Việc tập luyện trong quân đội cũng giống như việc lên lớp bình thường
không khác gì mấy, buổi sáng tập luyện, trưa nghỉ, chiều tập, tới chín
giờ nghỉ.
Có điều, ở đây so với việc tập luyện ở các
doanh trại bình thường khác có chỗ không giống, ở đây các bài luyện tập
được mang tính chọn lọc hơn, trong quá trình luyện tập, cảm thấy không
thể thích ứng được thì có thể tự ý xin rời khỏi.
Có thể nói trước khi chưa tổ chức lần tuyển chọn đầu tiên, đã bắt đầu tiến
hành đào thải những người không đủ về mặt thể chất. Diệp Lăng Phi từng
nói qua với Lão Hổ, có ý để người của Lang Nha tạo một số áp lực với
những binh sĩ kia. Ý của Diệp Lăng Phi là trước khi tiến hành đợt chọn
lọc lần đầu, để các binh sĩ đó cảm thấy áp lực, như thế, càng có thể để
những binh sĩ này biết rằng, muốn bước vào đội đặc chủng binh Lang Nha
đinh cao không phải là chuyện dễ như trong tưởng tượng.
Cả ngày Diệp Lăng Phi đều tự mình rèn luyện mang tính phục hồi, tối hắn phải thi đấu với Bành Hiểu Lộ, theo thể chất hiện nay của Diệp Lăng
Phi, muốn thắng dễ dàng là một chuyện vô cùng vất vả.
Ăn cơm xong. Diệp Lăng Phi đặc biệt đổi sang đôi giầy thể thao, mặc bộ
quần áo ngụy trang, thắt chặt eo, một mình bước ra khỏi phòng.
Đợi lúc Diệp Lăng Phi tới, đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đứng đợi ở
đó. Cô ăn mặc cũng giống với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cũng mặc bộ đồ
ngụy trang, eo thắt chặt, khiến chiếc eo vốn đã nhỏ của cô càng trở nên
nhỏ hơn. Bành Hiểu Lộ buộc tóc kiểu đuôi ngựa, đội trên đầu chiếc mũ.
Diệp Lăng Phi bước tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, thấy eo Bành Hiểu Lộ mang theo súng, hắn toét miệng cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, có không yên tâm khi đi với tôi sao, sao còn mang cả
súng theo nữa thế. Có điều, điểm này cô yên tâm đi, con người tôi đây
không phải đối với bất cứ cô gái nào cũng có húng thú cả đâu, nhất là
đối với những phụ nữ mang hơi vị đàn ông lại càng không!
Bành Hiểu Lộ hất hất lông mày, lạnh lùng nói:
- Điều này không cần anh phải lo, đây là chuyện cá nhân tôi, tôi thích mang súng tùy thân!
- Ồ, nói cũng đúng, thời buổi này rất nhiều kẻ háo sắc, con gái luôn cảm thấy không an toàn.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Cô không có cảm giác an toàn cũng đúng, cứ nghĩ xem ở đây có tới mấy
trăm loài động vật dương tính, nhất là bên cạnh cô lại còn có quân quân
Nhiếp gì gì đó, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết thuộc vào động vật hung
tính rồi. Nhỡ mà phát điên lên thì, hậu quả thật khó lường!
Diệp Lăng Phi cố ý nói những lời này, rồi hắn lắc lắc eo, ra vẻ chuẩn
bị khởi động. Bành Hiểu Lộ sớm đã hiểu được con người Diệp Lăng Phi,
kiểu như Diệp Lăng Phi đây, càng đấu đá với hắn, càng thấy tức. Tốt nhất là tìm cách không thèm để ý tới hắn, như thể, hắn sẽ cảm thấy vô vị,
rồi sẽ tự động ngậm miệng. Bành Hiểu Lộ lại thắt chặt lưng đai một chút, đưa mắt ngước nhìn ngọn núi đang bị màn đêm bao trùm, nói:
- Đầu lĩnh quái vật, chúng ta đừng đấu khẩu ở đây nữa, vô vị lắm, đi
chứ, giờ nhanh nhanh thi đấu đi thôi, đợi lúc anh thua rồi, còn có thời
gian đứng trước mặt mọi người xin lỗi tôi nữa chứ!
- Bành Hiểu Lộ, không ngờ khẩu khí của cô cũng không nhỏ nhỉ, cuộc thi còn chưa kịp diễn ra, đã biết tôi thua rồi!
Diệp Lăng Phi hì hì nói:
- Được thôi, không đứng đây đấu khẩu nữa cho đau miệng, đợi có thắng rồi hãy nói tiếp vậy!
Buổi tối gió bắt đầu nổi lên, từ lúc chạy từ quân khu ra. Diệp Lăng Phi đã cảm nhận rõ gió ở đây to hơn hẳn, hơn nữa còn mang theo cát nữa.
Đại tây bắc không giống với thành phố Vọng Hải nằm bên cạnh bờ biển, ở
đây gió cát luôn khá lớn, lại vào khoảng thời gian chuyển giao cuối
tháng mười đầu tháng mười một, không khí khô, gió cát đặc biệt lớn.
Ở quân khu, bốn bề có các kiến trúc chắn ngang, không hề cảm thấy gió
to như thế này. Nhưng một khi rời khỏi quân khu, bước vào khu đường đất
lên núi, hiển nhiên cảm thấy gió thổi ở đây càng lúc càng lớn, gió cuốn
theo bụi táp vào mặt, cũng cảm thấy mặt đau rát.
Con
đường đất thông lên đỉnh núi này mới tạm thời được sửa lại, trước đây
không hề có đường đất ở đây, vì dùng làm luyện tập dã ngoại nên mới sửa
thành con đường đất rộng không quá nửa mét ở đây. Đường đất mấp mô,
những hòn đá vụn bằng nắm đấm nằm rải rác khắp nơi. Diệp Lăng Phi vừa
phải nhíu mắt đề phòng bụi bay vào, vừa phải chú ý dưới chân, chỉ cần
không cẩn thận một cái sẽ rất dễ bị trật chân.
Bành
Hiểu Lộ từ lúc rời khỏi doanh trại đã chạy lên phía trước, trong lòng có chỉ nghĩ tới việc phải thắng Diệp Lăng Phi, dù được có mấp mô thế nào.
Bành Hiểu Lộ cũng chạy rất đều chân. Bốn bên đen tối, bên tai Bành Hiểu
Lộ ngoài tiếng gió ra còn có tiếng chân cô đạp bay đá vụn xuống sườn
núi.
Bành Hiểu Lộ không nghe được tiếng bước chân phía
sau cô của Diệp Lăng Phi, ngoài việc vui mùng sung sướng ra, trong lòng
cô cũng có chút sợ hãi. Cô tuy là quản giáo trong quân đội, nhưng cô
quản giáo này không giống như với các quản giáo bình thường khác, không
có gia thế, từng bước từng bước tiến lên chức vụ quản giáo. Bành Hiểu Lộ thông qua kết quả sinh viên ưu tú của trường quân đội nên mới tham gia
vào quân đội, chính là kiểu đã được đánh bóng xong mới bước vào quân
ngũ. Một cô gái có gia thế, có bối cảnh như cô đây, chỉ là đánh bóng
trong quân đội, sau đó điều sang quân bộ. Bành Hiểu Lộ là đối tượng bồi
dưỡng trọng điểm trong quân dội, sau khi tham gia luyện tập qua hai lần
trong đội đặc chủng binh, lại điều tới huấn luyện đội đặc chủng binh ưu
tú nhất của Trung Quốc. Trong lòng Bành Nguyên và cả Bành Sở Hoa, bọn họ không hề hy vọng gì vào việc Bành Hiểu Lộ có thể đào tạo tốt đội đặc
chủng binh. Bành Nguyên định cho người của tổ chức vũ khí Lang Nha trực
tiếp tới huấn luyện, đây cũng là mục đích chính của Bành Nguyên khi cứ
cố chấp đòi Diệp Lăng Phi mang người của tổ chức vũ khí Lang Nha tới
huấn luyện. Còn mấy người Bành Hiểu Lộ và Nhiếp Quân chỉ là làm nền mà
thôi, sau khi đội đặc chủng binh “Lang Nha” được hình thành. Nhiếp Quân
sẽ trở thành một quân nhân trong đội này, đây cũng là trọng điểm bồi
dưỡng đối với Nhiếp Quân. Còn về Bành Hiểu Lộ, tự nhiên sẽ được điều vào trong quân bộ.
Trước đây, Bành Hiểu Lộ chưa hề có kinh nghiệm trong việc hành động một mình giữa đêm trên núi, dù năm đó cô có tham gia tập luyện nhưng cũng là tham gia với cả đám người cùng nhau
luyện tập dã ngoại, lần này Bành Hiểu Lộ nhất thời bị kích động nên mới
quyết định thi đấu sức chịu đựng dã ngoại với Diệp Lăng Phi. Nếu nói
Bành Hiểu Lộ không sợ chút nào, thì đó chỉ là nói dối, nếu không tại sao cô lại phải mang theo súng bên mình.
Bành Hiểu Lộ dừng chân lại, trong lòng có chút sợ hãi, thật sự lo Diệp Lăng Phi không
đuổi kịp cô xong nên quay về rồi. Nếu thật sự như vậy, cô một mình chạy
lên đỉnh núi rồi sau đó quay về, chẳng phải quá ngốc nghếch sao. Bành
Hiểu Lộ nghĩ tới đây, không biết tại sao cảm thấy sau lưng có chút lạnh
giá, có lẽ tại gió quá to, thổi qua quần áo của cô.
Bành Hiểu Lộ nhìn về phía đằng sau, thấy có bóng người đang lay động phía sau cô. Bành Hiểu Lộ cố ý dừng lại, hét lớn:
- Diệp Lăng Phi, anh còn chịu được không thế, sao chạy chậm như thế hả?
Bành Hiểu Lộ vừa hét xong, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi đáp:
- Ai nói, giờ còn chưa lên tới đỉnh mà, tôi đang giữ sức, chúng ta nói
ai lên tới đỉnh trước thì người đó thắng đúng không, giờ cô vội gì chứ!
Diệp Lăng Phi đuổi theo, khuôn mặt hắn bị gió thổi có chút hơi đỏ. Diệp Lăng Phi lấy tay xoa xoa tai, nói:
- Tôi không giống cô, mặc nhiều quần áo như vậy, bên trong tôi chỉ có
mỗi chiếc áo lót thôi, gió trên núi to như vậy, khẽ thổi cái đã thổi qua rồi, tôi phải chạy chậm chút, chạy nhanh, toát mồ hôi, sẽ bị cảm mất!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi chạy tới, tâm trạng lo lắng lúc nãy
cũng thấy bình tĩnh hơn hắn. Tuy Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy có chút
lạnh, chiếc mũi tinh tế như trân châu của cô cũng bị lạnh đỏ ửng lên
rồi, nhưng Bành Hiểu Lộ lại nhân cơ hội chế nhạo nói:
- Đầu lĩnh quái vật, mỗi mình anh mặc ít quần áo sao, tôi cũng đâu hơn gì anh, bên ngoài cũng chỉ có mỗi chiếc áo mỏng manh thôi. Anh có còn là
đàn ông không thế, còn tìm lý do lý trấu, anh không thấy mất mặt sao.
Tôi thấy anh tám phần mười là không chạy được nữa rồi, nên mới tìm lý do như thế đúng không!
Diệp Lăng Phi nhổ nước bọt, nói:
- Ai nói tôi kiếm cớ hả, anh nhìn bên này xem, gió to như vậy, còn toàn bụi nữa chứ, miệng tôi cũng toàn đất cát đây này. Bành Hiểu Lộ, hay là
chúng ta quay về đi, tối nay thôi đi, đợi tìm cơ hội thích hợp tiếp tục!
Bành Hiểu Lộ chạy chậm lại, cô chạy ngay trước mặt Diệp Lăng Phi, nghe
thấy Diệp Lăng Phi nói định quay về, lạnh hắng giọng nói:
- Sao thế, anh muốn nhận thua à, tôi nói trước với anh nhé, nếu anh chịu thua, thì quay về xin lỗi tôi trước mặt mọi người!
- Tôi nhận thua, cô có nhầm không đó, tôi thấy đường đất ở đây nhấp nhô thế này, mà ngọn núi này lại quá dốc, đêm tối thế này, không nhìn rõ
đường, tôi lo thể lực của cô không giữ được, sẽ ngã xuống núi đó.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi khác với cô, tôi thường xuyên sinh sống trong hoàn cảnh ác liệt
thế này, môi trường ở đây căn bản không là gì đối với tôi!
- Anh cứ ở đó mà bốc phét đi!
Bành Hiểu Lộ lạnh hắng giọng nói:
- Ở đây có trăng sáng, sao không nhìn rõ đường chứ, tôi thấy anh sợ rồi nên mới nói như thế!
Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ nói vậy, lạnh hắng giọng nói:
- Thôi vậy, tôi chẳng muốn nói với cô nữa, tôi đành chạy lên đỉnh vậy, để cô chịu thua là xong chuyện rồi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, tăng tốc chạy lên, vượt qua Bành Hiểu Lộ,
chạy lên phía trước Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi tăng
tốc, trong lòng lo lắng, cô là cô gái không chịu nhận thua, sao có thể
để Diệp Lăng Phi vượt qua cách dễ dàng như thế được. Hơn nữa sáng nay
Bành Hiểu Lộ nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi lúc chạy thể dục. Bành Hiểu Lộ
thấy thể lực của Diệp Lăng Phi vô cùng xấu, căn bản không thể so sánh
với cô được. Cô tin chỉ cần chạy thêm một đoạn nữa, không cần tới đỉnh
núi. Diệp Lăng Phi sẽ không thể chạy được nữa, tới lúc đó, cô có thể ra
sức mà giễu cợt Diệp Lăng Phi.
Bành Hiểu Lộ lại chạy
lên phía trước Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ chạy lên
trước hắn, hắn lại tăng tốc, kết quả lại đuổi kịp Bành Hiểu Lộ. Bành
Hiểu Lộ không chịu, tiếp tục tăng tốc, lại một lần nữa vượt qua Diệp
Lăng Phi. Hai người cứ thế so tài, tốc độ cũng tăng hẳn lên. Cho dù
không có gió, muốn leo lên đỉnh của ngọn núi này cũng không phải là một
chuyện dễ dàng, ngọn núi này rất cao, hơn nữa đường đất lại không bằng
phẳng, thi thoảng lại xuất hiện đá vụn, hơn nữa càng lên gần tới đỉnh
núi, gió càng to, chỉ chạy thêm hai mươi phút nữa, trên người cả hai đã
toát đầy mô hôi. Mồ hôi toát ra, bị gió lớn thổi khô, ngược lại càng cảm thấy lạnh.
Cơ thể Bành Hiểu Lộ dù sao cũng không thể
so sánh với Diệp Lăng Phi, có thể sức bền bỉ của Bành Hiểu Lộ rất tốt,
nhưng trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, hiển nhiên không có lợi cho cơ
thể phụ nữ. Có câu lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa khỏe, đừng nghĩ Diệp Lăng Phi không hề tập luyện mấy, thể chất của hắn dù sao vẫn còn đó, toàn
thân cơ bắp là thế, tới lúc này, ngược lại càng nảy sinh ý chí chiến đấu mạnh. Chỉ là Diệp Lăng Phi nhìn ra, tốc độ của Bành Hiểu Lộ đã chậm hơn trước, có lúc bị gió thổi một cái, bước chân của Bành Hiểu Lộ rõ ràng
đứng không vững. Diệp Lăng Phi lo Bành Hiểu Lộ xảy ra chuyện, nếu không
cẩn thận mà bị ngã xuống, có thể sẽ lao xuống sườn núi. Trời tối thế
này, cũng không biết dưới chân núi như thế nào, nhỡ bên dưới có vách đá
hay khe núi gì, ngã xuống đó, chẳng phải sẽ ngã chết sao.
Diệp Lăng Phi lo cho Bành Hiểu Lộ, thế nên, hắn cũng chạy chậm lại, tốc độ giảm tới mức khá giống với vẻ đi nhanh. Không có áp lực từ phía Diệp Lăng Phi, tốc độ của Bành Hiểu Lộ cũng chậm lại, chỉ là cô cực lực chạy mà thôi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước giờ cô chưa hề
luyện tập trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, nếu không phải do tâm lý
ham chiến thắng thôi thúc cô, khả năng cô sớm đã dừng bước nghỉ ngơi
rồi.
Bành Hiểu Lộ cố ý tạo khoảng cách với Diệp Lăng
Phi, nhân lúc tốc độ của Diệp Lăng Phi chậm lại. Bành Hiểu Lộ cắn chặt
môi, định chạy lên thêm một đoạn nữa, tạo khoảng cách với Diệp Lăng Phi
xong, sẽ tìm nơi nào đó nghỉ ngơi.
Ngay lúc Bành Hiểu
Lộ vừa chạy thêm được khoảng một mét, cô sơ ý, đạp phải hòn đá lớn bằng
nắm đấm. Nếu thể lực của Bành Hiểu Lộ còn sung mãn, dù cô có đạp phải
hòn đá to bằng nắm đấm, cô cũng có cách ứng phó để tránh bị ngã. Song
Bành Hiểu Lộ lúc này đang dựa vào ý chí ngoan cường của mình, hai chân
sớm đã có chút mềm nhũn ra rồi, cơ thể lại toát đầy mồ hôi, cảm giác
lạnh bắt đầu ngấm vào cơ thể. Ngay lúc này, một cơn gió lớn thổi tới.
Bành Hiểu Lộ ai da một tiếng, cả thân người ngã nhào về phía phải con
đường.
Diệp Lăng Phi tựa như phản ứng bản năng, mãnh
lao lên một bước, cả người lao qua. Diệp Lăng Phi định túm lấy Bành Hiểu Lộ, đề phòng Bành Hiểu Lộ lăn xuống sườn núi. Nhưng Diệp Lăng Phi lại
quên mất nguy hiểm của cơn gió. Một trận gió thổi qua, tuy Diệp Lăng Phi đã túm được Bành Hiểu Lộ, nhưng sức mà Bành Hiểu Lộ ngã xuống, kèm theo sức đẩy của gió, khiến cả hai người Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đều
lăn xuống sườn núi.
Bành Hiểu Lộ đâu đã trải qua chuyện này, nửa đêm nửa hôm, bên dưới lại tối đen, không biết bên dưới là gì
nữa. Cái cảm giác sợ hãi không rõ bên dưới là gì tràn đầy trong lòng
Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ thầm nghĩ chết rồi, lần này teo rồi. Bành
Hiểu Lộ dù sao cũng không giống như các cô gái bình thường khác, cô đã
được huấn luyện qua, trong lúc này, đầu óc cô vẫn bảo đảm được tỉnh táo. Bành Hiểu Lộ không nghĩ cách không chế để cô không bị lăn xuống, điều
duy nhất cô làm chính là bảo vệ đầu mình, để đề phòng đầu bị chấn
thương, đây chính là cách bảo vệ hiệu quả nhất.
Diệp
Lăng Phi ôm chặt lấy Bành Hiểu Lộ, lúc này. Bành Hiểu Lộ cũng không lo
được nhiều. Hắn không dám để Bành Hiểu Lộ xảy ra chuyện, nếu Bành Hiểu
Lộ mà có làm sao. Bành Nguyên chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ, ai bảo hắn
nửa đêm cùng con gái nhà người ta lên núi chứ. Trong lòng Diệp Lăng Phi
rất bình tĩnh, lúc này, hắn không lo bảo vệ cho mình, chỉ có thể nghĩ
cách bảo về Bành Hiểu Lộ.
Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy eo
của Bành Hiểu Lộ, hai người lăn xuống sườn núi, chỉ nghe thấy thấy tiếng lộp bộp lộp bộp. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cả hai người biến mất
trên sườn núi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy cả thân người đau nhức, hình như cả thân hắn vừa bị đánh một trận vậy. Hắn không biết giờ hắn đang ở đâu, chỉ biết hắn và Bành Hiểu Lộ lăn xuống dưới núi, lăn
rất lâu, rất lâu mới dừng lại. Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt lấy Bành
Hiểu Lộ, lúc này hắn không dám động gì cả, cũng không biết hắn đã bị
thương ở đâu rồi.
Bành Hiểu Lộ cũng bất động, hai người đều bất động. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nghe thấy hơi thở gấp gáp từ phía Bành Hiểu Lộ phát ra, rất rõ, Bành Hiểu Lộ vẫn còn sống, ít ra qua hơi
thở có thể thấy Bành Hiểu Lộ không có chuyện gì lớn lắm.
Bành Hiểu Lộ từ từ bỏ tay từ phía sau đầu ra, cô khẽ mở mắt nhìn Diệp
Lăng Phi, cả người cô đều đè lên người Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cảm
thấy eo cô bị Diệp Lăng Phi ôm thật chặt thật chặt, cánh tay đầy lực đó
mang lại cho Bành Hiểu Lộ cảm giác an toàn.
- Đầu lĩnh quái vật, anh còn sống chứ?
Bành Hiểu Lộ không dám động đậy người, có cảm thấy cả người đau nhức,
nhưng cô lại không dám động. Bành Hiểu Lộ lo nếu cô mà động sẽ làm
thương Diệp Lăng Phi. Chỉ biết từ lúc lăn xuống đây. Diệp Lăng Phi luôn
ôm chặt lấy cô, tránh cho cô khỏi bị thương. Từ đầu đến cuối. Diệp Lăng
Phi đều không hề buông cô ra. Bành Hiểu Lộ có thể tưởng tượng được. Diệp Lăng Phi lúc này nhất định bị thương rất nặng.
Bành
Hiểu Lộ trước giờ không hề gần gũi với một người đàn ông nào sát như
vậy, cô cảm thấy ngực cô dán chặt vào ngực Diệp Lăng Phi, cảm giác đè
chặt này khiến ngực cô nóng rực. Có điều, lúc này cô không có thời gian
nghĩ nhiều, cúi đầu, môi cô dường như chạm vào môi Diệp Lăng Phi, lo
lắng nói:
- Đầu lĩnh quái vật, anh còn sống thì nói một câu đi, đừng dọa tôi, anh mau nói đi!
Đầu Diệp Lăng Phi khẽ động, kết quả là đôi môi hắn chạm vào môi Bành
Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ “A” một tiếng, phản xạ bản năng nhấc người lên, cô vừa động cái. Diệp Lăng Phi liền mắng:
- Bành Hiểu Lộ, cô đừng có động nữa, đau chết tôi mất!
- A, xin lỗi, xin lỗi!
Bành Hiểu Lộ trong lòng hoảng loạn, cũng không dám động nữa, môi cô và
môi Diệp Lăng Phi cách nhau gần như vậy, đôi môi của cả hai sát tới mức
sắp chạm vào nhau, khiến cả hai đều có thể ngửi được hơi thở của nhau.
Bành Hiểu Lộ không muốn như thế, nhưng cô lại không thể không để nguyên như vậy, lúc này cô không dám động, vì cô biết Diệp Lăng Phi bị thương
rất nhiều. Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi cứ thế giữ nguyên tư thế ám
muội này, đôi mắt hai người chăm chú nhìn đối phương, chính lúc này,
thời gian như ngừng lại.