Nếu Sở Thiên nói muốn thắng liên tiếp ba trận thì sẽ chẳng có ai ngạc
nhiên. Bởi vì giương cờ chiến thắng đánh liên tiếp 3 trận đẹp, không chỉ thể hiện được thế lực phi thường của Soái quân, mà còn cổ vũ tinh thần
chiến đấu của anh em. Nhưng giờ đây Sở Thiên lại nói muốn thua liên tiếp 3 trận, khiến ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người trầm tư suy nghĩ làm cho không khí yên ắng.
Sở Thiên sớm đã biết được mọi người sẽ phản ứng như này, liền cười sảng khoái nói:
- Mọi người yên tâm, Sở Thiên không bao giờ lấy tính mạng của anh em ra để trêu đùa. Kế hoạch của tôi là lấy cái thất bại nhỏ đổi lấy thắng lợi lớn. Đầu tiên cho Đường Môn thắng vài trận, sau đó mới phản công đánh
vào lực lượng mạnh mẽ của chúng, cuối cùng mới dành được chiến thắng
toàn diện.
Mọi người mơ hồ nửa hiểu nửa không hiều gật đầu.
Quang Tử có chút thiếu kiên nhẫn, xoa cái đầu trọc bóng loáng nói:
- Tam đệ, cậu trực tiếp giao nhiệm vụ cho chúng tôi đi, cậu nói thế nào chúng tôi làm thế ấy. Quang Tử không tin cậu thì Thần cũng vẫn tin cậu, không lẽ cậu lại bán Soái quân cho Đường Môn? Thua thì thua, thắng thì
thắng, chỉ cần tình hình chung yêu cầu, tôi nghe lệnh rồi đi.
Những lời nói nghe tưởng chừng như không có chút kiến thức phổ thông gì nhưng lại giúp cho mọi người hiểu ra được. Thiên hạ của Soái quân có
đến 80% đều là nhờ Sở Thiên mang lại, hắn muốn thua liên tiếp 3 trận
đương nhiên là phải có dụng ý gì đó, nên sau đó không có ai suy đoán
thêm nữa, nhao nhao đòi phân nhiệm vụ. Ai ai cũng biết chỉ tối nay hoặc
sáng mai Đường Môn sẽ tấn công.
Sở Thiên thấy vậy cười lớn, rồi chỉ vào bản đồ bắt đầu phân nhiệm vụ.
10h tối Quang Tử và những người khác phi ngay về khu vực phòng thủ đóng giữ.
1h sáng.
Đường Vinh ở tận nơi xa xôi – Thâm Quyến, chỉ vào bản đồ thản nhiên ra lệnh:
- Bắt đầu!
Mệnh lệnh tiến công trong phút chốc đã được truyền đến khắp các anh em
trong Đường Môn. Theo kế hoạch đã được sắp sẵn, 800 đệ tử của Đường Môn
tấn công vào Soái quân ở Từ Châu. Hành động này khiến Soái quân có chút
ngỡ ngàng, anh em trong Soái quân đều cho rằng 800 đệ tử của Đường Môn
chỉ đến tìm cái chết, vì ở Từ Châu có đến hơn 2000 người, 800 người có
thể tấn công hay sao?
Ở Kinh Thành, sau khi nghe được tin tình báo, Sở Thiên thản nhiên cười khẩy, quay lại nói với Phàm Gian:
- Biết rõ Soái quân ở Từ Châu binh hùng tướng mạnh, Đường Vinh vẫn khua chiêng gõ trống tấn công, rõ ràng là kế dụ địch, điện báo Đường chủ
Trịnh phản kích ngay tại chỗ. Nhất định không được đuổi theo tấn công để tránh bị mai phục.
Phàm Gian gật đầu, gọi người thông báo mệnh lệnh.
Giống như dự tính của Sở Thiên, Đường Môn ở bên ngoài Từ Châu cho bao
vây mai phục hơn 2000 tinh nhuệ, đợi Soái quân đánh bại 800 đệ tử xong
thừa thắng xông lên, đến lúc ấy sẽ cho Soái quân ăn đủ. Để kế hoạch
thành công, Đường Vinh thậm chí còn không cho đệ tử biết về việc có mai
phục bên ngoài, để cho họ tháo chạy cho giống thật một chút.
Khi Đường Vinh nhận được thông tin Soái quân phản kích tại chỗ, chỉ cười nhẹ mà không hề tỏ ra đau buồn, thản nhiên nói với Khương Trung:
- Bảo toàn bộ anh em ở Từ Châu rút lui, đồng thời cho anh em bao vây
bên ngoài tấn công mạnh mẽ vào. Tình thế bắt buộc phải trước trời sáng
chiếm được cho ta một nửa giang sơn ở Hàng Châu.
Đây là ván cờ nặng nề của Đường Vinh.
Giang Tích là vùng đất mà mà Soái quân phải tốn công tốn sưc lắm mới có được, đại đa số các nơi đều là nơi thâm căn cố đế, khó mà có thể một
sớm một chiều mà tấn công hoặc tiêu tan được. Chỉ có duy nhất Hàng Châu
là cái gai khó giữ được bình an, bởi vì nơi ấy từng là giang sơn chắc
chắn của Đường Đại Long. Tuy Sở Thiên đã giam lỏng Đường Đại Long và
giết hết những thành phần trung thành với ông ta. Nhưng điều ấy cũng
không có nghĩa là không có phần tử nào chống đối Soái quân, bọn chúng
hoặc là quy phục Soái quân, hoặc là lập thành các bang phái nhỏ. Bình
thường thì sóng yên biển lặng vì sợ thế lực mạnh mẽ của Soái quân, nhưng một khi có cơ hội lật đổ, bọn chúng chắc chắn sẽ hợp lại tấn công.
Đường Vinh lựa chọn nơi này quả là mưu cao kế hiểm.
Quan trọng hơn cả là trước khi khai chiến, Đường Vinh đã phái người đi
lôi kéo những phần tử tàn dư đó, không chỉ tiêu tốn hàng ngàn hàng vạn
tiền cơm rượu mà còn hứa hẹn với bọn chúng về một ngày mai tươi đẹp, chỉ cần Đường Môn lấy được Hàng Châu, nhất định sẽ chia cho bọn chúng lợi
ích mà bọn chúng đáng được hưởng, ít nhất thì cũng sẽ khôi phục được như thời kỳ của Đường Đại Long.
3h sáng, Hàng Điềm
Các đệ tử Đường Môn chia thành những tốp nhỏ ẩn nấu trong các bang phái, sẽ cùng với cả ngàn người của các bang phái và 2000 người bao vây bên
ngoài tấn công. Tiếng kèn hiệu lệnh tiến công của Soái quân cũng bắt đầu vang lên.
Mặc dù Hàng Châu từ xưa tới là cùng đất được kiểm
soát bởi một lực lượng hùng hậu, nhưng phải đối mặt với 4000 tên thì có
vẻ hơi khó khăn.
Huống hồ còn có thêm những phần tử xấu nổi loạn.
Cũng may mà Sở Thiên cũng sớm dự liệu là Đường Môn sẽ tấn công vào Hàng Châu nên việc ứng phó cũng không đến mức quá luống cuống. Khi Sở Thiên
biết ở Hàng Châu có cả giặc trong lẫn giặc ngoài, hắn cười một cách nham hiểm nói:
- Nước cờ này Đường Vinh đi quả thật rất thâm hiểm tàn nhẫn, nhưng lại rất hợp với mong muốn của tôi.
Phàn Gian dè dặt hỏi:
- Bây giờ đánh hay là rút lui?
Sở Thiên cầm tách trà nhấp vài ngụm, ánh mắt nhìn vào Hàng Châu trên bản đồ bình thản nói:
- Tôi đã nói phải thua 3 trận liên tiếp. Đường Vinh đã có một lực lượng lớn mạnh đến vậy ở Hàng Châu rồi, vậy thì chúng ta nhường Hàng Châu cho anh ta. Đồng thời cũng để xem Đường Đại Long có thể có được bao nhiêu
người, đợi đến khi phản kích thì xử lý một thể luôn.
Phàn Gian gật đầu, khua tay ra hiệu người truyền lệnh ra ngoài, rồi hỏi dò:
- Thiếu soái, Đường Đại Long luôn là một mối hiểm họa. Lần này Đường
Môn tấn công vào Hàng Châu còn có sự tiếp ứng của bao nhiêu phần tử xấu, có thể thấy rằng sự vững chắc của gã, hay là chúng ta xử gã luôn để dập tắt hẳn sự hy vọng của các phần tử nổi loạn?
Sở Thiên khẽ lắc đầu, đặt tách trà lên bàn nói:
- Cậu thực sự cho rằng những phần tử nổi loạn ấy là trung thành với
Đường Đại Long? Bọn chúng chỉ là muốn giương cờ khắp nơi gây sự chú ý,
muốn nhân cơ hội này mở rộng thêm địa bàn và kiếm thêm chút lời. Nếu
giết chết Đương Đại Long thì ngược lại bọn chúng sẽ coi là cái cớ để tạo phản.
- Hãy đợi đi, đợi sau khi Soái Quân rút khỏi Hàng
Châu, thì các phần tử nổi loạn sẽ tranh giành quyền lực với Đường Môn,
bởi vì lòng tham của bọn chúng không bao giờ là đủ. Đến lúc ấy nói không chừng sẽ có cuộc chiến lớn với Đường Môn. Vì thế chúng ta không phải lo lắng, chỉ cần mượn tay của Đường Môn tiêu diệt bọn chúng là xong luôn.
Phàn Gian bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ việc rút lui lại có một dụng ý
khác. Ít nhất thì có thể mượn tay Đường Môn nhổ tận gốc bọn nổi loạn
này. Hơn nữa cũng không bị người khác nói là mượn tay kẻ khác. Tuy hiện
tại bọn chúng vẫn không đoán được ý đồ của Sở Thiên là muốn thất bại
liền 3 trận, nhưng thâm tâm luôn cho rằng bên trong là những cao thủ vô
cùng lợi hại, nên tâm lý có chút hoang mang lo sợ.
Lúc này, Vương Trung Thiên phụ trách Soái Quân ở Hàng Châu nhận được
mệnh lệnh, ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng rồi vẫn kiên quyết chấp hành
theo mệnh lệnh. Ra lệnh cho 2000 anh em rút lui một cách có tổ chức về
Thượng Hải, bản thân thì dẫn đầu 200 anh em tinh nhuệ cản phía sau, đồng thời còn thực hiện mệnh lệnh mặt dày của Sở Thiên, báo cảnh sát để bảo
đảm cho anh em rút lui an toàn.
Cảnh sát đã sớm nhận
được thông tin hai bên chiến tranh, và trước khi bị ảnh hưởng thì bọn họ đương nhiên không can thiệp vào, thế là họ ra lệnh bang phái nào làm
chủ ở Hàng Châu đều không có vấn đề gì, rốt cuộc thì cũng chẳng có ảnh
hưởng gì đến nguồn thu nhập đen của bọn họ, bọn họ để mặc cho Đường Môn
và Soái quân tranh đấu lẫn nhau, không cho phép cảnh sát tham gia vào.
Nhưng vào khoảng 4h sáng, cảnh sát nhận được điện báo của quần chúng
nhân dân, nói rằng các phần tử đang ùa đến bên gần Tây Hồ, mang theo
gươm dao, thuốc nổ, cũng với những vũ khí sát thương có quy mô lớn, hình như đang chuẩn bị cho một hoạt động khủng bố rất kinh khủng. Còn miêu
tả rõ số hiệu của các loại vũ khí và diện mạo của các phần tử kích động.
Trước những cấp báo của nhân dân, Cục trưởng đứng ngồi không yên. Nếu
thực sự có những hành động đáng sợ đến vậy mà không kịp thời điều tra
thì cái ghế của ông ta cũng sẽ không còn nữa. Sau khi suy nghĩ, Cục
trưởng ra lệnh cho cảnh sát xuất quân, chỉ trong ít phút, mấy chục chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ chạy về phía Tây Hồ.
Trong lúc đó,
Vương Trung Thiên dẫn quân vừa đánh vừa rút lui. Phía sau gần 500 đệ tử
của Đường Môn bám theo ráo riết. Nếu không phải Vương Trung Thiên thông
thạo địa hình nơi đây thì e rằng sớm đã bị đối thủ luộc chín. Mặc dù vậy anh ta vẫn cảm thấy khó khăn cật lực vô cùng, nên cảm thấy cảm kích về
việc Sở Thiên lệnh anh ta cho quân rút lui.
Nếu kiên
trì cố thủ tại chỗ thì tối nay 2000 anh em sẽ bị đệ tử Đường Môn giết
chết. Kẻ địch bên ngoài dũng mãnh là yếu tố quyết định thứ hai, yếu tố
khó khăn đầu tiên chính là quân phản động ở bên trong, khả năng sát
thương của bọn chúng vô cùng to lớn, vì chúng biết rõ địa hình, cũng
biết rõ sự phân bố quân lực của Soái quân. Chúng còn biết mê hoặc lòng
người, tất cả những điều đó khiến cho cuộc chiến của Soái quân trở nên
vô cùng khó khăn.
Khi rút lui đến bờ Tây Hồ,
Vương Trung Thiên giơ con dao lên, gần 2000 anh em đột nhiên dừng lại,
cùng nhau đối mặt với bọn quân truy đuổi theo trên cầu Tây Hồ. Đệ tử của Đường Môn thấy Soái quân đột nhiên dừng lại trên cầu lấy làm vô cùng
ngạc nhiên, nghĩ rằng xung quanh có mai phục.
Sau khi thám thính xung quanh không có ai, rồi biết được rõ số lượng của đối
phương chỉ có khoảng 200 người, bọn chúng lại có đến 500 người, chúng đã có ưu thế về mặt số lượng, hơn nữa trận trước Soái quân vừa thua, bọn
chún thừa thắng truy đuổi theo, về mặt khí thế cũng đã hơn Soái quân.
Cho nên kẻ phụ trách Đường Môn đuổi theo cười hả hê, nhưng cũng tức đến tận óc. Soái quân cũng thật quá hống hách, phái có một đám người đến
chống lại 500 người, đúng là nhìn người bằng nửa con mắt. Gã ra lệnh
toàn bộ dừng không truy đuổi nữa, chuẩn bị thế trận tấn công.
Thấy điệu bộ của đối phương, nhất quyết muốn chiến đầu tới cùng với
quân ta, Vương Trung Thiên cười lớn, trúng kế của ta. Không chỉ giúp anh em rút lui một cách yên ổn, cũng là kéo dài thêm chút thời gian đợi
cảnh sát tới. Đến lúc đấy bản thân cũng có thể an toàn rút lui.
Các đệ tử Đường Môn giơ cao gươm giáo, thấy Vương Trung Thiên và các anh em bên phía Soái Quân tỏ ra khá ngạo nghễ liền nói:
- Người anh em tên gì, để tiện sau này thắp cho nén nhang.
Vương Trung Thiên khinh thường hừ một tiếng rồi lạnh lùng trả lời:
- Tên còn quan trọng gì đối với người đã chết, muốn chiến thì chiến luôn đi.
Vừa dứt lời, Vương Trung Thiên xông lên, con dao dính đầy máu trong tay hướng về phía quân địch. Đường dao của anh ta đã được sự huấn luyện của Nhiếp Vô Danh và nhiều người khác, nên mạnh mẽ vô cùng, và cũng chỉ có
anh ta có tư cách trở thành Đường chủ, vì thế cánh tay vừa đưa ta đã thu lại ngay lập tức.
Không đợi tên đệ tử Đường Môn kịp
hiểu có chuyện gì xảy ra thì toàn thân thấy lạnh ngắt, không còn chút
sức lực gì liền lăn kềnh ra. Những kẻ đứng gần có thể thấy cổ gã có một
vết cứa, dù không sâu những cũng đủ mất mạng.
Đường
dao của Vương Trung Thiên đanh chắc như thép, rất nặng nhưng sắc bén.
Dưới sự phản chiếu của ánh đèn đường phát ra màu xanh lam. Anh ta ngửa
mặt lên trời hét to, tranh thủ vài phút lấy uy thế của Khí Quán Trường
Hồng hét lớn:
- Giết!
Chưa dứt lời, anh ta
xông lên chém giết Đường Môn, dao trong tay lên xuống như nhảy múa,
giống như con rồng lớn giở mình, lúc thì như con rắn phun nọc độc, ánh
sáng lưỡi dao lóe lên xung quanh, máu phun ầm ầm. Tiếng thét kêu thảm
thiết, anh ta đứng giữa thế trận của Đường Môn mà như chốn không người,
coi quân địch xung quanh như cỏ rác, làm cho đội hình hàng trăm người
của quân địch loạn tung lên.
Các đệ tử Đường Môn sợ xanh mật, lui hết về phía sau, không dám lại gần lưỡi dao sắc nhọn.
Khi đó khí thế của Soái quân tăng cao, có một vị chủ tướng như vậy thì
còn có gì phải sợ nữa, ai ai ý chí chiến đấu sôi sục, la hét xông lên
giết chết quân thù.
Cuộc hỗn chiến này tuy
không lớn, nhưng người chết như ngả dạ, chỗ nào cũng là tay chân bị đứt
lìa. Đệ tử Đường Môn chết gần 50 60 người, trong khi đó Soái Quân chỉ
mất 20 anh em. Mặc dù dành được thắng lợi tạm thời, nhưng số lượng ít
hơn rất nhiều nên không lâu sau đó đã bị ép trở về.
Hai anh em của Soái quân vung dao chém chết mấy tên Đường Môn thì lao tới gần Vương Trung Thiên hét lớn:
- Đường chủ Vương, hầu hết anh em đều đã rút lui về nơi an toàn, hiện
tại số quân địch đuổi theo quá lớn, anh mau rút lui đi, để bọn em chặn
phía sau, nhanh đi đi, không thì bị chết hết bây giờ.
Vương Trung Thiên cố dùng thêm chút sức lực cuối cùng chém thêm một số tên xung quanh rồi hét:
- Sống cùng sống, chết cùng chết. Tôi đây không bao giờ vứt bỏ anh em ở lại mà chạy một mình đâu. Cho dù Thiếu soái và các anh em có bắn chết
tôi thì tôi cũng không có mặt mũi nào gặp các anh em đã mất. Mà chúng ta sẽ không chết đâu, cảnh sát sắp tới rồi.
Nghe cảnh sát sắp tới, anh em không những không ngạc nhiên sợ hãi mà còn thêm hy vọng sống sót mà chiến đấu.
Kẻ mà vốn căm ghét đến tận xương tủy nay lại trở thành người mà ta muốn gặp nhất. Vẻ mặt của các anh em ánh lên niềm vui sướng, hỏi một cách
phấn khích:
- Thật sao? Cảnh sát sẽ xuất quân?
Vương Trung Thiên chưa kịp trả lời thì từ xa vọng tới tiến còi hú của cảnh sát.
Âm thanh chói tai ấy đột nhiên khiến cho hai bang phái tách nhau ra. Đệ tử Đường Môn có chút ngỡ ngàng, đã nói rõ là cho dù có xảy ra chém giết cảnh sát cũng không được can thiệp vào rồi cơ mà. Nhưng giờ lại nghe
thấy tiếng còi hú ầm ĩ của cảnh sát, có vẻ như cảnh sát đến rất đông.
Vương Trung Thiên ra hiệu, hơn trăm anh em lùi về phía sau.
Đệ tử Đường Môn thấy vậy định tiến lên truy giết. Vương Trung Thiên đưa dao chặn bọn chúng lại, nói thâm hiểm:
- Chúng mày thật sự không muốn sống nữa sao? Cảnh sát sắp tới nới rồi
còn muốn gây chuyện? Mau rút lui đi, nếu để cho cảnh sát nhìn thấy cảnh
tượng máu me be bét thế này, cho dù có đút lót bao nhiêu tiền thì bọn nó vẫn xử lý như thường.
Đệ tử Đường Môn sợ cái uy thế của
Vương Trung Thiên, và cũng thấy anh ta nói có lý. Để giảm bớt những
phiền toái không đáng có, bọn chúng đã rút xuống, một lát sau thì không
nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Vương Trung Thiên cười đắc ý, giơ tay dẫn
anh em rút lui.
Vài phút sau Cục trưởng thấy Tây Hồ máu me be bét, nheo mày chửi rủa kẻ điện báo, không chỉ không thấy thành phần
khủng bố đâu mà lại còn phải dọn dẹp đống hiện trường này. Đúng là đen
như mực.
Trời sáng, toàn bộ Hàng Châu đã thuộc về
Đường Môn, nhưng khiến bọn chúng tức giận là chẳng có thứ gì đáng giá.
Những khu vực đó có thể luân phiên sử dụng, nhưng ít nhất cũng phải mất
hàng tuần mới kiếm được lời.Vì các băng đảng của Soái quân đều tiến hành 3 sạch. Dù gì đi nữa thì Đường Môn cũng dành được thắng lợi.
Sau khi nhận được tin, Đường Vinh đêm ngày mất ngủ liền vươn vai thản nhiên nói:
- Cứ nghĩ rằng Soái quân ở Hàng Châu tài giỏi đến mức nào, ai ngờ chạy
hết về Thượng Hải, vô liêm sỉ hơn tôi tưởng. Là do quân ta quá lợi hại
hay là do ta đã đánh giá quá cao Sở Thiên?
Khương Trung khẽ cười:
- Sở Thiên còn quá trẻ. Người trẻ tuổi thường nóng vội.
Đường Vinh gật đầu:
- Tôi đi ngủ một giấc đã.
Nghe tin Hàng Châu bị chiếm, Sở Thiên không chút bất an, thậm chí còn
ngân nga bài “tàu đánh cá hát đêm” của Đại Hải béo. Ai cũng nhận thấy
tâm trạng gã tương đối tốt.
Điều này khiến cho anh em trong phòng họp khẩn cấp có chút khó hiểu. nhưng cũng bị sự vui vẻ của
gã làm cho vui lây. Sở Thiên bước từ từ ra ngoài cửa, hít thở vài hơi
không khí trong lành, cả thân thể như tươi mới hơn, quay lại nói với
Phàm Gian:
- Cậu đi nghỉ chút đi, quy luật của xã hội đen ai cũng biết, ban ngày sẽ không có tấn công. Tôi cũng yên tâm
thưởng thức bữa sáng.
Phàm Gian cười rồi đi khỏi.
Sở Thiên vừa ngân nga một đoạn, đang định quay lưng lại thì có một cánh
tay mềm mại, ấm áp ôm lấy hắn, đống thời nhẹ nhàng nói:
- Thiếu Soái, bữa sáng chuẩn bị xong rôi, mời anh ăn.
Sở Thiên khẽ cười, quay đầu hôn lên đôi môi hồng thắm của Khả Nhi.