Năm chiếc xe con chạy trong mưa, ở trên đường cao có vẻ rất là chăm chú.
Dù sao, trong lúc thời tiết ác liệt như thế này, trong đêm dài vắng vẻ này, trừ phi có việc bất đắc dĩ hoặc là chuyện rất quan trọng, không có người nào lại muốn bôn ba trên đường. Ai cũng muốn cuộn tròn ở trong phòng, uống loại rượu rẻ tiền, ôm vợ người khác mà tiến vào mộng đẹp, chứ không phải trong lúc lạnh như băng thế này mà âm trầm trên đường cao tốc.
Xe chạy cũng không mau, sau khi chạy được mười mấy cây số, Lâm Triều Dương thấy có xe vận tải lớn bám theo phía sau. Y hơi kinh ngạc nhìn lại vài lần, nhưng khi thấy nó cũng không có hành động gì khác thường nên cũng yên lòng, thậm chí còn quay đầu trêu ghẹo với tên đồng lõa:
- Nếu như xe vận tải phía sau có kẻ thù, ta có chút tò mò không biết bọn chúng sẽ giết chúng ta như thế nào.
Ánh mắt tên lái xe đồng lõa nhìn phía trước, thản nhiên cười nói:
- Còn không đơn giản? Đuổi theo dùng súng tự động mà bắn.
Lâm Triều Dương lắc đầu, từ chối cho ý kiến trả lời:
- Cái loại xe lớn cồng kềnh này đuổi được kịp chúng ta?
Tên đồng lõa bên cạnh suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
- Hoặc là xông lên đâm lật xe chúng ta.
Lâm Triều Dương không muốn trả lời, loại xe vận tải lớn này chạy tốc độ cao nhất cũng chỉ đến 120 km/giờ, mà ở đây trên đường cao tốc mưa to gió lơn này nhiều lắm chạy đến 40 km/giờ. Năm chiếc xe con của mình đều là xe nhập khẩu cao cấp, trong loại thời tiết như thế này có thể chạy 60 km/giờ bình thường, cho nên nếu muốn đâm cho lật xe của mình, không thể nghi ngờ cho ý nghĩ ấy là kỳ lạ.
Ý niệm trong đầu vừa mới hạ xuống, chiếc xe chạy phía trước bỗng nhiên phanh lại.
Lâm Triều Dương phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người lên, cầm lấy bộ đàm trên xe hô:
- Phía trước xảy ra chuyện gì?
Bộ đàm truyền đến tiếng đáp lại:
- Phía trước xuất hiện mấy khối đá lớn chặn ngang đường đi.
Một ý nghĩ không hay nảy lên trong đầu Lâm Triều Dương, y còn chưa kịp phản ứng gì, đưa ánh mắt nhìn lại phía sau. Y nhìn thấy xe vận tải lớn phía sau đột nhiên tăng tốc độ tựa như một con trâu điên đang giận dữ lao đến, gặp loại tình hình này ai cũng biết đã gặp phải tập kích, Lâm Triều Dương lập tức la lớn:
- Có mai phục, tất cả rời xe mau.
Đáng tiếc tất cả đều còn chưa kịp rời khỏi xe, đầu xe vận tải lớn đã lao đến đâm vào phần đuôi xe của Lâm Triều Dương, theo quán tính đẩy toàn bộ chiếc xe này xông thẳng về phía trước. Rầm, rầm, rầm mấy tiếng vang truyền đến, năm chiếc xe con rất nhanh liền bị đẩy vào cùng một chỗ, dưới xung lực va chạm mãnh liệt của xe vận tải lớn, khiến cho chúng không tự chủ được đâm thẳng vào những tảng đá lớn ở phía trước.
Mưa lớn, đường trơn, căn bản vô kế khả thi.
Một xe phía trước trong nháy mắt đâm vào tảng đá, bên trong xe mấy tên cao thủ Đường Môn không kịp nhảy ra, bị chết ngay do xăng chảy ra gặp phải khí nóng nổ tung, chiếc xe thứ hai cũng bị chìm vào trong biển lửa, uổng phí thêm mấy tính mạng, mấy cái tính mạng rõ ràng đang còn vừa mới sống sờ sờ, cơn tuần hoàn ác tính lại một lần nữa bùng nổ.
Bọn Lâm triều Dương đá mở cửa xe, vừa mới nhô đầu ra khỏi xe. Từ trong xe vận tải phía sau hiện ra bóng dáng năm sáu người đàn ông mặc quần áo màu đen cầm trong tay súng lục hướng về phía bọn họ mà bắn từng phát một. Bọn Lâm Triều Dương tránh né không kịp liên tiếp bị trúng đạn hoặc chết hoặc bị thương lăn lóc trên đường, những người bị thương còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị xe vận tải lớn lệch góc độ mà cán qua trên người bọn họ.
Sau khi năm chiếc xe con đều bị đẩy vào trong biển lửa nổ bùng lên, xe vận tải lớn mới rút lui về phía sau hơn mười thước tránh cho khỏi bị nguy hiểm. Lập tức sau xe nhảy xuống mười mấy tên, hoặc mang súng hoặc cầm đao kiểm tra các cao thủ Đường Môn, bất kể là đã chết hoặc là chưa chết, nhất định phải đâm vào trên người bọn họ hơn mười đao nữa mới thôi, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn tanh mùi máu.
Lâm Triều Dương bị trúng đạn vào lồng ngực, đùi phải bị đè gãy, ngẩng đầu buồn bã nhìn quét về phía xe vận tải lớn vài lần, gục trong vũng máu mà chết. Người áo đen đi tới không lưu tình chút nào cũng chém hơn mười đao vào người gã, sau đó theo hiệu lệnh của người dẫn đầu, bọn họ đem toàn bộ thi thể ném vào trong biển lửa, còn giội lên mấy thùng xăng.
Hỏa thiêu càng thêm mãnh liệt, ngay cả mưa to cũng không thể dập tắt.
Lúc này, Khương Trung đang cùng Đường Vinh nói chuyện qua điện thoại, Sở Thiên thì tựa vào cửa sổ thưởng thức bóng đêm.
Tuy rằng Khương Trung muốn cùng Sở Thiên hợp tác, nhưng dù thế nào cũng phải xin chỉ thị của Đường Vinh, mà trọng yếu hơn là, trong lòng mọi người đều rõ ích lợi và mục đích giữa đôi bên. Đường Môn muốn diệt trừ Chu Bách Ôn để răn đe, đều xem trọng người mới nắm trong tay Hải Nam, mà Sở Thiên cũng có ý đồ dây máu ăn phần, muốn đứng giữa phân chén canh Hải Nam, thậm chí còn muốn nuốt trọn Hải Nam.
Sau một lát, Khương Trung để điện thoại xuống, cất cao giọng nói:
- Thiếu soái, Đường bang chủ nguyện ý cùng thiếu soái hợp tác, trong hai ngày nữa sẽ điều động ba nghìn tinh nhuệ đi Hải Nam, cùng hai trăm Soái quân kề vai chiến đấu. Đường bang chủ hứa hẹn, chỉ cần diệt trừ Chu Bách Ôn nắm trong tay thế cục Hải Nam, nguyện đem Tam Á phồn vinh nhất phân cho Soái quân.
Sở Thiên cầm trong tay ly cà phê đang nguội dần, khóe miệng lộ ra một nét cười không nói gì. Hắn hiểu được ý tứ của Khương Trung, việc của Đường Môn phải là do Đường Môn giải quyết, cho nên cũng báo là mình không thể điều thêm tinh nhuệ đến Hải Nam, chỉ có thể dẫn dắt hai trăm người hiệp trợ Đường Môn đối phó Chu Bách Ôn, chuyện thành sẽ phân cho mình Tam Á.
Xem ra đối với mình vẫn là phòng bị thật nghiêm, tuy nhiên Sở Thiên cũng không sao. Chu Bách Ôn có gần hai chục nghìn đệ tử, xem xem ba nghìn người Đường Môn có thể gánh vác được ông ta vây giết. Chờ bọn họ thật sự không kiên trì nổi lại phải cầu đến mình, mà điều trọng yếu hơn là, có thể cho bọn họ làm suy yếu thực lực lẫn nhau.
Hắn đã dự đoán được, trận chém giết thảm khốc trong tương lai.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định đi ngủ một giấc.
Thật ra Đường Vinh cũng rất bất đắc dĩ, vốn dĩ thế cục với y mà nói là rất thuận lợi, vòng vây bên ngoài thành đô đang dần dần hình thành, sau hai ngày nữa là có thể hoàn thành vây kín, đến lúc đó là có thể dùng hai chục nghìn phần tử hắc bang đem bốn ngàn người Soái quân nuốt gọn. Tiếc rằng Sở Thiên ở Hải Nam đảo đi đảo lại, đem tai hoạ ngầm Chu Bách Ôn này lại quấy đứng lên.
Điều này không thể không khiến y phân tâm, nếu không giết chết Chu Bách Ôn trước khi y bố trí thỏa đáng, như vậy Hải Nam liền sẽ trở thành thiên hạ họ Chu độc chiếm. Hai chục nghìn đệ tử Đường Môn Hải Nam còn có thể lan đến các tỉnh thị gần xung quanh tìm ích lợi cho Đường Môn. Dù sao chỉ dựa vào Hải Nam là khó có thể nuôi sống được nhiều đệ tử như vậy, Chu Bách Ôn nhất định phải khuếch trương ra bên ngoài.
Đến lúc đó, chính mình đã có thể hai mặt gặp địch rồi, phương bắc có Soái quân, phía sau có Chu Bách Ôn, Đường Môn sẽ lâm vào hoàn cảnh gian nan nhất. Cho nên với suy nghĩ ấy, y quyết định cùng Sở Thiên hợp tác diệt trừ Chu Bách Ôn, vì không để cho Sở Thiên ngư ông đắc lợi, y tung ra Tam Á để dụ khiến Sở Thiên phải thành thật hợp tác.
Đợi đại cục một lần nữa xác định, đến lúc đó lại giải quyết ân oán lẫn nhau cũng không muộn.
Quán rượu Hoa sen, lúc 8 giờ sáng.
Sở Thiên tinh thần phấn chấn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Khương Trung già nua một chút đang ngồi yên trên sô pha, trước mặt ngang dọc các ly cà phê pha từ tối hôm qua, dấu vết trên chén rõ ràng có thể thấy được. Hắn không khỏi mỉm cười đi tới, thản nhiên hỏi:
- Tổng quản Khương, ông dường như cả đêm không ngủ? Hay là ông lo lắng nửa đêm tôi đem ông đi giết?
Khương Trung nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ, đôi môi đã trở nên hơi trắng chậm rãi trương ra:
- Thiếu soái nói đùa, chỉ có điều mấy ngày liên tiếp phát sinh nhiều việc, làm cho ta không thể không tĩnh tâm suy nghĩ. Mà quan trọng hơn là, năm mươi người giỏi Đường Môn vốn nên tới hội hợp rồi, nhưng bây giờ vẫn bặt vô âm tín, trong lòng Khương Trung thật sầu khổ a.
Sở Thiên quay người vào toilet rửa mặt, sau một lát quay ra, sâu kín trả lời Khương Trung, nói:
- Tổng quản Khương, không phải ông rất thích câu cá sao? Câu được lâu như vậy còn không luyện đến gợn sóng không sợ hãi sao? So với lo lắng an nguy của bọn chúng, ông nên suy nghĩ làm thế nào ứng đối với bão táp sắp xảy ra.
Khương Trung giơ tay bưng lên ly cà phê, nhưng cà phê đã lạnh.
Đại Hổ tiến lên trước vài bước, cung kính nói:
- Tổng quản Khương, tôi đổi cái mới cho ông.
Sở Thiên chậm rì rì đi đến quầy bar, lấy ra mấy gói cà phê tan ném tới, mở miệng nói:
- Vẫn là uống cà phê gói đi, sẽ tương đối nhanh, Tổng quản Khương, nếu người giỏi Đường Môn này tất cả đều chết lềnh bà lềnh bềnh, ông có tính toán khác không? Yên lặng chờ ba nghìn tinh nhuệ đi Hải Nam? Vậy thì hai ngày này liền gian nan rồi.
Khương Trung chuyển động xe lăn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ hít thở sâu không khí trong lành, lập tức nhẹ nhàng thở dài:
- Ngoại trừ chờ đợi, chờ đợi trợ giúp, chúng ta còn có thể làm thứ gì đó sao? Trải qua nửa đêm điều binh khiển tướng, chắc là tổng đường Chu Bách Ôn đã kín hết chỗ rồi, chúng ta muốn tập kích ông ta không khác tự chịu diệt vong.
Sở Thiên ngồi xuống trên sô pha, bật mở ti vi xem bản tin sáng. Tin tức đang đưa tin tai nạn hỏa hoạn trên đường cao tốc, nghe được phát thanh viên đọc lên bảng số xe, Khương Trung toàn thân rung mạnh, điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh ti vi, lập tức sắc mặt trắng bệch không chịu nổi, thì thào tự nói:
- Là Triều Dương! Là Triều Dương bọn họ! Thật đã chết rồi!
Sở Thiên suy đoán ra đó là người giỏi Đường Môn. Trong tin tức đang thông báo, tối hôm qua mưa to gió lớn, mấy chiếc xe đến từ Quảng Châu, chiếc xe đi trước không cẩn thận đánh lên lan can bảo hộ, làm cho phía sau mấy chiếc xe liên hoàn va chạm vào nhau, cuối cùng đều bị nổ tung biến thành đại hỏa, cả xe lẫn người cháy sạch hoàn toàn.
Nhìn thấy Khương Trung bộ dáng như đưa đám, Sở Thiên trấn an nói:
- Yên tâm, những người đi đường khác có lẽ không việc gì đâu.
Đúng lúc này, anh em Soái quân từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Sở Thiên ngẩng đầu, thản nhiên hỏi:
- Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
Anh en Soái quân hơi hơi kìm nén, thong thả cung kính trả lời:
- Báo cáo Thiếu soái, bên ngoài vừa mới có bảy chiếc xe con, trên xe có hai mươi người của Đường Môn, bọn họ yêu cầu gặp Tổng quản Khương, các anh em không thể phân biệt bọn họ là kẻ thù hay là đồng minh, cho nên còn ngăn bọn họ ở ngoài cửa, mời Thiếu soái định đoạt.
Sở Thiên vẫn không nói gì, trên mặt Khương Trung lộ ra nét vui mừng, đưa ly cà phê trong tay đặt lên trên bàn, nhưng lắp ba lắp bắp để cà phê đổ ra ngoài từng đám, hướng về phía Đại Hổ ra lệnh:
- Đại Hổ, đi, đẩy ta ra xem, chẳng lẽ năm mươi người giỏi lại hoàn toàn bị diệt? Thật sự là trời giúp Đường Môn chúng tôi a, trời trợ giúp tôi Khương Trung a.
Người sung sướng hy vọng thời gian có thể dừng lại, người cô đơn hy vọng thời gian có thể mau mau trôi qua.
Ở cùng trong một thời gian, có người sống, có người chết, có người vui vẻ, có người ưu sầu.
Mặc dù số người sẽ hội hợp cũng không nhiều, nhưng đối với người đang tuyệt vọng như Khương Trung mà nói, cũng như là có được thuốc trợ tim, ít nhất có thể cho tinh thần của ông ta phấn chấn lên, cho nên ông ấy mới cao hứng như thế.
Sở Thiên nhìn thấu tâm can của ông ta, cầm lên ly cà phê đã pha theo Khương Trung đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa tửu quán Hoa Sen, đỗ lung tung bảy chiếc xe con, hai mươi người xa lạ đang tựa vào thân xe nghỉ tạm, nhìn thấy Khương Trung từ bên trong đi ra, vội tiến lên trước vài bước tiếp đón, trong đó có một người đàn ông nhìn Khương Trung, dùng thanh âm tuyệt đối cung kính hô:
- Tổng quản Khương, chúng tôi được Bang chủ phái tới đây!
Khương Trung nhìn quét qua nét mặt phong trần mệt mỏi của bọn họ, trên mặt cố nặn ra cho được nét mặt tươi cười, khe khẽ thở dài:
- Các anh em đã tới là tốt rồi, đã đến được đây là tốt rồi, tôi còn đang lo lắng sẽ không còn được gặp lại các anh em nữa. Thật đáng tiếc, Lâm Triều Dương lại không thể theo các anh em hội hợp rồi, bị tên chó chết Chu Bách Ôn giết chết ở trên đường cao tốc, thật sự làm cho tôi đau xót.
Người đàn ông nghe vậy kinh hãi, thân hình cố ghìm không được không ngừng run rẩy, lập tức thốt ra:
- Cái gì? Bọn Lâm Triều Dương đã chết? Tối hôm qua thời điểm chúng tôi chia đường để đi, bọn họ còn sinh long hoạt hổ, tại sao lại bị người hại chết? Đồ chó chết tiệt, bố bắt Đường Môn Hải Nam nợ máu trả bằng máu, vì các anh em báo thù.
Những người khác cũng lòng đầy căm phẫn, đều hô lớn:
- Báo thù! Báo thù!
Sở Thiên ở bên cạnh, bỗng nhiên hỏi to:
- Tổng quản Khương, ai là Lâm Triều Dương?
Khương Trung nhẹ nhàng thở dài, đáp lại nói:
- Đó là người dẫn đội của bọn họ!
Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, không chút để ý tiếp tục uống cà phê, ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua mấy chiếc xe con, cuối cùng dừng ở trên mặt người đàn ông, cực kỳ lễ phép cười nói:
- Vị đại ca kia, Tổng quản Khương buổi sáng nay đã muốn nhảy lầu, ông ta bắt đầu nghĩ đến đám anh em buổi sáng sáu giờ sẽ tới hội hợp.
Người đàn ông nghe được nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Khương Trung cung kính đáp lại:
- Cảm ơn Tổng quản Khương quan tâm, tối hôm qua Lâm Triều Dương lựa chọn tiến vào đường quốc lộ cao tốc, còn có đội anh em đi vòng đường trong thành phố, còn chúng tôi thì khá thê thảm, đi xuyên qua đường xã, thị trấn lầy lội, cho nên phải mất nhiều giờ, bởi vậy mới đến chậm xin Tổng quản thứ lỗi.
Khương Trung bật cười ha hả, cao giọng đáp lại:
- Không muộn, không muộn!
Sở Thiên nhấp hai phần cà phê, ánh mắt dời khỏi mặt người đàn ông, trêu đùa cười nói:
- Tổng quản Khương, các ngươi hàn huyên lâu như vậy, cũng không giới thiệu tôi với vị huynh đệ kia? Nhìn anh ta giữa trán đầy đặn, thân thủ nhanh nhẹn, chắc là người giỏi hiếm có của Đường Môn, ngươi có biết, tôi thích nhất là kết giao với cao thủ.
Khương Trung vỗ đầu một cái, ngẩng đầu cười khổ, nói:
- Tên của anh là?
Người đàn ông không dám chậm trễ, không chút do dự trả lời:
- Thưa Tổng quản Khương, tôi gọi là Ninh Vĩnh Cường, là thành viên đội hộ vệ do Bang chủ âm thầm huấn luyện, mấy tháng không được lộ mặt ở Đường Môn, cho nên không lọt được vào mắt Tổng quản Khương, nhưng nghe đại danh Tổng quản Khương cũng là như sấm bên tai, toàn bộ anh em trong đội hộ vệ chúng tôi đều biết ông.
Lời tâng bốc vừa đúng, Khương Trung mang theo ý cười gật gật đầu.
Sở Thiên phất tay gọi lão yêu đến, đầy thâm ý cười nói:
- Lão yêu, đây là thành viên đội hộ vệ Đường Môn, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Bang chủ Đường, ông không phải từ trước đến nay luôn thích lấy người luận bàn thân thủ sao? Hôm nay vừa vặn gặp được, ông sao không cùng người anh em Ninh đây lĩnh giáo mấy chiêu? Cũng làm cho các anh em được mở rộng tầm mắt.
Ninh Vĩnh Cường mặt lộ kinh ngạc, không hiểu nhìn Khương Trung.
Trong mắt Khương Trung hiện lên dáng vẻ không vui, giọng điệu kháng nghị tản ra:
- Thiếu soái, anh đây là ý gì? Người anh em Ninh đây bọn họ đi đường suốt đêm, thể xác và tinh thần đều đã mỏi mệt rồi, anh còn muốn anh ta cùng người của các anh luận bàn? Anh không biết như thế là hơi quá đáng sao? Cho dù muốn tìm tòi nghiên cứu Đường Môn hư thật, cũng có thể ngày sau hãy nói.
Trên mặt Sở Thiên không đổi sắc lắc đầu, không có ý kiến gì mà nói:
- Đáng tiếc buổi sáng hôm nay tâm tình tôi rất tốt, cho nên hiện tại vô cùng có hứng thú được xem cuộc chiến. Tổng quản Khương không cần trong lòng còn có phẫn nộ và bất mãn, Sở Thiên đưa ra điều kiện để cho ông vừa lòng, nếu anh em Ninh đây có thể thắng Lão yêu trong năm chiêu, Tam Á tôi xin từ bỏ, lấy làm phần thưởng.
Từ bỏ Tam Á?
Khương Trung lập tức động lòng, tuy rằng hiện tại thế cục ở Hải Nam rất bất lợi, nhưng tin tưởng tương lai thắng lợi nhất định thuộc về mình, cho nên không nghi ngờ trước việc tương lai Sở Thiên có thể chiếm lấy và phân chia Tam Á. Ông ta thậm chí còn lo lắng Sở Thiên dựa vào Tam Á tái khởi thị phi, bởi vậy nghe được hắn dùng Tam Á để làm phần thưởng, có thể nào không mừng rỡ như điên?
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tổng quản Khương, như thế nào?
Cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, vì thế Khương Trung trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn Ninh Vĩnh Cường xin lỗi mà nói:
- Người anh em Ninh, vì ích lợi Đường Môn, anh hãy cùng tinh anh của Thiếu soái so mấy chiêu đi, bất kể thắng thua, tôi đều sẽ vì anh mà kể công của anh với Bang chủ, thậm chí đề cử anh lấp trống vị trí của Lâm Triều Dương.
Trên mặt Ninh Vĩnh Cường hiện lên nét giận dữ, lập tức khôi phục lại bình tĩnh đáp lại:
- Ninh Vĩnh Cường xin nhận mệnh, vì Đường Môn, Vĩnh Cường nguyện ý xông vào nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không chối từ.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, đầy thâm ý mà nói:
- Tốt lắm, tốt lắm!
Vỗ tay giống như là cái tín hiệu, Lão yêu nháy mắt nhảy ra ngoài, vắt tay sau lưng nói:
- Mời!
Ninh Vĩnh Cường hít sâu mấy hơi, eo lưng áo phía bên trái vặn vẹo nhanh chóng đi ra ngoài, cả người y nhanh nhẹn giống như là cá chạch sống, hơn nữa hiểu sâu đạo lý chế nhân trước, không đợi Lão yêu có nhiều động tác, hai tay liền giao nhau hướng về trong ngực ông ta đánh tới, chống lại năm chiêu, đối với y mà nói thật sự là dễ dàng.
Huống chi Lão yêu lại gầy yếu như vậy.
Lão yêu mặt không chút thay đổi hướng sườn tránh né, Ninh Vĩnh Cường dường như sớm đã dự liệu được, không đợi dùng hết chiêu thức liền bay thẳng lên trời, tay phải nắm chặt thành nắm, từ trên cao bổ xuống hướng về Lão yêu bổ xuống. Đó là bá liệt trảm, chiêu này khí thế rất mạnh, dũng mãnh khiến Lão yêu có vẻ tán thành, nhưng cũng chỉ là gần thứ mà thôi.
Lão yêu không lui về sau tránh né nữa, bước chân đột nhiên trên mặt đất tựa như cá chép nhảy Long Môn nhảy lên cao hơn đánh tới nửa người Ninh Vĩnh Cường. Hai người tình thế nháy mắt bị thay đổi, nguyên bản trên cao nhìn xuống là Ninh Vĩnh Cường đã rơi vào thế hạ phong, không chỉ có nắm tay chụp vào một cái khoảng không, Lão yêu phản bổ tới chưởng đao trảm vào trên vai của y.
Ai cũng khó tin, Lão yêu lại có thể mạnh như thế dũng mãnh bạo lực như thế.
Khương Trung cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm than Soái quân tinh binh mãnh tướng.
Sở Thiên thừa dịp ánh mắt mọi người hội tụ ở đây, phất tay kêu anh em Soái quân tới thì thầm vài câu, anh em Soái quân sau khi nghe xong trên mặt hiện lên kinh ngạc, lập tức rời đi.
Ninh Vĩnh Cường nhận một chưởng của Lão yêu, toàn bộ thân hình suy sụp đau quặn bụng dưới, nhưng y hiển nhiên không phải hạng người vô năng. Khi rơi xuống đất y nhảy ngay về phía sau, tránh thoát đợt công kích thứ hai của Lão yêu, cũng mượn lực tay chống đỡ trên mặt đất, quyết đoán hướng vào Lão yêu vừa mới đứng vững liên tục đá ra ba cước, tất cả đều là đá vào chỗ yếu hại của lão.
Lão yêu hơi hơi nhíu mày, tay phải mềm nhẹ quét ra nửa vòng, giơ tay quyết đoán chính xác nắm ngay lấy mắt cá chân của Ninh Vĩnh Cường, lập tức giống như là đem y quẳng rơi trên mặt đất. Vào thời điểm ông ta đang muốn buông tay ra chấm dứt đối chiến, nhìn thấy Sở Thiên ra hiệu tay đả thương người, lập tức không chút do dự đưa tay chặt vào khớp xương của y.
A! Ninh Vĩnh Cường hét lên thảm thiết, chân phải bị Lão yêu đánh trật cả khớp ra.
Xem cuộc chiến, Khương Trung thấy thế kinh hãi, tức giận hướng Sở Thiên quát:
- Thiếu soái, không phải luận bàn sao? Sao lại đả thương người? Anh rốt cuộc là có ý gì?
Sở Thiên uống hết hai phần cà phê, thản nhiên đáp lại:
- Đả thương người? Tôi còn muốn giết người kia!
Nghe được lời nói của Sở Thiên không chỉ có Khương Trung kinh sợ ngơ ngẩn, mà chính là bọn Ninh Vĩnh Cường cũng vô cùng khiếp sợ. Lúc này mới phát hiện vây xung quanh không thiếu anh em Soái Quân, nhân số không dưới hai mươi người, lấy trạng thái hình quạt ngăn chặn các thông đạo. Hóa ra là vừa rồi vào thời điểm bọn họ chiến đấu kịch liệt, Sở Thiên lặng lẽ triệu tập người lại đây bao vây.
Khương Trung nuốt nước miếng, nắm nắm tay quát:
- Thiếu soái, anh muốn giết người nào?
Sở Thiên chỉ vào bọn Ninh Vĩnh Cường, bình tĩnh nói:
- Người của Chu Bách Ôn.