Một, hai, một...
Khẩu hiệu vang vọng trong bầu trời quân khu, trên bãi luyện tập, binh sĩ xếp hàng chỉnh tề chạy bộ.
- Hét gì chứ, chẳng phải là chạy bộ sao, đáng để hò hét thế này không, không sợ vỡ họng sao!
Diệp Lăng Phi chạy cuối cùng sau mọi người trong tổ chức Lang Nha, hắn ấm ức nói:
- Sáng sớm ngày ra, mấy tên này hơi lớn thật, cũng không hiểu tối qua ăn gì nữa!
Nhìn bộ dạng còn chưa ngủ đủ giọng của Diệp Lăng Phi, Dã Thú toét miệng nói:
- Đại ca, anh đâu cần phải hét giống như mấy tên đó làm gì, chúng ta
đâu phải là quân nhân, đâu nhất thiết phải giống với bọn họ chứ, sáu giờ sáng đã dậy chạy tập thể dục, đại ca, hay chúng ta quay về ngủ giấc
nữa, đợi trời sáng rồi tính tiếp!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Anh đây không phải là bực bội, thể chất của mấy người chúng ta rõ
ràng là kém rồi, cũng chẳng cần phải nói nữa, anh sớm đã cảm thấy cơ thể mình suy sụp rồi, cuộc sống an nhàn quá, sáng sớm không chịu dậy. Không tính tới anh đi, cậu nhìn xem mấy người chúng ta, thể chất đâu còn
giống như trước đây không, còn nhớ thể chất trước đây của chúng ta thế
nào không, nói khoa trương chút, một con bò đi, chỉ cần mấy người chúng
ta cũng có thể hạ gục. Giờ thì sao, nếu giờ mà có một con bò lao ra
trước mặt chúng ta, anh thấy chỉ còn tầm khoảng hai, ba mươi người trong chúng ta mới có thể hạ gục được thôi, số còn lại ngồi đó mà đợi bò húc
nhỉ!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, Dã Thú liền nhịn không được cười toét miệng nói lớn:
- Đại ca, em thấy anh nói thế có quá khoa trương không, hay giờ chúng ta kiếm một con thử xem thế nào!
- Thử cái con khỉ, cậu mới chạy được bao lâu mà đã thở hồng hộc rồi, còn dám nói thử!
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Dã Thú, anh thấy thời gian này chính là cơ hội tốt cho chúng ta luyện tập đó, khó lắm mới có khu vực tự nhiên như thế này để luyện tập, tiểu
tử cậu khổ công luyện tập chút cho anh, biết chưa?
- Đại ca, anh yên tâm đi!
Dã Thú cười nói:
- Em không vấn đề gì, em chỉ lo cho đại ca thôi, nhìn tình trạng cơ thể của đại ca thế này, em chỉ lo đợi lúc quay về, cơ thể anh chịu không
nổi thôi!
- Dã Thú, tên tiểu từ khốn nạn này, dám lấy
anh làm trò đùa hả, đợi lát nữa tập xà một trăm cái cho anh, coi đây là
mức phạt cho cậu!
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang nói
chuyện phiếm thì thấy phía trước Bành Hiểu Lộ cố tình giảm tốc độ lại,
có ý muốn đợi Diệp Lăng Phi tiến lên. Đợi lúc Dã Thú và Diệp Lăng Phi
chạy ngang lên. Bành Hiểu Lộ cố ý chạy cùng hàng với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ mặc quần trắng, áo lót màu trắng, giọng đầy khiêu khích nói:
- Đầu lĩnh quái vật, tố chất cơ thể anh sao lại kém thế này chứ, thật
làm tôi thất vọng quá. Ồ, nhìn bộ dạng anh này, có vẻ chưa ngủ đủ thì
phải, không thích ứng được với cuộc sống ở đây sao!
Dã
Thú thấy kiểu nói chuyện của Bành Hiểu Lộ với Diệp Lăng Phi, cảm thấy
trong này nhất định có chuyện. Hắn chẳng dám làm kỳ đà đâu, vội chạy
nhanh lên mấy bước, đuổi kịp lên với Dã Lang. Dã Lang khẽ quay người
lại, nhìn Diệp Lăng Phi đằng sau bọn họ. Dã Lang cười đầy nhạt nhẽo với
Dã Thú, chuyện kiểu này không cần nói cũng hiểu.
Diệp
Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ chạy bộ cùng nhau, phía trước hai người là Dã
Lang và Dã Thú có ý kéo dài khoảng cách. Diệp Lăng Phi thở dốc, không
chịu thua không được, lâu rồi hắn không phải luyện tập mạnh thế này.
Chạy bộ ở đây hoàn toàn không giống với việc chạy bộ ở quanh khu biệt
thự nhà hắn. Diệp Lăng Phi lúc đó có thể chạy chậm, vừa chạy vừa thở,
nếu mệt rồi thì có thể dừng lại, đợi thở đều xong lại chạy tiếp. Còn ở
đây, từ đầu đến cuối đều phải cùng một tốc độ, cứ thế này, Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi thở của hắn nặng nề lắm rồi, ngực cứ như có vật gì đè lên
vậy.
Bất kỳ ai không chịu tập luyện, thể chất đều sẽ đi xuống. Nhất là Diệp Lăng Phi, suốt ngày quấn quýt bên các mỹ nữ, có
câu: một giọt tinh, mười giọt máu, thế nên không biết Diệp Lăng Phi đã
mất bao nhiêu máu rồi, cơ thể không xuống cấp mới lạ!
So với Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ hiển nhiên hơi thở đều hơn hẳn, trông Bành Hiểu Lộ chẳng có gì là vất vả cả. Diệp Lăng Phi cũng biết, về
phương diện tập luyện, hắn không bằng được với Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu
Lộ ngày ngày tập luyện quen rồi. Chỉ là Diệp Lăng Phi không muốn để Bành Hiểu Lộ chiếm thế thượng phong, tuy hắn thấy hơi thở đã nặng nề, song
vẫn lạnh lùng nói:
- Bành Hiểu Lộ, cô đang khen tôi hay đang chê tôi thế sao tôi nghe không hiểu thế nhỉ?
- Không phải chứ, tôi nói bằng tiếng Trung Quốc mà, sao anh lại nghe không hiểu là sao?
Bành Hiểu Lộ cố tình nói:
- Đầu lĩnh quái vật, tối qua không phải anh không ngủ đủ giấc đó chứ,
giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không có chút tinh thần gì cả, hay là anh nghe
không hiểu tiếng Trung!
- Bành Hiểu Lộ, không phải là tôi nghe không hiểu, mà là cô nói khiến người khác rất khó hiểu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Từ đâu mà cô thấy trạng thái của tôi không tốt, rồi từ đâu mà cô thấy thể chất của tôi kém thế?
- Không phải chứ, đầu lĩnh quái vật, anh chạy chậm như thế này mà gọi là cơ thể khỏe mạnh sao?
Bành Hiểu Lộ cố ý nói:
- Anh nhìn bước chạy của anh xem, sắp nhấc không nổi rồi, hơn nữa lại
còn thở dốc thế này nữa chứ, chẳng lẽ đây được gọi là tốt sao?
Diệp Lăng Phi thực sự cảm thấy mệt rồi, hắn lâu rồi không hề tập luyện
mạnh thế này, nếu muốn hắn trong chốc lát mà hồi phục lại, đúng là
chuyện ép người quá đáng, chỉ có điều Diệp Lăng Phi không chịu để Bành
Hiểu Lộ cười hắn, hắn lạnh lùng nói:
- Bành Hiểu Lộ, hay chúng ta so thử xem!
- Được thôi!
Bành Hiểu Lộ đáp.
- Tôi đang có ý này!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cảm thấy hối hận rồi, đúng là nước tràn lên não, đang yên đang lành lại đi đấu đá với Bành Hiểu Lộ làm gì chứ. Diệp Lăng Phi nhìn khí thế của Bành Hiểu Lộ, chẳng phải nói tới một nghìn
mét, chắc thêm hai nghìn mét nữa chắc cũng không vấn đề gì. Mọi người
đừng bảo tố chất cơ thể của phụ nữ không bằng đàn ông. Nếu thật sự so về sức chịu đựng, đàn ông tuyệt đối không phải là đối thủ của phụ nữ. Đây
cũng là một trong những lý do quan trọng giải thích vì sao những người
phụ nữ bình thường đều phải mua Viagra cho người đàn ông của mình, khi
phụ nữ còn chưa thấy hưng phấn thì người đàn ông đã chẳng còn chịu đụng
được bao lâu nữa rồi.
Lúc này Diệp Lăng Phi thấy hắn
khá giống với kiểu sa cơ lỡ vận, lâu rồi không chạy cự ly dài thế này
rồi, cảm thấy hai chân rã rời hẳn. Trên người cũng bắt đầu rỏ mồ hôi,
nếu thật sự so bì sức chịu đựng với Bành Hiểu Lộ, hắn nhất định sẽ thua. Chuyện này, mất mặt là chuyện lớn, Diệp Lăng Phi dù thế nào đi chăng
nữa cũng không thể so với Bành Hiểu Lộ trước mặt những người này được,
nhưng lời đã nói ra, nếu lúc này Diệp Lăng Phi không so, người khác cũng sẽ coi thường, Diệp Lăng Phi quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Bành Hiểu Lộ sớm đã nhìn ra phản ứng của Diệp Lăng Phi, cô sẽ đợi cho Diệp Lăng Phi xấu hổ. Bành Hiểu Lộ thúc giục nói:
- Đầu lĩnh quái vật, anh chạy nhanh chút đi, chạy chậm như vậy, tôi thấy anh chẳng khác con ốc sên chút nào cả!
- Ốc sên thì sao chứ, ít ra cũng còn đang chạy!
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Không phải là tôi không muốn so với cô, nhưng giờ tôi phải đi vệ
sinh, trước đây tôi không có thói quen chạy bộ buổi sáng, giờ phải đi vệ sinh, sao thế, cô không cho sao!
- Tôi thấy anh không dám so thì đúng hơn, sợ thua rồi nên mới nói phải đi vệ sinh hả!
Bành Hiểu Lộ đập vỡ ngay ý định của Diệp Lăng Phi, cô lạnh hắng giọng nói:
- Đầu lĩnh quái vật, nếu thật sự anh không dám so với tôi, thì chỉ cần
đứng trước mặt mọi người nhận thua là được rồi, cũng chẳng có gì cả đúng không!
- Sao tôi phải nhận thua chứ, tôi đâu có thua!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi chỉ là giờ có chút không thoải mái, Bành Hiểu Lộ, không phải cô
không biết hôm qua tôi mới tới đây, cơ thể còn chưa được nghỉ ngơi thoải mái, cô đã muốn so với tôi, rõ ràng cô không có tự tin mới nhân lúc cơ
thể tôi không thoải mái để đòi so đấu. Sao thế, nếu thật sự có bản lĩnh, thế thì đợi tối nay chúng ta so đi, cuộc đấu này cũng không phải là
chạy vòng vòng ở đây, chán lắm, chúng ta chạy việt dã chứ, đằng sau
chẳng phải có núi sao, chúng ta so ai lên đỉnh núi trước chứ!
Bành Hiểu Lộ nhìn đỉnh ngọn núi phía sau, bĩu môi đầy khinh bỉ nói:
- Đầu lĩnh quái vật, tôi sẽ cho anh thua tâm phục khẩu phục, đừng nghĩ
rằng anh nói thế này tôi sẽ sợ anh, tối nay so chứ gì, được thôi, tôi
đảm bảo là một mình tôi. Có điều, so đấu cũng phải có quy định của nó
chứ, thế này đi, nếu tôi thua, sau này tôi sẽ không gây phiền phức cho
anh nữa, cũng không gọi anh là đầu lĩnh quái vật nữa, nếu anh thua, anh
phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người, thế nào, dám không?
- Thế này có gì mà không dám chứ, quyết định như thế đi!
Diệp Lăng Phi lúc này đã không sao chạy nổi nữa rồi, hắn lo Bành Hiểu
Lộ thật sự muốn hắn so đấu ở đây, như thế, chẳng khác nào đợi đó mà mất
mặt cả.
Diệp Lăng Phi cả người toát đầy mồ hôi, dừng
lại, mấy người Dã Thú cũng dừng lại, sau khi chạy xong, bọn họ đi tắm,
rồi đi ăn sáng.
- Satan, nãy cậu nói gì với cô quản giáo đó thế?
Mấy người Lão Hổ và Tiêm Đao tụm qua. Tiêm Đao cười hì hì nói:
- Satan, chúng tôi tới đây lâu như vậy, không thấy có quản giáo đó nói
với chúng tôi một lời, cô quản giáo đó tên là gì ấy nhỉ, quên rồi, tóm
lại, chẳng phải ở Vọng Hải chúng ta đã gặp mặt qua rồi sao, kết quả
chúng tôi tới đây xong, cô ta chẳng thèm để ý gì tới bọn tôi cả, thật là đau lòng quá!
Dã Thú đưa tay đập vào đầu Tiêm Đao một cái, nói:
- Tiêm Đao, sao cậu dám tranh giành phụ nữ với đại ca chứ, không muốn sống nữa hả!
Tiêm Đao cười nói:
- Tôi thế này chẳng phải đang thẳng thắn nói chuyện với Satan sao,
Satan, nói nghe xem, cậu và cô gái đó là quan hệ gì, sao tôi thấy quan
hệ giữa hai người không hề đơn giản tẹo nào!
- Sao có thể gọi là không đơn giản chứ, phải gọi là phức tạp!
Diệp Lăng Phi nói:
- Sao thế, các cậu hứng thú với chuyện của tôi thế à, được thôi, một
người các cậu chạy một trăm vòng, tôi lập tức nói cho các cậu nghe!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến mọi người xung quanh cười phá lên,
tiếng cười này đã thu hút sự chú ý của Nhiếp Quân. Hôm nay Nhiếp Quân
đang ấm ức, chuyện tối qua khiến Nhiếp Quân không sao ngủ được, hắn
không rõ rốt cục trong lòng Bành Hiểu Lộ đang nghĩ gì, rõ ràng Diệp Lăng Phi đang ** với Bành Hiểu Lộ, tại sao Bành Hiểu Lộ lại không nổi giận
với Diệp Lăng Phi.
Nhiếp Quân không nghĩ rằng Bành Hiểu Lộ sẽ thích Diệp Lăng Phi. ít nhất theo Nhiếp Quân thấy,Bành Hiểu Lộ vô cùng căm hận Diệp Lăng Phi. Chỉ là, Nhiếp Quân không hiểu, tối qua Bành Hiểu Lộ nên ra tay với Diệp Lăng Phi mới đúng, nhưng sao Bành Hiểu Lộ
lại không ra tay, ngược lại còn ngăn cản hắn ra tay, chẳng lẽ lo hắn bị
thương?
Nhiếp Quân nghĩ đi nghĩ lại, không sao hiểu
được. Sáng sớm nay, khi còn chưa nghe thấy tiếng báo hiệu dậy. Nhiếp
Quân sớm đã dậy rồi, hắn sớm đã ở bên ngoài đợi Bành Hiểu Lộ ra. Vốn
định nhân cơ hội nói chuyện với Bành Hiểu Lộ, không ngờ rằng Bành Hiểu
Lộ không hề có ý muốn nói chuyện với Nhiếp Quân. Nhất là nhìn dáng vẻ
Bành Hiểu Lộ nói chuyện với Diệp Lăng Phi, Nhiếp Quân càng thấy đố kỵ
hơn.
Nhiếp Quân nghe thấy trận cười phía Diệp Lăng Phi vọng lại, hắn liền bực dọc cố ý nói với Bành Hiểu Lộ:
- Nhìn dáng bộ bọn họ xem, ra cái gì không, nếu cứ để bọn họ ở lại đây, sớm muộn cũng làm cho bầu không khí tốt đẹp của chúng ta hỏng hết thôi, tôi thật sự nghĩ không ra, tên khốn nạn đó đâu hề có khí chất của một
quân nhân chứ, tại sao lại để hắn tham dự vào việc thành lập đội đặc
chủng binh “Lang Nha”.
- Trưởng quản Nhiếp, chuyện anh không biết còn nhiều lắm!
Bành Hiểu Lộ nói:
- Em khuyên anh nên cố gắng tránh xa hắn ra, còn về việc mà anh phải
chịu đựng, em sẽ giúp anh báo thù, dù thế nào đi nữa, em cũng phải nghĩ
cách để cho tên đó xấu mặt mới được!
- Hiểu Lộ, em giúp anh xả giận?
Nhiếp Quân nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, trong lòng mừng thầm, nghĩ Bành
Hiểu Lộ rất quan tâm tới hắn, thấy hắn tức với Diệp Lăng Phi, mới giúp
hắn xả giận. Trong lòng Nhiếp Quân nghĩ như vậy, không khỏi hớn hở ra
mặt, nói:
- Hiểu Lộ, anh có một cách, để anh nói cho em nghe, anh đảm bảo sẽ làm cho tên Diệp Lăng Phi đó phải xấu hổ trước mặt mọi người.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy thế, liền gật đầu.
Nhiếp Quân dán miệng qua, hắn vốn định dính gần lại bên Bành Hiểu Lộ
chút, song Bành Hiểu Lộ lại cố ý kéo khoảng cách, nói:
- Trưởng quản Nhiếp, nói ở đây đi!
Nhiếp Quân thấy Bành Hiểu Lộ nói vậy, chỉ đành ngồi xích ra một đoạn,
nhỏ giọng nói mấy câu. Hắn còn chưa nói xong, Bành Hiểu Lộ đã cau mày.
Bành Hiểu Lộ cũng không nghe tiếp mà quay sang Nhiếp Quân nói:
- Sao anh lại nghĩ được cách này chứ, tuy em không hài lòng với tên đầu lĩnh quái vật đó, nhưng em không muốn làm chuyện bỉ ổi như vậy, chúng
ta là quân nhân, quân nhân thì nên quang minh lỗi lạc, nếu chúng ta
thông qua mấy cách bàng môn dị tà, thì dù có thắng đi nữa cũng chẳng thể nào đứng thẳng lên được, trưởng quản Nhiếp, lần này anh khiến em quá
thất vọng đó.
Bành Hiểu Lộ nói xong, hiển nhiên có chút tức giận, quay người bước về phía doanh trại. Nhiếp Quân nghĩ ra cách
làm xấu đi thể lực của mấy tên quái vật trong tổ chức “Lang Nha” kia, ví dụ như đau bụng, như thế mấy tên quái vật đó sẽ không thể dương dương
tự kiêu được nữa, nhưng Nhiếp Quân không nghĩ rằng Bành Hiểu Lộ lại tức
giận như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.
Nhiếp Quân nhìn Bành Hiểu Lộ rời đi, hắn liền vội vàng đuổi theo, đưa
tay nắm lấy cánh tay Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ thuận thế giật ra, nói:
- Trưởng quản Nhiếp, anh đừng có động tay động chân thế, em nói rồi, em không làm mấy chuyện đáng khinh thường thế. Giờ em muốn đi tắm, nếu anh còn có việc, đợi lúc tập luyện chúng ta nói tiếp!
Bành Hiểu Lộ không hề có chút nể tình nào đối với Nhiếp Quân, trước giờ
Nhiếp Quân không hề thấy Bành Hiểu Lộ lại tức giận với hắn như vậy.
Nhiếp Quân bình tĩnh lại, mới biết hắn đã phạm phải sai lầm lớn. Hắn là
một người quân nhân, nên quang minh chính đại so tài với Diệp Lăng Phi,
như thế, dù có thua cũng không thấy hối hận. Nhưng nếu hắn dùng thủ đoạn khác, dù có thắng cũng chỉ là vô dụng. Như thế ngược lại càng làm cho
đối phương khinh thường hắn. Trước đây Bành Hiểu Lộ luôn tán thưởng hắn
chính là vì khí thế không chịu thua của hắn, lần này, do trong lòng hắn
sợ hãi Diệp Lăng Phi, ngược lại phạm phải sai lầm lớn. Nhiếp Quân trong
lòng thấy hối hận vô cùng, nghĩ cách làm thế nào để giải thích với Bành
Hiểu Lộ.
Trong phòng tắm, mấy chục người đàn ông đứng
đầy trong phòng tắm, phòng tắm trong doanh trại không giống với bên
ngoài, mười mấy cái vòi tắm xếp thành hàng, ngoài vòi tắm ra, không còn
có gì cả.
Hơn nữa phòng tắm lại khá nhỏ, vì nơi này tạm thời được chuẩn bị cho người của tổ chức vũ khí Lang Nha, thời gian
chuẩn bị lại gấp gáp, một lúc chỉ có thể tắm được hơn hai mươi người,
người của Lang Nha gần tới ba trăm người, nếu một lúc chỉ tắm được hơn
hai mươi người, thế thì bao giờ mới xong.
Mấy người này cũng quen rồi, cả đám người dồn vào, trong chốc lát bước vào tới hơn
sáu mươi người đều trần truồng nhét trong phòng tắm tắm rửa. Mấy năm gần đây, cơ hội để mọi người trong tổ chức vũ khí Lang Nha tụ tập lại náo
nhiệt như thế này dường như không có, nếu không phải lần này đích thân
Diệp Lăng Phi yêu cầu người của tổ chức Lang Nha đặt tất cả các giao
dịch xuống, sợ là trong thời gian ngắn, mọi người khó có thể có cơ hội
tụ tập thế này.
Diệp Lăng Phi cũng cả người trần
truồng, tranh giành vòi tắm. Mọi người trong Lang Nha không phân người
này người kia, mọi người gây chuyện thì gây chuyện, song không bao giờ
nội chiến, căn bản không hề có bất kể mâu thuẫn gì. Mọi người trong tổ
chức Lang Nha coi nhau như anh em, tình cảm này không thể dùng tiền là
có thể mua được. Kể cả những người này sau khi có giàu có xong, tình cảm của họ cũng không hề thay đổi qua.
- Dã Thú, tên khốn nạn này, mày dám cướp chỗ của tao hả!
Diệp Lăng Phi không cướp lại được với Dã Thú. Dã Thú như một con bò.
Diệp Lăng Phi bị Dã Thú xô ra. Diệp Lăng Phi quát lớn một tiếng, phi
chân đạp một cái, đạp thẳng vào trứng của Dã Thú, thân người Dã Thú
nghiêng về phía trước, bổ thẳng vào sau lưng Phi Hồ đang đứng quay người tắm trước Dã Thú. Phi Hồ quát lớn một tiếng, mắng:
-
Mẹ kiếp. Dã Thú, từ lúc nào mày lại có hứng với lưng của anh thế hả,
chết tiệt, tên đồng tính nhà ngươi, để hôm khác anh đây gửi cho mấy em
gay người Thái tới nhà luôn nhé, cho mày ngày ngày soảng!
Dã Thú mở mồm mắng lớn:
- Phi Hồ, tên khốn nạn này, mẹ mày không nhìn thấy tao bị đại ca đạp
sao, liên quan quái gì tới tao chứ, mày có giỏi đi tìm đại ca mà tính
sổ!
Phi Hồ quay người qua, không thể ngờ được, lại đưa
hai tay nhéo nhéo cái tròn tròn nhỏ lên trước ngực Dã Thú, mặt cười đầy
ẩn ý nói:
- Anh đây tìm Satan làm gì chứ, anh chỉ biết
là do mày làm, sao nào, không phục hả, có bản lĩnh chúng ta đánh một
trận, anh đây có thể chấp hai lần thằng em luôn!
- Ai da, tên tiểu nhân bỉ ổi này, mau bỏ ra!
Dã Thú chịu đau, quát lớn:
- Mẹ kiếp, không biết ông đây sợ nhất là ở đó sao, dám túm mimi của ông hả, xem ông có tha cho mày không!
Chỗ này vốn đã chật đầy người, trong chốc lát trở nên càng chật chội
hơn, mấy người Diệp Lăng Phi ha ha cười lớn. Ở bên ngoài, những người
đang vội vàng chưa được vào tắm, không biết bên trong xảy ra chuyện gì,
cũng hớn hở lao vào, bỗng chốc, bên trong loạn cào cào.