Hoắc Vô Túy nước mắt như mưa, cười như hoa!
Sở Thiên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ, cảm giác run rẩy thoáng cái truyền khắp toàn thân Hoắc Vô Túy, cô khó tiếp nhận sự phản bội của nội tâm mình, nhanh thoát ra khỏi sự ôm ấp của Sở Thiên chui vào trong xe, nghiêng người ngồi dựa vào ghế yên lặng khóc, hai tròng mắt hiện lên tình cảm phức tạp cần suốt đời đi vùng vẫy suy xét.
Yêu người không nên yêu, phải chăng là bi kịch đau khổ nhất?
Đầu đường đi tới hai cảnh sát, hiển nhiên là nhìn thấy điểm bắn hỏa lực đến xem xét, bọn họ căng thẳng cao độ vừa mới tiếp cận đám người Sở Thiên, dựa vào bản năng cùng với kinh nghiệp cảnh sát trải qua bao nhiêu năm, lập tức ngửi thấy nguy hiểm khó nói thành lời, kinh sợ đưa tay móc súng cảnh sát, nhưng Nhiếp Vô Danh độ rút súng càng nhanh
Theo sau hai tiếng “Pằng Pằng” nặng nề trong hành lang, đường đạn sáng loáng, ấn đường hai tên cảnh sát đồng thời trúng đạn, ánh mắt trừng trừng còn mang sự kinh hãi, nhìn thấy lỗ hổng ghê người, qua một lúc mới có máu tươi từ lỗ thủng kia ồ ạt tuôn ra, nằm trên đường lạnh như băng động cũng không động.
Sở Thiên khẽ thở dài không quá nhiều lời, quay ngươi nhẹ nhàng đợi Khả Nhi từ chỗ thoát hiểm xuất hiện, người đẹp thân mặc bộ quần áo đen đội mũ đen bao quanh đầu, giống như tinh linh nhảy ra, lúc tiến tới xe thì đem túi ở tay trái ném vào đuôi xe, sau đó tiến vào trong xe.
Sở Thiên mở cửa xe chui vào, đồng thời hô:
- Đi sân bay!
Hai chiếc xe lao nhanh như điện chớp chạy hướng sân bay, Khả Nhi thở ra mấy hơi, vỗ vỗ tay cười nói:
- Mấy đạn pháo này thật là mạnh, bắn ra cảm giác không chỉ chân thật, còn tạo ra chút sắc thái mộng ảo, Mafia quả nhiên danh bất hư truyền, Thiếu Soái, lần sau cùng anh ta mua vài vũ trang Tam Giác Vàng.
Sở Thiên cười khổ không ngừng, gõ lên đầu còn đang đầy nhiết huyết của Khả Nhi:
- Vũ trang Tam Giác Vàng? Em biết những quả đạn pháo này bao nhiêu tiền không? Đổi thành vàng cũng đủ đập hai chiếc xe tăng, lấy đi Tam Giác Vàng sử dụng thì lãng phí rồi, cho dù Sa Cầm Tú dùng hỏa tiễn thắng được địa bàn, nhưng đồng thời cũng sẽ tiêu hết gia sản Quân Sa.
Khả Nhi thở nhẹ ra, có chút tiếc nuối.
Sở Thiên bỗng nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu hỏi:
- Khả Nhi, hình như là ba quả hỏa tiễn, em mới bắn xe tăng chỉ dùng hai quả, còn một quả để đâu rồi? Hay còn muốn đem nó về thủ đô? Tối nay xuất hiện thành phần khủng bố, sân bay nhất định đề phòng nghiêm ngặt, cho nên vali đều sẽ bị mở ra kiểm tra.
Khả Nhi cười khẽ, nhún nhún vai vô tội nói:
- Em không đem về, lắp đặt ở sân thượng rồi, quả pháo này còn có một công dụng, có thể điều khiển tự động tìm mục tiêu, chúng ta nổ hai chiếc xe tăng, cảnh sát bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện điểm phát ra quả pháo, đoán chừng máy bay trực thăng cũng đến hiện trường rồi.
Lời vừa nói xong, chỗ xa vang lên tiếng gầm rú, một chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến gần, mục tiêu quả nhiên là trực tiếp chạy về phía tòa nhà mà Khả Nhi mới ở, Sở Thiên quay đầu nhìn kính phía sau xe, Khả Nhi cũng là bộ dạng mắt không dịch chuyển, lòng bàn tay còn nắm bộ điều khiển từ xa cỡ bàn tay nhẹ nhàng vuốt.
Máy bay trực thăng trang bị đầy đủ dần dần tiếp cận sân thượng tòa nhà, tay súng máy tầm ngắm tốt lướt qua điểm cao nhất, cả người nháy mắt ngừng hoạt động, mồ hồi lạnh giống như mưa chảy xuôi xuống, mũi nhọn đạn pháo ở dưới ngọn đèn chiếu sáng, dường như là ánh mắt tử thần lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, ẩn chứa khủng bố thôn tính.
Y cuồng loạn quát lên:
- Rút lui! Mau rút lui!
Máy bay trực thăng quay đầu, Khả Nhi nhạy bén bắt được động tác này, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, đạn hỏa tiễn lập tức vút lên phun ra đuôi lửa, giống như sao băng vút bay đến không trung, bắn trúng chiếc trực thăng đang muốn rời đi, theo sau tiếng nổ long trời lở đất, toàn bộ không trung đều run rẩy và thiêu đốt.
Bụi mù múa may đầy trời, vô số mảnh vỡ nhỏ từ khoảng không rơi xuống, tiếng thét hoảng sợ chói tai vang liên hồi, mọi người nhanh chóng tìm chỗ trốn, máy bay nổ giống như là người sao hỏa ngoài hành tinh đến làm khách, vừa lúc rơi xuống giữa đèn xanh đèn đỏ, chắn ngay ở ngã tư đường trên đường phố hừng hực cháy, cả con phố biến thành địa ngục biển lửa.
Thật kinh người, Phong Vô Tình bọn họ trong lòng thầm hít mấy hơi khí lạnh, may mà tiếng xấu này do thành phần khủng bố gánh vác, nếu không thì Chính phủ HQ có liều chết cũng phải tìm ra kẻ ác, đồng thời cũng vì chính mình không có được hưởng thụ khoái cảm điều khiển phóng đạn đạo có chút hối hận, đều cho Khả Nhi cô gái nhỏ này chơi sướng rồi.
Sở Thiên biết tâm sự của những người này, vỗ vỗ bả vai bọn họ nói:
- Sẽ có cợ hội!
Chu Quang Bảo Khí Các, quán rượu xa hoa.
Lăng loạn thông qua máy theo dõi tình cảnh bên ngoài, vẻ mặt lộ ra nụ cười khó nói, không ngờ Sở Thiên cũng thật đem hai chiếc xe tăng và máy bay trực thăng bắn nát, không tránh khỏi vì chính mình vừa rồi coi thường nên sinh ra vài phần trách nhiệm, trước tiên không nói thân thủ người ta như thế nào, vũ trang hoàn hảo thì còn xa mới so sánh được với bọn họ.
Thân tín bên cạnh cũng thở ra mấy hơi buồn phiền nói:
- Mấy tên này thích hợp làm thành phần khủng bố hơn so với chúng ta, chúng ta gánh vũ khí Nga niên đại 90, bọn họ dùng lại lại là hỏa tiễn tiên tiến nhất, vậy phần tài chính kia thực khiến người ta giật mình, may mà chúng ta không phải là kẻ thù của bọn họ.
Lăng Loạn không che dấu gật đầu, sâu kín thở dài:
- Được rồi, người ta đã tăng hậu lễ cho chúng ta thì lợi dụng cho tốt vào, tin rằng qua ba hỏa tiễn này đủ chấn chỉnh Chính phủ HQ rồi, bọn họ lại cũng không dám áp dụng cách tấn công mạnh cứu con tin, tiếp theo trong đàm phán, chúng ta cũng sẽ chiếm ưu thế.
Thân tín hiểu rõ ý của anh ta, quay người đi sắp xếp đàm phán.
Sở Thiên bọn họ ngồi trên hai xe nhanh chóng hướng sân bay Seoul đi, không ít xe cảnh sát và xe cứu hỏa hú còi đi qua, Sở Thiên qua cửa kính xe nhìn người HQ vô cùng lo lắng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó nói, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ của Seoul, đây chính là cái giá nghiêm trọng bọn họ phải trả
Sân bay Seoul đã nhìn thấy bóng dáng rồi, từ ngọn đèn cảnh giới của sân bay có thể thấy, kiểm tra tối hôm nay sẽ nghiêm ngặt khác thường, Sở Thiên gõ nhẹ nhàng ngón tay bên cửa kính, lấy ra điện thoại gọi cho Kim Ki Syo nói:
- Kim tiểu thư, phiền đổi vé máy bay đi Philippin, tôi muốn từ bên đó bay về Thiên Triều.
Lần này Kim Ki Syo không tức giận, cô làm đặc công ưu tú đương nhiên biết dụng ý của Sở Thiên là gì, nếu như Sở Thiên trực tiếp từ Seoul bay về, mà chính phủ HQ từ bãi số 8 và Chu Quang Bảo Khí Các thăm dò ra cái gì, tiến đến điều tra trước tiên là bản ghi chép xuất nhập cảnh, vậy thì rất nhanh tóm được Sở Thiên bọn họ.
Dù sao, trực tiếp từ Seoul đi Thiên Triều qua tư liệu xuất nhập cảnh phân tích tìm ra Sở Thiên, so với từ Seoul đến các quốc gia khác nhận ra Sở Thiên dễ dàng hơn nhiều, cho nên Sở Thiên quyết định chạy một vòng, từ Philippin chuyển chuyến về Thiên Triều, cho dù Chính phủ HQ hoài nghi mình đã từng đến Seoul quấy rối, cũng sẽ không từ sân bay tìm ra tư liệu mình trở về thủ đô
Đợi bọn họ mò kim đáy bể tìm ra thân phận che dấu của mình, vậy thì lúc đó đã tránh khỏi mưa gió, cũng chính giảm bớt việc Chính phủ HQ hướng Thiên Triều gây áp lực.
Chiếc xe xuyên qua quốc lộ yên lặng, bỗng nhiên ánh mắt Sở Thiên dừng ở khu đất trống cách mấy trăm mét, nơi đó đang diễn ra cảnh gần trăm người vây giết một tên đen đủi, xung quanh dừng mười mấy chiếc xe, từ quốc lộ rẽ vào chỗ đó con lươn chắn đường bị phá hư có thể thấy được, từng có không ít xe chạy qua.
Sở Thiên không muốn quản việc của người khác, đang lúc dặn dò Phong Vô Tình bọn họ tránh xa, bóng dáng tên bị vây giết bỗng hiện ra, Sở Thiên đến chết cũng nhận ra vẻ mặt điên cuồng kia, gã chính là Tây Độc phóng khoáng gặp trên máy bay, tên điên cuồng kia công bố phải chém giết hai trăm đệ tử Bổng Tử đường
Chỉ là, bây giờ dường như là người khác chém giết gã.
Khoảng cách thời gian lên máy bay còn hai tiếng nữa, Sở Thiên vẫy tay bảo Phong Vô Tình bọn họ rời đi, mình dẫn Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm ở lại, hắn có hứng thú nhìn cảnh chém giết trước mặt, muốn xem Tây Độc điện cuồng chém giết đám vây giết như thế nào, hắn trước giờ đối với những người không bình thường đầy hứng thú.
Sở Thiên đem xe từ chỗ con lươn chắn đường hỏng chạy qua, lặng yên không một tiếng động tiến tới trung tâm chém giết, sau đó trong xe quan sát, vài tên bên ngoài nhìn thấy có người đến gần, hung tợn xông đến lại thấy Sở Thiên lạnh lùng mà ánh mắt sắc bén, giống như tia chớp đâm thủng trời, sát khí lạnh thấu xương.
Bọn họ còn chưa kịp nói gì, thì bị Cô Kiếm và Thiên Dưỡng Sinh đánh chết.
Nhân viên xã đoàn này thân mặc chiếc áo phông màu đen, hung thần ác sát cầm theo khảm đao, gầm nhẹ hướng Tây Độc vây giết xông tới, kiểu cách kia giống như là một đám chó đuổi đến giết một con nai, đối với bang phái thanh niên xã đoàn mà nói, vậy giết đặc biệt là kiểu lấy nhiều đánh ít, phần thắng nắm chắc trong tay.
Cảm giác kia, so với đón tết còn khiến người ta hưng phấn.
Một tên dũng mãnh thiện chiến xông tới trước, vẻ mặt Tây Độc mang theo nụ cười mỉa mai, con ngươi sáng lạnh như băng giá ngàn năm, tay của anh ta nắm lấy người gần nhất ngửa đầu ra phía sau, dùng sức đập lên đầu gối cứng ngắc, truyền đến âm thanh nặng nề, người nọ kêu thảm thiết long trời lở đất.
Tây Độc tiếp theo đem thân thể đã mất sức lực, xông vào trong đám người theo sát phía sau, lập tức có mấy người trong tình huống này trở tay không kịp, bị đụng té ngã quay cuồng, tay của Tây Độc không biết thế nào đã đoạt được hai khảm đao lạnh băng, lập tức xông vào đám người vung đao chém giết.
Trong lúc nhất thời, con đường đen với ánh sáng heo hắt, một đường đao tung lên lóe sáng giống như lốc xoáy đang gào thét tàn sát, máu tươi bắn ra giống như là hạt mưa trong không trung, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, tiếng kêu kinh thảm trở thành giai điệu chủ yếu, hiện trường hỗn loạn đến cực điểm, trên đất lập tức nằm mấy thi thể.
Bất kể là ai đều không ngờ đến, vốn dĩ cho rằng là connai tơ bỗng chốc trở thành mãnh hổ, lộ ra hàm răng nanh, sự hung hãn của gã khiến người vây quanh hơi trì hoãn thế tấn công, nhưng lập tức lại như thủy triều xông qua, khiến Tây Độc giống như con thuyền cô độc phiêu diêu trong biển lớn, lung lay sắp chìm.
Sở Thiên không chút để tâm đến bên ngoài cùng, đá ngã hai tên không có mắt, đoạt được khảm đao trong đó đối với người vay quanh, lạnh lùng mở miệng nói:
- Trong lúc chúng tôi không chọc giận các ngươi, tốt nhất không nên trêu chọc chúng tao, nếu không đầu của các ngươi giống như khảm đao này.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đem khảm đao dùng sức bẻ gãy, khảm đao lập tức gãy thành hai mảnh, người vây quanh lập tức ngừng xông lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn khảm đao thép đã gãy kia, người cầm đầu lùi sau hai bước, thức thời mà nói:
- Thôi đi, không nên thêm phiền phức, trước tiên đem tên điên cuồng chém trước cho rồi.
Mười mấy tên không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là duy trì khoảng cách xa nhìn Sở Thiên bọn họ.
Tây Độc hiển nhiên cũng nhìn thấy Sở Thiên, trong lúc bận rộn cũng lộ ra nụ cười, chỉ là vết thương trên người khiến cho nụ cười của gã còn khó coi hơn so với khóc, Sở Thiên dựa vào xe nhìn được ra, tên điên cuồng kia chống đỡ không được bao lâu, thế là nhìn thời gian nói:
- Tây Độc, anh ổn không? Người ta gần trăm người đó
Tây Độc lúc đánh đổ hai gã địch, cánh tay cũng thêm vết thương, có thể thấy trình độ chém giết thảm khốc, gã hít thở sâu mấy hơi đáp lại:
- Vậy thì thế nào? Gần một trăm cây gậy vẫn là gần trăm, ông mày có ngã xuống cũng là một hảo hán, huống chỉ phải đạp đổ mấy tên này cũng không phải là vấn đề.
Tên tiểu tử ngông cuồng, có điều lại có phần đáng yêu, Sở Thiên hơi cười khẽ, không để tâm nói:
- Tây Độc, nếu như anh có thể sống quá năm phút, chúng tôi sẽ ra tay cứu anh, nếu như chống đỡ không được, vậy thì coi như chúng tôi xem trò hay, xem xem anh đánh tới gần trăm người vẫn bị gần trăm người chặt thành thịt vụn.
Tây Độc ngẩng đầu cười hô hố, trả lời:
- Huynh đệ, xem tôi bách biến thành ma.
Lời nói vừa xong, Tây Độc thừa dịp cười tạo nên hưng phấn, lại nhảy vào trong đám địch như hổ như sói, chớp mắt, liền có bảy tám tên địch bị gã chém lăn trên đất, máu tươi giống như nước suối không bao giờ bị khô kiệt, trên mặt đất nhỏ giọt chảy xuống, đặc mùi máu khiến cho người ngửi cảm thấy nôn nao, càng khiến người điên cuồng.
Đèn ô tô chiếu rọi xuống đất, hiện lên những chỗ loang lổ, trong ánh sáng và bóng giao nhau biến đổi trong không trung. Tây Độc bóng trên mặt đất lúc to lúc nhỏ, thì giống như trong truyền thuyết hóa thân thành hàng nghìn hàng vạn ma thần. Động tác của gã vung đao gọn gàng mau lẹ, giống như hổ báo, trong dũng mãnh có động thái cơ thể đẹp mắt có bạo lực khó nói thành lời.
Nhìn thấy biểu hiện dũng mãnh của gã như vậy, Sở Thiên quyết định giúp gã.
Ngón tay nhẹ nhàng vẫy, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm như là sao băng rơi trong lòng địch, trên người bọn họ toát lên vẻ tiêu điều, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác giống như người trần truồng nằm trên tuyết, khí lạnh xuyên thấu cơ thể, đao lên đao xuông luôn có máu tươi bán tung tóe, hai tay múa may luôn rạch nát cổ họng, tiếng kêu thảm thiết khôn cùng vang lên.
Sau mười năm phút, chiến trận kết thúc.
Tây Độc, cầm đao dính máu tươi ngang nhiên đứng thẳng, gió lạnh đêm khuya, đem tóc của y thổi bay lên, thần hình thon dài của y sát khí vẫn tràn ngập như trước, nhưng lại không có kẻ địch có thể giết rồi, quay đầu nhìn thi thể đầy trên mặt đất, lại quay đầu lại, Sở Thiên bọn họ đã chui vào xe, chầm chậm lui trở lại quốc lộ rời đi.
Tây Độc hơi cười khổ, lập tức cũng chui vào trong xe đuổi theo.
Sau chín mươi phút, chuyên bay Seoul đi Philippin.
Khả Nhi dựa vào một góc, hồi tưởng lại rung động của hỏa tiễn.
Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy nhắm mắt dưỡng thần, Hoắc Vô Túy đã thay quần áo mới lấy lại vài phần tinh thần, nhưng như trước ôm Sở Thiên nhắm mắt, bất luận tương lai cùng người đàn ông này kết cục là gì, nhưng chí ít bây giờ sẽ không xung đột, có thể dùng tâm đi thưởng thức mỗi phần đau thương, mỗi phần yêu của hắn đối với mình.
Bỗng nhiên, ác khí dày đặc xông tới bên cạnh, nhưng lại là sát khí không có ảnh hưởng, Sở Thiên chầm chậm mở mắt, thì nhìn thấy vẻ mặt tên điên cuồng Tây Độc kia, hắn khẽ thở dài, mở miệng nói:
- Tây Độc đừng nói cho tôi, anh cũng đi Philippin đấy, hơn nữa lại là đi giết hai trăm đệ tử gì gì đấy.
Tây Độc cười khẽ, móc ra tệp tiền lớn vứt sang hành khách ngồi bên cạnh Sở Thiên, vẫy tay chỉ vị trí đằng xa nói:
- Tiểu tử, tôi muốn đổi vị trí, số tiền này là bù đắp cho cậu.
Hành khách kia vỗn dĩ tức giận, nhưng nhìn thấy số tiền lớn lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng cầm lấy đồ đạc đứng dậy rời đi, Tây Độc đợi anh ta sau khi rời đi liền ngồi xuống, hạ thấp giọng nói:
- Người anh em, tôi đặc biệt đến cảm ơn cậu, nếu như không phải cậu, đêm này chắc lật thuyền trong mương rồi.
Sở Thiên thở ra mấy hơi, miệng không che dấu nói;
- Tôi là tán thưởng anh, mới cứu anh