Thủ hạ của Hoa Nam Hổ đều là người đã được huấn luyện. Tứ đại Kim Cương vừa xông về phía Sở Thiên, mười mấy tên đại hán khôi ngô ở phía sau lập tức nhảy ra ngoài vòng vây, bao vây chằng chịt lấy Sở Thiên để đề phòng hắn tìm chỗ trốn mất.
Hoa Nam Hổ đã thay đổi tư thế thoải mái khác dựa vào ghế sô pha, thỉnh thoảng sờ sờ vết thương trên đầu, ánh mắt phẫn nộ tìm Hồ Bưu nhưng gã lại phát hiện ra cả toàn bộ quán bar đều không thấy thân ảnh của tiên tiểu tử đó, chỉ có thể trút giận lên người Sở Thiên mà thôi. Cứ nghĩ đến sau khi tiêu diệt Sở Thiên, rồi phá hủy toàn bộ quán bar, đến lúc đó không tin tên tiểu tử thâm hiểm đó không hiện thân.
“Tứ đại Kim Cương” quả nhiên không giống người thường, bốn con dao từ tứ phía bổ tới, ác liệt lại nhanh chóng. Sở Thiên không những không tránh mà ngược lại tiến lên nửa bước, Minh Hồng chiến đao đặt trước ngực, trước khi bốn con dao đánh tới, anh lập tức điểm ra bốn tiếng “Keng, keng, keng, keng”. Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên liên tục điểm vào lưỡi đao của “Tứ đại Kim Cương”. “Tứ đại Kim Cương” cảm nhận được một lực rất lớn từ chiếc đao truyền tới, tay cầm dao đều không tự chủ được hạ xuống, hổ khẩu cũng trấn động đến nỗi cũng hơi đau nhức, trong lòng kinh hãi. Chúng vội vàng lui về sau mấy bước, thoát khỏi phạm vi tấn công của Sở Thiên.
Sở Thiên không thừa thắng xông lên, vẫn nghiêng chiến đao Minh Hồng như cũ, lạnh lùng nhìn nét mặt kinh hãi của “Tứ đại Kim Cương”.
Hô hấp của bọn Tôn Bân dường như dừng lại, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, nhìn sự thành thạo trong đao quang kiếm ảnh của Sở Thiên, trong lòng họ bắt đầu hiện lên một cảm giác không thể nói rõ được. Tại sao thế giới này thực sự có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy? Nếu trước đây nói “văn võ song toàn” chỉ dừng lại là sự lý giải ngoài mặt thì ngày nay họ lại sâu sắc xúc động tâm linh. Họ đã từng đọc một tác phẩm trên mạng của một tài tử của trường đại học Thiên Kinh tên là “Người có thể ưu tú nhưng lại không có cách nào hoàn mỹ”, cũng đã từng tán đồng với sự phân tích rõ ràng về đạo lý ở trong đó, cũng đã từng ủng hộ điều đó. Nhưng hôm nay nhìn thấy chính con người Sở Thiên trong lòng họ đều không tự chủ được mắng một câu: đúng là ếch ngồi đáy giếng. Bốn chữ này vừa là mắng mình và cũng là mắng tên tài tử đó.
Hoa Nam Hổ không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên gã nhận ra một chiêu của Sở Thiên đã đánh lui được “Tứ đại Kim Cương”. Biết Sở Thiên là một người cứng rắn nhưng trong tình huống bên mình nhiều người hơn, nhiều dao hơn thì không có lý nào lại bỏ trốn thế là gã rút cánh tay phải vẫn chưa ngừng yên tĩnh trên người cô gái ở bên cạnh lại, vỗ ghế sô pha, quát lớn:
- Sợ cái đít, chúng mày mau xông lên cho tao. Bốn tên hán tử ngưu cao mã đại các ngươi còn sợ một thằng ranh con? Nếu truyền ra ngoài thì không chỉ mất mặt Hoa Nam Hổ tao mà còn mất mặt cả uy danh “Tứ đại Kim Cương” của chúng mày nữa.
Chiêu khích tướng của Hoa Nam Hổ quả nhiên có hiệu quả, “Tứ đại Kim Cương” nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa xông lên, khí thế còn hung hăng gấp mấy lần vừa rồi. Sở Thiên khẽ than một tiếng, từ xưa đến nay, danh lợi thực sự hại chết không biết bao nhiêu người, xem ra không hề sai chút nào. “Tứ đại Kim Cương” biết rõ không đánh lại mình nhưng vì danh tiếng nên vẫn liều mạng xông lên.
Sở Thiên giơ Minh Hồng chiến đao lên, cổ tay hơi run, chiến đao phát ra hào quang màu vàng kim óng ánh, khí thế hung hăng đánh về phía “Tứ đại Kim Cương”. Tuy Sở Thiên một người một đao nhưng thân hình của hắn rất nhanh, tốc độ di chuyển đao cũng rất nhanh. Người ở bên cạnh xem sẽ tưởng rằng Sở Thiên phân thân thành 4 người đánh với “Tứ đại Kim Cương”. Bọn Tôn Bân nằm dài trên mặt bàn, trừng mắt líu lưỡi xem trận chiến không thể tưởng tượng đang ở trước mắt mình.
“Tứ đại Kim Cương” đương nhiên cảm thấy được sự ác liệt của Sở Thiên. Đao không cận thân nhưng phong đao đã làm dưới nách bọn họ cảm thấy đau đớn, bọn chúng cũng là những người cường hãn vì vậy bất chấp sự lợi hại của Sở Thiên quyết định lấy thân mạo hiểm, liều mạng mình bị thương cũng phải đánh ngã Sở Thiên. Chúng tin vào chiến thuật “Tổn hại địch một ngàn thì tự thương tám trăm”, tuyệt đối không phụ với uy danh “Tứ đại Kim Cương” của bọn chúng.
Sở Thiên mỉm cười, đương nhiên anh nhìn ra ý đồ của bọn chúng, tăng thêm hai phần nội công rồi ngay lập tức bạo tăng hào quan của Minh Hồng chiến đao, đem chiến đao đặt dưới sự thôi vận của nội lực, dường như cây đao dài thêm mấy tấc, lúc 4 con dao bổ vào Sở Thiên hào quang của mũi đao dường như cùng một lúc đánh trúng bả vai tay cầm đao của “Tứ đại Kim Cương” vang lên mấy tiếng “Phốc, phốc”. Trên người “Tứ đại Kim Cương” có thêm vào chỗ bị thương cứ như bị súng ngắn bắn trúng vậy, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài.
Bốn con dao của “Tứ đại Kim Cương” gần tới người Sở Thiên thì bỗng nhiên rũ xuống, không cách nào giơ lên, dưới tình thế cấp bách liều vài phần tâm huyết, định đổi tay cầm dao rồi đánh tiếp. Sở Thiên tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, thu lại chiến đao dựng xuống dưới đất, lấy chân phải làm trung tâm, chân trái liên tục điểm ra, mỗi một cú đá lại đá đúng lồng ngực của “Tứ đại Kim Cương”, mạnh đến nỗi làm chúng ngã về phía Hoa Nam Hổ đang ngồi trên ghế sô pha.
Hoa Nam Hổ hẳn không ngờ rằng “Tứ đại Kim Cương” anh hùng thiện chiến xưa nay lại dễ dàng thua trong tay Sở Thiên như vậy. Trong lúc không hề đề phòng, bị thân hình khổng lồ của “Tứ đại Kim Cương” đè lên, cả đống người gần 400kg không những làm Hoa Nam Hổ không thể thở nổi mà hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh cũng bị đè đến nỗi quỷ khóc thần la.
Mấy đại hán thân hình khôi ngô ở sau lưng Sở Thiên thấy lão đại nhà mình bị người ta chà đạp như vậy, mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ, nhao nhao lấy dao ra vây quanh Sở Thiên. Bọn Thường ca thấy Sở Thiên đại thắng “Tứ đại Kim Cương”, tâm trạng vô cùng phấn chấn, họ thấy mấy tên đóng vai phụ xông tới tấn công Sở Thiên thế là cũng vung cánh tay hô lên, cực kỳ cường hãn nhào tới.
Lúc này Hồ Bưu lại xuất hiện, trong tay cầm theo mấy cây trường côn, ném cho bọn Đường Thương Hùng ba cây, cười nói:
- Các vị huynh đệ tài tử, có hứng thú với trò đánh chó mù đường không?
Hồ Bưu nói xong cũng mặc kệ bọn Đường Thương Hùng có tham chiến hay không, anh ta cầm cây côn, chuyên môn của anh ta là nhặt những tên bị bọn Thường ca đánh ngã trên mặt đất. Tên tiểu tử muốn tái khởi Đông Sơn, một tên tiểu tử khôi ngô vừa bị Vương Đại Phát dùng côn sắt đánh trúng đùi kêu kên một tiếng, ngã trên mặt đất giãy dụa định đứng dậy thì Hồ Bưu vung mạnh cây côn, cười hì hì đi đến, dùng lực đánh thêm một côn vào chỗ hắn bị thương. Vết thương cũ của tên này chưa tán, lại thêm tổn thương mới thế là gã ta lại kêu lên một tiếng, bị đánh nằm rạp trên mặt đất rồi lặp tức ngẩng đầu lên oán hận nhìn Hồ Bưu. Hồ Bưu bước tới vài bước, vung mạnh liền mấy côn, hét lớn:
- Có phục không?
Tên khôi ngô này lúc đầu có mấy phần tâm huyết chết cũng không hừ một tiếng, sau khi bị Hồ Bưu đánh cho mấy côn thì lập tức liên tục gật đầu phục tùng nói:
- Phục rồi, phục rồi.
Lúc này Hồ Bưu mới hài lòng đi tìm tên khác dễ hơn, một lúc sau anh ta giải quyết xong mấy tên có ý đồ tái khởi Đông Sơn, giải quyết nỗi lo sau này của bọn Thường ca. Đối với những lời cười mắng của Hồ Bưu bọn Thường ca lại cũng cảm thấy tên tiểu tử này làm việc rất thiết thực.
Bọn Đường Thương Hùng nhìn nhau, lại nhìn cây côn trên mặt đất do dự xem có nên xông lên giúp hay không. Trong lúc tư tưởng họ đang đấu tranh, bọn Thường ca đã đánh mấy tên khôi ngô ngã trên mặt đất. Hồ Bưu đang đánh cho từng tên từng tên một thêm mấy côn, vừa đánh vừa hét:
- Đồ chó hoang, các ngươi đến đây hoành hành thật đúng là chán sống mà.
Thường ca sờ sờ chỗ đau trên người sau đó một tay kéo Hồ Bưu qua, cười mắng nói:
- Tên khốn này, mỗi lần đánh nhau đều là cậu trốn xa nhất, đến lúc đánh rắn giập đầu thì cậu lại là người vô cùng tích cực.
- Phân công hợp tác thì xã hội mới có thể tiến bộ được.
Hồ Bưu nhìn ánh mắt oán trách của Thường ca, rồi lập tức đi tới quầy bar:
- Ít ra tôi cũng có thể lấy cho các vị huynh đệ rượu xoa bóp phải không?
Thường ca cùng Vương Đại Phát bất đắc dĩ cười cười, tùy ý hắn đi. Ai bảo là anh em nhà mình chứ? Nhưng họ cũng biết, lúc thực sự gặp phải chuyện lớn, Hồ Bưu tuyệt đối là người đáng tin cậy, là người nhất định vì anh em trợ giúp thêm mấy đao.
Bọn Đường Thương Hùng thấy sự liều chết đã kết thúc, còn thấy tình nghĩa giữa bọn Thường ca, lại thấy mấy cây côn chưa từng nhặt lên ở trên đất, trong lòng họ có vài phần tiếc nuối. Tiếc sao mình lại không nhặt côn xông lên chứ? Sự tiếc nuối này tới sau này đã dần trở thành sự oán hận, tự oán trách mình dường như có chút hổ thẹn với Sở Thiên.
Sở Thiên lúc này đang di chuyển chiếc ghế đến ngồi trước mặt Hoa Nam Hổ, lạnh lùng nói:
- Hổ ca, Hoa Nam Hổ ca, bây giờ làm thế nào đây?
Hoa Nam Hổ là người thức thời, thấy người bên mình đều đã bị thương hết, bọn Thường ca lại có ý chí chiến đấu sục sôi, Sở Thiên lại càng dũng mãnh, câu danh ngôn thiên cổ “Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt” lập tức hiện lên, thế là hắn lập tức chuyển thái độ ngông cuồng bằng nụ cười trên mặt:
- Không dám, không dám, người anh em huynh là ca, huynh mới là ca.
Sở Thiên nhìn tên xoay theo chiều gió này, lại nhìn tất cả những người đang kêu rên trên mặt đất cũng không định làm lớn sự việc này lên. Dù sao căn cứ của mình còn chưa đứng vững, quán bar Mê Tình cũng phải tiếp tục kinh doanh thế là anh cười cười nói:
- Hổ ca, nếu thức thời như vậy tôi cũng không muốn chuyện này làm xôn xao dư luận cả thành, dù sao đây cũng là nơi ở dưới chân thiên tử.
- Đúng vậy, đúng vậy, anh nói rất có đạo lý.
Hoa Nam Hổ nghe thấy có cơ hội sống đi ra ngoài vội vàng phụ họa lời của Sở Thiên nói:
- Dưới chân thiên tử, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.
Nét mặt Sở Thiên lộ lên vẻ không thể cười ra được, duỗi duỗi người, mở miệng nói:
- Không biết Hổ ca có mang kẻ tín dụng hay tiền mặt không?
Hoa Nam Hổ hơi sững sờ, tưởng rằng Sở Thiên muốn hắn lấy tiền bảo vệ tính mạng vội vàng lấy một chiếc thẻ ATM vàng từ trong ngực ra, cười nói:
- Có thẻ, có thẻ, tứ đại hành, khoảng 200 triệu.
- Đúng là người có tiền.
Sở Thiên giơ ngón tay cái lên tán thưởng sau đó cầm thẻ vàng của Hoa Nam Hổ vứt cho Hồ Bưu ở quầy bar nói:
- Tính toán xem tổn thất của quán bar là bao nhiêu, nhân thực thành phẩm bao nhiêu, Hổ ca rất có thành ý, tự nguyện bồi thường.
Đường Thương Hùng thở dài một câu:
- Vốn tưởng rằng mình mới là người tính toán tỉ mỉ, không nhờ nếu so với Sở Thiên thực sự không thể bằng, đang trong lúc sống mái với nhau mà vẫn không quên bắt đối phương phải bồi thường, đây mới là người thương nhân thực sự.
Hồ Bưu vui mừng cầm chiếc thẻ vàng lấy máy POS trong quầy bar ra nhìn lại toàn cảnh rồi “kèn kẹt” một tiếng, điền một con số rồi chạy đến chỗ Hoa Nam Hổ cho hắn điền mật mã xác nhận, tất nhiên cũng tiện tay lấy luôn cây côn.
Lúc này Hoa Nam Hổ mới hiểu ý đồ lấy thẻ của Sở Thiên, dở khóc dở cười thầm cảm thấy may mắn, cầm lấy máy POS, nhìn số tiền, thiếu chút nữa thì thổ huyết 1.888.000. Gã quay lại nhìn bàn ghế bị đánh nát ở 4 phía xung quanh, cẩn thận nói:
- Thế này cũng hơi nhiều rồi phải không?
Hồ Bưu không nói gì, dương dương cây côn trên tay. Hoa Nam Hổ giật mình, lập tức cúi đầu điền mật mã, Hồ Bưu còn bắt gã ký tên xác nhận. Bộ dạng phục vụ chu đáo của anh ta làm người ta cảm thấy tên tiểu tử này chính là phục vụ của phục vụ.
Hai cô gái xinh đẹp đang run rẩy bên người Hoa Nam Hổ, im lặng như ve mùa đông.
Sau khi quẹt thẻ, Sở Thiên vẫy vẫy tay, bọn Thường ca lập tức đuổi Hồ Nam Hổ cùng mấy chục tên ra khỏi quán bar Mê Tình giống như đuổi vịt vậy đồng thời đóng chặt cửa lớn lại. Lúc này Phương Tình đang nhẹ nhành đánh nốt âm phù cuối cùng, nụ cười trên mặt bình thản lại say lòng người dường như hoàn toàn không nhìn thấy việc chém chém giết giết vừa rồi.
Sau khi bọn Hoa Nam Hổ bị đuổi ra khỏi quán bar, chúng quay đầu lại oán hận nhìn biểu hiệu quán, chúng thầm nghĩ sau khi chữa khỏi vết thương nhất định triệu tập đội quân tinh nhuệ trong nội đường đồng thời mời cả hào thủ các đường khác lại, chúng không tin không thể san phẳng được quán bar Mê Tình này, không lật đổ được bọn người ở bang của Sở Thiên.
- Hổ ca, anh nhất định phải lấy lại thể diện.
Cô gái xinh đẹp bên trái dường như nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói:
- Quán bar này quá kiêu ngạo rồi.
- Bà nội nó, còn không phải cô nói cái gì mà quán Mê Tình nhiều dầu mỡ (tiền), lại không có ai trông tràng tử, vì vậy lão tử mới tới kiếm ăn. Ai biết được quán bar Mê Tình không chỉ có tràng tử, lại còn rất cường ngạnh, rất cường hãn.
Hoa Nam Hổ trợn mắt nhìn cô gái bên cạnh, khó chịu nói:
- Đúng là xui xẻo, chỉ vì cô mà hôm nay lão tử phải chịu thiệt thòi như vậy.
Cuối cùng Hoa Nam Hổ cũng tìm được đối tượng trút giận nhưng hắn lập tức cảm thấy nổi giận với đàn bà không thú vị chút nào.
Cô gái bên trái ủy khuất cúi đầu, thì thào lẩm bẩm:
- Còn không phải là vì muốn Hổ ca anh có thêm tràng tử sao.
Cô gái xinh đẹp bên phải có chút hả hê nhìn cô bạn, tranh giành tỉnh cảm mãi mãi là thiên tính buồn chán của con gái.
Hoa Nam Hổ vừa bước vào bãi đỗ xe đã cảm thấy bãi đỗ xe có điều gì đó không đúng nhưng lại nói không nên lời. một tên lưu manh hơi run rẩy, mở miệng nói:
- Bãi, bãi đỗ xe này sao lại thấy u ám đáng sợ như vậy?
Hoa Nam Hổ đá tên lưu manh đó một cước, quát:
- U ám đáng sợ cái đít. Đêm nay đã đủ xui xẻo rồi chẳng lẽ còn có quỷ ra giết chúng ta sao?
Ban ngày không được nói người, buổi tối không được nói quỷ.
Hoa Nam Hổ bỗng phát hiện lời của người xưa thực sự rất chí lý, nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi. Lời nói vừa dứt thì bốn người u ám đáng sợ hiện ra trước mắt, toàn thân tỏa ra tà khí. Trong tay họ cầm dao xông tới phía bọn họ giống như lang như sói vậy, Hoa Nam Hổ vội vàng lui vào trong sự bảo vệ của các huynh đệ để những người ở bên cạnh ngăn cản bọn kia. Nhưng gã lại phát hiện phía sau cũng xuất hiện ba tên, chúng từ cả phía trước và sau xông tới giết bọn Hoa Nam Hổ.
Nếu bọn Hoa Nam Hổ chưa bị thương có lẽ còn có thể ngăn cản những người điên cuồn hung hãn này nhưng tàn binh bại tướng không chỉ thân thể bị thương mà ngay cả tâm hồn cũng có vài vết đen, sự chống cự bắt đầu lộ ra vẻ lực bất tòng tâm. Không bao lâu, người bên cạnh Hoa Nam Hổ bao gồm “Tứ đại Kim Cương” toàn bộ đã ngã xuống, nên nói là toàn bộ đã bị tàn sát vì chúng vốn không có sức lực chống đỡ.
Cô gái bên trái vừa định mở miệng nói:
- Tôi là…
Một nhát đao liền đâm tới, cô gái xinh đẹp không dám tin nhìn con dao ở ngực, sao họ lại giết mình chứ?
Cô gái bên phải thét vang một tiếng định chạy trốn, một nhát dao đầy máu đâm vào cổ họng của nàng, âm thanh lập tức biến mất.
Hoa Nam Hổ nhìn thi thể ở tứ phía, gã không phải chưa từng nhìn thấy người chết nhưng đó đều là thi thể của đối thủ còn bây giờ lại là thủ hạ của mình, hơn nữa bảy người trước mắt hẳn không thể tha cho mình, họ đang dần dần giơ đao lên đến bao vây lấy gã.
Thân hình Hoa Nam Hổ bắt đầu bắt đầu run rẩy, nhìn ánh mắt như lang như sói của họ, hơi thở của sự chết chóc dần dần tiến gần.
Kinh thành, đêm nay không có trăng thậm chí không có chút gió nào.
Tiểu viện Chu gia.
Trong ánh đèn nhu hòa, Chu Long Kiếm vô cùng phấn chấn nhắc nhấc một quân “Binh” màu đỏ nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh các “Tướng” đen, sau đó lạnh lùng cười nói với Lý Thần Châu ở bên cạnh:
- Thần Châu, anh thấy bên đen còn có đường đi không?
Lý Thần Châu nghiêm túc nhìn nửa khắc, sau đó lắc đầu cung kính nói:
- Không còn nữa, cờ chết rồi.
Châu Long Kiếm gật gật đầu, bưng lên nửa chén lão bạch rồi uống cạn, ông dần dần loạng choạng nhìn về phương xa nhàn nhạt nói:
- Chuyện đêm nay làm thế nào rồi?
Lý Thần Châu mỉm cười, mở miệng nói:
- Có người lùa gió cho Hoa Nam Hổ, quán bar đúng là khối thịt mỡ. Hoa Nam Hổ quả nhiên đi quán bar Mê Tình gây chuyện mà đúng lúc Sở Thiên ở quán bar Mê Tình vì vậy bọn Hoa Nam Hổ bị đánh bại, người nào người nấy đều bị thương.
Châu Long Kiếm rất hài lòng với sự giản tiết quan hệ nhân quả của Lý Thân Châu, ông ta tỉ mỉ ngửi mùi trong ly rượu lão Bạch, một lát sau mới ngẩng đầu, mở miệng nói:
- Sau đó thì sao?
- Thất Thất Lang đúng giờ mai phục tại bãi đỗ xe. Sau đó bọn Hoa Nam Hổ chết hết.
Thần sắc của Lý Thần Châu rất bình tĩnh dường như chết không phải là người, không giống như tính mạng.
Nét mặt Chu Long Kiếm lộ lên nụ cười, vỗ vai Lý Thần Châu nói:
- Xử lý hậu sự sạch sẽ một chút nhất định không được để người ta tìm ra bọn Hoa Nam Hổ chết trong tay chúng ta, để người của Hổ bang tìm ra nơi Hoa Nam Hổ xuất hiện cuối cùng là quán bar Mê Tình đi, phải để cho họ chút không gian tưởng tượng.
Lý Thần Châu gật gật đầu, ngữ khí rất kiên định nói:
- Lão gia yên tâm Thất Thất Lang làm việc trước giờ rất cẩn thận tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào, bất cứ người sống nào. Nói như vậy là đã đạt được mục đích của chúng ta rồi, Hổ bang sẽ nhận định là bọn Sở Thiên hạ độc thủ.
Rồi ông ta lập tức chần chờ một chút, lo lắng chút hỏi:
- Nhưng Hổ bang cũng sẽ hạ độc thủ với bọn Sở Thiên, căn cứ của bọn Sở Thiên ở Kinh thành chưa ổn, có thể ngăn chặn được sự tấn công của Hổ bang hay không?
Chu Long Kiếm cúi thân xuống, cầm lấy một quân cờ, bình tĩnh nói:
- Mấy ngày nữa là đại hội Đảng toàn quốc rồi, anh sẽ trở thành nhân vật quan trọng nhất của việc giữ gìn trị an của Kinh thành. Anh phải cảnh cáo các bang phái của Kinh thành, trong thời gian khai hội, không ai được gây sự, tất cả ân oán để một tháng sau hãy tính.
- Kẻ gây chuyện, giết không tha.
Ánh mắt Chu Long Kiếm phóng ra sát khí:
- Đây là ý của trung ương.
- Thời gian một tháng Đó Sở Thiên có thể thành lập được căn cứ ở Kinh thành hay không còn phải xem vận mệnh của cậu ấy.
Chu Long Kiếm lại cúi đầu ngửi hương rượu.
Lý Thần Châu khâm phục nhìn Chu Long Kiếm, lão gia thực sự thận trọng đến từng bước, chiêu chiêu liên hoàn, ngay cả ảnh hưởng chính chị cũng phải cân nhắc, thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.
- Hơn nữa, thù hận trải qua thời gian ấp ủ không những không mất đi mà chỉ có thể càng sâu đậm hơn.
Khóe miệng Chua Long Kiếm lộ lên vẻ đắc ý khó thấy:
- Cậu nói xem, sau một tháng, kết quả sẽ là Sở Thiên bị tiêu diệt hay là Hổ bang bị san phẳng?
- Nếu như Sở Thiên không chết thì Hổ bang tất bị diệt.
Ánh mắt Lý Thần Châu kiên định thốt ra hai câu đó.
Chu Long Kiếm tựa trên ghế nằm, cầm ly rượu lão Bạch, uống một hơi, sau đó nhẹ nhàng đong đưa, miệng lại hừ lên một âm điệu mà vĩnh viễn Lý Thần Châu không thể hiểu nổi, chỉ cảm thấy có vài phần hương vị của thảo nguyên tái bắc, đương nhiên trong đó lộ ra cả sự đắc ý.
Bãi đỗ xe, “Thất Thất Lang” thu lại dao, ném thi thể của Hoa Nam Hổ cùng mấy tên khác lên một chiếc xe tải, kéo vải bạt lên sau đó nhân lúc đêm tối chạy ra bên ngoài.
Ánh đèn ở bãi đỗ xe chiếu qua tấm biển xe làm hiện lên mấy chữ: Hồng Phát hậu cần.