Đô Thị Thiếu Soái

Chương 710: Chương 710: Khó Bình Tĩnh




Mặt trời hướng về Tây, ánh sáng chiếu vào bản đồ.

Tỉnh Hải Nam ở phía Nam của Trung Quốc, giống quả tuyết lê có hình bầu dục lớn kéo dài từ Đông Bắc đến Đông Nam. Eo biển Quỳnh Châu phía Bắc giáp ranh tỉnh Quảng Đông, vịnh Bắc Bộ - Tây Lâm đối diện với nước Việt Nam, Đông Tần - Nam Hải và tỉnh Đài Loan đối diện nhau, Đông Nam và phía Nam ở Nam Hải và Philippines, Brunei và Malaysia là hàng xóm.

Sở Thiên nhìn chằm chằm vào bản đồ, nắm trong tay chiếc bút đỏ nhẹ nhàng chuyển động.

Khu vực hành chính của tỉnh Hải Nam bao gồm đảo Hải Nam, quần đảo Tây Sa và quần đảo Trung Sa, Nam Sa; đảo Hải Nam và bán đảo Lôi Châu của tỉnh Quảng Đông cách xa eo biển Quỳnh Châu bề rộng chừng 18 hải lý, quần đảo Hải Nam là lãnh thổ phía Nam của nước Trung Quốc, tàu chiến mỗi tháng đều có thể lần lượt thị sát.

Ánh mắt của Sở Thiên quét qua trên lục địa của tỉnh thành Hải Nam, ngòi bút dần dần di chuyển đến phía Nam.

Căn cứ của tổ chức Mặt trời đỏ tuyệt đối không thể ở trong lãnh thổ của Thiên Triều, có khả năng nhất chính là dấu bên trong quần đảo Nam Sa. Bởi vì quần đảo Nam Sa hiện giờ ngoài Thiên Triều khống chế số ít đảo nhỏ ra, chủ yếu hòn đảo nhỏ đều bị Philippines, Malaysiacác nước khác xâm chiếm, căn cứ Mặt Trời Đỏ ở trong khe hẹp thiết lập tồn tại cũng không phải là thần thoại.

Đáng tiếc là đảo nhỏ của quần đảo Nam Sa quá nhiều, ở trên bản đồ căn bản phân biệt không được, nếu như không có kinh vĩ độ xác thực, phải từ giữa xác định căn cứ vị trí của Mặt Trời Đỏ không thì như mò kim đáy biển, cũng cho thấy trên đảo có đầy đủ hỏa lực tự bảo vệ mình, cũng cho thấy có quốc gia âm thầm hỗ trợ bọn họ.

Nếu không, bọn họ thông qua bất cứ lãnh hải và vùng chủ quyền quốc gia nào, phải biết rằng, gần quần đảo Nam Hải có hai căn cứ quân sự lớn, căn cứ vịnh Kim Lan với căn cứ vịnh Cadic của Philippines, chọn tuyến đường đi không hợp pháp, căn bản không thể lưu hành ở quần đảo Nam Sa, càng không thể ra ngoài thực thi nhiệm vụ.

Chiếc bút đỏ của Sở Thiên vẽ ra một vòng tròn, vòng nửa lớn quần đảo Nam Sa hướng vào trong, lập tức đau khổ cầm Trúc Diệp Thanh uống, trong lòng âm thầm hối hận làm sao đáp ứng Parr Bromus nhỉ? Bây giờ đã tìm ra vị trí xác thực, lại muốn đường xa đánh bất ngờ, phương thức cũng không phải là hắc bang chém giết, mà là chuẩn bị quân sự hành động.

Khả Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Sở Thiên với bộ dạng mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ điềm đạm đến gần, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:

- Thiếu Soái, vẫn đang vì căn cứ Mặt Trời Đỏ mà phiền não sao? Dù thế nào cũng không nên gấp gáp, đợi các cô ấy thu thập chút tư liệu, sau khi có được phương hướng rồi lại tìm cách cũng không muộn.

Sở Thiên gượng cười ôm trầm Khả Nhi, cắn tai cô thở dài:

- Có lẽ chỉ có thể như thế, tuy nhiên nếu muốn diệt căn cứ Mặt Trời Đỏ, chỉ sợ chúng ta còn phải làm việc, vậy thì phải diệt Đường Môn của Hải Nam, nếu không thì chúng ta căn bản không thể bố trí trù bị, phía sau càng không có viện trợ, vậy thì chỉ có thể thiệt mạng!

Tai của Khả Nhi xưa nay là vùng mẫn cảm, khi Sở Thiên gặm lấy liền cảm thấy toàn thân mềm yếu, không nén nổi gục vào lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại đáp lại:

- Không, không hề sai, cho dù chúng ta lén lút diệt căn cứ Mặt Trời Đỏ cũng thuận lợi, đợi lúc phản hồi Hải Nam tin rằng vô số khảm đao cũng đang chờ chúng ta.

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt bất an nói:

- Thật ra anh cũng có lo lắng, nếu như thật sự diệt căn cứ Mặt Trời Đỏ sẽ đem đến sợ hãi cho mấy quốc gia bên cạnh thậm trí tầm nhìn trên thế giới cũng có thể tụ tập đến quần đảo Nam Sa, áp lực của Thiên Triều sẽ lại uổng công gia tăng, đến lúc đó không biết Nam Trung Hải liệu có thể mượn đề chỉ huy.

Khả Nhi vuốt ve âu yếm hai má của hắn, hắn lo lắng Đường Môn lo lắng chính quyền, lại không lo lắng có thể diệt căn cứ Mặt Trời Đỏ không, tầm xa tập kích bất ngờ căn cứ ăn sâu bén rễ của sát thủ, không rõ số người trên đảo, không rõ bố trí sắp xếp, hắn vẫn như trước cảm thấy tự mình có thể thuận lợi nắm rõ căn cứ, điều này cần sự tự tin và khí phách như thế nào?

Đàn ông như vậy, ai còn đòi hỏi gì nữa?

Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, thở dồn dập đáp lại:

- Không cần, thì buông đi.

Sở Thiên kiên quyết lắc đầu đầy thâm ý nói:

- Nếu như diệt tổ chức Mặt Trời Đỏ là xuất phát từ suy nghĩ an toàn của anh, đối với khó khăn bây giờ anh sẽ đề cao phòng bị bên cạnh để giải quyết, nhưng bây giờ không có đường lui nữa, bởi vì anh đã đáp ứng Parr Bromus rồi, để y nợ ân tình của anh, đó cũng là giá trị hơn bất cứ điều gì khác.

Khả Nhi ôm Sở Thiên, ánh mắt kiên định đáp lại:

- Vào sinh ra tử, Khả Nhi nguyện theo bên cạnh.

- Cô bé ngốc, chúng ta chỉ có thể sống không thể chết.

Sở Thiên nói nhẹ nhàng,

Ôm thật chặt Khả Nhi trong lòng, cúi đầu xuống, in trên môi đỏ kiều diễm của cô, ánh nắng buổi chiều khiến khuôn mặt của Khả Nhi nhìn qua càng thêm kiều diễm, gương mặt đó của cô có chút kiên cường, càng khiến cho đàn ông thích thú muốn chinh phục

Tay trái của Sở Thiên hướng vào mông của cô.

- Ừm…

Khả Nhi ừm ra tiếng, đôi mắt quyến rũ như tơ, cô đã động tình hiện rõ lên vẻ kiều diễm trên mặt, hai người lập tức triền miên lên giường lớn,

Chị Mị bưng hai chén nước chè dừa vào, cười khẽ lắc đầu, đưa tay đóng cửa phòng cho bọn họ, không sợ hãi không kinh ngạc trở về phòng khách.

Buổi chiều cùng ngày, cứ điểm Soái quân Thành Đô

Phàm Gian đang bố trí kế hoạch công kích, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Sở Thiên, muốn hắn nội trong ba ngày phải nổi công kích với Đường Môn, ngoài việc không thể thất bại ra, chỉ cần khiến Đường Môn cảm giác được Soái Quân đang ở tình thế thắng chắc là được, bởi vì hắn phải điều động các tinh nhuệ tấn công Hải Nam.

Cho nên sức hấp dẫn của Thành Đô vô cùng quan trọng.

Nghe đến phải tấn công Hải Nam, Phàm Gian ngăn không được giật mình, chiến tuyến dường như mở quá dài, hơn nữa Hải Nam ở phía Nam, đưa ý nghĩa chiến lược của nó ra cũng không phải rất lớn sao!

Lúc trước giải phóng quân cũng là cuối cùng mới tấn công Hải Nam, Sở Thiên tâm trạng lại khác thường, cuối cùng mục đích ở chỗ nào nhỉ?

Tuy trong lòng có chút nghi vấn, nhưng ưu điểm lớn nhất của Phàm Gian không phải là hỏi vấn đề, mà là phối hợp toàn lực với Sở Thiên để ứng phó, cho nên vỗ vào trong ngực biểu thị hướng về Sở Thiên, 3 ngày sau, hai nghìn người sẽ công kích về phía Đường Môn thành đô, để khống chế Đường Vinh, cũng nghĩ cách khuấy động âm mưu của Đường Vinh ra

30 phút sau, Phương Tình ở thủ đô xa cũng nhận được mệnh lệnh của Sở Thiên, yêu cầu bắt đầu thành viên tổ Tinh Nguyệt mai phục Hải Nam, để thu thập toàn bộ tin tức của Đường môn Hải Nam, cũng nhanh chóng sắp xếp cứ điểm của 2 nghìn huynh đệ Soái Quân, còn khiến cho Lão yêu dẫn đầu 30 tử sĩ Soái Quân, ngay lập tức bay đi Hải Nam.

Năm giờ chiều, Hải Tử và Hắc Tiến cũng nhận được mệnh lệnh yêu cầu từ địa bàn điều động hàng nghìn Soái quân đi Hải Nam, áp dụng phương thức luân phiên đêm khuya nội trong vòng 3 ngày cần phải đến Hải Nam đợi lệnh, cùng lúc đó cánh đồng hoang vu, xuất 800 thanh đao khảm vận chuyển vào Hải Nam.

Khi Soái quân trên dưới cũng hết sức khẩn trương tự động triển khai, Russia sát vách Thiên Triều cũng không bình tĩnh.

Mat- Xco- va, khách sạn Viễn Đông,

Tokugawa Shirotrùm tổ Sơn Khẩu lớn nhất của Nga, cơm rượu no nê ôm hai cô gái đi ra, mấy chục tên thuộc hạ đi theo bảo vệ và hầu hạ.

Đến Nga gần nửa năm, y đã thích nghi với cái lạnh giá ở đây, thức ăn ở đây rượu ở đây, còn có cả mỹ nhân ở đây nữa.

Tokugawa Shiro là một người cẩn thận, cũng là người quyết đoán nếu không cũng sẽ không được tổ Sơn Khẩu cử đến trấn giữ Nga

Mâu thuẫn quyền lợi của Tổ Sơn Khẩu cùng với Mafia, chính là khống chế vũ khí buôn lậu nhưng qua hơn nửa năm đọ sức ác chiến bằng hỏa lực, được gọi là Mafia Nga trước sau không nuốt mất bọn họ.

Trong lòng của y dần dần nhẹ nhõm, thầm nghĩ Mafia uy lực cũng thường thôi, thậm chí bắt đầu bố trí tìm cách phản kích, muốn trong vòng 5 tháng phải đánh tan Mafia sau đó độc quyền toàn bộ quân hỏa của Mafia, vì thế y còn nghĩ xa hướng về phiá tổng bộ đề xuất, kế hoạch ám sát anh em Aleksander

Quần Long vô chủ, càng có thể bức bách địch!

Mấy chiếc xe ô tô con của tổ Sơn Khẩu chậm dãi chạy qua, Tokugawa Shiro ôm hai cô gái đến gần, đột nhiên, cửa kính xe mở chậm lại, y rõ ràng nhìn thấy bên trong nhô ra mấy khẩu súng tự động, một giây sau, y nghe thấy tiếng súng dày đặc, còn có thuộc hạ kêu thảm thiết, lập tức cũng cảm giác bụng đau nhức không ngừng.

3 chiếc xe, 9 khẩu súng tự động, đối phó với mấy chục thành viên tổ Sơn Khẩu.

Hiển nhiên kết quả không có chút trì hoãn nào, ngoại trừ Tokugawa Shiro toàn quân bị diệt ra, đợi khi Tokugawa Shirotỉnh lại, y hiện tại không ở bệnh viện, mà là máu tươi chảy ở mái nhà cao tầng, mười mấy thành viên Mafia đứng 4 phía, trong đó khiến người ta chú ý nhất đó là Tiểu Alexander, cười đến mức dị thường

Tokugawa Shiro biết mình rơi vào trong tay con gấu đen này, tuyệt đối sẽ không có cơ hội còn sống, vì thế cố gắng đứng lên chống đỡ, lung la lung lay gào thét:

- Tiểu Alexander, tiểu nhân đê tiện, có bản lĩnh thì giết ta!

Tiểu Alexander lấy xì ga ra châm, phun ra mấy ngụm vòng khói

Y cười nói:

- Tokugawa Shiro, giết ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, khi tổ Sơn Khẩu các ngươi muốn ám sát ta, thì nên nghĩ đến hậu quả bây giờ, nhưng dễ dàng giết ngươi dường như quá dễ dãi với ngươi.

Tokugawa Shirophun ra máu loãng vẫn duy trì vẻ ngạo ngễ của võ sĩ nói:

- Đừng nói lời vô ích, muốn giết muốn chém thì cứ việc, cho dù hôm nay ta chết rồi, tổ Sơn Khẩu cũng sẽ không rời khỏi Russia, nhất định có người giỏi hơn đến thay thế vị trí của ta, cũng sẽ báo thù rửa hận cho ta, còn muốn Mafia phải trả giá thê thảm

Tiểu Alexander thương xót nhìn qua Tokugawa Shiro, chậm rãi tiến mấy bước về phía y, đầy thâm ý đáp lại:

- Tổ Sơn Khẩu các ngươi tính cái ấy à, cho rằng chơi mấy cô gái Russia thì chinh phục được bọn ta? Nói thật cho ngươi biết, sở dĩ không đuổi các ngươi ra, chính là muốn các ngươi hao tổn chết ở Nga.

Tokugawa Shiro hơi đờ đẫn, theo phản xạ có điều kiện nói:

- Ý gì vậy?

Tiểu Alenxander lộ ra vẻ mèo vờn chuột, cân nhắc cười nói:

- Lẽ nào tổ Sơn Khẩu các ngươi đều là đồ ngu xuẩn? Lẽ nào không có thành viên của các ngươi trước sau cũng không thể đột phá 300 người sao? Chẳng lẽ phần lớn vật liệu quân hỏa cũng bị bọn ta nuốt chửng đấy sao? Đó cũng là diệu kế của đại ca ta.

Tokugawa Shiro sắc mặt biến đổi lớn.

Tiểu Alexander hướng về phía y phun ra khói thuốc nồng nặc, đắc ý nói:

- Giữ lại mấy trăm người các ngươi, khiến tổ Sơn Khẩu các ngươi cảm thấy có hi vọng, lập tức không ngừng bổ sung nhân viên vật tư, mà bọn ta liền chuyên môn đoạt lấy, nửa năm trôi qua cuộc sống của anh em Mafia cải thiện không ít đều là Tổ Sơn Khẩu các ngươi ban tặng

Nói tới đây, Tiểu Alexander hướng bốn phía hô:

- Còn không cảm ơn Tokugawa Shiro tiên sinh?

Hơn mười thành viên Mafia đồng thanh hô:

- Cảm ơn Tokugawa Shiro tiên sinh

Tokugawa Shiro giật tím mặt, với sức lực cuối cùng hướng về phía Tiểu Alexander liều mạng đánh tới

Tiểu Alexander cười khinh thường, không đếm xỉa tới phun ra khói xì gà rất nhanh ập vào ánh mắt của Tokugawa Shiro.

Khiến y không ngừng được lui về phía sau, thân hình còn không đứng vững, liền nhận được quả đấm to lớn.

Đánh vào trong ngực.

Răng rắc! Tokugawa Shiro nghe thấy rõ âm thanh xương ngực gãy, ngay sau đó toàn thân đau đớn, cổ họng cuối cùng áp chế không nổi, phun ra mấy ngụm máu lớn

Lúc này Alexander lại vung quyền đòn nghiêm trọng vào bụng của y đạn bắn trúng thẳng vào trong cơ thể của y, viên đạn vận động cấp bách.

Tạch tạch tạch! Mấy viên đạn từ đằng sau lưng chui ra.

A!

Tokugawa Shiro hét lên thảm thiết. Sau đó như là vũng bùn tê liệt trên mặt đất, tuy vẫn chưa chết nhưng chịu đau đớn càng đáng sợ hơn là chết, y bây giờ mới biết thủ đoạn thật sự của Mafia, bọn chúng báo thù so với trong tưởng tượng phải kinh khủng gấp trăm lần, hung ác khắc nghiệt, thậm chí càng không có nhân tính.

Tiểu Alexander thất vọng nhìn Tokugawa Shiro lấy khăn tay ra thở dài:

- Thật sự là chơi không đã. Đánh y hai cái liền thành như vậy. Mấy người Đông Doanh này thật là không ra gì. Nếu giống Sở Thiên mạnh mẽ như vậy thì có hứng thú rồi, người đâu tới đánh Tokugawa Shiro 10 phút cho ta, sau đó chơi trò người bay trên không trung.

Mười mấy gã Mafia ùa lên tay đấm chân đá Tokugawa Shiro .

Trời xanh mây trắng, biển xanh biếc, sóng biển lăn tăn.

Sở Thiên lái tàu Audi màu đen, xem ra đến chân trời góc bể, hôm nay là sinh nhật của chị Mị, hắn thế nào cũng muốn cho cô ấy một bất ngờ lớn, có lẽ đây cũng chính là tự mình bù lại cho cô, hắn từ trong tay Phương Tình có được phương thức liên hệ với thành viên tổ Tinh Nguyệt, ra chỉ lệnh để các cô sắp xếp làm theo.

Lúc nhìn thấy danh sách, Sở Thiên sững sờ, trong đó có một thành viên không ngờ là Phiêu Phiêu, trong lòng không khỏi thầm khen Phương Tình làm việc cẩn thận chu đáo, bên cạnh của chị Mị sắp đặt một Phiêu Phiêu.

Vừa thu thập tư liệu của Đường môn Hải Nam, cũng có thể âm thầm chú ý đến chị Mị, khiến cho Sở Thiên không cần phải lo lắng cho sự an toàn của các cô.

Xem ra tự mình vụng chộm chạy đến Hải Nam, nghĩ rằng Phương Tình cũng rất rõ ràng, Sở Thiên cười gượng thậm chí sinh ra trong đầu ý nghĩ hoang đường, nếu như một ngày nào đó tự mình đi ra ngoài lêu lổng, tin rằng Phương Tình đều có thể rõ như lòng bàn tay rồi.

Tiểu ny này thật đúng là thành tinh rồi, trong khoảng thời gian ngắn có thể phát triển tổ Tinh Nguyệt ở khắp mọi nơi, có thể tinh nguyệt hệ thống quân Nhật xưa kia.

Mặt trời chiếu rọi trên mặt biển, chân trời góc bể hai khối đá lớn yên lặng mặc cho gió táp mưa sa. Dường như canh gác lâu năm tỏ rõ sự trung thành, bãi biển lúc này như trước có không ít du khách, người rảnh dỗi chậm dãi bước, tiếng động lớn tạp, chỉ có mấy cánh chim hải âu xẹt qua mặt biển, khiến cho biển lớn tăng thêm một chút yên lặng xa xôi.

Chị Mị hơi kinh ngạc khi Sở Thiên đưa cô tới nơi này. Nhưng lập tức bị cảnh sắc cảm hóa. Hai người cùng nhau đi trên bãi biển.

Ánh mắt của chị Mị dường như đẫm nước trong suốt, khóe miệng thản nhiên mỉm cười, bước ung dung cùng trò chuyện với Sở Thiên. Đôi mắt xinh đẹp và đen nhánh có khí chất và sức hấp dẫn đặc thù

Đi càng lúc càng xa, Sở Thiên ôm lấy chị Mị mặt hướng ra biển rộng, cảm xúc nhẹ nhàng:

- Chị, chị biết hôm nay là ngày gì không?

Chị Mị lắc đầu, nhưng nét mặt lập tức ngưng lại, gượng cười nói:

- Hôm nay hình như là sinh nhật của chị, chỉ là chị nhiều năm lại đây đã cố ý quên nó thôi. Lại chưa từng chúc mừng hoặc là nhận quà trong ngày này.

- Em trai, chẳng lẽ hôm nay em từ Hongkong tới. Chính là để chúc mừng sinh nhật chị?

Sở Thiên không nói, ấn điện thoại.

Một lát sau, vô số bé trai và bé gái xông ra, trong tay đều cầm hoa Bách hợp trắng nõn, chính trong lúc này, ánh chiều tà cuối cùng vặn mình trốn đi. Bỗng nhiên, rầm rầm vang lên khung trời nở rộ pháo hoa mỹ lệ. Đồng thoại, Mĩ Lệ, huyền ảo, sắc màu tan dần ra khiến người ta phải trầm trồ.

Người tản bộ trên bãi biển tất cả đều dừng bước, hâm mộ nhìn Sở Thiên bọn họ. Xa xỉ cũng không phải việc đáng khởi xướng. Nhưng cũng tuyệt đối không phải là đồ vật khiến người đau khổ, đời người rất dài, nếu có thể dùng xa xỉ ở trong ký ức trong nháy mắt tô điểm hoa lệ. Không có bất kỳ người nào thấy quá đáng

Bách hợp thiêng liêng, rực rỡ cả một bầu trời đêm.

Hơn 100 đứa bé đồng thanh hô:

- Chị, sinh nhật vui vẻ!

Giữa lông mày như trước ẩn nấp u buồn của chị Mị, trong nháy mắt rơi đi tất cả ràng buộc. Che miệng nhẹ nhàng nức nở, đôi mắt xinh đẹp trong suốt đẫm lệ lướt qua, vui vẻ và cảm động xen lẫn nhau hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

Sở Thiên đưa tay gạt đi nước mắt của cô. Khẽ cười nói:

- Chị, sinh nhật vui vẻ!

Chị Mị xoay người ôm chặt lấy Sở Thiên, nước mắt trên mặt đã làm ướt cổ Sở Thiên.

Nếu như có kiếp sau, cô tuyệt đối gả cho Sở Thiên, dùng lời nói chân thật nhất từ trái tim, thân thể thánh khiết nhất cho Sở Thiên, yêu thương khắc cốt ghi tâm. Đáng tiếc là ý trời trêu người, kiếp này đã không thể tác thành

Sở Thiên tự nhiên cũng biết, cho nên trong ánh mắt quan tâm hiện lên vẻ cô đơn

Ba lượng trúc Diệp Thanh, bảy phần dung nhan

Một vài thanh niên trẻ tuổi trào lưu mới lấy máy ảnh ra chụp hoa Bách hợp, còn có pháo hoa đầy trời, thậm chí còn không quên mất quay chụp Sở Thiên và chị Mị. Chuẩn bị về gia công báo cho bạn bè biết hoặc là tung ảnh đó lên mạng, để nổi danh: con nhà giàu mới nổi xa xỉ cầu hôn hoặc là pháo hoa rực rỡ, tình nhân lãng mạn

Có hai người thanh niên dùng máy ảnh chuyên nghiệp chụp Sở Thiên

Theo các góc độ quay chụp khuôn mặt của hắn.

Vài phút sau, hai người nhìn nhau liền nhanh chóng rời khỏi. Sau một lát, đi đến khu nghỉ ngơi cách đó không xa, bên trong có hai chiếc ghế nằm sẫm màu

Ngồi trước mặt là hai người trung niên.

Bọn họ đưa máy ảnh cho hai người trung niên bên trái. Người trung niên dường như chờ đợi rất lâu, tập trung tinh thần nhìn ảnh chụp. Từ đầu không chút để ý sau đó trở lên kinh ngạc, cuối cùng là hưng phấn kích động, vẻ mặt không thua gì trúng giải thưởng lớn, tay bưng nước trà khẽ run, thì thào tự nói:

- Là hắn, là hắn

Người trung niên quay đầu hướng về phía bên phải nói:

- Điện bang chủ, Sở Thiên ở Hải Nam!

Nghe thấy mấy từ cuối cùng của gã. Người trung niên bên phải nhắm mắt dưỡng thần như là bị rắn cắn mông. Từ trên ghế nhảy dựng lên nhìn xung quanh. kinh ngạc thất thanh nói:

- Sở Thiên ở Hải Nam? Ở đâu? Khương tổng quản, tên tiểu tử đó ở đâu? Lão Liễu đem người đi chém hắn ra thành mười tám đoạn

Người trung niên bên trái chính là Khương Trung. Đường Vinh vì muốn đôi chân của y sớm được hồi phục, vì thế liền đến Hải Nam tĩnh dưỡng một thời gian, dù sao Đường Môn Thâm Châu hàng ngày đều cực kỳ bận rộn, bản tin chiến sự nối liền không dứt ở khắp nơi Thành Đô, vậy thì sẽ khiến Khương Trung trung thành không thể tĩnh tâm an dưỡng, thời khắc nhớ kỹ là chiến sự khắp nơi.

Hôm nay là ngày thứ tư y đến Hải Nam, y thích môi trường tự nhiên của chân trời góc bể, cho nên liền ở khách sạn Sanya bên cạnh. Như vậy, mỗi sáng thức dậy thì có thể đối diện biển rộng

Buổi trưa còn có thể đến bờ cát hưởng thụ khí trời của biển lớn, tuy không thể đi đường, nhưng chạm lên những hạt cát nhỏ mềm mại, cũng là việc mãn nguyện rồi.

Chỉ có điều gã thế nào cũng không ngờ chính mình lại gặp Sở Thiên ở đây, gã căn bản là không dám tin, cho rằng Sở Thiên nên chú ý tới sự tiến triển của chiến sự Thành Đô, làm sao có thể đến Hải Nam gây sức ép vậy?

Nhưng nhìn thấy vô số đóa hoa Bách hợp, còn có khói pháo hoa đầy trời cùng với người phụ nữ trong lòng hắn, y liền tin.

Để chứng thực phán đoán của mình. Sau khi để người gần bên đi chụp ảnh lật xem tất cả ảnh chụp, gã hoàn toàn tin tưởng cũng vì vậy mà kích động lên, trong lòng gã rất rõ, chủ lực của Soái quân đang tập trung ở Thành Đô, Sở Thiên không có khả năng lại đến Hải Nam mở chiến tuyến. Dự tính là Sở Thiên đến đây làm vui lòng phụ nữ.

Cho nên đây là một cơ hội ngàn năm có một! Là cơ hội tốt để xử lý Sở Thiên! Đã từng quen biết Sở Thiên, Khương Trung biết, Sở Thiên chính là lãnh tụ tinh thần và chủ soái vô địch của Soái quân.

Chỉ cần giết Sở Thiên rồi.

Soái quân dũng mãnh tinh thần sẽ sa sút không thể chiến đấu, không cần 3 tháng nhất định bị Đường Môn tiêu diệt.

Bởi vậy cần cố gắng nắm chắc. Cho nên gã ngẩng đầu nhìn người trung niên. Hạ giọng nói:

- Chu Đường chủ, an tâm một chút chớ vội, càng không thể rút dây động rừng! Điện bang chủ định đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.