Tiểu Triệu vừa nói vậy xong, Tôn Thiên Ngạo dường như choáng váng. Sao
lại là cục trưởng ra lệnh chứ, Tôn Thiên Ngạo còn chưa hoàn hồn thì tiểu Triệu hừ lạnh lùng nói:
- Anh có vấn đề thì đi tìm cục trưởng nói chuyện, bây giờ tôi phải đi phá án, anh nhường đường một chút.
Tiểu Triệu nói rồi đi đến bên cạnh Tôn Thiên Ngạo, tiểu Triệu ngồi ở
phía trước Tôn Thiên Ngạo, lấy cái dây thủy tinh đã bị Tôn Thiên Ngạo
vứt vào chỗ tối ra, miệng lẩm nhẩm nói:
- Xem ra cái này là một vật chứng , lẽ nào là có liên quan đến người chết?
Tiểu Triệu nói rồi liếc nhìn Tôn Thiên Ngạo thấy sắc mặt Tôn Thiên Ngạo có chút thay đổi. Tiểu Triệu hừ lạnh lùng gọi:
- Tiểu Lưu, đến đây một chuyến.
Một người cảnh sát hình sự chạy đến, tiểu Triệu đưa sợi dây thủy tinh trong tay cho người cảnh sát hình sự đó nói:
- Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Mang cả thứ này đi, nói không chừng đây
là một đầu mối quan trọng, ồ, nhân tiện bảo người tìm kiếm trong hố, có
thể còn có đầu mối khác, nhớ rõ chúng ta phải làm khẩn trương, lần này
cục trưởng đích thân ra lệnh để đội hình cảnh chúng ta phá vụ án này,
nếu chúng ta không phá được án sau này chúng ta không còn mặt mũi nào
đứng trước mặt người khác nói chúng ta là cảnh sát hình sự, tóm lại, lần này tập trung hết sức lực những chuyện khác không cần làm nữa chỉ tập
trung phá vụ án này, nghe rõ chưa?
Tiểu Triệu có vẻ như nói với viên cảnh sát hình sự kia nhưng trên thực
tế là nói với Tôn Thiên Ngạo. Tiểu Triệu đã nói rõ với Tôn Thiên Ngạo
rằng vụ án này do anh ta phụ trách, Tôn Thiên Ngạo nên cẩn thận một
chút. Ban nãy tiểu Triệu đã nhìn thấy Tôn Thiên Ngạo vứt sợi dây thủy
tinh vào chỗ tối, nếu vụ án này không phải do tiểu Triệu phụ trách thì
tiểu Triệu sẽ coi như không nhìn thấy gì nhưng bây giờ lại khác vụ án
này hoàn toàn do đội hình cảnh phụ trách tiểu Triệu đương nhiên phải để
cho Tôn Thiên Ngạo biết, anh ta không phải là kẻ ngốc. Tôn Thiên Ngạo
nghe những lời của tiểu Triệu nói xong, sắc mặt của gã ta càng trở nên
khó coi. Gã không rõ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghe tiểu Triệu nói
là lệnh của cục trưởng cục công an, Tôn Thiên Ngạo không nói thêm một
câu, gã ta thấy tiểu Triệu đi khỏi Tôn Thiên Ngạo vội vàng lấy điện
thoại ra gọi cho Tôn Dược Đông.
Tôn Dược Đông cũng không biết rút cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì,
ban nãy ông ta vừa mới mặc quần áo xong đang định cùng Liêu Tiểu Hồng đi ăn cơm. Tâm trạng của Liêu Tiểu Hồng xem ra không được tốt, khi lên
giường với Tôn Dược Đông cũng không còn nồng nhiệt như trước đây, hơn
nữa Liêu Tiểu Hồng đã vài lần nói Tôn Dược Đông đừng ra tay với Chu Ba,
bất luận nói thế nào Chu Ba và Liêu Tiểu Hồng cũng là vợ chồng, Liêu
Tiểu Hồng vẫn còn tình cảm với Chu Ba.
Mặc dù Liêu Tiểu Hồng vì miếng ngọc bội đó mà ra tay với Chu Ba nhưng
khi nghe thấy Tôn Dược Đông nói sẽ giết chết Chu Ba, trong lòng cô ta
vẫn không nỡ. Cô ta đã thử cố hết sức nhưng Tôn Dược Đông vẫn không đồng ý. Liêu Tiểu Hồng tâm trạng không được tốt, nhưng tâm trạng của Tôn
Dược Đông lại rất tốt, ông ta ôm eo Liêu Tiểu Hồng vừa mới đi ra cửa
khách sạn thì nhận được điện thoại của Tôn Thiên Ngạo.
Tôn Dược Đông nghe Tôn Thiên Ngạo nói rằng cục trưởng cục công an Triệu
Đào ra lệnh cho đại đội cảnh sát hình sự thành phố phụ trách vụ án này
xong, lông mày Tôn Dược Đông nhíu lại. Tôn Dược Đông cảm nhận được sắp
có chuyện xảy ra. Nếu vụ án Chu Ban giao vào tay Tôn Thiên Ngạo giải
quyết thì vụ án sẽ kết thúc nhưng vấn đề bây giờ là vụ án lại được giao
cho đội cảnh sát hình sự thành phố.
Tôn Dược Đông buông tay đang ôm eo Liêu Tiểu Hồng, ông ta ngầm ra hiệu
cho Liêu Tiểu Hồng đi về phòng trước, Tôn Dược Đông tay cầm điện thoại
đi đi lại lại trong phòng khách sạn suy nghĩ. Bên kia Tôn Thiên Ngạo vô
cùng lo lắng nói:
- Cháu cũng không biết rút cuộc là chuyện gì, ồ, cháu nhớ ra rồi, ở đây cháu gặp một người.
Tôn Thiên Ngạo nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, bắt đầu mô tả diện mạo của Diệp Lăng Phi cho Tôn Dược Đông.
Tôn Dược Đông nghe Tôn Thiên Hạo miêu tả xong, lông mày của ông ta càng
lúc càng nhíu lại, bây giờ nếu Tôn Dược Đông ở đó, nhất định sẽ không
nhịn được mà tát cho Tôn Thiên Ngạo một cái, từ miêu tả của Tôn Thiên
Ngạo, Tôn Dược Đông đoán được người đó là ai. Đó chính là Diệp Lăng Phi, hai hôm trước Tôn Dược Đông đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Triệu Đào đi
với nhau, lúc đó là vì chuyện về tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa
Diễm. Ấn tượng của Tôn Dược Đông về Diệp Lăng Phi vô cùng sâu sắc, Tôn
Dược Đông thấy, người đàn ông tên Diệp Lăng Phi này không hề đơn giản,
đằng sau nhất định có chỗ dựa rất lớn nếu không sẽ không thể hung hăng
đến vậy.
Tôn Dược Đông không đợi Tôn Thiên Ngạo nói hết câu, ông ta không nhịn được mắng:
- Cháu gây họa lớn rồi. Chú nói với cháu bao nhiêu lần rồi, không được
gây họa ở bên ngoài, mặc dù cháu không phải là con ruột của chú nhưng
mấy năm nay chú luôn coi cháu như con ruột, chính vì như thế chú mới
dung túng quá mức cho cháu, bây giờ cháu không coi ai ra gì cả, cháu có
biết người mà cháu nói là ai không?
Tôn Thiên Ngạo lúc đó không đặc biệt khẳng định, miệng nói:
- Hình như là họ Diệp. Cháu biết gã đàn ông đó rất kiêu ngạo nhưng…
Đến lúc này Tôn Dược Đông không thể nhịn được bắt đầu lớn tiếng mắng,
Tôn Dược Đông không ngờ đến lúc này là Tôn Thiên Ngạo còn ngốc như thế,
ông ta không nhịn được mắng:
- Nhưng nhị cài gì. Cháu biết người đó là ai không? Không cần nói cháu
mà ngay cả chú đây cũng phải suy nghĩ không có đủ năng lực để động đến
anh ta. Bây giờ thì hay rồi cháu còn dám coi anh ta là kẻ tình nghi,
còn muốn bắt về để thẩm vấn, chú nói cho cháu biết nhất định là người ta tức giận gọi điện cho cục trưởng rồi nếu không cháu cho rằng cục trưởng ông ta ăn no không có việc gì làm hay sao mà đi quản chuyện này. Vốn dĩ là một chuyện nhỏ cháu chỉ cẩn yên lặng giải quyết là sẽ không có
chuyện gì, cháu lại cứ đòi cởi quần đánh rắm gây ra rắc rối lớn thế này, chú nói cho cháu biết, bây giờ cháu lập tức đi xin lỗi người ta bất
luận cháu dùng cách nào cũng phải xin lỗi người ta chỉ làm cho anh ta hạ hỏa xuống rồi tình tiếp, cháu hiểu chưa?
Tôn Thiên Ngạo nói:
- Cháu biết rồi, cháu biết rồi ạ.
Gã ta để điện thoại xuống nhìn Diệp Lăng Phi đang nhàn nhã ở bên kia, Tôn Thiên Ngạo bặm môi chầm chậm bước tới.
Diệp Lăng Phi thấy Tôn Thiên Ngạo đi đến, trong bụng hắn cười thầm không thèm để ý. Tôn Thiên Ngạo đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh!
Diệp Lăng Phi nghe Tôn Thiên Ngạo nói vậy, hắn hừ lạnh lùng nói:
- Diệp tiên sinh? Tôi không quen biết anh, anh đừng gọi tôi như thế, tôi không dám nghe anh gọi vậy đâu.
- Diệp tiên sinh, tôi biết do tôi không đúng, anh khoan hồng đại lượng tha lỗi cho tôi, tôi…
Tôn Thiên Ngạo vừa nói đến đây thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Tôn Thiên Ngạo, anh bảo tôi tha lỗi cho anh, chuyện đó không đơn giản
đâu, con người tôi nhớ thù rất dai, những lời lúc trước anh nói với tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.
- Điều này đương nhiên tôi biết, Diệp tiên sinh, anh muốn tôi làm như thế nào mới tha lỗi cho tôi, tôi nhất định sẽ làm.
Tôn Thiên Ngạo vừa nói câu đó ra bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh mau quỳ xuống!
Diệp Lăng Phi vừa nói bốn chữ đó ra thì nhìn thấy Tôn Thiên Ngạo bặm
môi, trước mặt bao nhiêu người, gã đã làm một hành động mà không ai dám
tin.
- Bụp!
Tôn Thiên Ngạo quỳ xuống, Tôn Thiên Ngạo vừa quỳ xuống thu hút hết ánh
mắt của mọi người xung quanh. Tôn Thiên Ngạo quỳ dưới đất, cắn môi,
trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này tao sẽ nhẫn nhịn, sau này mày đừng có cho tao cơ hội nếu không tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày.
Tôn Thiên Ngạo cho rằng gã quỳ xuống như thế, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôn Thiên Ngạo thấy người đàn ông này chẳng qua chỉ cần sỹ diện, trước
mặt bao nhiêu người gã quỳ xuống như vậy coi như là đã trả sỹ diện lại
cho Diệp Lăng Phi rồi. Đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ của cá nhân Tôn
Thiên Ngạo, gã đâu có biết trong lòng Diệp Lăng Phi đang nghĩ gì.
Diệp Lăng Phi thấy Tôn Thiên Ngạo quỳ xuống, hắn lại cười nói:
- Tôn Thiên Ngạo, anh làm gì vậy, lời của tôi còn chưa nói xong anh đã quỳ xuống rồi, thật sự tôi có phần hơi ngại.
Tôn Thiên Ngạo sửng sốt, gã nhìn Diệp Lăng Phi, từ trong mắt Tôn Thiên Ngạo có thể thấy được ánh mắt mơ hồ không hiểu gì cả.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôn Thiên Ngạo, lời của tôi ban nãy còn chưa nói hết, điều tôi muốn
nói với anh là, cho dù anh có quỳ xuống tôi cũng sẽ không như thế bỏ qua cho anh đâu, vì anh cơ bản không đáng để tôi tha thứ.
Diệp Lăng Phi nói xong bèn quay người đi về phía xe của hắn không để ý
đến Tôn Thiên Ngạo nữa. Sắc mặt Tôn Thiên Ngạo trắng bệch, gã cảm thấy
mình như một kẻ ngốc bị đùa giỡn, Tôn Thiên Ngạo trong lòng buồn bã
nhưng tình hình trước mắt Tôn Thiên Ngạo không dám bộc phát ra ngoài. Gã chỉ có thể nén lại, hai mắt nhìn theo Diệp Lăng Phi đang dần đi xa.