Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1814: Chương 1814: Từ từ sẽ nói chuyện!(2)




Chu La Quân để điện thoại xuống, gọi người đàn ông đứng bên cạnh mình đến, phân phó:

- Ngươi theo dõi cô ta gắt gao, xem rốt cuộc cô ta đi gặp anh, ta biết rõ trong lòng cô ta nhất định không cam lòng đi theo ta, chỉ có điều, ta sẽ không buông tay như vậy đâu, nếu cô ta có liên hệ với tên cảnh sát thối tha đó thì bắt hắn lại giáo huấn hắn một trận, ta muốn xem rốt cuộc cô ta có còn dám không nghe lời ta nữa không!

- Thiếu gia, lão gia đã dặn rồi, cố gắng đừng nên phát sinh xung đột với cảnh sát, nếu cần chúng ta có thể bỏ ra, thiếu gia làm như vậy, tôi lo lắng lão gia sẽ...!

Người đàn ông đó còn chưa nói xong, đã nghe Chu La Quân mắng:

- Con mẹ nó rốt cuộc là ngươi nghe lời cha ta hay nghe lời ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi nghe lời cha ta thì cút khỏi chỗ ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ta sẽ tự nói với cha mình, còn chưa tới phiên ngươi dạy bảo ta!

Người đàn ông đó nghe Chu La Quân nói như vậy vội vàng nói:

- Thiếu gia, xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý gì đâu!

Chu La Quân nghe vậy thì sắc mặt mới giãn ra một chút, hắn khoát khoát tay với gã đàn ông đó, nói:

- Được rồi, được rồi, ta không so đo với ngươi nữa!

Chu La Quân hút thuốc, không lâu sau, Chu Tiểu Linh bị người ta đẩy vào, miệng Chu Tiểu Linh bị nhét giẻ, hai tay bị trói lại với nhau, vừa vào trong phòng, đã bị đẩy ngã trên ghế sô pha. Chu La Quân dí tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, hắn rút cái giẻ trong miệng Chu Tiểu Linh ra.

- Xú nha đầu, ngươi còn muốn chạy à, bây giờ ngươi đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ, ta đã nói với người, ngươi chạy không thoát đâu, ngươi lại không chịu nghe. Vốn ta định cho ngươi ở lại trại giam thêm mấy ngày, chút chút đau khổ, như vậy thì ngươi sẽ ngoan ngoãn biết điều hơn, nhưng không ngờ còn có người đưa ngươi ra khỏi trại tạm giam. Ta lo lắng ngươi chạy mất, như vậy chẳng phải là rất oan uổng cho ta sao, ta còn nhớ rõ cái bạt tai người dành cho ta đấy!

Trong mắt Chu Tiểu Linh hiện lên vẻ kinh hoảng, hai tay cô bị trói lại ở phía sau, hoảng sợ nhìn Chu La Quân đứng trước mặt mình, nói:

- Anh đừng đụng vào tôi, anh... anh đừng tới đây!

- Ừm, vẫn còn biết sợ à!

Chu La Quân nghe Chu Tiểu Linh nói như vậy, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười dâm đãng, hắn đặt tay lên má Chu Tiểu Linh sờ soạng một lát, nói:

- Ta rất thích nhìn thấy các cô gái như vậy, các ngươi càng sợ hãi, ta càng hưng phấn, nào, kêu to lên, kêu to hơn nữa đi, ta thích nghe tiếng kêu của ngươi...!

Chu La Quân nói đến đây, tay hắn đặt lên áo Chu Tiểu Linh áo, kéo mạnh, chỉ nghe “roạt” một tiếng, áo Chu Tiểu Linh bị kéo xuống dưới, để lộ một vùng da thịt trắng như tuyết.

- Cứu tôi với..., cứu tôi với…!

Chu Tiểu Linh cất tiếng kêu lớn, tên Chu La Quân đó dường như biến thái, Chu Tiểu Linh càng kêu như vậy, càng khiến cho Chu La Quân cảm thấy kích thích, hắn lớn tiếng cười nói:

- Ngươi cứ kêu nữa đi, kêu lớn hơn một chút, ta rất thích nghe tiếng người kêu cứu, chuyện đó khiến ta cảm thấy rất kích thích, kêu to hơn nữa đi......!

- Bịch!

Trong lúc Chu La Quân đang hưng phấn, chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng “Bịch!”, Chu La Quân quay người lại, chỉ thấy sau lưng mình xuất hiện thêm hai người. Một gã bảo tiêu của Chu La Quân đang nằm trên mặt đất, gã còn lại cũng đã bị người khác không chế, cách chỗ bọn họ chừng 3-4 mét, hơn mười tên bảo vệ đã chạy tới. Chu La Quân còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên tình hình lại thành ra thế này, hắn cũng đã nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình chính là người đàn ông trong ảnh, Diệp Lăng Phi.

- Ngươi...!

Chu La Quân còn chưa kịp nói gì, Diệp Lăng Phi đã giơ tay ra nắm lấy yết hầu của Chu La Quân yết hầu, nghiêm nghị quát:

- Không nên nói lung tung, bây giờ bảo người của ngươi lập tức rời khỏi chỗ này!

- Ta không làm được!

Chu La Quân cũng đã hồi phục tinh thần, giờ phút này trái lại hắn tỏ ra rất tỉnh táo, thản nhiên nói:

- Nếu ta bảo bọn họ ra ngoài thì tính mạng của ta sẽ gặp nguy hiểm, ta biết rõ ngươi muốn làm gì, ngươi tới là để cứu tiểu nha đầu này! Chỉ có điều, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ ngươi đã vi phạm pháp luật rồi, xâm nhập địa bàn của ta, nếu ta đánh chết ngươi thì đó chỉ là tự vệ thôi!

Diệp Lăng Phi ngheChu La Quân nói như vậy xong, hắn bỗng nhiên cười nói:

- Ngươi nói rất đúng, quả thực là ta xâm nhập địa bàn của ngươi, nhưng bây giờ ta có thể giết chết ngươi, ta tin rằng sau khi ngươi chết, ta có thể thuận lợi rời khỏi Chương Châu, chỉ cần không ở Chương Châu, ta có thể tiếp tục tiêu dao tự tại, mà ngươi thì chết một cách uổng phí, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là đáng sao?

- Đáng chứ!

Chu La Quân nói,

- Ta đã sống đã lâu như vậy rồi, dù sao cũng đã làm không ít chuyện, cho dù ta chết cũng cảm thấy đáng giá, trái lại ngươi và tiểu nha đầu đó thì không được rồi, các ngươi căn bản không trốn thoát được đâu!

- Vậy sao, xem ra ta thật sự nên mở mang tầm mắt cho ngươi rồi!

Diệp Lăng Phi nói xong liền tăng sức mạnh của tay phải, hừ lạnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng mười mấy người này có thể vây khốn ta sao, bây giờ ta muốn mạng ngươi......!

- Đừng mà......!

Chu La Quân cảm giác khó thở, lần này hắn chắc rằng đối phương thật sự dám lấy mạng của hắn, vẻ bình tĩnh mà Chu La Quân biểu hiện ra trước kia đều là giả vờ, hắn chỉ là người bình thường, sao lại không lo lắng đến chuyện sống chết chứ. Chỉ là trong tình hình hiện giờ, hắn phải làm như vậy, nếu không thì chỉ khiến cho đối phương có cơ hội, Chu La Quân không ngờ người đàn ông trước mắt này thật sự dám xuống tay, hắn sợ hãi nói:

- Các ngươi đi ra ngoài cả đi, ở ngoài đó không được vào đây!

Những tên bảo vệ đó nghe Chu La Quân nói như vậy, nhao nhao lui ra ngoài, lúc này Diệp Lăng Phi mới buông tay ra, Chu La Quân hai tay ôm cổ, không ngừng ho khan. Diệp Lăng Phi không để ý đến phản ứng của Chu La Quân, hắn vội vàng đi đến chỗ ghế sô pha, cởi trói cho Chu Tiểu Linh, sau đó cởi áo ngoài của mình ra đắp lên người Chu Tiểu Linh. Chu Tiểu Linh thấy Diệp Lăng Phi đã tới đây, sự ủy khuất giấu trong lòng không kiềm chế được phát tiết ra, cô ôm chặt lấy hông Diệp Lăng Phi, khóc nức nở. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vai Chu Tiểu Linh, an ủi:

- Tiểu Linh, không có chuyện gì nữa đâu, mọi chuyện đã qua rồi, đừng khóc nữa...!

Chu Tiểu Linh vẫn tiếp tục khóc, bất cứ ai gặp chuyện như vậy cũng cảm thấy ủy khuất, nhất là vừa rồi Chu Tiểu Linh thiếu chút nữa đã bị Chu La Quân ức hiếp, nếu không phải Diệp Lăng Phi chạy tới kịp thời, nói không chừng Chu La Quân đã hạ thủ rồi. Diệp Lăng Phi vừa an ủi Chu Tiểu Linh, vừa nhìn Chu La Quân, lúc này Chu La Quân cảm thấy hô hấp đã thông thuận trở lại, hai gã bảo tiêu của hắn cũng đã bị đuổi ra ngoài, giờ phút này, trong gian phòng chỉ còn lại một mình Chu La Quân, Vương Vĩnh thì đứng ở cửa ra vào trông chừng Chu La Quân, để phòng ngừa Chu La Quân đột nhiên bỏ chạy. Những kẻ như Chu La Quân, biết là mình đắc tội người quá nhiều, bình thường đều để lại đường trốn cho mình. Chỉ tiếc lần này Chu La Quân cũng không có cơ hội để làm như vậy, hắn bị người ta theo dõi gắt gao. Diệp Lăng Phi an ủi Chu Tiểu Linh một hồi, cuối cùng cũng nói với Chu La Quân:

- Ta nghĩ giữa chúng ta phải có một cuộc nói chuyện, Chu công tử đúng không, ta đã nghe qua đại danh của ngươi, nhưng mà ta không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, nghĩ lại cũng thấy thật thú vị! Những ười như Chu đại công tử đây nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy rồi đúng không, ta nghĩ ngươi nên biết phải xử lý như thế nào, có phải vậy không?

Chu La Quân nhìn về phía Diệp Lăng Phi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, quả thực là trước kia Chu La Quân đã trải qua rất nhiều như chuyện giống như thế này, nhưng không có lần nào khiến hắn cảm giác khác thường như lần này, dường như người đàn ông trước mắt này có một thứ gì đó, thứ đó khiến cho Chu La Quân cảm thấy rất bất an, thậm chí hắn còn không muốn ở lại chỗ này cùng người đàn ông đó quá lâu. Chu La Quân đang tìm kiếm một cơ hội thích hợp nhất để chạy trốn, hắn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, lắc đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ý anh, bây giờ tôi chỉ biết là anh xâm nhập chỗ ở của tôi, lại còn uy hiếp tôi, rất nhanh thôi, cảnh sát sẽ chạy tới nơi này, tôi cho rằng có lẽ bây giờ anh nên thả tôi đi, còn tôi, cũng sẽ không truy cứu tiếp tội danh anh xâm nhập chỗ của tôi, anh thấy như vậy thế nào?

Diệp Lăng Phi nghe Chu La Quân nói như vậy thì bật cười, Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn Chu La Quân, nói:

- Ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao, ta không nghĩ rằng người sẽ thả chúng ta đi một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy đâu, ta biết nơi này chính là chỗ của ngươi, hiện tại ta không chỉ xâm nhập địa bàn của ngươi, còn cưỡng ép ngươi, nếu là ta ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Có thể bây giờ ngươi nói ngươi không truy cứu, nhưng điều đó không có nghĩa là sau khi chúng ta rời khỏi chỗ này, ngươi sẽ thật sự không truy cứu, đến lúc đó, chằng phải chúng ta đã bị ngươi lừa rồi sao, ta sẽ không làm một chuyện ngu xuẩn như vậy đâu!

Diệp Lăng Phi cười ha hả nhìn Chu La Quân, nói:

- Hoặc là, chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện, không cần vội vàng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.