Đô Thị Thiếu Soái

Chương 723: Chương 723: Cao thủ Đường Môn




Sở Thiên xoay xoay chén rượu, nhẹ nhàng ngửi mùi hương từ chén rượu bay ra.

Sau một lát nhâm nhi hắn hạ nửa chén Trúc Diệp Thanh xuống, đầy thâm ý mở miệng nói:

- Tuy rằng dụng ý tôi bất lương, nhưng Tổng quản Khương chẳng lẽ thật sự yên tâm về Chu Bách Ôn? Hoặc là nói, ông dám khẳng định Chu Bách Ôn trung thành và tận tâm với Đường Môn? Hay là ông tin tưởng hai trăm người ở khách sạn, đúng là đặc biệt bảo vệ ông được an toàn?

Khương Trung không nói gì, nâng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.

Sở Thiên ngồi dựa trên sô pha, các ngón tay đan vào nhau, cười nói:

- Ông cũng không tin Chu Bách Ôn trung thành, ông cũng biết ông ta bất cứ lúc nào cũng có khả năng giết ông, cho nên lâu nay ông làm gì cũng canh cánh trong lòng? Tuy rằng tôi cùng Đường Môn là đến chết mới thôi, nhưng hiện tại chúng ta cũng có cùng một kẻ địch, sao chúng ta không bắt tay diệt trừ lại đi quyết chiến tranh cao thấp?

Khương Trung bất đắc dĩ buồn bã thở dài, cười khổ trả lời:

- Sở Thiên, anh có biết tôi cảm giác thế nào không? Giống như là tội phạm bị áp giải ra pháp trường, biết rõ là chết nhưng lại không biết làm thế nào. Biết rõ anh muốn lợi dụng tôi để đứng giữa mưu lợi bất chính, tôi lại vẫn không thể không hợp tác với anh, lão…tôi, mẹ nó thật tức chết đi được.

Sở Thiên mỉm cười sảng khoái, giơ tay rót đầy chén rượu cho ông ta, nói:

- Tôi biết tôi có chút vô sỉ, cũng biết Tổng quản Khương thống khổ, cho nên tôi mới dùng rượu ngon nhất thịt tốt nhất chiêu đãi Tổng quản Khương, dùng cái này để biểu thị nỗi áy náy của Sở Thiên tôi. Về phần ân oán để về sau sẽ nói, việc cấp bách bây giờ là bắt tay đối phó với Chu Bách Ôn. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không rời khỏi Hải Nam được rồi.

Khương Trung trịnh trọng nghiêm túc gật gật đầu, ông ta biết nếu lời nói của Sở Thiên là đúng. Với thế lực biến thái của Chu Bách Ôn và quyền thế nhà họ Chu, toàn bộ Hải Nam thật đúng là thiên hạ do họ Chu độc chiếm. Nếu muốn giết chết mình và Sở Thiên cũng không phải là việc khó, vì thế ngẩng đầu hỏi:

- Thiếu soái, ở Hải Nam đây anh đang có bao nhiêu người?

Vào thời điểm hỏi những lời này, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, ngoại trừ muốn nhìn một chút thành ý hợp tác của Sở Thiên, cũng muốn dự đoán xem thực lực Soái quân hiện tại, nếu thuận tiện xử lý Chu Bách Ôn sau đó đối phó với Soái quân. Sở Thiên dường như đoán được dụng ý của ông ta, không chút do dự trả lời:

- Trong tửu quán có hai mươi người, bên ngoài có hai trăm anh em.

Khương Trung từ trên mặt Sở Thiên không tìm hiểu được gì, vì thế nghiền ngẫm truy vấn:

- Thật sao?

Sở Thiên thần sắc tự nhiên gật đầu, đọc nhấn từng chữ rõ ràng mà nói:

- Dự định là phải tập trung được đủ hai ngàn người để khai chiến với Đường Môn, bất đắc dĩ mưa gió căn bản khó đi được đến Hải Nam, chỉ có hai trăm người có thể lái xe tới được. Nếu Tổng quản Khương không tin tôi cũng không có cách nào, tuy nhiên con người Sở Thiên hẳn ông biết rõ ràng.

Khương Trung không tự chủ được tin lời Sở Thiên, hắn đến cả phải tập hợp nhân sự công kích Hải Nam đều nói hết ra rồi, nói vậy chắc cũng không nói dối số lượng nhân sự. Nếu Sở Thiên có trong tay hai ngàn người, với sức chiến đấu dũng mãnh của Soái quân và tính cách của Sở Thiên, phỏng chừng đã trực tiếp đánh tới Đường Môn Hải Nam, cũng sẽ không tìm tới hợp tác với mình rồi.

Nghĩ đến đây, Khương Trung gật gật đầu, cười đáp lại:

- Thiếu soái nghĩ nhiều rồi, Khương Trung đương nhiên tin tưởng anh, để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi cũng có thể nói cho anh biết. Hiện nay có năm mươi cao thủ Đường Môn ngày mai sẽ tới Hải Nam, Bang chủ đã nói qua, bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đủ để ám sát Chu Bách Ôn.

Sở Thiên cười cười không bình luận ý kiến. Năm mươi người mà đã nghĩ có thể gây nên được sóng gió? Đường Vinh cũng quá coi thường Chu Bách Ôn rồi, đúng là coi hơn chục nghìn đệ tử là đầu lợn, phỏng chừng nhóm người này còn chưa đủ cho bọn họ giắt kẽ răng, mà quan trọng hơn là, còn có vấn đề tồn tại:

- Tổng quản Khương, nhóm cao thủ này đi Hải Nam chỉ có mình ông biết phải không?

Khương Trung hơi hơi ngơ ngẩn, lập tức thành thật lắc đầu, chậm rãi nói:

- Nhóm cao thủ này vốn là muốn đưa đến để giết anh, chỉ có điều mưa to gió lớn làm chậm trễ hành trình, tin tức bọn họ đến Hải Nam, Chu Bách Ôn đương nhiên cũng biết, phỏng chừng hiện tại đã tiến vào cảnh nội Hải Nam rồi, sáng mai có thể tới nơi đây.

Trong lòng Sở Thiên khẽ động, không chút để ý chỉ nói:

- Tổng quản Khương, tôi rất hoài nghi bọn họ có thể đến được nơi này, Chu Bách Ôn dĩ nhiên biết bọn họ đến Hải Nam, hiện tại các ông lại đang như nước với lửa, ông ta làm sao có thể để cho bọn trợ giúp ông đến gặp ông được? Nếu không ngoài dự đoán của tôi, bọn họ sẽ biến thành năm mươi cái xác chết.

Khương Trung vô cùng khiếp sợ, sau khi suy nghĩ lắc đầu nói:

- Không thể, bọn họ lái xe đi Hải Nam, lại không có hành trình cố định, còn có thời tiết gió bão ác liệt như thế. Chu Bách Ôn tuy rằng có được hơn chục nghìn đệ tử, nhưng mà ở trong đêm khuya muốn xác định vị trí giết chết cao thủ Đường Môn, làm sao ông ta có thể làm được điều này?

Sở Thiên gắp lên hai miếng thịt dê đưa vào miệng, nhai nuốt đoạn trả lời:

- Thuần túy dựa vào thực lực Đường Môn Hải Nam thì quả thật là rất khó khăn. Nhưng Tổng quản Khương dường như quên ông ta có một ông bố, đó là Chu Phú Quý là Phó tư lệnh hạm đội Nam Hải. Nếu Chu Bách Ôn thuyết phục ông ấy ra tay, cao thủ Đường Môn khẳng định biến thành thi thể.

Lời nói của Sở Thiên giống như là cái đinh đâm vào trong lòng Khương Trung, sau một lát ngu ngơ lại sinh ra hoảng hốt, chén rượu trong tay rung lên rơi xuống đất vỡ tan. Ông ta ngoại trừ lo lắng năm mươi người tài giỏi dữ nhiều lành ít, càng khiếp sợ Sở Thiên phân tích tình hình trinh thám. Tiểu tử này thật sự kinh khủng, có thể đem tất cả các nhân tố bên ngoài mà đưa vào tính toán.

Chả trách được Đường Môn liên tiếp bị đánh bại mấy trận liền, đó đều không phải là vận khí không tốt, mà là song phương tướng soái mưu lược quả thật hơn kém quá xa. Khương Trung không khỏi cười khổ, ông ta thậm chí sinh ra ý tưởng vớ vẩn, đó là tiết lộ hành tung của mình cùng liều chết với Sở Thiên. Dù sao nhìn về lâu về dài, Sở Thiên so với Chu Bách Ôn đáng sợ hơn hàng nghìn lần.

Nhưng ý niệm trong đầu lập tức trôi đi, ông ta nghĩ đến Chu Bách Ôn cùng Trúc Liên Bang có quan hệ. Nếu Chu Bách Ôn thật sự dựa vào Trúc Liên Bang ở Hải Nam mà đứng vững chân, mà Soái quân lại bởi vì sống chết của Sở Thiên cùng Soái quân liều đến ngươi chết ta sống. Như vậy Chu Bách Ôn nhất định có thể thừa dịp ung dung ngồi ở nhà, thậm chí diệt trừ cả hai bên khi Đường Môn và Soái quân cùng bị thiệt hại.

Ôi! Nghĩ đến đây, Khương Trung hơi hơi than nhẹ, ác khí trong ánh mắt khôi phục lại bình thản, lập tức mặt lộ vẻ nghiêm trọng: - Thiếu soái, vậy làm sao bây giờ? Anh túc trí đa mưu, chắc có biện pháp có thể giúp cho cao thủ Đường Môn tránh đi vận rủi? Tuy rằng số lượng bọn họ không nhiều, nhưng ít nhất là lực lượng có khả năng chiến đấu tốt.

Sở Thiên vừa rồi nhìn thấy trong mắt Khương Trung hiện lên sát khí, biết lão già này định triển khai chủ ý xấu gì đó, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Mấy ngàn đệ tử Đường Môn đều không để vào mắt, huống chi Khương Trung này lại vì vài cái tàn binh bại tướng? Nghe được ông ta hỏi, hắn thản nhiên đáp lại:

- Không có biện pháp, gọi điện thoại bảo cho bọn họ phải cẩn thận.

Trong tình huống này, dường như cũng chỉ có như thế.

Khương Trung lấy điện thoại ra, nhấn liên tục các con số, tuy rằng trong điện thoại truyền đến tiếng chuông trong trẻo, nhưng không có ai nghe máy, trong lòng của ông ta thật sự hồi hộp, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện? Ngay tại lúc đó, đường dây điện thoại bỗng nhiên được nối, bên tai truyền đến thanh âm của Lâm Triều Dương - người dẫn đội cao thủ Đường Môn:

- Tổng quản Khương, chào buổi tối!

Bọn họ còn bình an vô sự! Khương Trung trong lòng như cất đi một tảng đá lớn, gần như gào thét đáp lại:

- Lâm Triều Dương, Chu Bách Ôn đã làm phản Đường Môn, ông ta đã giết của tôi mấy chục bộ hạ, tôi lo lắng ông ta sẽ cho đón đường giết các anh, cho nên các anh phải hết sức cẩn thận, ngàn vạn lần không được chủ quan, càng không thể tin người khác!

Lâm Triều Dương cũng vô cùng khiếp sợ, thốt ra:

- Tên chó chết kia thực sự làm phản rồi à? Tổng quản Khương yên tâm, hai mươi chiếc xe chúng tôi đã tiến vào Hải Nam, toàn bộ sẽ chạy tới Tam Á, trước sáu giờ sáng là có thể hội hợp với ông. Chỉ cần chúng tôi năm mươi người họp thành đoàn, tin tưởng Chu Bách Ôn tuyệt đối gặm không nổi khối xương cứng này.

Thanh âm của Lâm Triều Dương rất lớn, cho nên Sở Thiên cũng nghe được rất rõ ràng, trong lòng của hắn khẽ động, ngẩng đầu nói:

- Tổng quản Khương, không nên đặt tất cả trứng gà ở trong cùng một cái giỏ xách. Nếu như ông muốn người giỏi Đường Môn cùng với ông hội hợp, ông lệnh cho đội xe bọn họ chia làm ba đội, đi rẽ ra thành ba đường khác nhau, có lẽ có thể sống được không ít người.

Đây là đề nghị thật tốt! Khương Trung bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu hướng vào điện thoại, cao giọng hô:

- Lâm Triều Dương, vì lý do an toàn, tôi hiện tại lệnh cho các anh. Anh lập tức chia đoàn xe làm ba đội, đi theo ba con đường khác nhau, không nên hỏi vì sao, lập tức thi hành mệnh lệnh, nhanh lên, nếu muộn là sẽ không kịp đâu.

Sau khi cúp điện thoại xong, Khương Trung uống hết chỗ rượu còn lại trong chén, thở dài:

- Lạy trời phù hộ cho bọn họ!

Thế giới chưa từng có Chúa cứu thế, chỉ có dựa vào chính mình.

Lâm Triều Dương chia bọn họ làm ba đội đi về hướng Tam Á, trong đó Lâm Triều Dương dẫn năm chiếc xe tổng cộng mười lăm người, vẫn lựa chọn đi đường quốc lộ tốt nhất. Tuy rằng Hải Nam có biến cố, nhưng tâm tình của bọn họ vẫn là tương đối sảng khoái, cao thủ luôn dễ dàng khinh suất, đặc biệt là những cao thủ trẻ tuổi chưa từng gặp thất bại.

Đối với bọn họ mà nói, phiêu lưu chính là kỳ ngộ.

Năm chiếc xe đi qua trạm thu phí, khi nhân viên thu phí trong vọng gác nhận tiền của bọn họ, không chút để ý ngắm thêm vài lần biển số xe, sau khi chờ bọn họ đi qua, liền cầm điện thoại lên báo cáo:

- Báo cáo! Hiện có năm chiếc xe con đến từ Quảng Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.