Đô Thị Thiếu Soái

Chương 251: Chương 251: Tứ đại Kim cương




Mười mấy tên côn đồ rốt cục gào thét chạy về phía bọn Thường ca, âm thanh rống lên làm cả quá bar đều vang lên tiếng vù vù.

Tôn Bân lắc đầu, nhấc chén Trúc Diệp Thanh lên khinh thường nói:

- Vì sự sợ hãi cực đoan trong lòng nên cần âm thanh làm tăng thêm lòng dũng cảm.

Sở Thiên gật gật đầu, Tôn Bân nói không hề sai. Mười mấy tên vừa xông tới trước mặt Thường Ca và Vương Đại Phát, vũ khí trong tay Thường ca vẫn chưa cầm tới, anh ta chỉ hung hăng trợn mắt về mấy tên côn đồ đang xông tới, mấy tên côn đồ đang xông tới nhìn thấy con mắt như chiêng đồng của Thường ca, không khỏi khẽ run lên, thân hình hơi ngừng lại. Bọn Thường ca tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội truy kích này, họ bước lên vài bước, bàn tay vô tình hạ xuống, vừa nhanh lại vừa hung ác.

Mấy tên côn đồ trước mặt ngạc nhiên, vừa rút dao còn chưa đâm ra, thiết côn của Vương Đại Phát đã nện tới rồi lập tức nghe thấy tiếng côn của Vương Đại Phát gõ vào xương của mình mà gãy ra nhưng lại không thể hét lên được. Vì vậy một tay khác của Vương Đại Phát đã đánh tới trước mặt, phong bế miệng của tên côn đồ đó, cả hàm răng của tên côn đồ bị đánh gãy nhưng máu tươi lại từ hai lỗ mũi chảy ra giống như hai thanh tiễn huyết. Người nào người nấy đều bị dọa đến nỗi ngơ người như con gà gỗ, mặt không còn chút máu.

Hoa Nam Hồ cũng là người tàn nhẫn, giết người không chớp mắt nhưng cũng chưa từng thấy nhân vật mạnh mẽ và độc ác như Vương Đại Phát càng chưa từng thấy cách đánh cương mãnh uy liệt lại trực tiếp và đơn giản như vậy. Gãbiết những tên côn đồ này chống đỡ không được bao lâu thế là lấy điện thoại ra, nhập số điện thoại quen thuộc gọi cứu viện.

Chưa tới 10 phút, bọn côn đồ ngang ngược càn rỡ này nằm lác đác ở xung quanh quán bar, kêu thảm thiết không thể dậy nổi. Cảnh trước mắt Hoa Nam Hồ vẫn không hề hoang mang lấy ra một tiếu xì gà để hai cô gái hoa dung thất sắc ở bên cạnh giúp hắn châm xì gà, dường như những người trước mắt sống hay chết cũng không liên quan gì tới gã.

Bọn Tôn Bân thấy uy thế lớn mạnh của bọn Thường ca thì nhiệt huyết trong lòng đều sôi trào lên, hận không thể đi giúp bọn Thường ca một tay rồi lập tức khinh thường nhìn lũ côn đồ không còn năng lực tiếp tục phản kháng, nhìn nhau vài lần: Thế này đã là gì? Chẳng lẽ đây chính là sống mái với xã hội đen? Cũng chẳng đủ thích thú gì? Chém giết, tranh đoạt trên TV sao lại không thể hiện ra chứ?

- Những người này thực sự là xã hội đen?

Tôn Bân ném miếng mồi tí ti vào trong miệng mình, thở dài nói:

- Nhiều lắm thì cũng chỉ có thể gọi là lưu manh? Nếu như vậy có thể làm xã hội đen chúng tôi còn học gì chứ, cứ trực tiếp đi làm xã hội đen là được rồi.

Âu Dương Thắng Cơ cũng lắc đầu, bộ dạng tiếc nuối không thể rèn sắt thành đồng, mỉa mai nói:

- Nói thì là thiên hạ vô địch làm thì lại là hữu tâm vô lực.

Đường Thương Hùng tính toán tổn thất của quan bar, phiền lòng thay Sở Thiên nói:

- Người anh em, hôm nay ít nhất cậu cũng thiệt hại hai vạn đồng đại dương rồi.

Sở Thiên nhìn Hoa Nam Hổ, thấy sắc mặt gã không chút lo lắng biết rõ nhất định vẫn còn chém giết, thế là hắn mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Không cần cảm thấy vô vị, kịch hay vẫn chưa chính thức bắt đầu mà, tên Hoa Nam Hổ nếu không có 1,5kg sắt sao có thể dám đến đóng đinh chứ?

Bọn Tôn Bân đều sững sờ một lúc, nhìn quanh tứ phía, không có động tĩnh gì, rồi lập tức khó hiểu nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên không nói gì, rót Trúc Diệp Thanh cho bọn Tôn Bân, cười nói:

- Yên tâm đi, sắp đến rồi.

Hoa Nam Hổ lúc này đang nuốt mây phun sương bên trong thuốc lá, tán thưởng nhìn bọn Thường ca, giơ ngón cái lên nói:

- Các vị, thân thủ thật là giỏi, Hoa Nam Hổ tôi thực sự rất thích và rất khâm phục. Vì vậy tôi muốn kết giao với các vị để cùng hưởng vinh hoa phú quý. Nếu các vị có thể gia nhập Hổ bang chúng tôi thì đêm nay không những không đập quán bar này mà còn đem tất cả các quán bar trên coòn đường này cho các vị quản lý, thế nào?

Không ai có thể phủ nhận, đây thực sự là một điều kiện cực kỳ mê người, đáng tiếc Hoa Nam Hổ đang đối mặt với Thường ca và Vương Đại Phát, hai người họ rất trung thành và tận tâm với Sở Thiên. Sau khi chứng kiến thân thủ và sự gan dạ sáng suốt của Sở Thiên, dù cho họ quán bar của cả thành Bắc Kinh họ cũng sẽ không quay họng súng lại đối phó với Sở Thiên.

Thường ca sờ sờ đầu, cười hehe, chỉ bọn côn đồ đang than khóc trên mặt đất, nét mặt có chút khinh thường nói:

- Mày dựa vào đâu mà nói như vậy? Dựa vào mấy tên thủ hạ sống dở chết dở này sao? Muốn chúng tao phục thì cũng nên lấy ra thứ gì có giá trị chút chứ?

Hoa Nam Hồ lắc đầu, nhẹ nhàng gảy điếu xì gà, nhấc chân bắt chéo nói:

- Hoa Nam Hổ tao đã có thể làm đường chủ của Hổ bang đương nhiên có tiền vốn như đã nói. Mấy tên côn đồ này cũng chỉ là mấy người mới đêm nay tao đưa chúng ra ngoài học hỏi thế giới bên ngoài.

- Ồ? Chỉ cần bọn tao đồng ý gia nhập Hổ bang của chúng mày, chúng mày sẽ cho chúng tao lợi ích lớn như này sao?

Vương Đại Phát thử thăm dò nói:

- Chẳng lẽ không có điều kiện gì? Thiên hạ có bữa trưa miễn phí như vậy không?

- Quả nhiên là nhân tài, nói rất hay.

Hoa Nam Hổ giơ ngón tay cái về phía Vương Đại Phát, khen ngợi nói:

- Nhưng thiên hạ này đúng là có kỳ tích, đúng là có bữa trưa miễn phí chỉ cần chúng mày chịu làm việc nhỏ nhặt này.

Trong lòng Vương Đại Phát thầm cười, quả nhiên có điều kiện, anh ta không tranh cãi mà thuận theo Hoa Nam Hổ nói:

- Nói ra xem nào, tính xem có gì hay không.

- Đánh gãy hai chân của tên tiểu tử này cho tao.

Trong mắt Hoa Nam Hổ có vài phần đố kỵ và cũng có vài phần tham lam nói:

- Sau đó trói cô nàng ở bên cạnh hắn lên xe cho tao thì tất cả các quán bar trên con đường này đều do chúng mày quản lý, chúng mày nói xem thế có được không?

Hai cô gái xinh đẹp oán hận nhìn Phương Tình nhưng lại không dám nói gì, bất mãn cọ xát vào người Hoa Nam Hồ, cho thấy sự tồn tại của mình, cho thấy dung mạo của mình cũng có vài phần xinh đẹp.

Bọn Tôn Bân nghe thấy ý kiến độc ác của Hoa Nam Hổ liền lo lắng nhìn Sở Thiên với Phương Tình. Bọn họ vốn tưởng hai người sẽ sợ hãi, dù sao lợi ích đầu năm vẫn là trên hết nói không chừng bọn Thường ca sẽ quay đầu súng lại đối phó với bọn Sở Thiên. Ai ngờ, nét mặt của Sở Thiên và Phương Tình không hề biến sắc, ánh mắt đều cực kỳ lạnh nhạt, khóe miệng còn nở nụ cười.

Bọn Tôn Bân khâm phục nhìn Sở Thiên, thực sự không biết tự tin của tên tiểu tử này từ đâu mà ra.

- Ý kiến hay, thực sự là ý kiến hay.

Hồ Bưu bỗng nhiên xông ra, vỗ vỗ tay, sau đó liền cầm chai bia đi về hướng Hoa Nam Hổ nói:

- Như vậy rất tốt, Hổ ca, huynh mới thực sự xứng danh là một nhân tài. Nếu như huynh sinh ra sớm vài năm chỉ e một quốc hai chế độ đều được huynh nghĩ ra.

Sở Thiên cười khổ, sự thông minh của Hồ Bưu thỉnh thoảng lại xuất hiện, xem ra lại muốn chơi trò lừa bịp gì đây.

Hoa Nam Hồ không hề cảm nhận được Hồ Bưu đang nói móc mình, gã còn tưởng rằng người phụ trách quán bar này Hồ Bưu rất thức thời, thế là nét mặt gã hiện lên nụ cười rất thích sự nịnh nọt không kiềm chế được của Hồ Bưu, rồi lập tức khiêu khích nhìn bọn Sở Thiên. Lúc này, Hồ Bưu đi tới sau lưng Hoa Nam Hổ, thần sắc lộ ra vài phần quỷ dị, rồi đột nhiên chỉ ra cửa nói:

- Ngoài cửa kia là ai?

Hoa Nam Hổ cùng hai cô gái xinh đẹp theo phản xạ có điều kiện nhìn về hướng ngoài cửa. Trong lúc này, Hồ Bưu đột nhiên giơ chai bia trong tay lên, dùng cánh tay đó đập vào đầu Hoa Nam Hổ đang dựa vào ngực của cô gái xinh đẹp của hắn. Sau khi một âm thanh rất thanh thúy vang lên, Hồ Bưu đã biến mất trong một nơi hẻo lánh của quán bar, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên thực sự không phải không có chuyện gì xảy ra, vì tên Hoa Nam Hổ khôi ngô cao hơn 1m8 đã nằm trên đất, trên đầu không ngừng chảy ra máu tươi, dưới ánh đèn của quán bar lại càng tạo nên hiệu quả khủng bố, tiếng kêu thảm thiết thậm chí có thể giống như tiếng giết heo.

Hai cô gái xinh đẹp cũng hét ầm lên, Hoa Nam Hổ bị thương thành như vậy họ cũng nên làm chút gì đó để tránh bị Hoa Nam Hổ tính sổ.

- Binh bất yếm trá, giương đông kích tây.

Tôn Bân nói binh pháp chiêu số trong lòng ra, than:

- Cuộc sống đâu đâu cũng là giáo viên của tôi.

Cú đánh lén của Hồ Bưu không chỉ làm Hoa Nam Hồ bị thương về thân thể mà cả tinh thần gã cũng bị thương tích, bò lên lấy khăn tay chặn miệng viết thương rống về phía bọn Thường ca nói:

- Tìm ra tên tiểu tử đó cho tao, tao muốn băm sống nó.

Bọn Thường ca và Vương Đại Phát sớm đã cười đau cả bụng, người đang khom khom, lắc lư, nghe thấy lời của Hoa Nam Hổ liền lắc lắc tay nói:

- Tên tiểu tử đó thâm hiểm lắm, chúng tao đều sợ nó, không dám tìm nó giúp mày trả thù.

Sở Thiên lắc đầu, nắm ấy tay Phương Tình, lạnh nhạt nói:

- Thường ca, ném lũ xã hội đen của Hổ bang này ra ngoài cho tôi.

Bọn Thường ca lập tức không cười nữa, tiến lên phía trước bao vây Hoa Nam Hổ. Hoa Nam Hổ nhìn bọn Thường ca dần dần tiến tới, trong lòng thêm vài phần hoảng loạn. Gã vừa định rống lên mấy câu nhưng lại ảnh hưởng tới vết thương trên đầu chỉ đành giả vờ trấn tĩnh uy hiếp bọn Thường ca:

- Chúng mày không được qua đây nếu không tứ đại Kim Cương của tao đến, tao sẽ cho chúng mày chó gà không tha.

Thường ca và Vương Đại Phát cười ha ha, đếm số người bên mình nói:

- Được thôi, chúng mày có tứ đại Kim Cương thì bọn tao có Bát Tiên qua biển, xem xem ai thần thông quảng đại.

Vừa dứt lời, cánh cửa quán bar đột nhiên bị người đá văng, mười mấy tên dáng người khôi ngô xông vào, hai mắt như ưng, hai tay như sắt. Trong đó có bốn tên bước đi như bay lập tức chặn trước mặt Hoa Nam Hổ, những tên khác thì bao vây lại bọn Thường ca.

Bốn người trước mặt bọn Thường ca, thân hình đều cao khoảng trên 1m9, cơ bắp trên người đều rất cứng rắn, vẻ mặt rất dữ tợn xin lỗi bọn xã hội đen, đứng ở đó chính là Thiết Tháp, chẳng trách có biệt danh là “Tứ đại Kim Cương”.

Bọn Thường ca đều là chủ tướng có kinh nghiệm sa trường, sớm đã không quan tâm gì tới sống chết, dù bây giờ bị mấy tên nhìn thì có vẻ cường hãn này bao vây thì vẻ mặt lại không có một chút khiếp sợ. Hai quân gặp nhau kẻ dũng thắng, huống hồ còn có Sở Thiên ở bên cạnh làm trận mà.

Bọn Tôn Bân lại hiện lên vài phần lo lắng, vừa rồi xem thường Hoa Nam Hổ. Nhìn mười mấy tên thể trạng khí thế hoàn toàn khác hẳn với với bọn côn đồ khôi ngô phía trước, không khỏi lo lắng cho Sở Thiên, thậm chí trong lòng bắt đầu đấu tranh. Nếu bọn Sở Thiên thực sự vào hoàn cảnh xấu thì mấy tên thư sinh mình đây có cần xông lên giúp huynh đệ một tay không?

Bọn Tôn Bân nhìn lẫn nhau, gật đầu âm thầm quyết định.

Huynh đệ gặp nạn, mình tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn nếu không thì sau này còn có mặt mũi nào lăn lộn trên trốn giang hồ. Đường Thương Hùng thậm chí hi vọng xông đến ngay bây giờ, từ nhỏ cậu ta đã thích đánh nhau, giỏi đánh nhau như cậu ta hận không thể mọc thêm mấy tay ra, dù có thể không có tác dụng gì.

Sở Thiên nhìn người hai bên giằng co, hắn biết nếu như liều đánh thì dù bọn Thường ca không đến mức thất bại thảm hại nhưng nguyên khí bị tổn thương mạnh là điều tất nhiên. Sự vận hành của quán bar Mê Tình còn cần đến bọn họ. Nếu đêm nay làm nguyên khí tổn thương lớn, sau này mình lại không ở đây, khó tránh khỏi bị người ta đánh đến nỗi trở tay không kịp. Vì vậy trận chiến ngày hôm nay vẫn là mình đánh tốc chiến tốc thắng đồng thời có thể làm bọn Hoa Nam Hổ sợ hãi.

Hơn nữa, có thể củng cố hình tượng của mình trong suy nghĩ của bọn Tôn Bân.

Sở Thiên đột nhiên uống một hơi hết ly Trúc Diệp Thanh, vỗ vỗ Phương Tình, nhàn nhạt nói:

- Chị Tình à, lên sân khấu hát bài “Because of you” cho anh lấy hứng thú đi.

Sau đó anh nhìn bọn Tôn Bân nói:

- Ba người ngồi đây một lát, chuyện lớn bằng trời thì trước mặt Sở Thiên tôi đều không phải chuyện lớn.

Sở Thiên nói xong, hai tay khẽ chống lên ghế sô pha, mượn lực nhảy ra ngoài, cả động tác như mây trôi nước chảy, rất mạch lạc.

Đẹp quá! Bọn Tôn Bân thầm than trong lòng: Không ngờ Sở Thiên ngoài trí tuệ hơn người lại có thân thủ giỏi như vậy, thật bất ngờ.

Phương Tình từ từ bước lên sân khấu, cầm lấy đàn ghi-ta điện, chỉnh vài âm, rồi chỉnh mic phù hợp với mình, đầy cảm tình hát lên:

- I will not make the same mistakes that you did

Giai điệu cảm động lòng người, âm thanh đầy tình cảm vang vang vọng khắp quán bar, nhẹ nhàng kích thích tâm linh con người.

Sở Thiên đã đến bên bọn Thường ca, nhìn Hoa Nam Hổ còn có Tứ đại Kim Cương ở hàng trước, sắc mặt hắn không chút sợ hãi, cười cười nói:

- Hoa Nam Hổ, tao cho mày thời gian ba phút để cân nhắc. Nếu mày không mang người của mày cút khỏi quán, tao sẽ làm cho chúng mày bò ra khỏi quán.

Lời của Sở Thiên rất có trọng lượng, rất khí thế làm bọn Hoa Nam Hồ trong lòng khẽ chấn động, nhìn Sở Thiên đang ở trước mắt, tỉ mỉ dò xét một phen, rồi rất nhanh đưa ra một kết luận về Sở Thiên: Vịt chết mạnh miệng. Nếu là người đại quan đại phú gì đó, sẽ không keo kiệt với quần áo mặc trên người như vậy.

Đối diện với người không có phông nền, không có chỗ dựa, bọn họ trước giờ vẫn thích dốc hết sức tàn phá.

Sở Thiên nhìn về phía bọn Thường ca, bọn Thường ca biết Sở Thiên muốn đích thân giải quyết sự cố này thế là họ rút ra khỏi vòng vây đứng yên lặng ở bên cạnh theo dõi kỳ biến bắt đầu. Bọn côn đồ trên mặt đất cũng giãy dụa bò ở bên cạnh, trong mắt có chút cuồng nhiệt, chờ mong Hoa Nam Hổ trả thù rửa hận cho bọn chúng.

Hoa Nam Hổ nhờ sự băng bó của hai cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng coi như cầm được máu ở trên đầu, gã đẩy “Tứ đại Kim Cương” trước mặt ra nói với Sở Thiên:

- Tiểu tử, mày không cần ở đó mát mẻ, đêm nay ông nhất định để máu rửa quán bar Mê Tình, không ai có thể thoát được.

- Tứ đại Kim Cương tiêu diệt hết toàn bộ. Bao gồm cả người, con chuột, con gián, con kiến ở đây cho tao.

Nét mặt Hoa Nam Hổ lộ ra phần dữ tợn, hung dữ nói:

- Ngoại trừ cô nàng đang hát thì giữ lại.

- Còn 30 giây.

Sở Thiên dường như không hề nghe thấy lời uy hiếp của Hoa Nam Hổ, hắn nhìn đồng hồ treo trên vách tường nói:

- Lúc tiếng chuông vang lên cũng là lúc chúng mày khóc rống lên.

Sắc mặt Hoa Nam Hổ giống như mặt trời tháng sáu, tràn đầy nhiệt lượng và cả tức giận, đặc biệt là dưới sự chăm chú của hai cô gái, sự phẫn nộ không ngừng chuyển thành sự hào hùng, không đánh tên Sở thiên này ngã ngục trên mặt đất, cái tên “Hoa Nam Hổ” này của mình cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

Hoa Nam Hổ nhẹ nhàng phất tay, “Tứ đại Kim Cương” lấy ra những con dao sáng bóng, như sói như hổ xông về phía Sở Thiên. Tứ đại Kim Cương cũng không phải là hư danh nói chơi, chịu đánh chịu ngã lại còn có thể đánh, bọn chúng đều là nam tử hán đã từng luyện ngoại gia công phu, những côn gỗ bình thường đánh lên người họ thì không khác gì gãi ngứa. Vì vậy tên Sở Thiên bạc nhược, yếu kém trước mặt chúng căn bản không có gì đáng uy hiếp.

- Đến giờ rồi.

Sở Thiên than một hơi, tay phải hơi trầm xuống, chiến đao thượng cổ động trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.