Đô Thị Thiếu Soái

Chương 711: Chương 711: Âm thầm nhưng mãnh liệt




Tin tức Sở Thiên đang ở Hải Nam chỉ ba phút sau đã được truyền đến tai Đường Vinh.

Phản ứng của anh ta cũng giống như những người khác, hết sức kinh ngạc và khó tin. Chỉ đến khi nhìn trong tấm ảnh được mang đến anh mới tin hẳn. Anh ta cầm theo cốc cà phê còn đang nóng đi tới trước tấm bản đồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu vực Hải Nam rồi sau đó để lộ nụ cười gượng, ẩn trong đó là sự mờ mịt và bất lực.

Đường Vinh quay người về phía Phương Tuấn, thở dài nói:

- Không biết Sở Thiên có mưu tính gì nhỉ?

Phương Tuấn cũng giống như vừa tỉnh ngủ, lắc đầu phản ứng:

- Tôi cũng không sao hiểu nổi. Hiện tại thành phố đang trong giai đoạn giằng co, mấy ngàn thành viên quân đội đang tích cực chuẩn bị chiến tranh. Anh em Đường Môn cũng đã sẵn sàng, không lâu nữa sẽ xảy ra đại chiến. Trong thời điểm quan trọng này, Sở Thiên không tự mình đôn đốc tác chiến lại chạy đến Hải Nam làm gì chứ?

Đường Vinh nhấp mấy ngụm cà phê, cười một cách thâm ý và nói:

- Khương quản gia suy đoán, Sở Thiên âm thầm tới Hải Nam, mục đích chính là cùng cô gái trong ảnh đón sinh nhật. Cho nên hắn chẳng có mưu đồ gì ở Hải Nam đâu. Thực ra chỉ là do tính phong lưu đa tình, ngoài ra dựa theo tin tức tình báo, soái quân không hề điều động thủ hạ ở Hải Nam.

Phương Tuấn không yên lòng gật đầu, rồi nói cái điều mà mình đang suy nghĩ:

- Tuy rằng khắp nơi đều không có bằng chứng Sở Thiên không có mưu tính gì ở Hải Nam, tuy nhiên chúng ta vẫn nên để quản gia Khương có sự đề phòng chuẩn bị mới được. Đồng thời, tụ hợp anh em Đường Môn tinh nhuệ ở Hải Nam vây giết Sở Thiên. Nếu chúng ta may mắn giết được hắn, tự nhiên có thể cổ vũ sĩ khí của anh em Đường Môn.

Nói tới đây, Phương Tuấn cười nhẹ và nói thêm:

- Cho dù không giết được Sở Thiên nhưng dù sao chúng ta đã có sự đề phòng, hơn nữa còn có Khương quản gia đích thân trấn giữ, Hải Nam thì không thể biến mất, mà thành phố này vẫn luôn trong tầm kiểm soát của chúng ta, vì thế phải dốc toàn lực nuốt trọn mấy nghìn soái quân. Sau khi trận chiến này kết thúc, Đường Môn có thể lấy lại được ưu thế.

Đường Vinh nhìn Phương Tuấn với ánh mắt tán dương, chầm chậm đi tới sô pha ngồi xuống, rồi khẽ thở dài và nói:

- Phương Tuấn này, anh nói rất hợp lý, vậy hãy làm theo sắp xếp của anh đi, giao cho Khương quản gia toàn quyền phụ trách vây giết Sở Thiên. Tuy nhiên nên nói với ông ta, họa này không liên quan tới người thân bạn bè nên hãy tha cho cái người phụ nữ yếu đuối kia.

Phương Tuấn gật đầu, cung kính trả lời:

- Tôi hiểu rồi.

Đường Vinh uống hết chỗ cà phê còn lại, sau khi bỏ cốc xuống liền hỏi:

- Kế hoạch vây bắt ở thành phố chuẩn bị tốt đẹp chưa? Tôi hi vọng năm ngày sau có thể hành động, trong vòng mười ngày phải kết thúc chiến sự. Nếu không quyết chiến, để cho soái quân tỉnh táo tinh thần trở lại, vậy thì sẽ không còn cục diện tốt đẹp nữa, thậm chí có thể bị bọn chúng phản kích kịch liệt hơn.

Phương Tuấn thấy không khí trở nên ngột ngạt, anh cười một cách khó hiểu và trả lời:

- Đại ca yên tâm đi, lần này chúng ta đã mời rất nhiều thủ hạ ở các bang xã hội đen nhỏ ở phía Nam, số lượng lên tới hai vạn người, bọn họ đang lặng lẽ tới thành phố, chỉ cần đợi ba ngày nữa là có thể tập hợp đầy đủ. Hơn nữa, hai nghìn anh em tinh nhuệ của Đường Môn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Vinh hài lòng gật đầu, để mười ngón tay đan chéo nhau và nói:

- Tốt lắm, hơn hai vạn người mà không thắng nổi bốn nghìn soái quân, thế hóa ra chúng ta là bọn vô dụng sao. Cái chết của những anh em trước đây là vô nghĩa rồi. Phương Tuấn, điện báo cho anh em Đường Môn đang trong thành phố, còn lại hơn ngàn đệ tử, bất luận thế nào trong ba ngày cũng phải tập hợp đầy đủ.

Phương Tuấn lớn tiếng đáp lại:

- Vâng !

Đông Doanh, Đông Kinh lúc đêm khuya, trời tối đen như mực.

Đây là một tòa nhà lớn chiếm diện tích hàng vạn Ping (ping- đơn vị đo diện tích mà người Đài Loan thường dùng, 1m=0,3025 Đài ping) , có mái hiên đơn dựa vào đỉnh núi, rải ngói màu đen, mang phong cách kiến trúc của thời kì Edo (là một giai đoạn trong lịch sử Nhật Bản từ năm 1603 đến năm 1868). Trong tòa nhà, hiển nhiên được bố trí rất công phu và kĩ lưỡng, nào là hồ nước, hoa cây cảnh, non bộ, điệp thạch,... nơi nào cũng có và muôn hình muôn vẻ.

Ngay cả đường đi cũng được rải loại sỏi có màu sắc rực rỡ. Ở cổng của tòa nhà có mười mấy tên mặc đồ tây, đeo kính đen luôn đứng gác ở đó, tên nào cũng đứng thật nghiêm trang, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt nghêm nghị, sát khí thỉnh thoảng biểu lộ ra từ khóe miệng. Cả đám đều có một đặc điểm chung.

Đó chính là tay trái của họ đều mất một ngón út.

Bên trong tòa nhà, hội Sơn Khẩu- tổ chức bạo lực lớn nhất Đông Doanh, đang mở cuộc họp khẩn cấp.

- Là ai?! Mẹ kiếp, tên khốn nào làm việc này thế? !

Người vừa hét lên không phải ai khác mà chính là Aida Suchīru - đại ca năm đời của hội Sơn Khẩu. Năm nay lão đã hơn năm mươi, mặc bộ quần áo màu đen sẫm, lão có một thân hình khá đặc biệt, nửa người bên trên dài hơn nửa bên dưới, vì thế khi ngồi ở đây nhìn lão cao hơn tất cả những người khác. Vai lão rộng, hai mắt sáng ngời, sinh lực dồi dào.

Sau khi nhận được tin Tokugawa Shirō bị giết, lão quả thực tức giận điên lên. Tất cả những gì trong vòng tay với đều bị lão đập tan tành, ngay cả cái ghế cũng bị gạt đổ. Giống như một con sư tử đang trong cơn giận, lão hét gào như sấm:

- Ta biết rồi, chính bọn Mafia đã làm, ta nhất định để cho bọn chúng chết mà không có chỗ chôn! ! !

Aida Suchīru bình thường đã mắt to, mày rậm, tướng mạo đường đường, vậy nên lúc này lão giống như con dã thú bị chọc giận vậy. Mặt lão nhăn nhó, bừng bừng sát khí, trên trán lộ ra cả những đường gân xanh, đôi mắt phẫn nộ hừng hực. Cả một con người toát lên vẻ quỷ dị và đáng sợ.

Khi còn trẻ, Aida Suchīru còn có biệt danh gọi là “ con sói hung tàn”. Sở dĩ gọi thế là do lão luôn làm việc bất chấp thủ đoạn, vô cùng tàn ác và nhẫn tâm. Chỉ cần là trêu chọc tới gã thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho dù đối thủ có lợi hại hơn lão, nhưng chỉ cần không giết chết lão thì nhất định lão sẽ làm mọi cách dù là độc ác tới mấy cũng phải trả thù.

Cũng do tính cách của lão ta mới có thể làm hội Sơn Khẩu đứng lên, để rồi trở thành đời thứ năm dẫn dắt hội Sơn Khẩu đánh Tây, lấy lại huy hoàng; và cũng đưa hội Sơn Khẩu trở thành tổ chức xã hội đen lớn mang tính quốc tế. Aida Suchīru cũng vì lí do ấy mà được anh em trong hội Sơn Khẩu kính trọng gọi là: Chấn Hưng giáo phụ.

Những tên đầu xỏ tham gia trong cuộc họp đều bị sự giận dữ mà Aida Suchīru vừa bộc lộ làm cho sợ hãi, chẳng ai dám nói nửa lời. Có thể nói, trong căn phòng này chỉ có hai người vẫn giữ được bình tĩnh.

Người thứ nhất là người đàn ông đang ngồi ở cuối cùng. Vóc người anh ta không cao, dáng hơi gầy, cả con người không gây được nhiều sự chú ý từ người khác. Khuôn mặt anh dù có bị thiên lôi đánh cũng không có chút phản ứng, đôi mắt khép hờ, giống như còn đang ngủ. Nhưng toàn thân toát ra một vẻ lạnh lùng, trống rỗng thật khó diễn tả.

Tên này chính là Kameda Yamaya, anh là người trẻ nhất và có tiền đồ nhất trong hội Sơn Khẩu. Anh không những có danh nghĩa là người có thế lực hùng mạnh và tinh nhuệ nhất mà chính bản thân cũng rất bản lĩnh, có tài năng và sự cẩn thận. Còn có một yếu tố quan trọng nữa là Kameda Yamaya chính là con rể của Aida Suchīru, và cũng chính là người kế nghiệp tương lai của lão ta.

Người thứ hai chính là một cô gái xinh đẹp ngồi phía cuối cùng bên trái. Tên cô ta là Hideaki sukushi, là một người tài mới nổi trong hội Sơn Khẩu. Hai năm trước, sau khi đã tốt nghiệp khoa luật của trường Đại Học Harvard cô đã gia nhập vào hội Sơn Khẩu. Vốn là một cô gái hiếm thấy hội tụ trong mình cả trí tuệ và sắc đẹp, hơn nữa còn có một người cha vừa anh minh, võ công lại rất cao, vì thế cho nên Aida Suchīru rất coi trọng cô gái trẻ này.

Khi Aida Suchīru đã trút hết cơn bực tức, dần dần lão bình tĩnh trở lại. Kameda Yamaya nhẹ nhành đứng lên, để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như dao, lớn tiếng nói rõ ràng từng chữ:

- Ba à, hãy để con dẫn theo những anh em tinh nhuệ đi tới Moscow đối chiến với bọn Mafia, chúng ta sẽ dùng máu tươi của bọn chúng rửa sạch nỗi ô nhục mà chúng ta phải chịu.

Aida Suchīru mỉm cười, nụ cười nhẹ tới nỗi khó mà nhận ra được. Lão ra hiệu cho Kameda Yamaya ngồi xuống, thực ra những phẫn nộ và tức giận khi nãy đều do lão ta giả vờ, lão chỉ muốn biết thủ hạ của lão còn sợ hãi, kiêng nể lão hay không, và cũng muốn thể hiện cái máu hiếu chiến của bản thân. Cho nên khi nhìn thấy anh con rể chủ động xin đi đối chiến, lão lập tức nghiêm túc trở lại.

Ánh mắt Aida Suchīruhướng về phía cô gái đang ngồi phía bên trái, với giọng nói rõ ràng lão nói một cách đầy ẩn ý:

- Hideaki, cô nghĩ sao?

Hideaki sukushicung kính đứng lên, cao giọng đáp lại:

- Trả thù là điều nên làm, nếu không đánh mà cứ nhịn nhục mãi, chắc chắn bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta sợ chúng. Tới lúc đó bọn chúng sẽ không để chúng ta được yên. Nhưng nếu chúng ta thắng thì chúng ta có thể cướp lấy địa bàn của bọn chúng về tay mình.

Aida Suchīrukhẽ gật đầu, cầm lấy cốc nước và uống chầm chậm.

Hideaki sukushi nhẹ giọng nói thêm:

- Lúc đó, cả nước Nga đều thuộc sự sở hữu của ta rồi, 40% quyền làm ăn buôn bán vũ khí, đạn dược của thế giới đều nằm trong tay chúng ta. Nếu không may thất bại cũng không mất mát nhiều, vốn liếng của chúng ta cũng không nhiều, nếu thua cùng lắm làm lại lần nữa. Vì thế, theo tôi đánh là việc nhất thiết phải thực hiện.

Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, dồn đẩy sóng trước xô vào bờ cát, bất lực như một con sóng đã chết.

Cứ cách vài năm, vì lợi ích, vì giải quyết những ân oán, bọn xã hội đen đều gặp phải những mối họa lớn, đến nỗi phải tập trung tất cả mọi thế lực của mình để giải quyết, sau đó lại một lần nữa điều chỉnh, phân chia và ổn định lại thế lực từ đầu. Những tình cảnh như thế này, giống như các quốc gia trên thế giới, vì vấn đề gia tăng dân số, tranh đoạt tài nguyên và sự chênh lệch giàu nghèo mà chiến tranh xảy ra.

Aida Suchīru gật đầu rồi hỏi :

- Đánh như thế nào đây?

Mafia và nhóm Sơn Khẩu đã có mâu thuẫn từ lâu, chỉ có điều các cuộc tranh chấp mới chỉ dừng lại ở việc chém giết quy mô nhỏ.

Tuy nhiên mối hận thù giữa hai bên ngày càng trở nên sâu đậm và chẳng bao lâu nữa sẽ thực sự bùng nổ, vì vậy mà cái chết của Tokugawa Shirogiống như mồi lửa, châm ngòi cho sự hận thù tích lũy đã lâu.

Cho nên hội Sơn Khẩu phải có những hành động đáp trả.

Hideaki sukushi cười khẽ, khiến cho những người có mặt trong hội trường đều liếc mắt nhìn, nhưng cô không để tâm đến những ánh mắt như muốn nuốt chửng mình ấy, từ tốn nói:

- Ở Nga chúng ta còn có hơn trăm tai mắt tinh nhuệ, một mặt có thể để họ thủ vững trận địa đề phòng sự tấn công của bọn mafia, đồng thời thu hút sự tập trung của bọn chúng, sau đó chúng ta sẽ bí mật phái người đi ám sát Aleksander.

Aida Suchīru như có tâm sự, trau mày hỏi:

- Phái ai đi ám sát thì thích hợp?

Kameda Yamaya đứng dậy, cao giọng đáp:

- Xin hãy để con đi.

Aida Suchīru vẫy tay ra hiệu anh ta ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Anh Minh Hòa Mỹ:

- Cô cảm thấy Kameda Yamaya thích hợp không?

Hideaki sukushi hiểu được dụng ý của Aida Suchīru, bên cạnh Aleksander có rất nhiều vệ sĩ, lại là người cẩn trọng, cho nên ám sát Aleksander gần như là không có cơ hội mà sống sót quay về, gã Aida Suchīru sao mà có thể để con rể mình đi vào chỗ nguy hiểm chứ? Miệng thì hỏi như vậy thôi chứ trong lòng đã có đáp án rồi, chỉ là không muốn để con mình mất mặt trước đám đông.

Nghĩ đến đây, Hideaki sukushi lắc đầu nói:

- Không thích hợp! Không phải là tôi nghi ngờ năng lực của Kameda Yamaya, mà bởi bọn mafia oán hận chúng ta từ lâu rồi, mọi thông tin về những người chủ chốt của chúng ta đều bị bọn chúng nắm rõ, cho nên việc ám sát ông ta sẽ càng khó khăn hơn, sau khi suy nghĩ kĩ, tôi thấy Yamamoto tarō khá thích hợp cho nhiệm vụ này.

Aida Suchīru nhếch mép cười, giả bộ kinh ngạc thốt lên:

- Yamamoto tarō? Tôi đã hạ lệnh cho cậu ta chọn 50 người, 3 ngày sau đến Thiên Triều ám sát Sở Thiên. Thằng nhóc Sở Thiên này trước sau đã giết gần trăm anh em tinh nhuệ của chúng ta, dù thế nào tôi cũng phải lấy đầu của hắn để tế các huynh đệ đã mất.

Hideaki sukushi vẻ mặt điềm tĩnh, nói rành mạch từng chữ một:

- Sở Thiên quả thật là kẻ thù của chúng ta, nhưng ám sát Aleksander mới là nhiệm vụ cấp bách trước mắt, sau đó đối phó với Sở Thiên cũng không muộn. Xét cho cùng, lợi ích trực tiếp của chúng ta là ở Nga.

Aida Suchīru (Tỉnh Điền Cương Hùng) nheo mắt lại như là đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

Hideaki sukushi (Anh Minh Hòa Mỹ) dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Giữa chúng ta và Sở Thiên chỉ là ân oán báo thù, nếu để hao tổn quá nhiều sức lực vào hắn ta, chưa nói đến việc nó có đáng hay không, ít nhất thì nó không thể đem lại cho chúng ta lợi ích gì. Chúng ta nhân lực có hạn, 50 người đó nên được sử dụng một cách khôn ngoan.

Cuộc bàn luận rơi vào bầu không khí tĩnh lặng, Aida Suchīru (Tỉnh Điền Cương Hùng) sau khi suy xét kĩ, gật đầu nói:

- Được rồi, Hideaki sukushi (Anh Minh Hòa Mỹ), sẽ làm theo cách của cô, thông báo cho Yamamoto tarō (Sơn Bản Thái Lang), trước tiên dẫn 50 anh em chuyển hướng sang Nga, trong vòng 2 tháng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ giết chết Aleksander, đồng thời, hơn trăm anh em hiện đang hoạt động ở Nga cũng sẽ nằm dưới sự chỉ huy của Yamamoto tarō (Sơn Bản Thái Lang).

Đêm khuya, đảo Hải Nam.

Sở Thiên chở chị Mị đến quán Vong Ưu.

Hoa tươi tuy đẹp nhưng cuối cùng cũng héo tàn

Pháo hoa tuy rực rỡ nhưng rốt cuộc cũng sẽ tan biến.

Chỉ có quán Vong Ưu mới là điểm đến lí tưởng nhất, là nơi nương tựa ấm áp nhất, chỉ ở nơi đây chị Mị mới có thể thực sự cảm thấy an tâm, hơn thế nữa đối với Sở Thiên mà nói, hắn sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào có thể khiến cho chị Mị thấy vui.

Xe càng lúc càng xa, càng đi càng chậm, giữa con đường tĩnh mịch, xe của Sở Thiên cũng vừa về đến, chị Mị chui ra khỏi xe, đúng lúc đó điện thoại của Sở Thiên reo lên, đó là giọng của Khả Nhi:

- Có hai chiếc xe nãy giờ vẫn bám đuôi anh, giải quyết chúng thế nào ạ?

Sở Thiên ngồi lặng lẽ, điềm đạm trả lời:

- Ừ, anh biết rồi.

Cúp máy xong, với nụ cười tươi, Sở Thiên thò đầu ra nói với chị Mị:

- Chị à, chị về ngủ trước đi nhé, xe của Khả Nhi gặp trục trặc giữa đường, bây giờ em phải quay xe trở lại đón cô ấy.

Chị Mị điềm tĩnh, vui vẻ gật đầu.

Nhìn chị Mị đi vào bên trong nhà an toàn, Sở Thiên mới lặng lẽ lái xe quay ngược trở lại, vẻ mặt tuấn tú và phong độ vẫn như xưa, chỉ có điều ánh mắt thì đằng đằng sát khí, trong lòng nghĩ gì thì chỉ có mình hắn hiểu rõ. Trong xe thì tĩnh lặng, đường phố bên ngoài càng tĩnh mịch hơn.

Chiếc xe lao về phía trước như điên, vài phút sau quẹo vào một lối rẽ, Sở Thiên lái cho xe chặn ngang đường, sau đó bước ra ngoài, tựa mình vào cửa xe lặng lẽ đứng đợi, ngay sau đó, 2 chiếc xe jeep điên cuồng lao đến, rõ ràng là vì mất dấu Sở Thiên nên lo lắng vô cùng.

Nhìn thấy Sở Thiên dừng lại giữa đường, 2 chiếc xe đột nhiên đạp phanh gấp, chỉ còn cách chỗ đứng của Sở Thiên có 5 mét, bọn người trong xe nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Sở Thiên liền hiểu anh ta đã phát hiện ra việc mình bị theo dõi, thế là bọn chúng vội vàng quay đầu xe muốn bỏ trốn, nhưng đáng tiếc, đã quá muộn, đường rút lui đã bị Khả Nhi chặn lại.

Chó cùng dứt giậu!

Chiếc xe jeep đằng trước toan quay đầu xe đâm vào xe của Sở Thiên, Sở Thiên lắc nhẹ đầu thở dài, chân phải điểm vào cửa xe, thế đi hung mãnh lao thẳng về phía chiếc xe jeep đang vọt tới, hành động này khiến cho tên lái xe thoáng chút lo sợ, điều khiển cho xe chạy chậm lại, lúc hai bên sắp đụng nhau, Sở Thiên như con báo săn nhảy tót lên nóc xe.

Đầu gối phải của Sở Thiên đột ngột quỳ mạnh xuống khiến nóc chiếc xe jeep bị nén xuống nứt toác ra, tên lái xe bị miếng sắt bén nhọn đâm vào vỡ sọ, thậm chí không kịp kêu một tiếng đã chết rồi, chỉ có máu từ đỉnh đầu chảy xuống, tuyên cáo gã đã xong đời.

Tên phụ xe bên cạnh toan mở cửa xe bỏ trốn, liền bị Sở Thiên túm chặt cổ, kéo mạnh lên đập vào vết nứt trên nóc xe, một tiếng “rắc” vang lên, cổ của người này mềm nhũn như sợi mì rủ xuống, không còn chút sức sống nào, y có nằm mơ cũng không nghĩ được là Sở Thiên lại ra tay tàn độc đến thế.

Chiếc xe phía sau vốn cũng muốn lao đến nhưng nhìn thấy cảnh tượng tấn công ghê rợn của Sở Thiên liền mất hết dũng khí, hai tên mở cửa xe tranh nhau rút lui, không thèm để ý đến Khả Nhi đang chặn xe phía trước mặt, chúng không tin phận nữ nhi liễu yếu đào tơ có thể có cái gì hơn người.

Nhưng bọn chúng đã hoàn toàn sai lầm! Khi chúng vừa chạy đến cách Khả Nhi ba mét, cô liền dậm chân xuống đất rồi nhảy bật lên tiến thẳng về phía trước, chân phải duỗi căng rồi ấn mạnh xuống khiến cho tên bên trái không kịp trở tay, xương bả vai bị chân của Khả Nhi đạp trúng, cả cơ thể đổ ụp xuống mặt đất.

Tên bên phải thấy thế kinh hãi, hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, nhân cơ hội ba chân bốn cẳng chạy trốn ra xa, loong coong! Một sức mạnh kinh khủng khiếp xé rách màn đêm, nhanh như chớp phóng về phía chân phải của tên đang bỏ trốn, rồi đột ngột biến mất. Aaaaaaa! Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên kia đổ ầm xuống đất.

Máu me nhỏ tí tách trên mặt đường lạnh tanh.

Sở Thiên giống như một sát thần bước ra từ địa ngục, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên đang bị trọng thương, chậm rãi nói:

- Trước khi hỏi, tao muốn nhắc nhở mày, tao đã giết ba tên đồng bọn của mày vì muốn nói chuyện thẳng thắn với mày, và cũng là để mày có cơ hội giữ lại mạng sống, nhưng nếu mày mà dám cả gan chơi tao thì đừng trách tao ra tay vô tình, chặt đứt hết chân tay mày.

Tên bị thương nhìn ánh mắt sắc lạnh của Sở Thiên, lại nhìn thấy ba tên đồng bọn chết thê thảm, biết rằng nếu mình không thành thật trả lời thì kết cục của bản thân sẽ càng thê thảm hơn, người này lòng lang dạ sói rõ rành rành ra đó, thế là rùng mình một cái, vội gật đầu đáp lại:

- Dạ vâng, dạ vâng.

Sở Thiên cúi người xuống, thản nhiên nói:

- Mày là ai?

Tên bị thương nén nhịn đau, trả lời một cách khó nhọc:

- Tôi là người của Đường Môn.

Sở Thiên nhướn chân mày, người của Đường Môn? Không ngờ nhanh như vậy đã phát hiện ra tung tích của mình rồi. Nhưng lại nghĩ người của Đường Môn ở Hải Nam không phải ai cũng biết mình, liền mở miệng hỏi:

- Các ngươi do ai phái đến? Sao lại nhằm vào ta?

Tên kia nuốt nước bọt, thở hổn hển đáp:

- Là quản lí Khương, lúc các người bắn pháo hoa, quản lí Khương đã nhận ra ngươi, cho nên phái bọn ta đi theo ngươi, còn ra lệnh không được kinh động đến ngươi.

Hóa ra là vậy, không thể ngờ Khương Trung cũng đến Hải Nam! Sở Thiên cười nhẹ, xem ra đúng là ý trời, tiếp sau đây có lẽ Đường Môn ở Hải Nam sẽ vây giết mình gắt gao. Nhưng sự đến nước này cũng không thể quay đầu lại được rồi, đằng nào thì bọn Lão Yêu sáng sớm ngày mai cũng sẽ đến, trong vòng 3 ngày hai ngàn anh em sẽ tề tựu đông đủ.

Hải Nam lớn như thế này, mình không tin không trốn nổi trong 3 ngày, Sở Thiên thầm nghĩ.

Thừa cơ hội Sở Thiên đang trầm tư suy nghĩ, tên bị thương vội vàng rút từ trong ngực ra một khẩu súng.

Từ điệu bộ của y có thể biết tên này là một cao thủ bắn súng, đồng thời cũng có thể nhìn ra y là người có mưu trí, nếu không thì đã không thể nhẫn nại lâu như vậy mới rút súng ra.

Họng súng u ám nhắm thẳng vào Sở Thiên chuẩn bị phát nổ, nhưng bây giờ cái gì cũng không thể thực hiện được.

Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy nụ cười từ khóe miệng Sở Thiên, đó là một nụ cười vừa mang sự tán dương vừa giễu cợt.

Lúc này, người đàn ông bị thương mới phát hiện khẩu súng trong tay anh ta như bị hàn chặt vậy, nó không thể động đậy được chút nào. Bị đối phương nắm chặt thân súng, hơn nữa còn giữ chặt cả những ngón tay của anh ta, hèn gì khi nãy anh ta liều mạng phản kháng nhưng không làm được gì.

Sở Thiên thở nhẹ như đã trút đi được gánh nặng, hắn nói:

- Ta nghĩ để bình yên vô sự trong ba ngày thì nhất định không được để ngươi sống sót trở về báo tin, nhưng vì lúc đầu đã nhận lời cho ngươi con đường sống. Vì vậy lúc nãy ta rất mâu thuẫn, lấy cớ gì để giết người đây? Và ta nghĩ, giờ thì có rồi, cảm ơn ngươi!

Sắc mặt của người đàn ông bị thương trở nên nhợt nhạt, quay đầu nhìn họng súng trong tuyệt vọng.

Bằng! Tiếng súng vang lên, người đàn ông kia ngã gục xuống đất.

Sở Thiên vội đứng lên, vươn vai rồi nói:

- Quay về thôi.

Ngày hôm sau, một ngày không có ánh nắng, thay vào đó là cơn bão dữ dội.

Sau khi Sở Thiên nghe được tin tức này, hắn gần như muốn phát điên lên. Cơn bão này đến thật không đúng lúc. Đang trong lúc chán nản, quả nhiên nhận được điện thoại từ Lão Yêu nói rằng vì cơn bão mạnh nên các chuyến bay tới Hải Nam đều bị hoãn lại, Sở Thiên cười khổ, hắn hi vọng Đường Môn cũng vì bão lớn mà không truy sát mình nữa.

Vì sợ Sở Thiên bị người ngoài chú ý, Vong Ưu phải tạm dừng kinh doanh vài ngày tới. Chị Mị lưu giữ vẻ đẹp của biển vào sâu trong lòng, sau đó lấy lại sự điềm tĩnh và tự nhiên hết lòng chăm sóc Sở Thiên, chị không biết Sở Thiên sẽ ở Hải Nam bao lâu, tuy nhiên chị sẽ trân trọng khoảng thời gian ở cạnh Sở Thiên.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Thiên ngồi tựa Sô pha trầm tư. Hôm nay bão trên đảo Hải Nam quả thật rất mạnh, những dãy núi từ phía xa hòa vào trong bầu trời u ám, đến nỗi không thể nhận ra được đâu là núi và đâu là trời. Bên ngoài tiếng gió rít ngày một lớn, đường phố không một bóng người.

Sở Thiên không nghĩ tới chuyện căn cứ của hội Hồng Nhật mà đang chuyên tâm nghĩ cách đối phó với Đường Môn. Khắp Hải Nam đều là địa bàn của Đường Môn, thành viên của Soái quân bao gồm cả bản thân số lượng cũng không nhiều. Hơn nữa còn phải bảo vệ cho đám người chị Mị. Dù đã thỏa thuận với Đường Vinh là họa không liên quan đến người thân, bạn bè nhưng mà khi đã xảy ra chém giết thì ai mà khống chế được chứ?

Có lẽ tạm thời trốn tránh mới là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng nên mở miệng thế nào để nói cho chị Mị biết đây? Bản thân đến đây đã phá vỡ cuộc sống tĩnh lặng của chị ấy, lại lần nữa cuốn chị vào giang hồ với những thù hận. Mặc dù chị không hề trách bản thân mình, nhưng trong tâm của hắn lúc nào cũng mang nặng sự áy náy. Lúc này Sở Thiên có chút hối hận vì quyết định đến Hải Nam.

Đang trầm tư suy nghĩ, chị Mị đi tới bên hắn, nhẹ cười và nói:

- Này em, mấy ngày nay đều là bão lớn, nhiệt độ cũng giảm nhiều, lát nữa chị tới trường đại học mang cho Ngọc Đình vài bộ quần áo, chị đã nướng sẵn bánh rồi, buổi trưa em và Khả Nhi cố gắng ăn tạm nhé, tối về chị sẽ nấu canh cho em.

Sở Thiên quay đầu ngắm nhìn phía ngoài cửa sổ, mặc dù vẫn chưa mưa to nhưng gió vẫn rất mạnh, gió cứ thổi như thế vài ngày lại thêm trận mưa nữa thì sẽ lạnh thấu xương, cho nên chị đoán không sai. Chỉ là nếu để chị vượt gió lớn đi đưa áo thì bản thân sẽ rất áy náy, vậy là sau một chút do dự Sở Thiên đứng dậy nói:

- Chị à, để em mang đi cho.

Chị Mị lắc đầu nói khẽ:

- Chị đi được mà.

Sở Thiên biết chị mình sợ rằng sau khi gặp Lâm Ngọc Đình bản thân sẽ áy náy nên hắn rất biết ơn chị mà kiên quyết:

- Chị à, em đến Hải Nam thì trước sau gì cũng phải gặp cô bé Lâm. So với sau này gặp nó một cách miễn cưỡng, thà rằng em tới gặp nó. Chị yên tâm đi, giờ em đã không sao, có thể thẳng thắn đối diện với cô bé rồi.

Chị Mị vẫn giữ vẻ mặt do dự, luôn nghĩ rằng hai người họ gặp nhau khó tránh khỏi đau lòng. Trong lúc còn đang suy nghĩ, Sở Thiên đã giằng lấy cái túi trong tay chị, tươi cười nói;

- Cứ như vậy nhé! Em mang quần áo cho cô bé, tối sẽ đón nó về cùng ăn cơm. Chị ở nhà phải làm bữa cơm thịnh soạn đãi chúng em đấy nhé.

Mười lăm phút sau tại đại học Hải Nam.

Cầm lấy chiếc thẻ ra vào cửa từ người bảo vệ, Sở Thiên lái xe chầm chậm vào phía khuôn viên trường, sau đó dừng ở bãi đỗ xe rồi xuống xe đi bộ. Hắn không phải là người thích khoe khoang bản thân trước những người cùng tuổi. Mặc dù hắn có đủ tư cách để làm vậy. Hơn nữa kí túc xá của Ngọc Đình cách cổng trường không xa lắm.

Bỗng nhiên, một chiếc xe BMW màu trắng thình lình rẽ vào làn đường dành cho người đi bộ, nếu như Sở Thiên không tránh nhanh thì sườn xe đã sớm làm hắn ngã ra đất rồi. Đợi lúc Sở Thiên định quay sang trách mắng thì chiếc xe đã đi xa rồi, Sở Thiên chỉ lưu lại vẻn vẹn được dòng số xe: 888.

Ôi! Lại là những kẻ có tiền! Sở Thiên thở dài rồi tiếp tục đi về phía trước.

Xách theo một cái túi lớn đi trong trường Sở Thiên có chút hoảng hốt, đi lướt qua hắn là những khuôn mặt tuy có chút non nớt nhưng ẩn sâu trong đó là nhuệ khí và nhiệt huyết. Có lẽ phải trải qua chút khó khăn, phong ba của cuộc sống những người trẻ này sẽ trưởng thành hơn để trở thành trụ cột của nước nhà. Đương nhiên, muốn được như vậy phải cố gắng kiên trì đến cùng bước qua khó khăn, thử thách.

Sự phong độ của Sở Thiên hấp dẫn không ít ánh mắt của các nữ sinh, nhưng vẫn chưa xuất hiện cô gái đẹp mê trai mà mọi người vẫn hay nhắc tới, vừa khóc vừa hét lên nhào vào ôm lấy, cũng không có cảnh tượng nào điên cuồng đuổi theo anh chàng đẹp trai. Những cô gái đẹp thì thích kiêu ngạo một chút để nâng giá trị của mình lên, còn những cô gái nhan sắc bình thường thì do có chút tự ti nên cúi đầu vội vàng bước đi.

Mộc Lan Trai - kí túc xá nữ sinh.

Sở Thiên cầm tờ địa chỉ mà chị Mị đưa cho, đang muốn lấy số điện thoại để gọi cho Lâm Ngọc Đình thì bỗng nhiên từ hành lang Sở Thiên thấy một hình bóng quen thuộc, cái vóc dáng hoạt bát, nhiệt tình và nụ cười tình cảm, người đó không phải là ai khác mà chính là Lâm Ngọc Đình. Sở Thiên đang định gọi tên cô thì thấy một cậu nam sinh tuấn tú cũng bước ra hành lang.

Chẳng lẽ là bạn trai của cô bé? Trong lúc Sở Thiên vẫn đang ngạc nhiên thì Ngọc Đình đã quay lại và nói với cậu nam sinh:

- Chu Bách Kiệt, sao bạn cứ bám theo tôi thế? Tôi đã nói với bạn bao nhiêu lần rồi, bổn tiểu thư tôi đây không thích bạn! Bạn đi tìm những bạn gái minh tinh của bạn đi, đừng có theo tôi nữa, bây giờ tôi phải lên thư viện ôn bài.

Cậu nam sinh không vì thế mà tức giận, còn cười hihi haha và nói:

- Ngọc Đình, tôi đúng là rất thích bạn, cái đám nữ minh tinh kia chỉ là đồ chơi trên giường mà thôi, bổn thiếu gia không có chút tình cảm nào với họ, nhưng với bạn là rất thật lòng. Bạn nhìn tôi này, tôi theo đuổi bạn nhưng không hề miễn cưỡng bạn, như vậy có thể thấy tôi rất thành tâm.

Lâm Ngọc Đình nhìn chằm chằm cậu nam sinh rồi quát lớn:

- Biến đi.

Lời nói vừa mới thốt ra, thì có tiếng nói khẽ truyền tới:

- Mày là cái thá gì chứ? Dám nói chuyện với em tao thế hả? Bách Kiệt, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có dây dưa tới mấy đứa con gái nhà nghèo, như vậy vừa làm hạ thấp thân phận của em vừa làm hỗn loạn huyết thống cao quý của nhà họ Chu chúng ta.

Chu Bách Kiệt nghe thấy nói vậy, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt liếc về phía chiếc xe ở đằng xa. Sở Thiên đang đứng bên một cái cây gần đó cũng nhìn theo, đó là chiếc xe biển số 888 lúc nãy suýt đụng vào mình. Từ xe một cô gái trẻ bước ra, đó là một cô gái có khuôn mặt thanh tú không chút phấn son, nhìn thoáng qua cũng không đến nỗi tệ.

Hơn nữa cô ta cũng không được tính là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú, là một cô gái phổ biến như bao cô gái khác. Tuy nhiên ánh mắt và giọng điệu của cô ta thì đầy vẻ kiêu căng, giống như Từ Hi Thái Hậu trong Tử Cấm Thành vậy. Cái tính cách không biết trời cao đất dày là gì này làm cô ta nổi bật trước đám đông, dễ dàng làm cho người ta nhớ kĩ.

Theo sau cô gái còn có một anh chàng ăn mặc sang trọng.

Chu Bách Kiệt nhìn về phía người mới tới, gọi một cách kính trọng:

- Chị!

Cô gái nhìn chằm chằm em trai mình mà trách:

- Chẳng lẽ em không biết gia đình chúng ta cao quý như thế nào sao?

Chu Bách Kiệt cúi đầu xuống, khúm nún đáp lại:

- Em biết rồi, chúng ta là hậu duệ của Chu Nguyên Chương, mang trong mình huyết thống đế vương.

Sở Thiên gần như không nhịn được cười, ngay cả Chu Nguyên Chương cũng được chuyển tới đây rồi, lại còn huyết thống cao quý. Chẳng lẽ không biết Chu Nguyên Chương xuất thân là kẻ vô lại hay sao?

Cô gái cúi đầu đáp lại, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngọc Đình:

- Con bé này, gan mày cũng to gớm nhỉ, không những giữa ban ngày lộ liễu mê hoặc em trai tao lại còn dám to tiếng mắng nó, có phải mày ăn phải gan hùm không hả? Ngay cả người nhà họ Chu cũng không coi ra gì.

Lâm Ngọc Đình hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói:

- Là em trai cô cứ bám lấy tôi đấy thôi.

Cô gái để lộ nụ cười miệt thị đáp lại:

- Mày không mê hoặc nó, nó làm sao quấy rầy mày được?

Lâm Ngọc Đình thấy rõ sự vô lý của cô gái này, biết rằng không thể tiếp tục nói đạo lý với bọn họ nên nói tiếp:

- Chẳng muốn nói đạo lý với mấy người, Chu Bách Kiệt, tôi phải đến thư viện học bây giờ, bạn nên nhanh chóng trở về cái gia đình cao quý của bạn đi, sau này đừng có bám theo đám con gái nhà nghèo chúng tôi nữa.

Nét mặt cô chị tối sầm lại, tức giận quát lên:

- Con bé này láo thật! Chu Nham, tát nó đi.

Người đàn ông phía sau có chút lưỡng lự, sau đó sải bước về phía Ngọc Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.