rõ trong đám thuộc hạ của ông ta có một số kẻ ngấm ngầm
làm những chuyện không quang minh chính đại, Triệu Đào là cục trưởng,
đối với chuyện này cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, có một số
chuyện không hề giống như người ngoài tưởng tượng, Triệu Đào cũng có chỗ khó xử. Lúc này điều mà Triệu Đào lo lắng là kẻ nào đã gây chuyện với
Diệp Lăng Phi, nếu gây chuyện với Diệp Lăng Phi thì đó không phải là
chuyện gì tốt đẹp.
- Diệp tiên sinh, chuyện này tôi biết rõ rồi, anh phải cho tôi thời gian để tôi điều tra.
Triệu Đào ngoài miệng nói vậy nhưng nhưng trong bụng ông ta rất lo lắng, đang tìm cách để làm dịu Diệp Lăng Phi không để Diệp Lăng Phi nói lên
cấp trên. Còn những chuyện sau khi đã làm dịu được Diệp Lăng Phi thì để
sau này hẵng hay.
Mục đích Diệp Lăng Phi gọi điện cho Triệu Đào là nhằm để Triệu Đào ra
mặt, Diệp Lăng Phi thấy chuyện này không còn là một chuyện đơn giản nữa, bên trong đã liên quan đến quá nhiều việc, trong đó có khả năng còn
liên quan đến cả cảnh sát, chính vì như vậy Diệp Lăng Phi mới để Triệu
Đào ra mặt, Triệu Đào là cục trưởng cục công an Vọng Hải, nếu Triệu Đào
cũng không giải quyết được thì Diệp Lăng Phi chỉ còn cách tìm Điền Vi
Dân.
Nghe Triệu Đào nói vậy, Diệp Lăng Phi trong lòng đã biết rõ, Triệu Đào
sẽ xử lý chuyện này. Diệp Lăng Phi không cần lo lắng nữa, hắn bỏ điện
thoại xuống, ở đây vẫn rất bận rộn, xe cứu hộ, xe cảnh sát đều rọi đèn
sáng chói, tiếng còi cảnh sát kêu không ngừng.
Bốn người mặc áo bác sĩ dài trắng đứng ở phía trước xe cấp cứu, mặc dù
có một người đã chết nhưng Diệp Lăng Phi cũng đánh bị thương một người,
kẻ đó bị Diệp Lăng Phi đánh vỡ cằm, khi gã đó tỉnh lại kêu đau, các nhân viên ý tế vội vàng xử lý vết thương cho gã ta. Dưới đất bên xe cấp cứu
đầy vết máu tươi, hai nhân viên cảnh sát tay cầm máy ảnh đang chụp lại
các vết máu.
Tôn Thiên Ngạo ngồi xổm dưới đất, tay phải phủi dưới đất cho bằng phẳng. Con đường này lồi lõm không bằng phẳng, có những cái hố đã nhiều lần
lấp nhựa đường nhưng đều đã biến mất để lộ ra kết cấu đường rời rạc ở
bên trong. Cái gọi là những công trình bã đậu chính là thế, nhưng con
đường này còn được coi là có thể chấp nhận được ít nhất nhựa đường còn
không bị thay bằng đất.
Tôn Thiên Ngạo phủi tay trên mặt đường , cầm lên một sợi thủy tinh. Sợi
thủy tinh này dính trên người Chu Ba, không ai chú ý thấy. Nhưng Tôn
Thiên Ngạo lại nhìn thấy , gã cầm sợi thủy đó trong tay , mất nhìn xung
quang thấy không có ai nhìn gã, Tôn Thiên Ngạo bèn vứt sợi dây thủy tinh đó vào chỗ tối. Gã là một cảnh sát, mặc dù diện mạo bên ngoài của Tôn
Thiên Ngạo trông rất hung ác nhưng thực ra gã lại là một người rất tỉ mỉ cẩn thận.Là một nhân viên cảnh sát điều quan trọng nhất là phải tỉ mỉ
cẩn thận có thể nhìn thấy những dấu vết nhỏ nhất. Tôn Thiên Ngạo cũng
không phải là một kẻ tồi. Sợi thủy tinh mà ban nãy gã phát hiện có thể
chứng minh nơi mà trước đây Chu Ba đã từng đến, nếu để một người cảnh
sát có kinh nghiệm phát hiện ra sẽ rất dễ phát hiện ra nơi mà Chu Ba
trước khi chết đã từng ở.
Tôn Thiên Ngạo vừa vứt sợi dây thủy tinh đi thì tiểu Triệu bèn đi tới sau lưng Tôn Thiên Ngạo. Tiểu Triệu bất thình lình hỏi:
- Đại đội trưởng Tôn, anh xe thế nào rồi?
Tiếng của tiểu Triệu khiến Tôn Thiên Ngạo sợ mất vía, ban nãy Tôn Thiên
Ngạo đang nghĩ làm thế nào để vứt sợi dây thủy tinh kia đi không để
người khác phát hiện, gã không ngờ tiểu Triệu lại ở sau lưng gã, đột
nhiên cất tiếng nói. Tôn Thiên Ngạo hơi run vội vàng quay người lại liếc nhìn tiểu Triệu nói:
- A, tôi, tôi xem xong rồi, xem xong rồi.
Tiểu Triệu nghe Tôn Thiên Ngạo nói vậy xong, anh ta thấy kỳ lạ lầm nhẩm nói:
- Xem xong rồi, lẽ nào lại nhanh như vậy, đại đội trưởng Tôn, tôi thấy
anh từ nãy đến giờ vẫn ở đây không hề đi xem cái xác kia, ban nãy không
phải anh nói đi xem cái xác kia sao?
- A, tôi không xem nữa, không xem nữa.
Tôn Thiên Ngạo cố gắng để bình tĩnh lại, gã không muốn để tiểu Triệu
nhìn thấy gã dao động. Tôn Thiên Ngạo lấy thuốc lá ra , lấy một điếu đưa cho tiểu Triệu nhưng tiểu Triệu không hút, Tôn Thiên Ngạo cầm điếu
thuốc vốn định đưa cho tiểu Triệu nhét vào miệng.
Tôn Thiên Ngạo hút một hơi xong gã mới thấy tốt hơn, quay mặt sang phía tiểu Triệu nói:
- Ban nãy tôi đã xem rồi, vụ án này nói phức tạp thì phức tạp nói không
phức tạp thì cũng không phức tạp, tôi thấy cần phải dẫn người về đồn để
thẩm vấn.
- Chỉ sợ cả anh và tôi đều không có bản lĩnh đó.
Tiểu Triệu đột nhiên nói ra câu đó, khi tiểu Triệu nói ra câu đó, Tôn
Thiên Ngạo khá sửng sốt, Tôn Thiên Ngạo thấy câu nói của tiểu Triệu rất
có hàm ý giống như nhắc nhở gã vậy dường như muốn nói người đàn ông kia
không thể dây vào được.
Tôn Thiên Ngạo nhìn về phía Diệp Lăng Phi, vừa đúng lúc Diệp Lăng Phi
cũng nhìn về phía gã. Tôn Thiên Ngạo thấy Diệp Lăng Phi chỉ là một người dân bình thường chẳng to tát gì, gã quay mặt về phía tiểu Triệu, cảm
thấy kỳ lạ hỏi:
- Không biết câu nói của anh có ý gì?
Tiểu Triệu bĩu môi hừ lạnh lùng nói:
- Anh không biết thì dần dần sẽ biết. Vụ án này chúng tôi quản phân cục
các anh không phải có ý kiến sao? Vậy được các anh quản đi, tôi không
quản nữa, như vậy các anh có xảy ra chuyện gì thì đừng có tìm chúng tôi
đến giúp.
Tiểu Triệu vừa nói vậy xong, Tôn Thiên Ngạo hoàn toàn không hiểu gì cả,
gã không biết rút cuộc Tôn Thiên Ngạo muốn nói gì. Đúng lúc đó điện
thoại của tiểu Triệu đổ chuông, tiểu Triệu lấy điện thoại ra xem bĩu môi nói:
- Xem ra phiền phức cứ từng chuyện từng chuyện kéo đến.
Tiểu Triệu lấy điện thoại ra không nói thêm gì khác.
Trước mặt Tôn Thiên Ngạo, tiểu Triệu cầm điện thoại thì thầm nói:
- Cái gì, vẫn để chúng ta quản, rút cuộc là để chúng ta quản hay không
để chúng ta quản đây? Không phải tôi không nói, nhưng có một số chuyện
tôi thật sự không biết phải làm thế nào, đại đội trưởng, anh thì có thể
chỉ cần nói là được nhưng còn tôi, anh không thể không nghĩ cho tôi một
chút sao, tôi cần phải…
Tôn Thiên Ngạo nghe tiểu Triệu nói vậy xong, gã ta cau mày lại. Từ khẩu
khí của tiểu Triệu, Tôn Thiên Ngạo có thể nghe ra được một số chuyện.
Khi tiểu Triệu cúp điện thoại, không đợi tiểu Triệu nói Tôn Thiên Ngạo
đã hỏi:
- Lẽ nào có gì thay đổi sao?
- Anh nói xem?
Thái độ của tiểu Triệu với Tôn Thiên Ngạo có phần lạnh nhạt, anh ta đút
điện thoại vào túi quần nhưng cảm thấy có gì đó không đúng lại rút điện
thoại ra cầm trong tay. Tiểu Triệu lo lắng sợ có người lại gọi điện đến, anh ta liếc nhìn Tôn Thiên Ngạo nói:
- Đại đội trưởng của chúng tôi đã tiếp nhận vụ án này rồi, tôi biết,
trong lòng anh nhất định không hài lòng cho rằng chúng tôi không có tư
cách tiếp nhận vụ án này. Vụ án này phải do các anh tiếp nhận nhưng
chuyện này tôi cũng không được rõ. Nếu anh có ý kiến gì thì đi gặp cục
trưởng nói chuyện. Bây giờ tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, những chuyện
khác, tôi không quản được.