Gương mặt của Tây Độc hiện lên vui vẻ.
Lời nói tiếp theo của Sở Thiên càng khiến gã cảm phục không ngừng:
- Còn một nhân tố quan trọng hơn, mọi người đều là người Thiên Triều, ở đất khách quê người bị người ngoài ăn hiếp, tôi thế nào cũng phải ra tay cứu người, cho nên anh cũng không phải cảm kích tôi, cảm kích thì sẽ khiến anh mất đi tính kiêu ngạo, mất đi tính kiêu ngạo thì sẽ ảnh hưởng bản chất tinh thần chiến đấu anh hùng của anh.
Tây Độc ngồi dựa vào ghế nhẹ nhàng thở dài, buồn bã nói:
- Cuối cùng tìm được tri âm rồi, lời nói của người anh em thật là nói đến tận trong đáy lòng tôi rồi, về sau có gì cần giúp đỡ, cứ mở lời, cậu cũng biết, người kiêu ngạo là không thích nợ ân tình người khác, cho nên bất luận như thế nào cũng phải báo đáp sự tương trợ to lớn ngày hôm nay.
Sở Thiên không tiếp lời, chuyển đề tài hỏi:
- Với thân thủ của anh, Sao mà bị trăm người đuổi giết chật vật như thế này chứ?
Như bị người khác gãi phải chỗ ngứa, thân hình Tây Độc thoáng cái ngồi thẳng tắp, vẻ mặt trang nghiêm đáp lại:
- Đảng Bổng tử đang mở đại hội, tôi trực tiếp cầm đao xông vào, chém chết 50-60 mươi vị nòng cốt rồi liền chuẩn bị rút lui, kết quả là ở cửa nhìn thấy một đứa bé bị ngã, tôi liền đỡ nó dậy.
Sở Thiên cười không nói, vẻ mặt bình tĩnh thay gã bổ sung:
- Ai biết được, đứa trẻ ngược lại tay dùng đao đâm bị thương anh, khiến thái độ chiến đấu của anh xuất hiện tì vết, tiến tới ảnh hưởng đến sức chiến đấu của anh, giống như kiểu vây quanh hàng trăm người kịch liệt, thời gian lâu rồi, vết thương nhỏ lại dần dần mở rộng thành ảnh hưởng đến tính mạng.
Tây Độc gật gật đầu tán thành, hiển nhiên sự suy đoán của Sở Thiên là hoàn toàn chính xác, gã bất đắc dĩ thở dài:
- Ai biết thế hệ sau của Bổng tử đều bị đầu độc đến như vậy chứ? Phần bụng của tôi bị vết thương rộng, mở đường máu chạy đến sân bay lại bị chặn lại, cuối cùng xe lại bị trục trặc, chỉ có thể ôm bụng mà chiến.
Tên tiểu tử này vừa nói vừa kéo áo vừa thay, Sở Thiên đưa mắt đảo qua, phần bụng quả nhiên có một vết thương, nếu như lại tiến thêm vài phân nữa thì là chết rồi, thế là vẫy tay bảo anh ta bỏ xuống, mở miệng nói:
- Yên tâm, không chết chính là phúc khí, có kinh nghiệm đau thương, về sau thì không tái phạm lỗi lầm.
Tây Độc cười ha hả vài tiếng, mắt quét qua cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đang lắc mông, phóng ra ánh mắt phong tình lấy cà phê uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, ở vào thời điểm đó, cà phê có tác dụng giảm bớt tác dụng thần kinh, sau khi Sở Thiên nhẹ nhàng cười, cũng vẫy tay gọi tiếp viên hàng không lấy mấy bọc đường nhỏ, sau đó đem chúng ném cho Tây Độc.
Tây Độc đón đường trắng, có chút kinh ngạc:
- Tôi uống cà phê không thêm đường
Sở Thiên vuốt đầu của Hoắc Vô Túy, cười miễn cưỡng trả lời:
- Đường trắng này không phải cho anh pha cà phê, là cho anh giảm đau, đường trắng là thuốc trị thương rất tốt, thời kỳ Napoleon, trong quân đội lưu hành dùng đường trắng bôi vào miệng vết thương để tiêu viêm và giảm bớt đau, bởi vậy sức chiến đấu của quân Pháp khôi phục nhanh nhất.
Tây Độc bừng tỉnh ngộ gật đầu, vì sự học rộng tài cao của Sở Thiên giơ ngón tay cái lên.
Đợi sau khi gã xử lý xong vết thương, Sở Thiên lại lần nữa từ từ bổ sung:
- Những việc này coi như có duyên làm bạn, kiến nghị anh đi đến Philippin, nhanh chóng tìm một bệnh viện đi chữa đi, tránh đi không chết trong tay kẻ địch lại chết vì vết thương nhỏ, chúng tôi thì trực tiếp ở sân bay chuyển sang chuyến bay đi Thiên Triều, sau này chúng ta có cơ hội lại gặp mặt nhau vậy.
Đường trắng bôi lên lập tức làm giảm đau nhức, Tây Độc dựa vào ghế trả lời:
- Yên tâm đi, tôi không phải là người đem cơ thể của mình ra làm trò đùa, huống chi tôi vẫn chưa lấy vợ, chỉ là tôi sau khi trị xong vết thương thì đi đâu tìm cậu? Tôi nói rồi, nợ ân tình của cậu bất kể thế nào cũng phải trả, câu có người nào cần giết không? Tôi giúp cậu giết!
Đây là người cố chấp mà kiêu ngạo, vết thương của mình vẫn chưa khỏi còn muốn giúp người khác giết người! Sở Thiên không ngăn được cười lớn lên, xem ra không cho gã trả xong ân tình này sợ không được rồi, tay của hắn gõ nhẹ vào tay vịn, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Người cần giết không có, người bảo hộ, có hứng thú không?
Tây Độc hơi sững người, hỏi ngược lại:
- Người bảo hộ?
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, đầy thâm ý trả lời:
- Đúng vậy, tôi có người bạn gần đây bị một tổ chức sát thủ truy đuổi, anh ta rất phiền muộn, anh không bằng trả tôi ân tình này, bảo vệ anh ta hai tuần thế nào? Đương nhiên, nếu như anh sợ đối mặt với sát thủ có tổ chức, tôi cũng không ép anh trả cái ân tình này.
Tây Độc tính kiêu ngạo bị khích lên, vỗ ngực nói:
- Nói đùa, tôi đường đường là Tây Độc thì sợ gì vài sát thủ kia? Đem địa chỉ và tên của bạn cậu nói cho tôi, tôi ngày mai xử lý xong vết thương thì đi bảo vệ anh ta, đừng nói là bảo vệ anh ta hai tuần bình an vô sự, ngay cả bảo vệ anh ta hai năm cũng không có vấn đề gì.
Máy bay dần trở nên lạnh, Sở Thiên giúp Hoắc Vô Túy đắp chăn, hạ giọng trả lời:
- Vết thương của anh sau khi chữa khỏi thì đi Ấn Độ, người phải bảo vệ tên là Pal Bromus, mua một tờ báo bất kỳ thì biết được thông tin của anh ta, anh chỉ cần âm thầm bảo vệ anh ta hoặc giúp anh ta xử lý sát thủ là được rồi, nhất thiết đừng quấy rầy anh ta.
Tây Độc gật gật đầu, cười nói:
- Xem ra là nhân vật lớn? Được, không vấn đề.
Sở Thiên đưa tay ra bắt tay cùng gã, trong lòng thầm nói đây coi như là một công đôi việc vậy? Vừa khiến Tây Độc trả được cái nợ ân tình của mình, cũng cho Pal Bromus thêm chút an toàn, chỉ là không biết Tây Độc có thể chống đỡ lại sự tấn công của tổ chức Mặt trời đỏ không, dù sao khoảng cách thánh điển gì đó càng gần, bọn sát thủ sẽ càng điên cuồng.
Hy vọng không đem Tây Độc nhún vào, nếu không cũng không phải là vẹn toàn đôi đường, mà là xôi hỏng bỏng không, vậy thì biến thành mình nợ Tây Độc ân tình khó trả hết.
Sau hai tiếng, Sở Thiên bọn họ hạ cánh xuống sân bay Philippin.
Sau khi Tây Độc vẫy tay tạm biệt bọn họ, thì gọi taxi trực tiếp đi bệnh viện, gã mặc dù bề ngoài biểu hiện kiêu ngạo, tùy tiện, nhưng trong lòng cũng là người có thể tin tưởng, không ngờ đồng ý với Sở Thiên đi bảo vệ Pal Bromus, gã sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện mình trước mới đi Ấn Độ, cố gắng làm tốt mình có thể sớm xuất phát.
Sân bay Philippin ở khoảng thời gian này có chút vắng vẻ, cho nên Sở Thiên bọn họ đợi nửa tiếng có thể mua được vé máy bay trở về thủ đô, điều này khiến trong lòng mọi người đều sinh ra bồi hồi và hưng phấn, giống như Đường Vinh đã nói, con người đang nước ngoài, chỉ có được trở về mảnh đất Thiên Triều mới có cảm giác an toàn chân chính.
Sở Thiên nhân lúc chờ đợi, không chút để ý nhìn Ti vi, chương trình đang phát hình nữ MC xinh đẹp đang lặp lại tin tức sáng nay, đây là sưu tầm, nói về Hoa Kiều đến từ Thiên Triều trong khi phấn đấu Ở Philippin, lăn lộn bao nhiêu năm cuối cùng trở thành “Mễ Vương” của Philippin, nắm trong tay bát cơm của dân chúng Philippin.
Sở Thiên cười cười không nói, nắm trong tay bát cơm của dân chúng Philippin? Chỉ sợ đây chỉ là cái mánh dùng để thu hút các nhà đầu tư, trong lòng hắn quá rõ, ở bất kỳ một quốc gia nào, chỉ cần không phải là người bản quốc nắm giữ mỗi nghành nghề, chính phủ rất nhanh sẽ sinh ra nhiều chính sách chèn ép, đây chính là cái gọi bảo hộ dân tộc.
Đang lúc Sở Thiên không cho là đúng, đoạn kết của tin tức lại khiến Sở Thiên sửng sốt, chính là “Mễ Vương” tự mình than tuổi tác đã cao, chuẩn bị lui về tuyến hai làm cố vấn, mà vấn đề quản lý xí nghiệp hàng ngày thì sẽ giao lại cho con cháu xử lý, trên màn hình còn hiện lên ảnh con cháu của Mễ Vương, anh ta không ngờ là người mà Sở Thiên quen biết.
Tương Bang đường chủ ngày xưa Triệu Phong Tường.
Lúc đầu chính mình xếp đặt tinh nhuệ Tương bang tiêu diệt Triệu Phong Tường, còn dẹp bỏ quân trợ giúp của Triệu lão gia, khiến hai cha con bọn họ bỏ cuộc đầu hàng, cũng bởi vậy giữ được tính mạng hai người, về sau Sở Thiên khiến hai người bọn họ đều phải viết thư hối cải, sau đó liền đem Triệu lão gia và Triệu Tường Phong đuổi ra nước ngoài.
Không thể tưởng tượng được bị mình ép cha con Triệu gia xuất ngoại không ngờ chạy đến Philippin, Triệu Tường Phong còn trở thành quyền cao chức trọng của Philippin, bản lĩnh Sơn Đông tái khởi còn năng lực phi thường hơn người, thật sự là thế sự vô thường, lập tức Sở Thiên nghe lời nói hùng hồn của “Mễ Vương”, muốn cho gạo tiến quân vào thị trường Thiên Triều.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng thầm nói:
- Đừng nghĩ đến tiến công Soái quân đấy nhé.
Sau 40 phút, chuyến bay Philippin đến thủ đô.
Bôn ba liên tục khiến mọi người đều buồn ngủ, chỉ có Sở Thiên vẫn còn khỏe mạnh ý thức được cảnh đêm bên ngoài, ngọn đèn dầu mờ ảo lướt qua trước mắt, chớp mắt biến mất trong tầm mắt, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra chút mệt mỏi, rực rỡ như khói mây, chính mình dốc hết sức mình là nhiệt huyết lý tưởng, hay là công danh lợi ích phù du đây?
Tư tưởng của hắn miên man, cuối cùng lại không có đáp án.
Đợi lúc nhìn thấy chân trời dần dần sáng, hắn đã thân ở sân bay thủ đô rồi, ý tưởng tất cả các giá trị suy tư đều mất đi ý nghĩa, chiến xa giang hồ vĩnh viễn đều là không quay đầu được, nó chỉ có thể vĩnh viến hướng phía trước mà chạy, cũng có người nhảy lên, cũng có người bị bỏ lại, lại không có người nào có thể lùi về phía sau.
Sở Thiên bước vào hoa viên Tiềm Long, tình báo Thành Đô để ngay trước mặt.
Thành Đô nguy cấp.