Trời về chiều. Màu đỏ rực nhuộm đỏ cả Kinh Thành.
Trở về hoa
viên Tiềm Long, Sở Thiên sau khi đi thăm Dương Phi Dương và Chủ Đao Y
Sinh về mới lấy lá thư tuyên chiến từ tay Phàm Gian xem qua, rồi để lại
vào tay Phàm Gian rồi cười nói:
- Đường Vinh này làm việc gì cũng thật kỳ lạ, vừa tuyên chiến lại vừa đưa tài liệu của kẻ tấn công cho ta.
Phàm Gian gật đầu, lễ phép nói:
- Ông ta là một đối thủ đáng kính trọng.
Sở Thiên khẽ cười, trong thâm tâm cũng thầm thán phục con người đó, chậm rãi nói:
- Ông ta thực sự không hề đơn giản, bất luận là can đảm hay con người
đều có vẻ hơn người. Đem theo có vài người mà dám đến Hồng Kông tìm tôi, phải biết rằng trong tay tôi có hàng nghìn anh em, cho dù mũi dao của
họ có nhanh đến mức nào cũng không thể giết được hết vòng vây ấy.
Phàm Gian chăm chú nhìn hắn ta, trả lời một cách rõ ràng:
- Thiếu soái cũng là một người rất thẳng thắn, vì vậy không bao giờ làm chuyện đạo chích. Nhưng kẻ ly gián Bạch Vô Hạ lại khiến cho người ta
khó hiểu, cô ta vốn dĩ nên ở Tam Giác Vàng phát huy tác dụng của bản
thân, tại sao lại phải dẫn hơn 10 tay súng bắn tỉa đi tấn công Đường
Môn, khiêu khích gây sự.
Sở Thiên bình thản cười nói:
- Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng thấy khó hiểu, hành động của cô ta cũng không có giá trị to lớn gì đối với Tam Giác Vàng, nhưng nghĩ đến Tưởng Thắng
Lợi của Hắc đạo Sở tài phán, trong lòng tôi dường như đã hiểu ra điều gì đó, hành động của họ hình như là muốn giết chết Soái quân.
Phàm Gian có chút giật mình bỗng thốt lên:
- Chẳng lẽ?
Sở Thiên đưa tay chặn lại suy đoán của anh ta, điềm tĩnh nói:
- Không nên suy nghĩ quá nhiều, nó sẽ làm cho chúng ta mệt mỏi, hơn nữa Bạch Vô Hạ và những người kia cũng chết rồi, tạm thời Soái quân không
còn nguy hiểm gì nữa. Bây giờ đối thủ mà chúng ta phải đối mặt chính là
Đường Môn, rốt cuộc thì đêm nay sẽ bắt đầu, hai bang phái sẽ phải khai
chiến toàn diện.
Phàm Gian gật đầu nói tiếp:
- Phàm Gian hiểu rồi, Hải Tử bọn họ đã trở về Kinh Thành, mười lăm phút sau có thể mở cuộc họp Soái quân cấp cao.
Sở Thiên vẫy tay nói:
- Được, cậu đi chuẩn bị đi.
Phàm Gian nghe lệnh đi làm.
Nhìn xa ráng chiều buông xuống, hoa viên Tiềm Long ngập tràn trong ánh
vàng hoàng hôn, cả ngọn núi màu lá đỏ, tầng tầng lớp lớp, từng trận gió
lạnh thổi qua, thấm mát vào tận tâm gan con người.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, khó lắm mới có được một buổi rảnh rỗi, nhưng e rằng đây là giây phút rảnh rỗi cuối cùng. Hắn vặn người, đi về phía
phòng khách.
Chưa vào đến phòng khách, tiếng chuông điện thoại vang lên, Sở Thiên có chút bất ngờ liền nhấc máy lên nghe.
Đầu dây bên kia là tiếng của Chu Long Kiếm, trong lòng cười một cách
đau khổ, cái lão hồ ly tinh này, vào giờ này còn gọi điện đến chắc chắn
chẳng có chuyện gì tốt đẹp, rồi định thần lại nói:
- Xin chào, Bộ trưởng Chu.
Lần này Chu Long Kiếm không khách khí, ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thiếu soái, nghe nói Đường Môn đã gửi thư khiêu chiến đến Soái quân,
đây có lẽ là cuộc chiến kịch liệt trong cả nước, xã hội đen trong nước
chắc chắn sẽ loạn tung lên, điều này sẽ dẫn tới sự rối ren trong xã hội, một số kẻ đầu cơ sẽ nhân cơ hội này mà làm mưa làm gió.
Sở Thiên thản nhiên trả lời:
- Ý của Bộ trưởng Chu là?
Giọng điệu Chu Long Kiếm chậm lại nhưng khẩu khí vẫn như trước trả lời rõ ràng:
- Muốn biết phạm vi hoạt động của các cậu, suy cho cùng cũng là trọng
trách của tôi, có một số việc mà trong lòng phải biết rõ, để tránh đến
lúc làm tổn hại đến tình cảm của mọi nhau. Trung ương tuy chưa có thái
độ rõ ràng nhưng không có nghĩa là sẽ không có thái độ gì.
- Nam Bắc giao chiến, không những hai bang phái thiệt hại về người và
của, mà tôi Chu Long Kiếm cũng thở không ra hơi. Cuối cùng thì nhiều khu vực sẽ bị chia ra, khó mà có thể khôi phục lại như ban đầu. Quan trọng
hơn cả là một khi hai bên chém giết lẫn nhau, tình hình khó mà có thể
kiểm soát được, thậm chí còn liên quan đến sự ổn định của xã hội.
- Đậy cũng chính là điều mà Tô lão gia muốn nói đến.
Sở Thiên khẽ cười không chút do dự trả lời:
- Bộ trưởng Chu, vấn đề này Sở Thiên tôi e rằng khó để trả lời, tuyên
chiến là do Đường Môn đưa ra, vì thế mức độ tấn công chủ yếu phải xem
thái độ của Đường Môn, Soái quân có thể hứa với ông một điều, trước khi
bị tấn công chúng tôi chắc chắn sẽ không tấn công, vì vậy về phần tôi
ông có thể yên tâm được rồi.
Chu Long Kiếm có chút bất ngờ, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu, chậm rãi nói:
- Thiếu Soái trước giờ thích chế ngự kẻ khác, giờ sao lại ngồi im chờ
kẻ khác đến khiêu chiến vậy? Ý của tôi không phải là muốn các cậu từ bỏ
cuộc chiến, mà là muốn biết rõ các cậu sẽ lựa chọn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng hay vẫn còn chút lý tính biết dừng lại?
Sở Thiên thản nhiên nói ra bốn chữ:
- Chiến đấu tới cùng.
Chu Long Kiếm thở vài hơi rồi trả lời một cách đầy ẩn ý:
- Vậy thì tôi biết nên làm gì rồi. Hai bên đã muốn chiến đấu tới cùng
thì tôi sẽ để sở cảnh sát các tỉnh giải quyết việc chung, các cậu có trò gì thì dở hết ra đi, cuộc chiến này coi như là cuộc chiến của riêng
giới giang hồ.
Sở Thiên cười không dứt, hắn từ trước
tới giờ không tin có cuộc chiến của riêng giới giang hồ. Bất cứ sự việc
gì cũng có mối liên quan tới nhau. Cuộc chiến giữa Đường Môn và Soái
quân không chỉ phải mất vô số anh em để tìm được Bá Vương, đồng thời còn là cuộc đọ sức giữa giới thương nhân và quan trường. Chỉ là hiện tại
nhân tố chính trị vẫn chưa thể có ảnh hưởng rõ lắm.
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên nửa đùa nửa thật hỏi:
- Bộ trưởng Chu có nhận xét gì về cuộc chiến Nam Bắc này? Hoặc là thái độ của Trung Nam Hải ra sao?
Chu Long Kiếm khẽ than thở một cách thành thật:
- Mặc dù Soái quân không được vững chắc lâu năm như Đường Môn, nhưng bù lại về mưu lược thì lại có Thiếu soái anh thông minh trí tuệ, vì thế
cuộc chiến Nam Bắc này chẳng ai có thể biết trước được ai thắng ai thua. Trung ương không cho rằng cuộc chiến của các cậu là đúng, nhưng lại sợ
nếu cuộc chiến kéo dài sẽ ảnh hưởng tới tình hình trật tự xã hội.
Sở Thiên hiểu ý của ông ta, thản nhiên trả lời:
- Trận chiến này trong vòng nửa năm sẽ kết thúc.
Chu Long Kiếm gật đầu, còn nói thêm:
- Long Kiếm tôi cũng chỉ là quân cờ của chính phủ hiện tại, sau này khó tránh khỏi phải làm những chuyện không vừa ý với Soái quân, vì thế mong Soái quân lượng thứ.
- Ngườirong giang hồ, thân bất
do kỷ, trong quan trường cũng vậy thôi. Dù gì đi nữa tôi cũng chúc cậu
thắng ngay trong trận đầu.
- Thắng ngay trong trận đầu?
Sở Thiên có chút giật mình nhưng không nói gì.
Sau khi gác máy, Chu Long Kiếm đứng ngẩn ra nhìn về phía Trường Thành
xa xôi, âm thanh chiến tranh như vang dội ngay bên tai. Xét về mặt lý
trí, ông ta không hề muốn Đường Môn và Soái quân quyết chiến trong thời
kỳ ông ta đương nhiệm, nhưng về mặt cảm tính thì ông ta cũng muốn xem
Đường Vinh và Sở Thiên, ai mới là kẻ mạnh.
Lý Thần Châu ngập ngừng đứng bên cạnh, cuối cùng cũng nói:
- Lão gia, ngài nói xem có phải là Đường Môn và Đường Kiến Quốc bị tập kích là do Sở Thiên gây ra hay không?
- Theo sự hiểu biết của tôi về cậu ta thì dường như cậu ta đâu có lỗ
mãng đến như vậy. Hơn nữa thà tấn công giết Đường Vinh còn hơn là đi
đánh lén ông lão Đường Kiến Quốc đã gần 70 tuổi.
Chu Long Kiếm đứng dậy cười nói:
- Thần Châu, có những việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét.
Việc có phải là Sở Thiên tấn công hay không không quan trọng, quan trọng là Đường Môn muốn lấy cớ đấy để tuyên chiến. Theo dấu tích thì Đường
Môn đã tích cực chuẩn bị cho trận chiến này 6 tháng trước rồi, vụ việc
tấn công đúng lúc trở thành cái cớ cho bọn họ.
Lý Thần Châu bừng tỉnh ngộ gật đầu thử hỏi:
- Sở Thiên và Đường Vinh ai sẽ có cơ hội thắng lớn hơn?
Ánh mắt Chu Long Kiếm như dừng lại, không nhắc lại những lời mà đã từng nói với Sở Thiên, nhẹ nhàng trả lời:
- Sở Thiên, con người này anh hùng mưu lược hơn người, không chỉ thông
minh mà còn tinh thông binh pháp, trên chiến trường là một mãnh tướng vô địch, mà thủ hạ của hắn ta luôn coi hắn ta như một vị thần, sự trung
thành của thủ hạ đối với hắn ta không có gì phải nghi ngờ. Giao chiến
với bọn chúng chẳng ai dám nói sẽ thắng.
Lý Thần khẽ thở dài, quả thật là như vậy.
Sau khi gác máy, thời gian cuộc họp của Sở Thiên cũng đến, thế là bước về phía mật thất.
Tổng bộ của Soái Quân ở gần Hắc Long Tower, tên là Kỳ Tích building.
Nhưng Sở Thiên rất ít qua đó, tất cả mọi việc hầu như đều diễn ra ở hoa
viên Tiềm Long. Vì thế những người thân quen đều gọi hoa viên Tiềm Long
là trụ sở nhỏ.
Bước vào mật thất hào hoa rộng rãi, đập vào
mắt Sở Thiên đầu tiên chính là cái đầu trọc bóng loáng. Không đợi Sở
Thiên nói gì, Quang Tử đã nhảy ra, xoa bóp hai bên vai cho Sở Thiên hét
lớn:
- Tam đệ, sao đi đến nơi Tư bản chủ nghĩa lại gầy đi thế này? Có phải nơi đó mạnh quá ăn hiếp cậu?
Sở Thiên dở khóc dở cười, Hải Tử cũng bước tới, cười ha ha rồi vỗ vai Sở Thiên nói:
- Tam đệ, vẫn tốt chứ? Lâu lắm rồi không gặp mà vẫn phong độ như xưa.
Rồi quay sang nhìn Quang Tử cười nói một cách nham hiểm:
- Bị ức hiếp hình như là cậu thì phải? Nghe nói còn bị vào nhà tù tội phạm Trung Sơn.
Quang Tử vốn đang rất tự hào đứng nghênh ngang thì bỗng chốc lại trở nên đau thương, bất đắc dĩ nói:
- Anh chỉ biết lấy điểm yếu của tôi ra nhạo báng tôi? Chẳng phải là do
tôi sơ ý trúng phải gian kế của bọn chúng sao, hơn nữa, tôi vào trong
nhà giam cũng vẫn rất phát triển, bất luận là giám thị trại giam hay
phạm nhân, ai cũng nịnh bợ tôi.
Sở Thiên nhìn hai người anh
em kết nghĩa mà thấy ấm lòng, giang hồ tàn khốc, nên tình nghĩa anh em
vô cùng quý giá. Vội đưa tay nắm lấy vai của họ nói:
- Không
ngờ hai người anh em lại vui tính đến thế, đầu tiên em còn tưởng các anh vì thế mà phát điên. Giờ thấy anh em đều tốt cả em yên tâm rồi.
Sở Thiên vừa nói vừa bước đến gần bàn hội nghị. Hội nghị cấp cao của
Soái Quân không đông. Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình vẫn ở Tam Giác Vàng tập huấn cho quân đội của Sa gia.
Vì thế cuộc họp
chỉ có Hải Tử, Quang Tử, Hắc Tiễn, Phương Tình, Phàm Gian và Thống soái
của tử sĩ Soái quân Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên trong lòng có
chút ngậm ngùi, xem ra nhân tài của Soái quân hiếm hoi quá, nhất định
phải nhanh chóng bổ sung thêm nhân tài, nếu không đánh vài tháng thì đã
bị Đường Vinh tiêu diệt hết, cũng có khi bị nhiều việc vặt làm cho mệt
chết.
Sau giây phút hàn huyên ngắn ngủi, giọng nói của Sở Thiên làm mọi người giật mình:
- Tôi muốn trước tiên sẽ thất bại ba trận.