Thân hình Diệp Tam Tiếu co rút lại, ai cũng biết rõ ràng rằng y đang cố nén cơn nóng giận, các ngón tay run rẩy. Cô Kiếm cứ như vậy rời đi, hoàn toàn không nể mặt bang chủ bang Phủ Đầu gì cả. Hơn thế nữa còn lưu lại cho y một cục diện hỗn loạn, làm sao có thể không tức giận được. Diệp Tam Tiếu liếc mắt nhìn quanh tất cả mọi người một lần, lạnh nhạt nói với Đặng Siêu của Thiên Lang giáo:
- Đặng giáo chủ, bang Phủ Đầu chúng tôi đã tận lực đến lúc này, giờ đến lúc Thiên Lang giáo ra tay khiêu chiến rồi.
Đặng bang chủ của Thiên Lang giáo sắc mặt hơi đổi, biết rõ ràng Diệp Tam Tiếu hiện tại muốn Thiên lang giáo đâm đầu vào Sở Thiên để tìm chết, bảo tồn lực lượng của chính mình. Đặng Siêu muốn cự tuyệt, nhưng lại không tìm được lý do chính đáng, dù sao thì phía Diệp Tam Tiếu cũng đưa ra liên tục mấy cao thủ. Tuy bị Sở Thiên của Tương bang lần lượt đánh bại, nhưng quả thực Diệp Tam Tiếu cũng đã rất nỗ lực rồi. Y quay đầu nói với một người trung niên đứng bên cạnh;
- Hắc Tiến, đi lên lãnh giáo một chút sự lợi hại của Tam đương gia Tương bang đi.
Đặng Siêu rất có khả năng ăn nói, chỉ là nói “lãnh giáo một chút” chứ không hế nói là “giết hắn cho ta” nên Hắc Tiến cũng rất thông minh mà hiểu được ý tứ của chủ mình, kêu mình ra sân cũng chẳng qua chỉ là hình thức, tất nhiên là không phải dốc hết toàn lực. dù sao thì Đồ Long Hổ và Cô Kiếm cũng đã bị thua, dù cho mình chiến đấu không được tốt, cũng không bị mất mặt, quan trọng là đừng để mất mạng là được rồi.
Hắc Tiến từ từ đi ra, hơi gật đầu với Sở Thiên, nói:
- Tôi là Hắc Tiến, đặc biệt muốn lĩnh giáo tuyệt học của Tam đương gia, vạn mong chân thành chỉ giáo.
Sở Thiên gật đầu, mỉm cười, nhìn hai tay của Hắc Tiến, thon dài, linh loạt, chắc hẳn là người sử dụng vũ khí, vì vậy nên thản nhiên nói:
- Vậy mời người anh em lấy vũ khí ra.
Hắc Tiến hơi có phần kinh ngạc, làm sao Sở Thiên có thể biết được gã là người chuyên sử dụng binh khí, lập tức càng coi trọng Sở Thiên hơn, hai tay để yên một hồi, trên tay chợt xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, dưới ánh đèn phản chiếu lại thành những tia sáng lấp lánh.
Hắc Tiến giống như một mũi tên lao vút về phía Sở Thiên, đoản kiếm trên tay dưới ánh đèn cùng với Hắc Tiến giống như đang phát ra khí lạnh. Nhìn thấy mũi kiếm trượt ra từ lòng bàn tay vô cùng vững vàng, Sở Thiên cũng không dám khinh suất, ý nghĩ thoáng qua, Minh Hồng đao ngay ập tức xuất hiện ở tay phải. Sở Thiên nắm chặt Minh Hồng Đao trước ngực vẽ nên một vòng tròn, ngăn cản đợt tấn công đầu tiên của Hắc Tiến, rồi trực tiếp tấn công phần dưới của Hắc Tiến, ép gã quay về phòng thủ. Nhưng không ngờ Hắc Tiến cứ như vậy mà đón lấu mũi đao từ trên xuống, đoản kiếm trong tay vòng sang đâm vào tay trái của Sở Thiên, Sở Thiên mỉm cười, có chút hơi cố sức. Minh Hồng Đao dính chặt vào trường kiếm của Hắc Tiến, tay trái hóa thành chưởng đao vô hiệu hóa tay phải cầm kiếm của Hắc Tiến, ai ngờ được, Hắc Tiến nhẹ nhàng xoay chuôi kiếm, đoản kiếm như vậy mà chợt dài ra thêm ba tấc, đâm thẳng vào con ngươi măt Sở Thiên,.Sở Thiên buộc phải tránh về phía bên trái, Hắc Tiến lại ấn vào phía chuôi kiếm, đoản kiếm lại chia thành hai thanh kiếm mỏng, nhanh chóng vung xuống bên trái Sở Thiên, Sở Thiên vừa chặn lại vừa cười khổ, thảo nào lại gọi hắn là Hắc Tiến, thì ra vốn là người da đen như thế.
Hắc Tiến dùng hai thanh kiếm mỏng, lại văng vẳng có tiếng sấm nổ mạnh, liên tiếp ba kiếm, ánh sáng chớp động, đánh thẳng về phía Sở Thiên. Sở Thiên lùi lại phía sau một bước, thân mình cũng hướng về phía bên cạnh nhanh chóng quay ngược trở lại, quay ngược đao lại mà trêu chọc, từ dưới lên, nhắm thẳng vào tay Hắc Tiến. Hắc Tiến cũng không dám khinh suất, lại bấm vào thân kiếm, đột nhiên chuyển hướng một cái, hai kiếm mỏng lại một lần nữa hợp thành một cái, dồn sức xuống chân, đâm về phía Sở Thiên đang bỏ trống. Lần này thì Sở Thiên không trốn tránh nữa, đợi trường kiếm của Hắc Tiến đi đến trước mắt, thanh đao liền từ sau bay ra, đánh thẳng vào mũi kiếm, khảm đao ở tay phải vừa nhanh vừa hiểm chém thẳng xuống cổ tay Hắc Tiến. Hắc Tiến vội vàng lùi cả thân người, Sở Thiên bỗng nhiên nhảy lên, lao bổ về phía Hắc Tiến. Hắc Tiến vội vàng giơ kiếm lên đỡ, ai biết được lực đạo của Sở Thiên kinh người, Minh Hồng đao lại là chiến đao thượng cổ, đoản kiếm của Hắc Tiến cứ như vậy mà đã bị chặt gãy. Sở Thiên thừa thế bổ thẳng về phía Hắc Tiến, đao chưa đến nơi, đao phong đã khiến cho con mắt của Hắc Tiến đau đớn, giữa lúc chuẩn bị nằm ngửa về phía sau, Sở Thiên liền thu đao lại, một cước đá thẳng vào ngực Hắc Tiến. Hắc Tiến liền ngã lộn ngược về phía sau, lập tức gục ngã, nhìn thấy gã sắp ngã vào chỗ đám củ ấu sắc nhọn của biệt thự, Sở Thiên tung người đi, tốc độ kinh người, đám củ ấu chỉ còn cách đầu của Hắc Tiến một tấc, hắn đã với tay kéo cơ thể của Hắc Tiến lại. Hắc Tiến vẫn còn đang sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn thấy đám củ ấu, trong lòng không khỏi có âm thầm cảm kích.
Sở Thiên hạ được Hắc Tiến, quay ngược về đứng ở giữa sân, hoành đao ngang ngực mà đứng, từ cơ thể toát ra một cỗ ngạo khí vương giả
Sau khi Hắc Tiến đứng dậy, cũng không hế tấn công lần nữa, mà chắp tay nhận thua nói:
- Tam đương gia quả thật là một cao thủ có một không hai, Hắc Tiến không thể địch lại. Tam đương gia còn cứu lấy cái mạng nhỏ này, quả thật là đại nhân đại nghĩa, Hắc Tiến cảm kích vô cùng. Hắc Tiến hôm nay lưu lại một lời thề: kiếp này quyết không đối địch với Tam đương gia.
Lời vừa nói ra, Đặng Siêu lập tức vỗ tay tán thưởng, cười lên vài tiếng rồi nói:
- Tam đương gia quả thật là nhân nghĩa, hôm nay Hắc Tiến cũng không thể địch lại. Thiên lang giáo đêm nay cũng quyết sẽ không làm khó dễ Tương bang cùng với Tam đương gia nữa. nếu như sau này Tam đương gia có thể khiến cho đệ tử của bang không kiếm chuyện sinh sự nữa, Đặng Siêu cùng Thiên Lang giáo nguyện cùng với Tam đương gia vui vẻ nâng cốc.
Người của các bang hội khác sắc mặt hơi có chút thay đổi, ý tứ của Đặng Siêu của Thiên Lang giáo là đêm nay sẽ không có bất cứ hành động gì tham dự vào việc tiêu diệt Tương bang nữa, hành động cao minh nhất chính là tên này còn có thể mượn việc Hắc Tiến thất bại, chủ động nhận là yếu thế để tránh việc tiếp tục đối địch cùng với Tương bang.
Diệp Tam Tiếu lạnh lùng nhìn Đặng Siêu, trong thâm tâm chỉ hận là không thể đem Đặng Siêu ra chém chết, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không tỏ ra vẻ gì là khó chịu, chỉ nói rằng:
- Vậy là Đặng giáo chủ rút lui, như vậy là không cần đến hiệp nghị lúc trước, sau này nếu như ngài cùng với Tương bang có xảy ra việc gì thì cũng đừng có tìm đến các bang hội khác mà khóc lóc kể lể. Tương bang dám hành động bỉ ổi đối với hai đứa con gái của Bát gia, còn có chuyện gì mà không thể làm được nữa? Bát gia cũng không vì có con nuôi của mình là Tam gia của Tương bang mà bỏ đi việc báo thù chứ? Đặng giáo chủ thừa cơ lui lại, về sau có việc gì cũng đừng có cầu xin Bát gia chủ trì công bằng cho, Bát gia, ông thấy sao?
Bát gia nhìn Diệp Tam Tiếu thêm vài lần, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Bát gia ta đã già rồi, về sau sẽ không chủ trì chuyện công bằng nữa.
Người ở cáng bang hội khác nhìn thấy Thiên Lang giáo đã rút lui khỏi trận chiến, trong lòng vài phần cũng muốn thoái lui, về sau nghe được Diệp Tam Tiếu nói Bát gia của Tương bang ngay cả nữ nhi cũng dám xuống tay, trong lòng cũng cảm thấy khẽ xao động, cảm thấy hay là vẫn nên tiêu diệt Tương bang như cũ.
Sở Thiên lúc này lại thấy được sự giảo hoạt của Diệp Tam Tiếu, nói chuyện rất đúng nơi đúng chỗ, đang phiền não làm sao có thể bác bỏ lại Diệp Tam Tiếu, bỗng nhiên nhìn thấy mấy người Hỏa ca lén sau lưng Diệp Tam Tiếu, biết rõ là bọn họ đã nhận ra mình, lại cho là mình không nhận ra được bọn họ, vì vậy liền hét lớn lên:
- Hỏa ca, việc bọn mày làm với con gái của Bát gia trên xe lửa đúng là rất hay ho đấy.
Hỏa ca vẫn đứng bên cạnh Diệp Tam Tiếu, vừa rồi nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện, trong lòng hơi kinh ngạc, lập tức dùng ánh mắt tìm kiếm xem Thiên Dưỡng Sinh có đến không. Bởi vì hôm đó người đánh bại gã là Thiên Dưỡng Sinh chứ không phải Sở Thiên, cho nên sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi Thiên Dưỡng Sinh vẻ mặt như người chết kia. Gã thật không ngờ Sở Thiên chiến thắng liền mấy trận, ngay cả mấy vị cao thủ cũng bị đánh bại, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ, thừa cơ hội liền núp sau lưng Diệp Tam Tiếu, sợ bị Diệp Tam Tiếu bắt ra ứng chiến. Tuy bọn chúng ăn ngủ với gươm đao, nhưng cũng biết sợ mũi đao. Hiện giờ Sở Thiên so với Thiên Dưỡng Sinh còn mạnh mẽ hơn, hiển nhiên có thể trốn được thì cứ trốn.
Hỏa ca vẫn cho là Sở Thiên trên xe lửa không hề moi được một câu nào của bọn chúng, nên sẽ không nhận ra mặt mũi gã, ánh mắt đang vụng trộm ngắm chị em Tiêu gia thì chợt nghe Sở Thiên hét lớn một tiếng, vội vàng phản xạ có điều kiện trả lời:
- Trên xe lửa tao đã làm được gì đâu?
Gã lập tức phát hiện mình nói hớ, liền vội vàng khỏa lấp:
- Không, không, tao có đi xe lửa đâu…
Bát gia và mấy huynh đệ Thanh bang cùng các bang chúng khác đều quét mắt về phía Hỏa ca, dù sao Bát gia cũng có tiếng trên giang hồ, con gái Bát gia thiếu chút nữa thì gặp nạn, mọi người nghe phong thanh là do người của Tương bang làm. Hiện tại chợt nghe Sở Thiên quát hỏi người đứng bên cạnh Diệp Tam Tiếu, tất cả mọi người không phải người ngu, nhìn thấy Hỏa ca liên tục đổi giọng, biết chuyện nhất định có liên quan đến gã nên dồn cả ánh mắt vào Hỏa ca.
Hỏa ca hít một hơi thở thật sâu, nhìn thấy Diệp Tam Tiếu khẽ gật đầu, biết rõ mình tránh không khỏi rồi, định đi ra ngoài giải thích một phen, rồi sẽ đối chiến một hồi, vì vậy liền bước ra, đi đến trước mặt Sở Thiên nói:
- Tam đương gia, tôi không biết anh từ nơi này thăm dò được danh hào của tôi. Tôi trên giang hồ đầu đội trời chân đạp đất, quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện vô sỉ. Khi nào mà đi xe lửa? Khi nào hạ độc thủ đối với con gái Bát gia? Anh không được dựa vào thân thủ của mình mà ngậm máu phun người.
Sở Thiên nhàn nhạt cười, lộ ra vẻ rất là thân mật, thừa dịp Hỏa ca không để ý, bỗng nhiên mở miệng quát:
- Vậy mày vì sao lại giả vờ làm rớt lệnh bài của Thiên Lang giáo trên xe lửa? Chẳng lẽ muốn vu oan hãm hại cho Thiên Lang giáo?
Hỏa ca thấy Sở Thiên tươi cười, trong lòng hơi nới lòng một chút, lập tức nghe thấy thế, không tự chủ được lại buột mồm cãi:
- Tôi làm mất lệnh bài Thiên Lang giáo lúc nào? Đó là lệnh bài Tương bang, phía trên có khắc chữ rõ ràng.
Hỏa ca lời vừa ra khỏi miệng, lập tức biết mình lại nói lỡ, trong lòng không khỏi tức giận Sở Thiên giảo hoạt.
Sở Thiên mắt chứa ý cười nhìn Hỏa ca, chúng bang hội cùng Bát gia lập tức nhìn chằm chằm Hỏa ca, quả nhiên trên xe lửa hạ độc thủ với con gái Bát gia là Hỏa ca. Tuy nhiên tất cả mọi người sống trên giang hồ, như Bát gia vẫn nói: tuân thủ quy củ. Bọn chúng oán hận nhất là những tên lén lút làm chuyện bỉ ổi với đàn bà con gái. Nếu như Hỏa ca không phải có Diệp Tam Tiếu ở phía sau, đoán chừng mọi người đã đồng loạt vung đao loạn côn chém chết Hỏa ca rồi. Lập tức nghĩ đến Hỏa ca có quan hệ với Diệp Tam Tiếu không tự chủ được nhớ tới Sở Thiên lúc trước nói những lời kia, căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ Diệp Tam Tiếu thật sự đã tàn sát đại bản doanh của mình? Chẳng lẽ trên giang hồ huyết tinh mưa gió đều là do Diệp Tam Tiếu vu oan hãm hại cho Tương bang?
Diệp Tam Tiếu trong lòng cũng phi thường tức giận, cái tên Hỏa ca này còn tự xưng là sát thủ, mà chỉ cần Sở Thiên nói một vài câu đã rối loạn tinh thần, không lựa lời nói, đem chân tướng nói ra. Sớm biết như vậy đã không nghe thủ hạ mời nhóm này đến trợ trận. Y lập tức cũng khiếp sợ trí tuệ của Sở Thiên, tiểu tử này đêm nay nhất định phải diệt trừ, còn trẻ mà đã như thế, ngày sau thiên hạ còn không phải của hắn sao?
Bát gia rốt cục phẫn nộ rồi, quát lớn:
- Diệp Tam Tiếu, anh phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không Thanh bang cao thấp hơn tám mươi người, cho dù chưa đủ chống lại Phủ Đầu bang, nhưng nhất định đổ máu đến người cuối cùng.