Đô Thị Thiếu Soái

Chương 600: Chương 600: Cầu Thắng Trong Bại




Ninh Ba báo nguy! Tô Phù báo cấp!

Trong hai tuần lễ kế tiếp, Đường Môn cho thấy lực hiệu triệu cùng năng lực linh hoạt rất lớn. Sử dụng mấy chục đệ tử Đường Môn ở Hàng Châu, Đường Vinh cho họ ra ngoài thu mua các bang phái địa phương để đối phó Soái quân. Đường Môn vốn như bánh sủi cảo chờ người ăn trong mắt mọi người, lại bất ngờ nở hoa.

Không đến nửa tháng, Soái quân ở Ninh Ba cùng Tô Phácbị đệ tử Đường Môn luân phiên công kích, mà Sở Thiên không chỉ có không điều cán bộ trung cao tầng tới tọa trấn, cũng không phái nhân thủ từ Thượng Hải tới trợ giúp, mà để kệ Soái quân hai nơi này tự sanh tự diệt. Sau mười ngày kiên trì, mới hạ lệnh rút lui về Thượng Hải phòng thủ.

Liên tục 3 trận thắng lợi, khiến sĩ khí đệ tử Đường Môn đại chấn, đồng thời sinh ra sự khinh miệt đối với Soái quân. Soái quân tại Tô Hàng Ninh (Tô Châu, Hàng Châu và Ninh Ba) gần tám ngàn người nhưng không làm được gì, bị bọn chúng không tốn sức đánh cho hoa rơi nước chảy, vì vậy tại tiệc chúc mừng bên trên đều giễu cợt Soái quân treo đầu dê bán thịt chó, còn tuyên bố trong vòng mười ngày đánh hạ Thượng Hải.

Ai cũng biết Sở Thiên đã bị Đường Môn đánh cho không ngẩng đầu lên nổi.

Lão đại các bang phái xã hội đen đối với chiến tích kiêu ngạo của Đường Môn không khỏi sinh ra nghi vấn với sức chiến đấu Soái quân, tâm tình không yên. Tại Thâm Quyến, Đường Vinh sau khi thu được chiến báo, nhẹ nhàng lắc đầu, không ngờ Soái quân không chịu nổi một kích. Sở Thiên gan dạ, sáng suốt lại chỉ huy vớ vẩn như thế.

Đường Vinh bưng trà, thản nhiên nói:

- Trời sinh mãnh tướng, cũng không phải chủ soái!

Khương Trung nhìn chiến báo vài lần, sắc mặt vui mừng chỉ ra:

- Thiếu chủ, Sở Thiên tuổi còn trẻ thì có thể có kinh nghiệm gì? Trước kia đều nhờ thân thủ của hắn mà giành thắng lợi. Hắc Long hội bị tiêu diệt là do ảnh hưởng của Trung Ương, nếu Trung Nam Hải không bỏ rơi Hắc Long hội Sở Thiên sao có thể dễ dàng có nửa giang sơn như thế?

- Hiện tại Soái quân cùng Đường Môn khai chiến toàn diện, đối mặt với các tình huống phức tạp trên chiến trường, khả năng điều khiển đại cục của hắn lộ ra sự thiếu thốn. Nếu như nói Hàng Châu bị mất là do Thiếu chủ bố trí tinh vi, tấn công xuất kỳ bất ý, như vậy Từ Châu cùng Ninh Ba bị chúng ta đơn giản nắm bắt liền cho thấy phản ứng sai lầm của hắn khi bị Đường Môn tập trung lực lượng tập kích, không cân nhắc hậu quả mà liều chết. Hắn vì sao không điều nhân lực từ các đường khẩu khác, buông tha hai thậm chí ba bốn đường khẩu, mà củng cố nơi trọng yếu. Cho dù không thể phản kích, ít nhất cũng có thể cố thủ chờ viện quân đến, tới lúc đó dựa trên ưu thế về quân số mà tiến hành phản kích, không phải rất tốt sao?

Đường Vinh gật gật đầu, tán dương:

- Phân tích rất có lý.

Khương Trung cười khiêm tốn, mắt nhìn chằm chằm vào địa đồ tiếp tục bổ sung nói:

- Dựa theo cục diện bây giờ cùng khí thế đôi bên, chúng ta đặt ở Tô Hàng bốn mươi đệ tử Đường Môn, đã đủ càn quét toàn bộ Soái quân Giang Tích rồi. Thật sự chúng ta chính thức nắm trong tay lãnh thổ từ nam tới bắc, ngày tiêu diệt Sở Thiên ở thủ đô cũng không còn xa nữa.

Đường Vinh cười ha hả, vỗ vai Khương Trung nói:

- Tốt, chúng ta dùng nửa năm để quét sạch Soái quân, tôi nghĩ ngày 7 tháng 7 là ngày đặt gạch lên mộ Sở Thiên. Sau đó, Đường Môn sẽ xuất lực tổ chức tang lễ long trọng cho hắn, vừa biểu hiện thực lực Đường Môn cường đại, cũng biểu hiện chúng ta nhân nghĩa, khoan dung.

Khương Trung cung kính gật đầu phụ họa:

- Mong ước của Thiếu chủ sẽ thành!

Liệt Dực vốn trầm mặc, thở dài.

Trong tiểu viện của Chu gia, ánh mặt trời chiếu sáng khắp sân.

Chu Long Kiếm nghe Lý Thần Châu báo cáo, trên mặt hiện lên nụ cười hoài nghi. Ngẩng đầu đặt câu hỏi:

- Nửa tháng này, Sở Thiên thật sự thua ba trận? Tô Hàng đều không làm gì mà bị mất sạch? Không biết tên nhóc này tột cùng là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn lấy lui làm tiến dụ địch xâm nhập? Nhưng việc này cũng trả một cái giá quá đắt đi?

Lý Thần Châu nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu cười khổ nói:

- Tôi cũng không biết Sở Thiên sao lại thảm bại như thế, với năng lực của hắn có lẽ phải đánh cho Đường Môn răng rơi đầy đất mới phải, ít nhất cũng có thể tiêu diệt đệ tử Đường Môn xâm nhập Hàng Châu, kết quả gần vạn Soái quân bị mấy đệ tử Đường Môn áp đảo. Thật không thể ngờ được………..

Chu Long Kiếm cầm hai hạt lạc, đưa vào miệng nhai sau đó hỏi:

- Không ngờ Đường Môn mạnh mẽ hung hãn như thế, xem ra các lão đầu Trung Nam Hải đã đánh giá thấp thực lực của bọn chúng rồi, vốn là muốn mượn trận chiến này làm suy yếu lực lượng hai bên nhưng tình huống lại phát triển theo chiều hướng này, Đường Môn rất nhanh liền xưng bá giới xã hội đen Thiên Triều. Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn a....

Lý Thần Châu khẽ động, cẩn thận nhìn xung quanh bốn phía, mở miệng hỏi:

- Lão gia, không phải Trung Ương muốn tìm ra bá chủ xã hội đen để giảm bớt tranh chấp, ổn định tình hình phát triển phồn vinh cho Thiên Triều, thuận tiện làm tay sai cho Chính phủ sao? Sao giờ lại biến thành làm suy yếu lực lượng của hai bên.

Chu Long Kiếm cười ha hả, từ chối cho ý kiến nói:

- Bất luận Triều đại nào đều chú ý việc khống chế, cậu thấy việc hai bên giằng co sẽ thúc đẩy làm việc cho Chính phủ hay là ngồi một mình sẽ nghe lời hơn? Đáp án hiển nhiên là vế đầu, tâm tư người đứng đầu phải luôn cân nhắc đến vấn đề thế lực.

Lý Thần Châu bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt có vài phần cô đơn cùng bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói:

- Không ngờ Sở Thiên vì Chính phủ vào sinh gia tử, hoàn thành nhiệm vụ gần như bất khả thi, thu hoạch lại cũng chỉ là mấy viên kẹo đường mà thôi, xem ra xã hội đen Thiên Triều luôn luôn là quân cờ của Chính phủ, sinh tử không phải của bản thân.

Chu Long Kiếm điềm đạm, đứng dậy vững vàng, nói:

- Trung Ương đối với Sở Thiên đã rất tốt rồi, ít nhất Sở Thiên có cơ hội quyết chiến cùng Đường Môn, phải biết rằng, ở Trung Nam Hải trong lòng không ít nhân vật quan trọng cho rằng, Đường gia mới là danh môn vọng tộc. Đường Môn mới là trời định Hắc đạo tiên phong.

- Đổi thành Hắc bang khác quyết đấu cùng Đường Môn sợ rằng đã sớm bị tiêu diệt.

Lý Thần Châu gật đầu, cười khổ nói:

- Hiện tại chúng ta có thể làm được gì đây?

Trong mắt Chu Long Kiếm hiện lên vẻ giảo hoạt, hạ giọng trả lời:

- Kỳ thật tôi vừa vặn ngược lại, tôi nhìn Đường Môn không vừa mắt, vốn cho là Sở Thiên có năng lực cùng Đường Môn đối kháng, cho nên duy trì cái gọi là giải quyết việc chung, hiện tại tên nhóc kia lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy, tôi liền không thể không giúp hắn một chút rồi.

Lý Thần Châu khẽ động, thấp giọng cười hỏi:

- Giúp hắn?

Chu Long Kiếm nở nụ cười vui vẻ, vẫy tay gọi.

Hoa viên Tiềm Long, cả phòng hương diễm.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào làn da mịn màng như lụa của Khả Nhi. Nước ấm hơn so với ánh nắng một chút, cô lười biếng nằm trong nước thơm màu lam, đôi chân mảnh khảnh hơi giơ lên khỏi nước một chút, để cho ánh mặt trời vuốt ve gan bàn chân mình, giống như được tay của tình nhân chạm vào.

Còn ngón tay thon dài thật sự của người đàn ông thì đang ôm lấy ngực cô.

Sở Thiên tựa sau chiếc lưng bóng loáng của Khả Nhi, ngực của cô rất lớn, eo rất nhỏ, bụng bằng phẳng không một chút mỡ thừa, chân thon dài bóng loáng, rắn chắc. Sở Thiên cắn tai cô, ôn nhu nói ra:

- Khả Nhi, những ngày này vất vả cho em phải chiếu cố Phi Dương rồi.

Khả Nhi thở gấp, nhẹ nhàng dùng lỗ tai cọ cọ lên mặt Sở Thiên, ôn nhu đáp lại:

- Khả Nhi không vất vả, từ khi Khả Nhi hiến thân cho Thiếu soái ở Thượng Hải, Thiếu soái trong lòng Khả Nhi là bến đỗ cuối cùng, chăm sóc chị Phi Dương có thể giúp anh bớt đi nỗi lo lắng, Khả Nhi sao có thể oán trách?

Sở Thiên cảm động, hôn lên môi cô.

Khả Nhi hạnh phúc rơi vào mê say, đang muốn cuồng nhiệt đáp lại, lại nhớ ra điều gì, mở con mắt mỹ lệ ra, quay đầu lại nói:

- Thiếu soái, Khả Nhi thiếu chút nữa quên chuyện lớn, anh em đã điện sang báo cách đây mấy ngày. Gần đây, tổ Sơn Khẩu đã phái ra mười thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, thủ lĩnh là Bốc Xuyên Khốc Tử. Cô ta giỏi về dùng mị hoặc, ám sát, về phần bọn họ tới Thiên Triều làm gì anh ấy cũng không tìm hiểu được, nhưng anh ấy lo bọn họ sẽ đối phó anh, dù sao Thiếu soái cùng tổ Sơn Khẩu kết thù không đội trời chung, cho nên cho anh đi ra ngoài cần phải thật cẩn thận!

Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, nhưng có chỗ không hiểu hỏi:

- Hai tay anh dính đầy máu tươi của thành viên tổ Sơn Khẩu. Nhưng bọn chúng làm sao có thể yên tĩnh lâu như vậy mới đi đối phó anh nhỉ? Dựa theo tính cách cùng thủ đoạn của bọn chúng, đúng ra phải tới ám sát anh từ lâu rồi, chỉ khi anh chết dưới đao hoặc gục trước họng súng bọn chúng mới có thể dừng.

Khả Nhi hiểu tình huống này, hai tay quàng vào cổ Sở Thiên cười nói:

- Đáp án rất đơn giản, một thời gian trước tổ Sơn Khẩu cạnh tranh buôn bán vũ phí với tổ chức Rose, kết quả bọn chúng cùng Mafia Nga chém giết đến long trời lở đất, mới đây mời đàm phán ngừng bắn cùng đại ca Mafia Aleksander.

Sở Thiên hiểu ra gật đầu, thì ra tổ Sơn Khẩu rơi vào vũng bùn ở Nga, chẳng trách lâu như vậy không đến tìm mình, hiện tại có cơ hội hít thở đã muốn tiêu diệt mình cho hả giận. Bọn tổ Sơn Khẩu thật đúng là ngu tới cực điểm, xem ra đất Thiên Triều lại chôn không ít thi thể thành viên Anh Hoa Mạn Thiên rồi.

Hoa sen mới nở, Khả Nhi nằm vào ngực Sở Thiên.

Sở Thiên ôm Khả Nhi để cho cô dán chặt vào lồng ngực mình, chậm rãi vuốt ve phần lưng bóng loáng của cô, làn da trắng như tuyết, mềm mại như tơ, chẳng trách Hồ tổng nói hồng nhan là kẻ gây họa lớn nhất.

Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà bị bêu danh ngàn đời, đáng giá hay không chỉ có người có mỹ nhân trong ngực mới biết được.

Ở trong lòng Sở Thiên, Khả Nhi thở gấp. Mái tóc đen dán vào người Sở Thiên, cảm nhận bàn tay hắn vuốt ve cơ thể mình. Ánh mắt mê ly, trong giây phút này thế giới chỉ còn một mình người đàn ông này thôi.

Sở Thiên vươn tay, nâng lên lên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Khả Nhi, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lại chứa chút ưu thương, hơi nghiêng đầu, như chuồn chuồn lướt nước chạm vào bờ môi của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách đôi môi cô ra. Khả Nhi không cách nào không chế xuân tình, cơ thể như trào ra.

Ướt át mà đầy hương thơm.

Vuốt ve an ủi tốn không ít thời gian nhưng Sở Thiên không hề mệt mỏi, ngược lại càng hưng phấn thích thú, khi hắn từ từ leo lên người Khả Nhi, toàn thân hắn đã tràn đầy lực lượng. Khóe miệng Khả Nhi lưu lại nụ cười hạnh phúc.

Yến Khách Đường, Tô gia.

Tô lão gia đứng ở giữa đại sảnh, đứng thẳng như một thân cây.

Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào mặt ông, trên mặt nếp nhăn tựa hồ đã trở nên càng sâu, nhưng mắt ông vẫn rất sắc bén, giống như đồ ra khỏi hộp, đao đã xuất vỏ. Nhưng khi ông nhìn thấy Sở Thiên, ánh mắt lãnh khốc lại trở nên ấm áp. Ông phất tay cười nói

- Đề một chữ.

Tô Dung Dung tiến lên trước vài bước, mở ra giấy Tuyên Thành.

Bàn tay trắng nõn mài nghiên mực, hồng tụ thiêm hương (1).

Tô Dung Dung dừng tay, Sở Thiên dựa bàn tật bút, dùng lối chữ “thảo” viết:

- Bại.

Nét chữ cứng cáp, tản ra khí thế vương giả. Ánh mắt Tô lão gia hiện lên vẻ tán thành, khen ngợi:

- Sở Thiên, chữ “Bại” này của cháu không phải bại, mà ngược lại là bại trong thắng.

Sở Thiên cười khẽ, cầm lấy khăn tay Tô Dung Dung đưa, lau sạch lấy hai tay trả lời:

- Ông cười cháu rồi, đối mặt với thế cục biến hóa thất thường, cháu không thể bày mưu tính kế quyết thắng ngoài ngàn dặm. Chỉ có thể phú quý hiểm trung cầu, đi nước cờ hiểm lấy thắng lợi quyết định.

Tô lão gia chắp tay sau lưng, hai mắt lấp lánh thần mang, khiến người ta kinh sợ. Nhưng với Sở Thiên lại không nổi lên một gợn sóng. Ý vị thâm trường cười nói:

- Nếu như suy đoán của ông không sai, liên tiếp đánh bại 3 trận chiến là muốn cho Đường Môn triệu tập trọng binh đến Giang Tích, quyết chiến tại Thượng Hải tiêu diệt đối phương, biến khu vực Giang Tích trở thành nơi không có chiến sự.

Sở Thiên gật đầu thừa nhận, không chút giấu diếm trả lời:

- Mưu kế của quả nhiên không lọt ra khỏi mắt của ông. Ý nghĩa lớn nhất cháu để bại liên tiếp 3 trận là khiến Đường Vinh sinh ra ngạo khí, bởi vì kiêu ngạo thì có sơ sẩy, bất kỳ sơ sẩy nhỏ nào cũng có thể là trí mạng của Đường Môn.

Tô lão gia nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh trả lời:

- Cháu đã làm được! Đường Môn tuyên bố trong vòng nửa tháng sẽ lấy được Thượng Hải, trong vòng nửa năm tiến vào thủ đô. Nếu như Đường Vinh không phải là bởi vì thắng liên tiếp 3 trận dẫn đến kiêu ngạo chủ quan, gã sao có thể nói ra mấy lời khoác lác vớ vẩn như thế? Con người là vậy, chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt.

Kỳ thật Đường Vinh cũng không phải loại người chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, chẳng qua là thắng lợi tới quá dễ dàng. Giống như khi đi đánh bạc, thắng liền 3 trận, với bất luận kẻ nào cũng khó khăn khiến gan không lớn lên, cũng không mấy người có thể không tăng thêm tiền đặt cược. Lại không hề biết lần đặt cược lớn này sẽ thất bại toàn bộ.

Sở Thiên vui vẻ, ánh mắt ngắm nhìn cự thạch trong nội đường, chậm rãi nói:

- Không dám gạt ông, cháu còn có tầng dụng ý sâu hơn nữa!

Tô lão gia đi đến bên cạnh bàn trà. Tô Dung Dung đã ngâm trà xong rồi, mời trà Sở Thiên cùng ông nội, vẻ mặt tươi cười, khẽ mở cặp môi đỏ mọng:

- Để Dung Dung suy đoán, anh thua ba trận không chỉ muốn bồi dưỡng ngạo khí của Đường Vinh mà còn muốn có vốn liếng đổi lấy chính trị từ Trung Ương.

Sở Thiên cười mà không nói, trong mắt tỏ vẻ khen ngợi.

Phụ nữ một khi nghiêm túc, tâm tư tinh tế tỉ mỉ vô cùng còn hơn rất nhiều người.

Tô lão gia bưng chén trà lên tay, hơi ngừng lại, ánh mắt cơ trí toát ra hào quang, cười lớn. Tiếng cười mãnh liệt mang hai tầng ý nghĩa. Vì cháu gái thông minh mà kiêu ngạo, lại ủng hộ Sở Thiên nhìn xa trông rộng. Ông tính toán đã đến ý nghĩa việc bại của Sở Thiên, lại không để ý đến khí tức quen thuộc khi đánh cờ.

Chờ tiếng cười Tô lão gia tử ngừng lại, Sở Thiên nâng chén trà lên thưởng thức hai phần, mới bình tĩnh nói:

- Dung Dung nói đúng, thua còn có ý nghĩa quan trọng, khiến cho Trung Nam Hải cảm thấy Sở Thiên năng lực có hạn, trí tuệ đại cục thực tế chưa đủ. Lúc bọn họ lắc đầu, cũng là lúc sinh ra sự đồng tình.

- Đường Môn gặp tập kích, Đường Kiến Quốc trọng thương chưa tỉnh. Nếu như cháu thắng mấy trận đầu, tin chắc không ít người trong Chính phủ sẽ cảm thấy cháu kiêu ngạo, cảm thấy uy nghiên của mình bị khiêu khích. So với việc đắc tội với kẻ địch tiềm ẩn, không bằng thua mấy trận đổi lấy sự đồng tình của họ.

Chưa từng có chuyện chém giết thuần túy là của giang hồ, bao giờ cũng sẽ xoay quanh chính trị. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, đây cũng là việc Sở Thiên không bao giờ quên, nếu muốn lăn lộn được lâu dài nhất định phải để cho Trung Ương thuận mắt, nếu để cho Trung Ương nhìn không thuận mắt, sinh ra phản cảm thì ngày mình bị diệt cũng không còn xa nữa.

Tô lão gia gật gật đầu, nhớ ra điều gì nói:

- Chẳng trách mấy hôm nay gặp mấy lão già kia, mỗi tên đều đối với ông vạn phần khách khí, còn nói có chuyện gì cần giúp đỡ cứ mở miệng, ông còn tưởng rằng bọn họ đều đổi tính rồi, bây giờ nghĩ lại, cảm tình đều là đồng tình với lão Tô ta a.... Cháu rể liên tiếp bại 3 trận lại buôn bán lời không ít tình cảm…

Tô Dung Dung cười khẽ, am hiểu nói:

- Giống như lúc vây lại xem đánh nhau, vô luận trên trận đánh là người tốt hay là người xấu, đối với kẻ yếu luôn sẽ sinh ra vài phần đồng tình, dù là kẻ đó không tâm đụng bị thương những người khác, cũng sẽ dễ dàng đã được tha thứ, ngược lại đối với kẻ mạnh sẽ sinh ra ý chán ghét.

Sở Thiên cười sảng khoái, ngửa đầu uống cạn chén trà, nhàn nhạt nói:

- Bây giờ anh là kẻ yếu. Dù cho anh có trực tiếp đánh tới Thâm Quyến nhổ tổng bộ Đường Môn, tin rằng Trung Ương cũng chỉ biết cảm thấy anh chó cùng rứt giậu cắn loạn người, mà sẽ không phẫn nộ oán trách cái gì hay xử quyết tại chỗ.

Tô lão gia tử gật gật đầu, Sở Thiên xác thực nói đúng điểm quan trọng nhất.

(1): Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.