Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên cò kè mặc cả ngay trong phòng hội nghị của
khách sạn, khi Bành Nguyên nghe Diệp Lăng Phi nói phải thỏa mãn các điều kiện của Lang Nha, ông ta mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp, chỉ cần cậu không ra điều kiện trên trời, tôi sẽ tận hết khả năng để thỏa mãn yêu cầu của cậu!
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo, vừa định châm lửa, Bành Hiểu Lộ đã ngăn Diệp Lăng Phi lại:
- Sức khỏe của ông nội tôi không được tốt, không thể hít khói thuốc lá của anh!
Bành Nguyên khoát tay chặn lại, nói:
- Hiểu Lộ, không sao đâu mà!
Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc gõ gõ xuống mặt bàn, nhìn thoáng qua lão già, nói:
- Thôi vậy, lão già, tôi không hút thuốc lá nữa!
Diệp Lăng Phi cất điếu thuốc đi, nói với lão già:
- Lão già, đầu tiên là đem Long Sơn biến thành khu vực quân sự cho tôi, không cho phép người địa phương đi vào nơi đó!
- Cái này không thành vấn đề!
Lão già cũng đồng ý.
- Chuyện này đã trong quá trình tiến hành rồi!
Nói đến đây, ông ta quay sang Bành Sở Hoa, hỏi:
- Sở Hoa, sự tình tiến triển ra sao rồi?
- Cha, chúng con đã thông báo cho chính quyền thành phố Vọng Hải rồi,
hẳn là vài ngày nữa nơi đó sẽ là địa hạt thuộc quyền quản lý của chúng
ta!
Bành Sở Hoa đáp.
Bành Nguyên quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, nghe thấy rồi chứ?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đấy là điều kiện thứ nhất, điều kiện thứ hai là cung cấp sự bảo vệ
của những người chúng tôi tham gia đợt huấn luyện này, loại bảo vệ này
bao gồm cuộc sống sau này ở đây. Nếu có người muốn tiếp tục sống ở đấy,
còn cần ông giúp bọn họ làm hồ sơ giả, lão già, tôi tin rằng phương diện này ông hẳn là rất rõ ràng, trước kia cũng là ông giúp tôi làm giả mà!
Lão già cười gật đầu, đáp ứng một cách rất gọn gàng:
- Điểm ấy cũng không có vấn đề!
-Thứ ba!
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, Bành Nguyên đang chăm
chú Diệp Lăng Phi nói điều thứ ba, ông ta muốn biết yêu cầu thứ ba của
Diệp Lăng Phi là cái gì, lại thấy Diệp Lăng Phi dừng lại không nói gì
cả, một lúc lâu sau mới bảo:
- Điều thứ ba tôi còn chưa nghĩ kỹ, cứ nói hai điều trước đã, điều thứ ba nếu nghĩ xong sẽ nói lại với ông!
- Ha ha, Tiểu Diệp, cậu cũng thích đùa giỡn với lão già này à, cậu cũng được đó!
Bành Nguyên bị Diệp Lăng Phi chọc cười, ông ta cười to nói:
- Được, tôi đáp ứng với cậu, lúc nào cậu nghĩ ra thì lúc đó tôi sẽ làm cho cậu!
- Lão già, ông yên tâm đi, ông làm ăn với người của Lang Nha bọn tôi chắc chắn sẽ không bị thiệt đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chúng tôi trước sau như một luôn coi trọng uy tín. À, lão già, tôi
định dẫn ông đến Long Sơn đi dạo, ở chỗ đó tôi có mấy thứ muốn tặng cho
ông, tuy vậy chúng tôi cũng phải nói trước, ông không được lấy hết các
thứ đi đâu đấy, tôi rất tín nhiệm ông rồi đấy nha!
Lão già cười to nói:
- Tiểu Diệp, sao đến tôi cậu cũng đề phòng vậy, lẽ nào tôi giống cái loại này người sao?
- Cái này thì không chắc lắm! Lão già, chúng ta đây trước là quân tử
sau là tiểu nhân, tôi làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, ai bảo
nơi đó của tôi có không ít thứ tốt chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi chính là một người hẹp hòi đó!
- Được, tôi đồng ý với cậu là được!
Lão già đáp úng một cách rất dứt khoát.
Khu vực Long Sơn kể từ khi được Dã Thú mua lại, đã bị Dã Thú xây dựng
thành một căn cứ, ở Long Sơn có rất nhiều công trình kiến trúc, trong đó có không ít thiết bị thông tin liên lạc hạng sang hiếm có. Sở dĩ Diệp
Lăng Phi muốn dẫn lão già đến Long Sơn, chủ yếu là muốn đưa một ít vũ
khí hạng nặng cho lão già. Những thứ vũ khí hạng nặng này đều là lúc đầu Dã Thú đến thành phố Vọng Hải thì đồng thời vận chuyển đến đây, sau đó, tổ chức Lang Nha cũng vận chuyển thêm một đợt nữa đến. Diệp Lăng Phi
cho rằng tại Trung Quốc đại lục không cần phải cất giữ những thứ vũ khí
hạng nặng này, hắn muốn đem số vũ khí hạng nặng vô dụng với bọn họ này
cho lão già, để lão già thiếu hắn một cái nhân tình.
Toàn bộ nhân thủ của Lang Nha đều đến Long Sơn, Diệp Lăng Phi muốn những người này hiểu được đại khái Long Sơn là khu vực như thế nào, trong
tương lai khi xây dựng xong quần thể cấu trúc kia, hy vọng người của
Lang Nha có thể tới định cư ở nơi này. Ba chiếc xe buýt cộng thêm năm
chiếc xe hơi và hai chiếc xe quân đội lên đường đến Long Sơn, Diệp Lăng
Phi và Bành Nguyên ngồi ghế sau trên một chiếc xe hơi, lão già nhìn cảnh sắc bên ngoài, không khỏi gật đầu, xem ra lão già hết sức hài lòng với
hoàn cảnh ở nơi này.
- Lão già, ông cảm thấy nơi này thế nào, đã suy nghĩ chuyện đến đây sinh sống một thời gian chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Lão già quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi bên cạnh, cười nói:
- Tiểu Diệp, cái này nên hỏi cậu mới phải, trong tương lai khi thành
thị của cậu được xây dựng xong thì đã bố trí chỗ nào cho tôi chưa vậy?
- Đương nhiên đã chuẩn bị rồi, tôi không chuẩn bị cho ai chứ không dám không chuẩn bị chỗ của ông!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Có ông ở đây còn ai dám đụng đến tôi nữa. Lão già, khi nào ông muốn
tới ở, tôi nhất định sẽ giữ cho ông một chỗ tốt nhất, thế nào?
Lão già mắt nhìn cảnh sắc đẹp tuyệt trần ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Chỉ sợ lúc cậu xây xong nơi này thì tôi cũng không còn trên đời nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nghe những lời này của lão già cảm thấy hơi bất ngờ, hắn
thấy khẩu khí của lão già dường như không phải đang nói đùa với mình.
Diệp Lăng Phi cảm giác nhất định là sức khỏe của lão già suy giảm, hỏi:
- Lão già, ông làm sao vậy, có phải ông bị bệnh gì nghiêm trọng không?
- Không biết ung thư có tính là bệnh nghiêm trọng không?
Trên mặt lão già hiện lên một nụ cười, dường như cũng không để cái chết ở trong lòng, so với những kẻ có tiền lo lắng về cái chết, lão già lại
có vẻ rất thoải mái. Ông ta vẫn giữ nụ cười, nói rằng:
- Mọi người đều phải chết, chỉ là chết sớm hay chết lúc về già thôi. So
với những lão chiến hữu của tôi, tôi đã là một người may mắn lắm rồi, vì thế tôi cảm thấy chuyện sống chết rất nhẹ nhàng. Bây giờ tôi chỉ muốn
trước khi tôi chết, tôi có thể thấy được một đơn vị bộ đội đặc chủng
không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó. Tiểu Diệp, đó cũng là nguyên nhân
vì sao tôi lại vội vàng tìm cậu, tôi không muốn tiếp tục chậm trễ, tôi
thấy hơi nóng ruột rồi!
- Lão già à, không phải là ông
đang bi quan quá mức rồi đó chứ, dựa theo trình độ y học hiện nay, dù
không trị hết bệnh ung thư nhưng ít ra cũng có thể khống chế được. Tôi
nghĩ với địa vị của ông, muốn khống chế được bệnh ung thư không có vấn
đề gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ông không
thể cứ chết như vậy chứ, tôi còn muốn gặp ông mà. Khi tôi làm xong
chuyện của mình, tôi sẽ đi Bắc Kinh tìm ông. À, nếu không có việc gì thì tôi sẽ ở nhà ông năm rưỡi nửa năm, lão già à, lúc đó ông không đánh
đuổi tôi chứ?
- Sao lại như thế được!
Lão già cười nói.
- Đừng nói cậu là con rể thuộc cấp cũ của tôi, chỉ xét đến giao tình giữa hai chúng ta, cậu ở bao lâu thì ở!
- Chúng ta cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Cảnh Sùng, hắn nói:
- Lão già, ông xem trí nhớ của tôi đó, tôi quên nói cho ông biết, bây
giờ hai thuộc hạ của ông đều ở bên Mỹ cả rồi. Một người đến đó an dưỡng, một người lại đi du lịch, tôi thấy ông sang Mỹ cũng được đấy!
- Tôi sang bên Mỹ ư?
Lão già ban đầu là sửng sốt, rồi lập tức cười nói:
- Tiểu Diệp à, cậu thấy tôi có thể sang Mỹ định cư sao, cậu quên thân
phận của tôi rồi à? Nói cho cậu, năm xưa khi tôi mới tham gia phong trào kháng Mỹ đã đánh quân Mỹ tới tận vĩ tuyến 38 (ranh giới phân cách từ
năm 1953 giữa Triều Tiên và Hàn Quốc), cả đời này tôi chưa từng đến nước Mỹ mà tôi cũng không muốn đến đó đâu!
- Ái chà, tôi lại quên khuấy mất điều này!
Diệp Lăng Phi cười toe toét nói.
- Quên mất thân phận của ông không giống với bọn tôi. Mà kỳ thực, nước
Mỹ cũng có gì tốt đâu, tôi vẫn thích Trung Quốc, nhìn chúng ta da vàng
mắt đen vẫn đẹp hơn nhiều so với bộ dạng của người Mỹ mà!
Lão già nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đang định làm cái gì vậy, tôi cứ cảm thấy cậu có ý đồ
gì đó! Có chuyện gì không nói với tôi, cái này không giống yới cá tính
của cậu a, trước đây toàn thấy cậu tranh luận với tôi mà!
- Lão già, ông thực sự hiểu lầm rồi, thực sự tôi không có âm mưu gì đâu!
Diệp Lăng Phi vội vàng, cười nói.
-Tôi chỉ muốn thương lượng với ông một chuyện thôi!
- Thương lượng à?
Lão già nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Thương lượng chuyện gì vậy?
- Lão già, ông có thể dẫn cô cháu gái bảo bối cấp kia của ông đi được
không. Bây giờ cô ta đang sống trong nhà của tôi, tôi cũng không muốn
lấy tiền thuê nhà của cô ta đâu, ông chỉ cần dẫn cô ta đi là xong việc
rồi!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Tôi không thể trêu vào cháu gái của ông đâu, tôi nghĩ ông nên để cô ta đi đi thôi!
- Con bé Hiểu Lộ này rất ngoan mà!
Bành Nguyên cười nói.
- Tiểu Diệp, tôi nghĩ có lẽ là cậu không nhường nhịn Hiểu Lộ đúng không?
- Lão già, tôi có nhường nhịn cô ta thì cô ta cũng chọc tới tôi mà thôi!
Diệp Lăng Phi phiền muộn nói.
- Cũng tại chuyện lần trước ở tỉnh thành, tôi cũng không biết mình đã
đắc tội với cô ta ở chỗ nào mà cô ta đuổi tới tận thành phố Vọng Hải,
lại còn ở chùa nhà tôi không ít ngày nữa. Lẽ nào quân đội không có kỷ
luật sao, cô ta có thể tùy tiện ra vào quân đội, lão già, cháu gái của
ông có thể sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của ông đó, ông không thể để
cháu ông tuân thủ kỷ luật một cách lỏng lẻo như vậy, tôi xin nói, ông
mau đưa cô ta quay về bộ đội đi thôi!
Lão già thấy Diệp Lăng Phi như vậy, cười ha hả nói:
- Tiểu Diệp, Hiểu Lộ nó là người của quân đội, mà tôi thì đã về hưu
rồi, không quản chuyện của quân đội nữa, làm sao tôi biết chuyện của nó
được, có khi nó đang trong kỳ nghỉ phép, cái này cũng khó nói lắm. Tôi
nói này, cậu cũng đừng có so đo với Hiểu Lộ nữa, nhường nói một chút
được không!
- Lão già, tôi biết ngay là ông sẽ che chở cho cháu gái của mình mà!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Không phải người một nhà thì không vào cùng một nhà, tôi thấy ông chỉ biết mỗi cháu gái của ông thôi!
-Tôi làm sao cơ?
Lão già thấy rất khó hiểu, nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ông chính là người như vậy, cháu gái ông đến nhà tôi ở chẳng mất đồng nào, ông đó, từ Bắc Kinh lặn lội đến đây mà chẳng mang theo lễ vật gì
cả, ông nói có người như vậy không, tôi cứ hí hửng tưởng là ông sẽ mang
lễ vật đến chứ!
- Lần trước lúc cậu đến Bắc Kinh có thấy cậu mang cho tôi cái gì đâu nhỉ?
Lão già nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hơi quay đầu sáng chỗ khác không nhìn vào mắt lão già nữa, thấp giọng nói:
-Tôi cũng muốn mang đến lắm nhưng quên mất!
- Vậy thì đúng rồi, cậu thấy cậu có mang gì cho tôi đâu, tôi đây cũng chẳng mang gì cho cậu không phải cũng là bình thường sao?
Lão già cười nói.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn lão già, có vẻ không phục nói:
- Dù sao tôi cũng là tiểu bối, ông là trưởng bối, sao ông có thể không
mang quà cho tôi được, không phải mỗi dịp lễ tết đều là trưởng bối tặng
quà cho tiểu bối sao!
- Tiểu Diệp, cái này có thể không đúng, hai người chúng ta là bạn vong niên, sao lại tính toán mấy thứ này chứ?
Lão già cười nói.
- Cùng lắm thì lúc nào cậu đến Bắc Kinh không mang theo lễ vật gì cũng được!
Khi đoàn xe đến chân núi Long Sơn, tất cả mọi người đều xuống xe, Dã
Thú dẫn những người này đi vào trong căn cứ Long Sơn. Dã Thú trực tiếp
dẫn mấy người lão già đến chỗ được thiết kế đặc biệt để cất giấu vũ khí
hạng nặng, đó là một loạt nhà mái bằng nằm ngay giữa sườn núi, cửa lớn
vừa mở ra, đã thấy bên trong trưng bày toàn vũ khí hạng nặng.
Bành Nguyên thấy thế nhưng không hề tỏ ra bất ngờ, ông ta biết xuất
thân của Diệp Lăng Phi, càng hiểu rõ bản lĩnh của Diệp Lăng Phi, phát
hiện ra nhiều vũ khí hạng nặng như vậy ở đây, đối với ông ta mà nói cũng là chuyện có thể lý giải được. So với sự bình tĩnh của Bành Nguyên, hai cha con Bành Sở Hoa và Bành Hiểu Lộ lại có vẻ kinh ngạc.
Bọn họ thân là quân nhân, đương nhiên có thể nhìn ra số vũ khí hạng
nặng để ở đây không phải là sản phẩm quốc nội mà là trang bị kiểu Mỹ,
nhất là những tên lửa vác vai này, trong chiến tranh tại Afganistan đã
được quân đội Mỹ trang bị hang loạt. Điều khiến Bành Sở Hoa giật mình là sao ở đây có nhiều vũ khí hạng nặng như vậy, đây là điều mà ông ta
không thể tưởng tượng nổi. Bành Sở Hoa luôn luôn tin tưởng rằng ở trong
lãnh thổ Trung Quốc không có vũ khí tư nhân, nếu có thì số lượng vũ khí
cũng không nhiều, nhưng tất cả sự thật trước mắt lại phủ định quan điểm
của Bành Sở Hoa, những thứ vũ khí ở đây hoàn toàn có thể tiến hành một
cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.
Bành Hiểu Lộ thì mở to hai mắt ra nhìn, trong đó rất nhiều loại vũ khí mà cô chưa từng gặp qua,
hoặc là cô đã nhìn thấy hình ảnh nhưng chưa được tận tay sờ vào. Bành
Hiểu Lộ không biết, hiện nay trang bị cho từng binh sĩ trong bộ đội đặc
chủng "Lang Nha" là do Diệp Lăng Phi đảm nhận, lão già sau khi nhận được số trang bị kia, lập tức đưa cho bộ đội đặc chủng "Lang Nha" làm trang
bị, đây là một con đường tắt, cùng lúc có thể thông qua việc nghiên cứu
các trang thiết bị này từ đó nghiên cứu chế tạo ra trang thiết bị sản
xuất trong nước, mặt khác, có thể đem số trang bị này trang bị cho bộ
đội đặc chủng, thông qua thực chiến để kiểm nghiệm tính năng của bộ
trang bị này, từ đó tìm ra trang bị từng người thích hợp với binh lính
Trung Quốc.
Cho tới nay Bành Hiểu Lộ chỉ nghe được Bành Nguyên nhắc tới Diệp Lăng Phi, nhắc tới Lang Nha, trong lòng cô cực độ
bất mãn, đến lúc thấy Diệp Lăng Phi ở tỉnh thành, cô muốn tỷ thí Diệp
Lăng Phi. Lần tỷ thí đó Bành Hiểu Lộ đã thảm bại, không chỉ vì thua dưới tay Diệp Lăng Phi còn bởi vì Diệp Lăng Phi đã tạo thành tổn thương thật lớn với cả thân thể và tâm lý của cô.
Bí mật này chỉ
có Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ biết rõ, nhưng mà Diệp Lăng Phi chỉ
biết là hắn nắm nhầm chỗ, lại không biết rằng hắn nắm mạnh như thế nào.
Hạ thân của Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi tóm bị thương, nhất là nơi bị
thương còn là nơi thầm kín của Bành Hiểu Lộ, nơi đó đừng nói là bị nắm,
còn chưa từng bị người đàn ông khác sờ qua, cuối cùng bị Diệp Lăng Phi
tóm bị thương. Lúc đó Bành Hiểu Lộ chỉ cảm thấy hạ thân mình đau rát,
chỉ là không thể kiểm tra tại chỗ, phải vất vả chịu đựng quay trở lại
gian phòng. Lúc cởi quần lót ra nhìn thì thấy nơi đó đã đỏ hồng lên,
mang theo vết máu. Bành Hiểu Lộ lại không thể đến gặp bác sĩ, không thể
làm gì khác được đành cố nén sự đau rát, cố gắng đi giặt chiếc quần đã
dính không ít sợi lông đen.
Sự nhục nhã vô cùng cả về
mặt thân thể vã tinh thần khiến cho Bành Hiểu Lộ hận Diệp Lăng Phi thấu
xương, cô có thể tha thứ cho bất kì người nào nhưng sẽ không thể tha thứ cho Diệp Lăng Phi. Đương nhiên, trong lòng Bành Hiểu Lộ cũng hiểu rõ,
thực lực giữa cô và Diệp Lăng Phi đúng là có chênh lệch, lúc này cô mới
nghĩ tới Nhiếp Quân. Cô không nói cho Nhiếp Quân biết vì sao mình lại
muốn tìm Diệp Lăng Phi báo thù, chỉ bảo Nhiếp Quân báo thù giúp mình,
đánh bại Diệp Lăng Phi, nhưng đâu ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại muốn đem
tính mạng ra đùa, điều này nằm ngoài dự tính của Bành Hiểu Lộ, cô cảm
nhận được từ trong xương tủy của Diệp Lăng Phi có một loại sát khí làm
cho người khác phải kiêng kỵ, cô lo lắng nếu như Nhiếp Quân dùng đao
thương thật liều mạng chiến đấu với Diệp Lăng Phi, có thể kẻ bị giết
cuối cùng lại là Nhiếp Quân.
Có thể nói, Bành Hiểu Lộ
vẫn luôn khinh thường Diệp Lăng Phi, nhưng mà khi Bành Hiểu Lộ thấy
những vũ khí hạng nặng này xong, sự chấn động cường liệt trong lòng cô
không thể dùng từ nào để biểu đạt, cô rất muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng
Phi là dạng người như thế nào, rốt cuộc cái tổ chức Lang Nha này là tổ
chức buôn bán vũ khí có hình dạng như thế nào.
Bành
Hiểu Lộ đầy vẻ hiếu kỳ, nhìn tới nhìn lui, xem đông xem tây số vũ khí
hạng nặng này mãi. Bành Nguyên nhìn phản ứng của Bành Hiểu Lộ thì hơi
mỉm cười, ông ta có thể hình dung ra sự chấn động tong lòng cháu gái
mình lúc này, những cô gái sống trong thời đại hòa bình không thể nào
tiếp nhận cách sống của những người như Diệp Lăng Phi, thậm chí còn có
một số người thường đem những người làm nghề buôn bán vũ khí như Diệp
Lăng Phi trở thành một truyền thuyết, thậm chí còn tưởng lầm rằng những
người như vậy chỉ có thể tồn tại trong phim ảnh, bọn họ không tin tưởng
xã hội này lại có những người như vậy, thậm chí còn không tin rằng những người này đang ở ngay bên cạnh họ.
Cuộc sống an nhàn
trong đô thị lâu ngày sẽ không còn tin tưởng những câu chuyện xưa mang
tính truyền kỳ, cũng không tin tưởng rằng những nhân vật truyền kỳ tồn
tại. Nhưng Bành Nguyên lại tin tưởng năng lực của Diệp Lăng Phi, bắt đầu từ thời khắc Diệp Lăng Phi cứu ông ta, Bành Nguyên tin tưởng rằng trên
thế giới có một tổ chức người phương Đông như bọn họ, bọn họ kinh doanh
một trong những nghề kiếm tiền nhiều nhất trên thế giới, đó là buôn bán
vũ khí.
Bành Nguyên quay sang Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tiểu Diệp, những thứ này đều là lễ vật cho tôi sao?
- Lão già, ông nói xem!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Những thứ này đều là đồ miễn phí biếu tặng, tôi sẽ không lấy bất cứ
đồng nào của ông, ông chỉ cần phái người chở những thứ vũ khí này đi cho tôi là được, tôi không muốn giữ mấy thứ vũ khí này ở đây!
Bành Nguyên nhìn số vũ khí hạng nặng này một chút rồi quay sang cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, sao toàn là vũ khí hạng nặng thế này, lẽ nào lại không có vũ khí hạng nhẹ sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, nhìn Bành Nguyên, kêu lớn:
- Này, lão già, không có chuyện như vậy đâu nha, lẽ nào cho không số vũ khí hạng nặng này còn không đủ sao, những thứ này cũng cần tiền, phải
biết rằng những thứ vũ khí hạng nặng này giá trị tới hơn 10 triệu lận,
đã tặng không cho ông rồi đó! Bây giờ ông còn muốn vũ khí hạng nhẹ nữa,
cái này thực sự hơi quá đáng rồi đấy!
Bành Nguyên nghe Diệp Lăng Phi kêu lên như vậy, ông ta cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng có lừa tôi, số vũ khí hạng hặng này quả thật là
đáng giá, nhưng mà còn chưa đến mức 10 triệu đâu. Tôi cũng thấy là cậu
không cần đến số vũ khí này đâu, cậu cũng nói số vũ khí này để ở đây là
vô dụng, Ịẽ nào cậu muốn phát động chiến tranh sao, nếu mà tôi không chở chúng đi thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Tiểu Diệp, cậu thấy có
đúng không?
- Lão già, ông được lắm, ông không muốn tôi phá hủy tất cả số vũ khí này mới hài lòng
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không biếu cho ông đâu!
Lão già vừa thấy Diệp Lăng Phi dường như thực sự nổi giận, ông ta cười nói:
- Được rồi, Tiểu Diệp, tôi xin nhận phần nhân tình, tôi muốn tất cả số vũ khí hạng nặng ở đây!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi biết ngay là ông sẽ lấy mà. Lão già, chúng ta chuyển sang vấn đề
khác đi, lão già, ông xem lễ vật ông cũng thu rồi, ông cũng nên giúp tôi một phen đi chứ. Thật ra cũng không có điều gì to tát đâu, tôi chỉ muốn ông dẫn cháu gái của ông đi, cái này không thành vấn đề chứ?
Bành Nguyên nghe xong còn chưa nói gì, chợt nghe thấy Bành Hiểu Lộ hét lớn một tiếng.
- Không được, tôi không đi!