Nói Chương Châu là nơi đầm rồng hang cọp cũng không quá, nơi này không giống như thành phố Vọng Hải, thành phố Vọng Hải là địa bàn của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi có thể muốn làm gì thì làm ở thành phố Vọng Hải, nhưng ở Chương Châu thì lại khác, hiển nhiên, nơi này cũng có rắn rít địa phương của mình. Diệp Lăng Phi đã đến Chương Châu, vậy thì không thể không coi chừng, dù sao hắn cũng chỉ là người, nếu như có người âm thầm ra tay với hắn, Diệp Lăng Phi cũng không chắc mình có thể tránh được, huống chi hiện giờ Chu Tiểu Linh còn bị bắt đi, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi càng thêm ý thức được sự hung hiểm ở đất Chương Châu này. Trong lòng hắn quả thật hơi hối hận, phải sớm tính đến tình hình trị an ở Chương Châu này rất kém cỏi, mình không nên để Chu Tiểu Linh ở lại khách sạn một mình, hắn nghĩ rằng mình đã phái một người ở lại khách sạn bảo vệ Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh sẽ không gặp chuyện gì, nhưng Diệp Lăng Phi lại quên trước kia hai người Tôn Hổ còn không bảo vệ được Chu Tiểu Linh, lại càng không nói đến chuyện chỉ một người có thể bảo vệ Chu Tiểu Linh. Lần này Chu Tiểu Linh bị người ta bắt cóc đi, đã khiến cho Lăng Phi chịu đả kích không nhỏ, lúc trước hắn đã nghe Vương Trác nói nên biết được xã hội đen ở Chương Châu này rất hung hăng ngang ngược, nhưng hắn không ngờ rằng ngay giữa ban ngày ban mặt mà lại có kẻ dám xông vào khách sạn trói người bắt đi, phải hung hăng ngang ngược đến mức độ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy chứ. Về chuyện báo cảnh sát mà Bạch Tình Đình nói, theo Diệp Lăng Phi thấy, cách đó cũng không có tác dụng gì nhiều, đối với chuyện này rất có thể cảnh sát sẽ trù trừ làm ngờ, nếu để đến lúc cảnh sát điều tra xong, không biết Chu Tiểu Linh đã thế nào rồi, cách đơn giản và trực tiếp nhất là Diệp Lăng Phi tự mình đến đó đưa người về, chuyện này đối với Diệp Lăng Phi mà nói, cũng không phải chuyện khó, lúc trước hắn đã trải qua không ít chuyện tương tự như thế rồi. Đương nhiên, chuyện lần này vẫn tương đối nguy hiểm, Diệp Lăng Phi phải mang súng ngắn theo. Diệp Lăng Phi kiểm tra khẩu súng xong, hắn để khẩu súng lên người, châm một điếu thuốc. Vương Vĩnh thì lái xe, Diệp Lăng Phi ném bao thuốc lá còn thừa gần một nửa đến trước mặt Vương Vĩnh, nói:
- Này, hút thuốc đi!
Vương Vĩnh châm một điếu thuốc, anh ta quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, ngài bảo cái thành phố Chương Châu này loạn đến mức độ nào chứ, giữa ban ngày mà cũng có kẻ bắt cóc, tôi chẳng dám nghĩ tới chuyện đó!
- Tôi cũng không ngờ chỗ này lại mục nát đến như vậy, tình hình ở Chương Châu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, tình hình lúc này rất không ổn, cho nên tôi mới nói chúng ta phải cẩn thận một chút. À, anh đã nhìn thấy chiếc xe kia chưa?
- Còn chưa thấy!
Vương Vĩnh không có thói quen xưng hô với Diệp Lăng Phi là ông chut, trước kia anh ta đi theo Dã Thú, về sau Dã Thú sáp nhập công ty bảo an vào tập đoàn Xây Dựng Thành Thị, hiện giờ Vương Vĩnh là thành viên của tập đoàn, vì thế phải nói Diệp Lăng Phi chính là ông chủ của Vương Vĩnh. Vương Vĩnh lái xe, ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn về phía trước, nhân viên vệ sỹ truy đuổi kẻ bắt cóc Chu Tiểu Linh không ngừng cung cấp tin tức cho Vương Vĩnh, Vương Vĩnh có thể truy lùng chiếc xe đó một cách thuận lợi, không đến mức cần theo dõi, như vậy rất có tác dụng, nếu không thì Vương Vĩnh đã sớm mất dấu chiếc xe bắt cóc Chu Tiểu Linh rồi. Trong lúc Vương Vĩnh và Diệp Lăng Phi đang đuổi theo chiếc xe bắt cóc Chu Tiểu Linh, ở trong khu tắm rửa thư giãn của một khu giải trí xa hoa bậc nhất Chương Châu, Chu La Quân ngâm mình trong bồn tắm, đứng bên cạnh hắn là hai gã bảo tiêu. Trong lòng Chu La Quân hiểu rất rõ rằng, hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu ở Chương Châu này, đắc tội với không ít người, nếu không phải cha hắn có thủ đoạn thông thiên, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần ở Chương Châu rồi. Tóm lại, bất kể đến chỗ nào Chu La Quân cũng phải dẫn vệ sỹ theo, như vậy thì hắn mới cảm thấy an tâm.
La Tân nói là chiều nay sẽ có tin tức cho hắn, nhưng Chu La Quân lại không muốn đợi đến lúc đó, hắn lo lắng xú nha đầu kia sẽ chạy mất. Chu La Quân là một kẻ có thù tất báo, phàm là những người từng đắc tội hắn, hắn đều ghi nhớ trong lòng, sau đó tìm cơ hội trả thù, nếu không phải những cái tên cảnh sát lằng nhằng đó chạy tới hiện trường, có lẽ bây giờ hắn đã giày vò con nha đầu thối đó không ra hình người rồi. Ở trong măý Chu La Quân, tiểu cô nương nào được hắn để mắt tới chính là phúc phận của cô ta, nếu như là kẻ khác thì hắn chẳng thèm ngó tới đâu, ai mà chả biết ở Chương Châu Chu La Quân hắn chính là Tiểu Bá Vương không ai có thể đắc tối, ngoại trừ lần trước động đến con gái của phó bí thư thành ủy Chương Châu gặp phải không ít phiền toái ra, hắn chưa bao giờ gặp người nào dám chống đối với mình cả. Chỉ có điều, sau khi trải qua chuyện kia, Chu La Quân cũng thu liễm hơn một chút, những con cái của các quan chức trong chính phủ không nên đụng đến thì hơn, có thể kết làm bạn, lôi kéo quan hệ. Nhưng đối với một tiểu nha đầu từ nơi khác đến, Chu La Quân không để vào mắt, hắn không cho rằng tiểu nha đầu đó có bản lãnh gì cả, chỉ là, người đàn ông đi theo tiểu nha đầu đó rất lợi hại, vì đối phó với hắn, chí ít có sáu người bị trọng thương.... Tiếng bước chân vang lên sau lưng Chu La Quân, một người đàn ông tay cầm bức ảnh đi tới, hắn đi đến trước mặt Chu La Quân, đưa tấm anh cho Chu La Quân, nói:
- Đây là ảnh mà người của chúng ta theo dõi bọn họ chụp lại, người đàn ông hôm nay đến bệnh viện, căn cứ theo điều tra của chúng ta, hắn ta tên là Diệp Lăng Phi, người phụ nữ tên là Bạch Tình Đình. Tay Diệp Lăng Phi này không có danh tiếng gì, ít nhất là từ tư liệu của hắn không nhìn ra được danh tiếng thế nào, ngược lại người phụ nữ tên là Bạch Tình Đình đó có bối cảnh rất sâu, cô ta là phó tổng giám đốc một tập đoàn lớn, nhiều lần xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng....!
Chu La Quân nghe người đàn ông kia ghé vào tai mình kể lại tình hình, tay cầm bức ảnh, trên tấm ảnh là hình Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lúc hai người đi vào bệnh viện, hắn nở một nụ cười dâm đãng, nói:
- Không ngờ được rằng con đàn bà này lại xinh đẹp như vậy, trên giường nhất định rất thoải mái đây, ừm, điều tra bối cảnh của cô ta cho tôi, nếu chỉ là một tổng giám đốc của công ty gì đó, ta chấm người phụ nữ này ...!
Người ở đây đều hiểu tính tình của Chu La Quân, nếu gặp được một cô gái xinh đẹp, rất ít người có thể chạy thoát khỏi bàn tay của Chu La Quân, hắn thuộc loại thiếu nữ thiếu phụ đều không chưa, những năm qua những người con gái tử tế bị hắn làm hại cũng không ít, nhưng không có người nào dám tố cáo cả, ai chẳng biết bản sự của Chu La Quân, cho dù tố cáo cũng không có ích gì, cũng có một số người dũng cảm đi tố cáo, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Chu La Quân xem tấm ảnh đó mấy lần, sau đó để bức ảnh lên thành bồn tắm, hắn ngâm hơn nửa người vào trong nước, chỉ để lộ ra bả vai và đầu, hỏi:
- Tiểu nha đầu kia thế nào, bây giờ đã đến chưa?
- Sắp đến rồi ạ, chỉ mấy phút nữa thôi!
- Ừ, vậy là tốt rồi!
Chu La Quân nghe người đàn ông kia nói xong, hắn đứng dậy, quấn khăn tắm, đi về phía cửa ra vào. Người đàn ông kia đi theo sau Chu La Quân, Chu La Quân nói:
- Đúng rồi, ngươi nói một tiếng với cha ta, ta sẽ không đi tham gia tiệc tùng gì cả, những nơi như vậy không hợp với ta, cho dù ta đến đó cũng không có tác dụng gì, ta rất không vừa mắt với mấy lão già đó!
- Chuyện này......!
Người đàn ông kia có vẻ do dự, nói:
- Thiếu gia, như vậy không tốt đâu, những người đó đều là những người có tiếng tăm, phải biết rằng ông chủ cũng phải dựa vào những người này đấy!
- Cái gì mà dựa vào chứ, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn những quan niệm cổ hủ như vậy chứ? Bây giờ điều mà người ta quan tâm là tiền và thực lực, những lão già đó thì có bản lãnh gì chứ, còn không phải chúng ta làm chỗ dựa cho bọn họ sao, nếu như không có nhà chúng ta, bọn hắn chả là cái thá gì đâu, bọn chúng không nghĩ xem ở Chương Châu này ai mới là lão đại, tóm lại, ngươi cứ như vậy nói như vậy với cha ta đi, ta không muốn đi gặp những lão già đó!
- Dạ dạ!
Người đàn ông đó vội vàng đáp.
Khu giải trí xa hoa này do chính Chu La Quân xây dựng, phần lớn thời gian hắn đều ở chỗ này. Toàn bộ tầng ba đều thuộc về Chu La Quân, hắn đi vào trong một căn phòng được bày biện rất xa xỉ, trên tường treo đầy các bức họa dâm mỹ, ánh đèn chùm lộng lẫy, đồ dùng được mạ vàng, ngồi trên một chiếc ghế sô pha nhập khẩu nguyên chiếc từ nước ngoài, Chu La Quân châm một điếu thuốc, hắn lấy di động ra gọi một cú điện thoại, nói:
- Cưng à, anh bận rồi, em thích mua sắm gì thì cứ mua đi, toàn bộ phí tổn cứ tính cho anh, ừm, được rồi!