Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1192: Chương 1192: Thân phận của Sean!




- Chờ chút đã!

Những lời này được nói bằng tiếng Pháp. Ở đây ngoại trừ cô bé tóc ngắn một người nghe hiểu tiếng Pháp, những người còn lại đều không hiểu, ngay cả gã đàn ông họ Hoàng ăn nói mười phần ngang ngược kia cũng không hiểu tiếng Pháp. Diệp Lăng Phi đương nhiên là biết tiếng Pháp rồi, sau khi nghe thấy câu kia, Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người. Đối với hắn, giọng nói này rất là quen thuộc, đến lúc hắn nhìn thấy rõ tướng mạo của gã đàn ông vừa xoay mình lại, Diệp Lăng Phi lùi về phía sau một bước, cả người căng thẳng, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía xung quanh một vòng, xem ra là chuẩn bị chạy trốn. Dã Thú vừa nhìn thấy người đàn ông kia, lập tức mở miệng dùng tiếng Pháp mắng liên hồi:

- Sean, tên khốn kiếp này, còn dám đến nơi đây sao!

Dã Thú tay phải rút dao găm từ bên hông ra, tuy Diệp Lăng Phi không cho Dã Thú mang súng lục theo, nhưng cũng không nói Dã Thú không thể mang theo dao găm, tên Dã Thú này chung quy vẫn cảm thấy nếu ra ngoài không mang theo chút “hàng” thì trong lòng không yên, vậy nên hắn cầm theo một thanh chủy thủ. Vừa thấy gã đàn ông kia, hắn liền rút dao ra, thanh chủy thủ lóng lánh hàn quang vừa rút ra, mọi người ở đây đều bị dọa sợ cứng người. Ngay cả Triệu Đào cũng không nghĩ đến sự tình lại xảy ra biến hóa như thế này. Sean vừa thấy Dã Thú rút dao ra, hắn liền vươn hai tay, ý bảo mọi người ở đây không cần kinh hoảng.

- Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp lại anh ở chỗ này, à, tôi nhớ ra rồi, đã có người nhắc tôi, bây giờ chúng ta không phải là địch mà là bạn bè. Diệp tiên sinh, tôi muốn tâm sự với anh một chút, được không?

- Lão đại, đừng tin lời của tên khốn khiếp này, để em giết chết tên khốn này ngay tại đây, đỡ cho hắn lại giăng bẫy chúng ta lần nữa!

Dã Thú tựa hồ ghi hận trong lòng với Sean, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Sean, khoát tay với Dã Thú, hắn dùng tiếng Pháp nói:

- Sean, chúng ta tất nhiên có thể nói chuyện, tuy nhiên trước đó, tôi hy vọng có thể biết một chuyện!

- Anh muốn biết một chuyện? Rốt cuộc là chuyện gì?

Sean hỏi.

- Là ai nói cho ông biết tôi ở chỗ này!

Diệp Lăng Phi nhìn Sean, miệng nói:

- Vấn đề này rất quan trọng!

Sean nở nụ cười, hắn không trả lời ngay, mà cất bước đi về phía Diệp Lăng Phi. Dã Thú cầm chặt lấy chủy thủ trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sean, Diệp Lăng Phi quay sang Dã Thú, phân phó:

- Dã Thú, không có vấn đề gì. Buông dao xuống đi, anh biết rõ hắn không dám làm xằng làm bậy ở chỗ này đâu.

Dã Thú vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, chủy thủ cầm trong tay cũng buông lỏng ra. Sean đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Chúng tôi đang hợp tác với tổ chức tình báo của quốc gia này, vì đối phó tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, Satan, tin tức về việc anh ở chỗ này đối với chúng tôi mà nói đã không tính là bí mật gì rồi, nếu như anh muốn hiểu rõ toàn bộ chuyện này, tôi thấy tốt nhất chúng ta nên tìm một chỗ từ từ mà trò chuyện, tôi tin là anh cũng không hy vọng có nhiều người nữa biết được bí mật của mình!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Sean, hắn gật đầu, nói:

- Sean, ông nói đúng, vậy được, tôi sẽ cho ông một cơ hội, tôi rất muốn nghe một chút xem ôngi sẽ mang đến cho tôi tin tức kinh người gì đây!

- Ừm, anh có thể yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu!

Sean sau khi nói xong, quay mặt về phía mỹ nữ tóc ngắn kia, dùng tiếng Pháp nói:

- Tôi muốn nói chuyện một mình với Diệp tiên sinh, xin mời những người khác ra ngoài một chút!

Mỹ nữ tóc ngắn kia nghe được những lời này của Sean rồi. Hơi ngẩn người, cô không chắc chắn, hỏi lại:

- Ý của ông là tất cả chúng tôi đều đi ra ngoài, ngươi muốn nói chuyện riêng cùng với người đàn ông này ngay tại đây?

- Đúng vậy!

Sean gật đầu, nói:

- Ý của tôi chính là như vậy!

- Ông chờ một chút, tôi cần thương lượng chút đã, Sean tiên sinh, tôi hy vọng ông có thể hiểu được, đây không phải là nước Pháp, ông chỉ là người hợp tác với chúng tôi, chỗ này là do chúng ta làm chủ!

Sau khi mỹ nữ tóc ngắn kia nói xong, cô ta đi tới trước mặt gã đàn ông họ Hoàng, nói thầm vào tai tên kia một lúc, chỉ thấy gã đàn ông họ Hoàng kia dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, rồi lại thấy hắn nói vào bên tai mỹ nữ tóc ngắn mấy câu, sau đó mỹ nữ tóc ngắn gật gật đầu.

- Sean tiên sinh, chúng ta cho rằng ở đây tốt nhất là... . . . !

Ngay lúc mỹ nữ tóc ngắn kia còn chưa dứt lời, Sean đã ngắt lời nói:

- Mộ tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể hiểu cho, lần này chúng tôi hợp tác với các cô chỉ là bởi vì nơi này là lãnh thổ đất nước các người, dù là không có các người trợ giúp , chúng tôi cũng có thể đơn độc hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà vì thể diện của các cô, chúng ta mới chủ động đưa ra yêu cầu cùng hợp tác, nếu như các cô cứ khăng khăng muốn làm như vậy, vậy thì xin lỗi, chúng tôi không muốn tiếp tục hợp tác nữa!

- Sean tiên sinh, tôi cho rằng ngài có chút hiểu lầm rồi!

Mỹ nữ tóc ngắn kia vừa nghe được một tràng những lời đầy cường ngạnh này của Sean, cô vội vàng giải thích nói:

- Chuyện này có chút hiểu lầm, ý kiến của chúng tôi là nếu như có chúng tôi ở đây thì sẽ tiện cho việc trao đổi giữa hai người, nhưng nếu như ông muốn chúng tôi ở đây nữa, chúng tôi cũng sẽ không lưu lại. Được rồi, chúng tôi sẽ dựa theo yêu cầu của ông, chỉ là, Sean tiên sinh, tôi hy vọng chúng ta có thể chia sẻ tình báo, có tình báo gì thì ông nên chia sẻ vớ chúng tôi!

- Điều này tôi biết, cô có thể yên tâm!

Sean nói.

Mỹ nữ tóc ngắn kia xoay người, đối với gã đàn ông họ Hoàng kia nói thêm vài câu, gã kia nhíu nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó, rồi lập tức thấy hắn quay sang nói với Triệu Đào:

- Triệu cục trưởng, chúng ta đi ra ngoài trước đã!

Triệu Đào không hiểu tiếng Pháp, cũng không biết vừa rồi cô gái kia cùng gã người Pháp đó đã nói những gì, chẳng qua, Triệu Đào nhận được mệnh lệnh chính là phối hợp những người này vô điều kiện, hắn không có tiếp tục hỏi thêm gì nữa, dẫn theo người rời khỏi phòng họp. Mỹ nữ tóc ngắn cùng gã đàn ông kia cũng cất bước đi ra khỏi phòng họp, sau khi đóng cửa phòng họp, gã đàn ông kia gọi cô gái sang một bên, thấp giọng nói:

- Mộ Văn, rốt cuộc cái tên người Pháp kia muốn làm gì?

- Tôi cũng không rõ lắm!

Mỹ nữ tóc ngắn được gọi là Mộ Văn kia liếc mắt nhìn gã đàn ông họ Hoàng, rồi lại nói:

- Theo ý tôi thì người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi kia không đơn giản. Hoàng Việt, anh đã xem qua tư liệu của người kia chưa?

- Xem thì xem qua rồi, nhưng kết quả sẽ khiến cô rất giật mình, hồ sơ ở trong nước của kẻ được gọi là Diệp Lăng Phi này khuyết thiếu một bộ phận, chỉ có thể tra được tư liệu mười tám năm trước của hắn, phần phía sau, chính là tư liệu từ khi hắn về nước rồi. Tôi đã từng nỗ lực đi điều tra những tư liệu mà hắn còn thiếu, nhưng….!

Hoàng Việt nói đến đây, hạ giọng, ghé sát môi vào bên tai Mộ Văn, thấp giọng nói:

- Nhưng đoạn tư liệu này là bí mật cấp cao, ngay cả tôi cũng không thể tiếp cận, tôi hoài nghi có người đã lấy số hồ sơ này đi, hồ sơ bây giờ cũng chỉ là giả mạo mà ra, giống như là chúng ta vậy... . !

- Anh nói hắn... hắn cùng chúng ta giống nhau!

Mộ Văn vừa nghe được những lời này của Hoàng Việt, liền lấy làm kinh hãi, cô ta quay sang nhìn Hoàng Việt, nói:

- Anh thực sự nghĩ như vậy sao? Hắn là một gã đặc công!

- Tôi cũng không biết, chỉ là, thân phận của hắn rất khả nghi, tên Sean kia kiên quyết muốn hắn tham gia vào chuyện này, bản thân việc này cũng rất đáng ngờ, tại sao Sean lại quen biết hắn, trông bộ dạng lúc nói chuyện giữa Sean và tên Diệp Lăng Phi kia, hình như trong quá khứ giữa hai người này có chút chuyện không vui, nhưng Sean lại vẫn kiên quyết muốn gặp Diệp Lăng Phi. Nói cách khác Sean biết quá khứ của gã tên là Diệp Lăng Phi này, nếu như Diệp Lăng Phi không phải một gã đặc công, làm sao lại quen được với Sean, điều này làm cho người khác cảm thây không thể hiểu được vì sao, không phải sao?

Mộ Văn gật đầu, nói :

- Theo quan điểm đó thì thân phận của người tên là Diệp Lăng Phi này quả là rất khả nghi, nhưng Sean luôn giữ kẽ với chúng ta, chúng ta cũng không biết rõ tình huống cụ thể của Diệp Lăng Phi, nếu như... . . !

Mộ Văn nói đến đây, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Hoàng Việt nhìn về phía Mộ Văn, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Mộ Văn vai, nói :

- Đừng suy nghĩ nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, hẳn là cô phải hiểu, những người như chúng ta không thể hưởng thụ cuộc sống bình thường giống như những người khác, nếu như cô muốn theo đuổi tình yêu, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Mộ Văn, tôi đã nói với cô rồi, bây giờ tôi và cô là cộng sự, cô có chuyện gì có thể kể cho tôi, tôi sẽ toàn lực giúp cô, chí ít là khiến cô cảm thấy cô là một người... !

Hoàng Việt nói đến đây, đưa môi về phía Mộ Văn, nhưng Mộ Văn lại đẩy hắn ra, cô xin lỗi, nói:

- Hoàng Việt, tôi không thể nào giống như anh đươc,người khác hư tình giả ý, coi tất cả chuyện này như là diễn kịch, còn tôi lại không muốn như vậy, chí ít là sau khi trải qua chu

yện kia, tôi phát hiện tôi không nên có cảm tình với người khác mới tốt, nếu không, sẽ hại chết đối phương!- Mộ Văn, tôi đã nói với cô rồi, việc hắn chết không có chút quan hệ nào với cô cả, vì sao cô không chịu nghe lời tôi!

Hoàng Việt nói,

- Bây giờ chúng ta là cộng sự, có một số nhiệm vụ yêu cầu chúng ta phải cùng nhau chấp hành, loại người mà chúng ta cần phải sắm vai cũng rất đa dạng, chúng ta không nhất định cần phải có cảm tình, nhưng chúng ta hẳn là phải biểu hiện được sự thân mật, không phải sao. Như cô vừa nói đấy, cô không muốn có cảm tình, tôi cũng vậy, nếu nói như vậy, chúng ta coi như là đang diễn kịch là được rồi!

- Đáng tiếc tôi vẫn không cách nào học được diễn kịch, chí ít là không thể nào làm được chuyện vì diễn kịch mà hiến thân!

Mộ Văn ngẩng đầu, nhìn Hoàng Việt, lại thấp giọng nói:

- Hoàng Việt, nếu như anh muốn làm như vậy, tôi nghĩ anh có thể tìm người khác, tôi không phải là đối tượng thích hợp…!

... ... ... ... ... . . . .

Trong phòng hội nghị, Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, trong tay cầm một điếu thuốc. Dã Thú đã cất dao lại chỗ cũ, hắn ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cũng giống như Diệp Lăng Phi, cầm một điếu thuốc. Ở phía đối diện Diệp Lăng Phi là Sean. Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc ra khỏi miệng, nhìn Sean đang ngồi đối diện với mình, miệng nói:

- Sean đặc công, ôngi nói đi, rốt cuộc vì sao ông kiên quyết muốn tôi tham gia cuộc họp lần này?

- Satan, bởi vì chuyện này có liên quan đến anh!

Lúc mà Sean đối mặt với Diệp Lăng Phi, không cần phải quanh co vòng vèo, hắn trực tiếp nói ra mục đích của mình.

- Tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm vẫn luôn là tổ chức mà chúng tôi muốn diệt trừ, nhiều năm nay, tổ chức lính đánh thuê này không chỉ có tại nước Pháp chúng tôi, mà thậm chí tại toàn bộ thế giới, đều tạo thành ảnh hưởng cực lớn, chúng tôi cũng từng phái ra gián điệp nằm vùng, muốn từ nội bộ mà làm tan rã tổ chức lính đánh thuê này, nhưng đáng tiếc chính là, chúng ít nhất đã có bốn gã đặc công chết trong tay của Khoa Nhung Hỏa Diễm, việc này thúc đẩy chúng tôi phải dốc toàn lực, tiêu diệt tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm. Một năm trước, một đặc công ưu tú của chúng tôi đã thành công trà trộn vào nội bộ của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, nhanh chóng, liền chiếm được sự tin tưởng của bọn họ... . !

- Thật là một câu chuyện đặc công thú vị a!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Sean, hắn cười cười, nói:

- Tôi đã sớm biết đặc công nước Pháp các người cũng không phải ngồi không, nhớ năm đó, đặc công nước Pháp các người gây ra cho chúng tôi phiền toái rất lớn, cho tới bây giờ, tôi còn nhớ rõ những đặc công nước Pháp đó, tôi tin rằng Dã Thú cũng nhớ được các vị, có đúng không, Dã Thú?

Diệp Lăng Phi nói rồi quay mặt sang phía Dã Thú, chỉ nhìn thấy Dã Thú đang lườm Sean.

Dã Thú nhếch miệng, hừ lạnh nói:

- Sean, tên khốn khiếp nhà ngươi, năm đó thiếu chút nữa giết chết ta, nếu như không phải ở thời khắc cuối cùng , lão đại thông qua quan hệ bãi bình chuyện giữa chúng ta, có phải tên khốn khiếp ngươi sẽ giết ta ngay tại Pháp không?

Sean vừa nghe được Dã Thú nói như vậy, hắn liền cười nói:

- Dã Thú, đây đều là chuyện quá khứ rồi, hẳn là anh hiểu rõ tình huống của những đặc công như chúng tôi, chúng tôi chỉ nghe lệnh cấp trên, cấp trên bảo chúng tôi làm như thế nào thì chúng tôi sẽ làm như vậy, tôi là vì lợi ích của quốc gia, dù cho có xâm phạm đến một số cá nhân, những chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Năm đó, tôi nhận được mệnh lệnh, có kẻ buôn lậu súng ống đạn dược tại Pháp, nhưng không ngờ sự tình cuối cùng lại là ngoài ý muốn, lực lượng mà Lang Nha các anh đã vượt khỏi dự liệu của tôi, các anh lại làm cho thủ trưởng của tôi hủy bỏ mệnh lệnh tiêu diệt các anh. Hẳn là anh biết rõ, nhiều năm nay, tôi luôn hy vọng có thể diệt trừ các ngươi những kẻ làm ăn dựa trên việc buôn bán súng ống đạn dược, nhưng tổ chức buôn bán súng ống đạn dược Lang Nha các anh lại khiến cho tôi hiểu rõ, tôi cùng lắm chỉ là một tên đặc công mà thôi, cho dù bản lĩnh của tôi có lớn hơn nữa, khi đối mặt với mạng lưới quan hệ, mạng lưới lợi ích thì tôi cũng bất lực. Kỳ thực, năm đó tôi rất muốn nói một lời xin lỗi với các anh, chỉ tiếc, tôi bị phái ra chấp hành một nhiệm vụ khác, từ đó đến giờ chúng ta cũng chưa có cơ hội gặp lại nhau!

- Ít liên hệ với ông thì tốt hơn, ai biết ông có lại ra tay với chúng tôi hay không, tôi luôn không tin tưởng những đặc công chính phủ các người, theo ý tôi, những đặc công giống như ông thực sự rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến cho những kẻ làm buôn bán ngầm như chúng tôi không biết coi các ông là bạn hay là thù mới đúng đây. Đương nhiên, tốt nhất vẫn là coi các vị là kẻ địch, như vậy chí ít sẽ không bị các vị đâm sau lưng một đao!

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, lại đưa điếu thuốc lên miệng, hung hăng hít một hơi, rồi hắn ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt tàn lửa xong, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sean, nói:

- Đương nhiên, việc này đều là chuyện quá khứ rồi, lại bàn luận tiếp nữa, cũng không có ý tứ gì, Sean, chúng ta nói chuyện tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đi, lần này tìm tôi nhất định là đã biết tình hình của tôi, càng minh bạch lần này Khoa Nhung Hỏa Diễm đến thành phố Vọng Hải chính là vì đối phó tôi!

- Satan, tôi tin tưởng anh nhất định có chút tin tức về chuyện này rồi, anh là một đối thủ rất đáng sợ, tôi tình nguyện đối mặt hàng đàn những kẻ buôn lậu ma túy, súng ống đạn được, cũng không muốn đối mặt với một kẻ như anh. Anh là đối thủ lợi hại nhất mà tôi từng thấy, chính vì vậy, tôi cho rằng chuyện lần này để anh tham gia vào trong hành động của chúng ta, càng có thể bảo đảm lần này thành công!

Diệp Lăng Phi nghe được Sean những lời này rồi, liền bĩu môi, hừ lạnh nói:

- Sean, ông không cần nói mấy lời tang bốc này với tôi, cho dù ông không nói những lời này , tôi cũng sẽ tham gia vào hành động lần này, bởi vì tôi biết những kẻ kia là vì tôi mà tới!

- Không, không, Satan, anh hiểu lầm rồi, tôi nói như vậy không phải lời tang bốc gì, mà thực sự là ý nghĩ trong lòng tôi, anh thật sự là đối thủ đáng sợ nhất mà tôi từng gặp qua!

Sean nói,

Đây cũng là nguyên nhân tôi kiên trì muốn anh tham gia, tôi tin tưởng bằng vào lực lượng của anh, có thể phá hủy tổ chức lính đánh thuê này!

- Chúng ta đừng thảo luận những chuyện vô dụng này nữa, Sean, đem tất cả những tin tức mà ông biết biết nói cho tôi đi!

Diệp Lăng Phi trực tiếp nói,

- À, tiện đây hỏi luôn, cái gã ăn nói ngang ngược vừa rồi rốt cuộc là làm cái gì, đừng có nói với tôi, hắn là một cái đặc công!

- Đúng, trước tiên tôi sẽ trả lời vấn đề này. Satan, vừa rồi tôi đã nói với anh rồi, lần này hành động không phải là chúng ta đơn độc hành động, mà là cùng người ở đây hợp tác hành động, gã đàn ông anh vừa gặp là Hoàng Việt, à, có thể tên này là tên giả, chắc là anh cũng biết, phàm là những nhân viên đặc công như chúng tôi đều thường xuyên sử dụng tên giả, có lẽ tên của người đàn ông kia cũng là tên giả, đương nhiên, những điều này chẳng có liên quan gì đến tôi cả, hắn là một gã đặc công, còn cô gái kia, cũng là một nhân viên đặc công. Ờ Pháp tôi đã từng gặp cô ta, khi đó cộng sự của cô ấy là một người đàn ông trẻ tuổi, ngay trong lần hoạt động đó, cộng sự của cô ta đã chết ở Pháp, chúng tôi cũng coi như bạn cũ rồi!

Sean vừa nói đến đây, chợt nghe Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Người chết rất bình thường, nhất là làm trong cái ngành này, cứ như bây giờ ông đang nói chuyện với tôi, biết đâu được một phút sau đã bị người khác giết chết . Nếu như nói trên thế giới này còn có người có nhiều kẻ địch hơn cả thành viên của tổ chức buôn lâu vũ khí đạn dược Lang Nha chúng tôi, vậy nhất định là bọn đặc công các người rồi. Làm gián điệp tương đối thích hợp nha, nói chung, địch nhân của các người nhiều hơn số lượng địch nhân của chúng tôi vô số lần, ai bảo lũ các người thường xuyên đắc tội với người khác đâu chứ!

Câu này của Diệp Lăng Phi có ý nói móc bọn hắn, điều này Sean cũng nghe ra rồi, chỉ là hắn giả vờ như không hiểu, miệng vẫn cười nói:

- Có lẽ là vậy, nói chung tình cảnh của chúng tôi xác thực không ổn, chúng tôi luôn luôn phải tự bảo vệ chính mình!

- Nếu hai người này đều là đặc công, vậy chuyện lần này là một lần đặc công hai nước hợp tác hành động rồi, vậy ppng còn cần những cảnh sát này làm gì, lẽ nào các người không điều động đủ nhân thủ sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Bởi vì nơi này không phải nước Pháp, chúng tôi không có khả năng triệu tập nhiều người, chỉ có thể hy vọng vào đặc công bên này thôi, nhưng lại lo sự tình lần này ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy, chính phủ bên này chỉ là phái ra hai đặc công, đồng thời, bảo cảnh sát địa phương phối hợp với chúng tôi. Nói thẳng ra là, tôi không nghĩ làm như vậy là thích hợp nhất, lúc đối mặt một đám lính đánh thuê được huấn luyện nghiêm chỉnh, lựa chọn tốt nhất của chúng tôi là phái bộ đội đặc chủng cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh đến đối phó, chứ không phải dựa vào những cảnh sát duy trì trật tự này, làm như vậy sẽ tăng lên rất nhiều thương vong vô ích.

- Ở điểm ấy, tôi tương đối đồng ý với quan điểm của ông!

Diệp Lăng Phi nghe Sean nói như vậy, gật đầu, nói:

- Tôi cũng cho rằng hẳn là phải phái bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh ra để đối phó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.