Trong căn phòng ngủ đã được Bạch Tình Đình sắp xếp tỉ mỉ, Diệp Lăng Phi nói với Chu Hân Mính:
- Anh muốn biến thành phố Vọng Hải trở thành một chốn thiên đường!
Chu Hân Mính không thể hiểu được ý tứ trong câu này của Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi với vẻ mặt mê muội khó hiếu, nói:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Em phải nhắc nhở anh, nơi
này là thành phố Vọng Hải, là lãnh thổ của Trung Quốc, anh đang ở thành
phố Vọng Hải thì phải tuân thủ pháp luật của Trung Quốc!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, xem em nói kia, sao anh lại không tuân thủ pháp luật chứ?
- Vậy anh nói phải đợi người của Lang Nha đến thành phố Vọng Hải rồi sẽ biến thành phố Vọng Hải trở thành chốn thiên đường là có ý tứ gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Ý tứ của anh rất đơn giản, anh muốn diệt trừ các thế lực còn tồn tại trong thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi vươn tay ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, Chu Hân Mính có
chút không tình nguyện. Dù sao đây cũng là gian phòng của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, nếu như để cho Bạch Tình Đình thấy cô và Diệp Lăng
Phi thân mật như vậy, Chu Hân Mính lo lắng trong lòng Bạch Tình Đình sẽ
có ý nghĩ không hay. Thật ra điều mà Chu Hân Mính nghĩ hoàn toàn là buồn lo vô cớ, Bạch Tình Đình căn bản là sẽ không so đo những chuyện này với Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, tay hắn thì bóp nắn bộ mông của Chu Hân Mính, nhẹ giọng nói:
- Hân Mính, em còn nhớ anh đã từng nói với em, Dương Tử chỉ là một
trong những kẻ đứng sau một loạt chuyện xảy ra. Thế nhưng tên Dương Tử
này vừa chết, dường như tất cả mọi chuyện cũng chấm dứt luôn.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi nhưng không nói gì, cô muốn nghe xem
Diệp Lăng Phi sẽ nói tiếp thế nào. Bàn tay to bản của Diệp Lăng Phi
hưởng thụ cảm giác sung sướng từ mông Chu Hân Mính truyền tới, Diệp Lăng Phi bóp nắn hơi mạnh, Chu Hân Mính không nhịn được nhíu nhíu mày, nũng
nịu nói:
- Đau quá, anh nhẹ tay một chút!
- À à, xin lỗi, xin lỗi!
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không ý thức được hắn bóp hơi mạnh, hắn vội
vàng không không bóp nắn nữa mà đổi thành vuốt ve. Hiện tại Diệp Lăng
Phi rất thương yêu Chu Hân Mính, nói như thế nào Chu Hân Mính cũng là
phụ nữ đang mang thai, Diệp Lăng Phi thân là cha của đứa trẻ, tự nhiên
sẽ nhường nhịn Chu Hân Mính mọi lúc mọi nơi.
Diệp Lăng Phi dời lực chú ý từ bờ mông của Chu Hân Mính đến chuyện của thành phố Vọng Hải, hắn nói rằng:
- Dương Tử bất quá chỉ là một tên đàn em mà thôi, ông chủ chính thức
đứng phía sau hắn là một người đàn ông họ Chu, mà người đàn ông này
thành viên của tập đoàn buôn lậu quốc tế IDE, nói cách khác người đàn
ông này đến thành phố Vọng Hải chỉ là muốn thành lập một con đường buôn
lậu tiện cho việc buôn lậu mà thôi. Cái công ty bất động sản Hải Đức kia chính là công ty của hắn, khi trước anh nghĩ Trịnh Thiên Soái chỉ là
một con rối xuất hiện đang thành phố Vọng Hải, bây giờ ngẫm lại, cái khu hậu cần do công ty bất động sản này xây dựng hẳn là bọn chúng dùng vào
mục đích buôn lậu. Vụ hợp tác với công ty bách hóa An Thịnh cũng chỉ là
thủ đoạn của bọn chúng để thu hút sự chú ý của công chúng thôi, bọn
chúng muốn tìm một cái vỏ bọc thật tốt cho hành vi buôn lậu của mình,
bây giờ nhìn lại thì tất cả là một kế hoạch hoàn mỹ đó.
Chu Hân Mính chợt xen vào:
- A, em hiểu ra rồi, nói cách khác buôn lậu mới chính là dự định của
bọn chúng, những chuyện chúng làm trước đó chẳng qua là để thành lập con đường buôn lậu thôi. Ví dụ như Hồng Phấn Đế Quốc, đó chẳng qua là muốn
tìm một số quan viên để làm ô dù cho hành vi của bọn chúng.
- Đúng vậy, Hân Mính, em nói không sai một chút nào!
Diệp Lăng Phi hoàn toàn tán đồng ý kiến của Chu Hân Mính, cái này cũng
trùng khớp với quan điểm của Diệp Lăng Phi. Hiện tại Diệp Lăng Phi đã
nghĩ thấu mọi chuyện rồi, tiếp theo việc hắn cần làm là thu lưới, hoàn
toàn thanh trừ thế lực này ra khỏi phạm vi của thành phố Vọng Hải.
Chuyện này cần Chu Hân Mính toàn lực phối hợp, Diệp Lăng Phi đã nghĩ ra
kế hoạch rồi, hắn nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính,
những tên tiểu lâu la cứ giao cho anh đi, anh sẽ giết chết tất cả, một
người cũng không để cho hắn rời khỏi thành phố Vọng Hải, về phần con cá
lớn kia thì phải giao cho em rồi!
- Điều này không được, em không thể để anh làm như vậy!
Chu Hân Mính ngăn cản.
- Nếu em đã biết toàn bộ sự tình, chuyện còn lại anh cứ giao cho em. Anh yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng đâu!
- Được rồi, nhưng mà anh chỉ có một yêu cầu. Anh yêu cầu em không được
tự mình ra trận, em phải nhớ kỹ, bây giờ em không phải là một người nữa!
Diệp Lăng Phi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của Chu Hân Mính, ôn nhu nói:
- Em là phụ nữ đang mang thai, anh không muốn để em gặp phải bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào!
- Em biết rồi!
Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Em sẽ cẩn thận!
Chu Hân Mính nói xong liền đứng dậy, nói với Diệp Lăng Phi:
- Bây giờ em phải đi tìm cha em, em phải nhanh chóng triển khai hành động!
Lão Hổ dẫn theo nhóm người cuối cùng của Lang Nha nhân số khoảng 40
người, bọn họ đến thành phố Vọng Hải vào trưa hôm sau. Là đầu não của Tổ chức Lang Nha, Lão Hổ vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, lập tức ôm chặt lấy
Diệp Lăng Phi, luôn mồm nói lời xin lỗi. Lão Hổ cho cục diện ngày hôm
nay của Lang Nha hoàn toàn là do một tay hắn tạo thành, hắn không thể
nắm chắc việc kết nạp các thành viên mới, dẫn đến việc nội bộ Lang Nha
xuất hiện vấn đề, chỉ là nếu bây giờ muốn sửa chữa sai lầm này thì quá
khó rồi.
Diệp Lăng Phi an ủi Lão Hổ, có một số việc
Diệp Lăng Phi không thể nói rõ. Theo cái nhìn của Diệp Lăng Phi, loại
chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải, cùng với danh tiếng của tổ chức Lang Nha ngày càng nổi lên, tất yếu sẽ gặp phải sự đả kích của một số
thế lực bên ngoài, ví dụ như câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, tổ chức này vẫn luôn muốn phá hoại Lang Nha. Cùng với sự sụp đổ của chính quyền ở một số
nước, một số quốc gia vốn âm thầm ủng hộ tổ chức Lang Nha cũng bắt đầu
áp dụng một số chính sách mới.
Nhất là tại nước Mỹ,
cùng với sự can dự của thành viên câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ vào các kế hoạch xây dựng phát triển quốc gia, tạo ra ảnh hưởng cực lớn đến chính sách
của chính phủ Mỹ, có thể sẽ áp dụng các biện pháp để chèn ép Lang Nha.
Thế giới luôn biến động, mỗi ngày luôn xảy ra những thay đổi mà người ta không thể khống chế được, Lang Nha là một tổ chức buôn bán vũ khí ngầm, tất sẽ phải đối mặt với những thay đổi không lường trước này, đây cũng
là nguyên nhân Diệp Lăng Phi chủ trương tổ chức Lang Nha cần thay đổi,
những người muốn rời khỏi Lang Nha có thể suy nghĩ việc ở lại nhận sự
bảo vệ của chính phủ, còn những người không muốn cuộc sống của người
bình thường cũng có thể chuyển sang làm xí nghiệp công nghiệp quân sự,
nói đúng hơn là biến tổ chức Lang Nha từ một hướng đi ban đầu trở nên
toàn diện hơn về các phương hướng phát triển tiếp theo. Đây là nguyên
nhân chủ yếu khiến Diệp Lăng Phi gọi các bộ hạ cũ của mình đến thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi hy vọng có thể thuyết phục những người này có
một sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Diệp Lăng Phi lấy kế
hoạch xây dựng Long Sơn ra giới thiệu các hạng mục công trình cho các
thành viên của Tổ chức Lang Nha. Trong bản quy hoạch của Diệp Lăng Phi,
thành phố Vọng Hải sẽ trở thành một căn cứ mới của tổ chức Lang Nha, so
với trụ sở bên Anh quốc là nơi để tụ họp, căn cứ ở Long Sơn sẽ trở thành một đô thị khép kín, nơi này sẽ cung cấp cho các thành viên của Lang
Nha một nơi trú ẩn thật tốt. Trong quần thể kiến trúc sắp khởi công, sẽ
có nơi trú ẩn an toàn cho từng thành viên vủa Lang Nha, nơi đây là một
không gian thành thị khép kín.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra kế hoạch của mình, lập tức đả động không ít thành viên của Lang Nha,
đương nhiên, cũng có một số thành viên không muốn ở lại thành phố Vọng
Hải, dù sao đây cũng không phải quốc gia của bọn họ. Lão Hổ cực lực tôn
sùng cái kế hoạch này, Lão Hổ cũng chán ghét cuộc đời buôn bán vũ khí
rồi, hắn cũng muốn tìm một chỗ để sinh sống ổn định, sở dĩ hắn không học theo Diệp Lăng Phi rời khỏi Lang Nha, nguyên nhân chủ yếu là vì những
kẻ thù bên ngoài, một ngày thoát ly tổ chức Lang Nha, hắn sẽ phải đơn
độc đối mặt với các kẻ thù, rất dễ bị kẻ thù giết chết, nhưng nếu như
thực sự có thể sống trong một thành thị như thế này, vậy quả là miễn bàn rồi.
Buổi tối, những thành viên của Lang Nha đang tập
trung ở thành phố Vọng Hải bắt đầu tại một màn cuồng hoan trong khách
sạn, từ khi Diệp Lăng Phi rời khỏi tổ chức Lang Nha, người của Lang Nha
chưa từng được tụ tập với nhau đông như bây giờ, tự nhiên có chuyện nói
không hết.
Trong lúc Lang Nha đang tụ tập ăn chơi, Chu
Hân Mính tự mình chỉ huy, triển khai hành động với tổ chức buôn lậu. Bởi vì đã được an bài chu đáo chặt chẽ, trong quá trình hành động mọi người gặp rất ít sự kháng cứ, ngoại trừ vài cảnh sát bị thương thì cũng không có thương vong gì lớn. Sau một đêm ra quân, tổng cộng đã bắt được bảy
mươi tám gã phần tử của tập đoàn buôn lậu, tiêu diệt hai mươi ba tên,
đồng thời phá hủy trung tâm hậu cần cho việc quay vòng vật tư cho tổ
chức buôn lậu này, bắt được tại hiện trường ba gã phụ trách, chỉ tiếc là không bắt được kẻ đứng đầu Chu Đại Đức, tên hiệu Tam ca. Căn cứ theo
lời khai của những tên, Chu Đại Đức rất có thể đang ở Hồng Kông, từ lần
trước khi Hồng Phấn Đế Quốc gặp chuyện không may, Chu Đại Đức đã không
còn xuất hiện ở thành phố Vọng Hải nhưng vẫn chỉ đạo từ xa những việc ở
đây. Vừa nhận được tin tức quan trọng này, Chu Hân Mính lập tức thông
qua bộ công an quốc gia liên hệ với cơ quan cảnh sát bên phía Hồng Kông, mong muốn phía Hồng Kông phối hợp với cảnh sát thành phố Vọng Hải, cùng nhau truy bắt Chu Đại Đức.
Lão già tới rất kín đáo,
ông không thông báo cho bất kì ai ở thành phố Vọng Hải, chỉ cùng với con mình Bành Sở Hoa dẫn theo vài sĩ quan cao cấp trong quân đội lên một
chiếc máy bay quân dụng âm thầm xuất hiện ở thành phố Vọng Hải. Đến sân
bay quân dụng ở thành phố Vọng Hải, Bành Nguyên cũng không trò chuyện gì nhiều với những người trong quân đội ra đón mình, thậm chí ông ta còn
không đặt khách sạn nghỉ ngơi, trực tiếp định ngày hẹn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi tuy đã lường trước rằng Bành Nguyên sẽ đến thành phố Vọng Hải trong vài ngày tới, thế nhưng hắn thật sự không ngờ lão già sẽ lại
đến sớm như vậy, ít nhất là sớm hơn một ngày so với dự liệu của hắn, có
thể thấy lão già coi trọng việc lần này như thế nào. Diệp Lăng Phi cũng
không biết rằng, sở dĩ Bành Nguyên lại coi trọng việc này như vậy là bởi vì ông ta đã dự cảm thời gian của mình không còn nhiều nữa, sức khỏe
của Bành Nguyên xuất hiện vấn đề, bệnh viện đã phát hiện ra ông ta bị
ung thư gan. Tuy rằng chưa đến giai đoạn cuối nhưng Bành Nguyên vẫn trở
nên lo lắng bất an, ông ta hy vọng rằng trước khi chết đi ông ta có thể
tận mắt chứng kiến một đơn vị bộ đội đặc chủng đánh đâu thắng đó như ông từng ấp ủ.
Mà kinh nghiệm sinh tồn trên chiến trường
mà Lang Nha sở hữu đơn giản là một tài sản vô cùng quý giá. Những người
của Lang Nha đều trải qua sự huấn luyện cực hạn, lại được rèn luyện trên chiến trường tiếp xúc với khảo nghiệm sinh tử tàn khốc, những thứ này
không bao giờ có được trong diễn tập cũng như huấn luyện. Suy nghĩ của
Bành Nguyên là muốn để bọn họ đối kháng với tổ chức Lang Nha, để đơn vị
bộ đội đặc chủng cũng mệnh danh là "Lang Nha" này mau chóng trở thành bộ đội đặc chủng trong ước vọng của Bành Nguyên.
Bành
Nguyên dẫn theo con mình là Bành Sở Hoa trực tiếp tới khách sạn mà đám
người Lang Nha đang ở, mà đây cũng là lần đầu tiên Bành Hiểu Lộ được tận mắt kiến tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha trong truyền thuyết. So với
hình tượng những lính đánh thuê vóc vạm vỡ, giết người không nháy mắt
trong lòng Bành Hiểu Lộ, các thành viên của tổ chức Lang Nha lại có vẻ
rất nhã nhặn lịch sự, thậm chí còn rất dễ khiến người khác lầm tưởng họ
là những nhân vật tài giỏi trong giới thượng lưu, rất khó tưởng tượng
những người bề ngoài thì có vẻ rất dễ gần gũi phía sau lại có một đoạn
cố sự đầy sắc thái truyền kỳ, càng khó tưởng tượng rằng những người này
từng thông qua con đường vũ khí để khống chế, lật đổ chính quyền ở nhiều quốc gia.
Khi Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Thiên Sứ đang
đứng cùng với Angel thì cô lại một lần nữa bị chấn động, cô nàng Thiên
Sứ này nếu so sánh về vẻ yêu diễm với Angel, cô ta tạo cảm giác trội hơn vài phần tiểu thư khuê các, nhưng nghe Diệp Lăng Phi giới thiệu thì
Thiên Sứ là người của tổ chức Lang Nha cũng giống như Angel, đều là
những người phụ nữ tâm ngoan thủ lạt, hai cô này ở Lang Nha đều là những nhân vật không ai dám trêu vào.
Đương nhiên, cách giới thiệu của Diệp Lăng Phi cũng hơi có tính khuynh hướng, bởi vì Thiên Sứ
và Angel gần như là những người nữ tính nhất Lang Nha, trong những
phương diện khác thì những người đàn ông đều sẽ nhường hai người họ, cả
Dã Thú cũng không ngoại lệ. Tuy Dã Thú thường hay có xung đột với Angel, thế nhưng nếu thực sự động thủ, Dã Thú chắc chắn sẽ nhường Angel một
chút.
Bành Sở Hoa đã đảm nhiệm chức vị cao ở quân đội,
lần này là Bành Nguyên muốn để con trai tới gặp Diệp Lăng Phi. Bành
Nguyên mong muốn con trai mình có thể cùng Diệp Lăng Phi thành lập quan
hệ gần như những người bạn, vốn liếng Diệp Lăng Phi nắm giữ trong tay là một tài sản cực lớn, nếu như cần đến có thể thông qua giao dịch nào đó
để lợi dụng số tài sản này…
Tại phòng hội nghị trên
tầng năm của khách sạn, Bành Nguyên ngồi ở giữa, Bành Sở Hoa, Bành Hiểu
Lộ đứng ở sau lưng Bành Nguyên. Đối diện với Bành Nguyên, Diệp Lăng Phi
ngồi song song với người phụ trách hiện nay của tổ chức Lang Nha là Lão
Hổ, đây là lần đầu tiên Lão Hổ gặp Bành Nguyên. Khi trước Diệp Lăng Phi
cứu Bành Nguyên thì Lão Hổ cũng không có mặt ở đó. Tuy Diệp Lăng Phi đã
rời khỏi Tổ chức Lang Nha, thế nhưng trong lòng Lão Hổ, Diệp Lăng Phi
vĩnh viễn là thủ lĩnh của tổ chức Lang Nha, hắn ngồi đây chỉ để nghe chứ không phải nói.
Bành Nguyên thẳng thắn đưa ra yêu cầu
của mình, muốn tổ chức Lang Nha tham gia việc huấn luyện bộ đội đặc
chủng, lần huấn luyện này sẽ tiến hành ở một căn cứ bí mật ở vùng Tây
Bắc. 780 lính đặc chủng đã được huấn luyện ba tháng ở Tây Bắc sẽ phải
trải qua một lần diễn tập tuyển chọn nữa, những người có thể vượt qua
cuộc thi sẽ ở lại bộ đội đặc chủng, ai không đạt tiêu chuẩn sẽ quay về
đơn vị cũ. Việc tổ chức Lang Nha cần làm là làm phe đối lập trong lần
huấn luyện này, đồng thời tham gia một lần diễn tập chính thức. Từ lúc
tiến vào căn cứ đến lúc diễn tập kết thúc thời gian sơ bộ khoảng chừng
hai tháng, nói cách khác phải sang tháng một năm tới, người của tổ chức
Lang Nha mới có thể rời khỏi quân đội. Có thể nói hai tháng trong quân
đội này đối với người của Lang Nha cũng là một loại thử thách, phải biết rằng những người này đã quen với cuộc sống ở đại đô thị rồi, nếu như
tạm thời cách ly nếp sinh hoạt đô thị thì còn có thể, nhưng nếu như hai
tháng ở trong doanh trại quân đội tại vùng Tây Bắc hoang tàn vắng vẻ,
không khỏi có chút tàn khốc.
Diệp Lăng Phi nghe Bành
Nguyên nói xong, hắn và Lão Hổ thương lượng một lát nhưng chưa vội đồng ý với Bành Nguyên, mà nói trước hết phải bàn bạc với người của Lang Nha
đã, dù sao lúc này Bành Nguyên nói thời gian huấn luyện dài hơn một
tháng so với ban đầu Bành Nguyên bàn với Diệp Lăng Phi, đây là một
khoảng thời gian khá dài, Diệp Lăng Phi cần phải thương lượng với các
thành viên khác một chút.
Sau khi Diệp Lăng Phi và Lão Hổ rời phòng họp, Bành Sở Hoa đi tới sau lưng cha mình, thấp giọng hỏi:
- Cha, người cho rằng chúng ta cần phải làm như vậy sao? Chúng ta hoàn
toàn có thể chọn ra các binh sĩ ưu tú từ các nơi, làm...!
Bành Sở Hoa còn chưa nói hết đã thấy Bành Nguyên khoát tay chặn lại,
ngắt lời của Bành Sở Hoa. Bành Sở Hoa không dám nói nữa, đứng ra phía
sau lưng Bành Nguyên. Bành Nguyên chậm rãi nói rằng:
- Sở Hoa, con thấy Diệp Lăng Phi người này như thế nào?
Bành Sở Hoa không rõ cha mình muốn ám chỉ phương diện gì, cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể nói:
- Phụ thân, ấn tượng ban đầu của con về người này không tệ, là một người đáng để kết giao!
- Cha không nói đến phương diện này, cha muốn hỏi là khi con đối mặt
với người này, con có cảm thấy có một khí chất khiến người khác sợ hãi
từ trong xương tủy của người này không?
Bành Sở Hoa cau mày, khẽ lắc đầu, nói:
- Cha à, có thể con chưa tiếp xúc với cậu ta nhiều lắm, cũng không cảm thấy cậu ta khác với người bình thường ở chỗ nào!
Bành Nguyên lại quay sang Bành Hiểu Lộ, hỏi:
- Hiểu Lộ, cháu thì sao?
Bành Hiểu Lộ suy nghĩ trong chốc lát, ngập ngừng nói:
- Ông à, cháu luôn cảm thấy người kia rất cổ quái, nhưng mà… cháu nói
không hay xin ông đừng trách, đôi khi anh ta làm cho cháu có cảm giác
không muốn tới gần!
Bành Nguyên gật đầu, nói:
- Hiểu Lộ, cháu nói đúng rồi đó. Tay Diệp Lăng Phi chỉ nhìn bên ngoài
thì không thể thấy được cỗ sát khí trong người cậu ta, chỉ khi tới chiến trường thì ta mới có thể phát hiện sát khí không giống người thường của cậu ấy. Quân nhân của chúng ta vừa vặn thiếu hụt loại sát khí này, bọn
họ có khí phách, thế nhưng lại không có sát khí kiểu này. Loại sát khí
này chỉ những người đã từng chân chính trải qua tử vong mới có được. Con thấy tướng mạo của những người trong Lang Nha rồi đó, nhìn bên ngoài
thì bọn họ đều có vẻ rất bình thường, cha cho rằng nếu như để cho bọn họ tỷ thí tại chỗ với binh sĩ của chúng ta, binh sĩ của chúng ta có thể
chiến thắng bọn họ. Nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc khi đứng trên chiến trường thực sự, khi đối mặt tử vong, binh sĩ của chúng ta
vẫn có thể chiến thắng bọn họ. Hai ngày trước, một người đặc chủng đã
được huấn luyện cực kì nghiêm khắc khi đối mặt với bọn buôn ma túy thì
lại bị kẻ đó đả thương, các con có biết điều đó nói lên cái gì không?
Điều đó chỉ rõ chúng ta mới chỉ coi trọng việc huấn luyện thân thể thôi
chứ chưa huấn luyện tâm lí cho bọn họ, loại lính đặc chủng thế này dù
huấn luyện tốt đến mấy cũng không thể trở thành một tên bộ đội đặc chủng đỉnh cấp, bởi vì những thứ mà bọn họ phải đối mặt khi huấn luyện không
hề có kinh nghiệm đối mặt với chết chóc. Cha không cần bộ đội đặc chủng
như vậy, thứ cha muốn chính là bộ đội đặc chủng cấp cao nhất, cha muốn
bọn họ phải đối mặt với những người của Lang Nha, những đối thủ hung hãn độc ác như mãnh thú, như vậy mới có thể khiến cho bọn họ tán phát ra
đượe loại sát khí kia.
Bành Nguyên vừa nói vừa đi ra, Bành Sở Hoa lại gật đầu, hồi đáp:
- Cha, con hiểu rồi!
- Hiểu rồi thì tốt!
Bành Nguyên nói.
- Cha tin rằng sự gia nhập của nhóm người này sẽ làm cho bộ đội đặc
chủng có thể nhanh chóng đề thăng lên một cảnh giới mới, nếu như có thể, cha sẽ để một bộ phận trong đó gia nhập quân đội của chúng ta, ví dụ
như tên Diệp Lăng Phi kia!
Bành Nguyên vừa nói xong
những lời này, cửa phòng họp đã mở ra, Diệp Lăng Phi và Lão Hổ đi vào
trong. Diệp Lăng Phi và Lão Hổ ngồi xuống, Diệp Lăng Phi nhìn Lão Hổ,
sau đó quay sang Bành Nguyên, chậm rãi nói:
- Lão già,
tôi đại biểu cho tổ chức Lang Nha đáp ứng yêu cầu của ông. Nhưng mà ông
cũng phải đáp ứng yêu cầu của chúng tôi! Đây là điều kiện trao đổi ngang giá, tổ chức Lang Nha chúng tôi sẽ dùng toàn lực hỗ trợ ông huấn luyện
bộ đội đặc chủng, nhưng đổi lại, tôi cũng hy vọng ông có thể thỏa mãn
điều kiện của tổ chức Lang Nha bọn tôi!