Cô Kiếm cuối cùng cũng đã ra tay, từ trước đến nay một khi gã đã ra tay là sẽ dùng hết sức mình, từ trước đến giờ đều là sử dụng những chiêu thức giết người, tất cả mọi người chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung về gã là ‘Nhanh’ ‘Hung ác’ ‘Chuẩn’. Khả năng tấn công của Cô kiếm không chỉ là tứ chi mà còn là toàn thân, tất cả mỗi bộ phận đều linh hoạt như nhau. Lúc này Sở Thiên lập tức trở nên lãnh đạm, tự nhiên, toàn thân nhẹ nhàng như gió sớm thổi qua lá xanh, lung lay như sắp đổ nhưng lại không rơi xuống, hắm luôn có khả năng tìm kiếm cơ hội ngay cả khi đối thủ tưởng như đã nắm chắc phần thắng.
Thân hình Cô Kiếm cùng với phương thức ra tay quả thật rất nhanh chóng, làm cho người khác khó có thể thấy rõ ràng được, chỉ thấy một cái bóng đen như một hồn ma lơ lửng bất định bay vờn xung quanh Sở Thiên. Thế nhưng bất luận Cô Kiếm ra tay nhiều và nhanh như thế nào, chưởng kình dọa người cùng nhiều chiêu thức mạnh mẽ đến đâu, hễ sát trước mặt Sở Thiên, đều bị Sở Thiên dùng những chiêu thức nhẹ nhàng, đơn giản hóa giải hết, hoặc là Sở Thiên có thể tránh né được nguy hiểm từ trong gang tấc.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy Sở Thiên thân thể linh hoạt, hơi có phần buồn bực:
- Làm sao tên tiểu tử này có thể càng đánh càng nhanh nhẹn như thế được?
Đồ Long Hổ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Tên tiểu tử này tài trí hơn người, thân thủ dũng mãnh, nhìn thì giống như yếu đuối, không có lực chống đỡ, thực ra là dấu diếm sát khí.
Chị em nhà họ Tiêu tin cũng đập thình thịch chỉ chực nhảy ra ngoài lồng ngực, không biết Sở Thiên có thể thắng được trận đấu này hay không. Tâm tư của Tiêu Tư Nhu đã đặt toàn bộ lên người Sở Thiên, ngay cả Tiêu Niệm Nhu bình thường vốn là một thiếu nữ hiền lành, ngoan ngoãn, thiện lương cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với Sở Thiên, mỹ nữ thì lúc nào cũng dễ dàng yêu mến nam nhân dũng cảm.
Cô Kiếm xuất một chiêu, ngay lập tức gió lạnh nổi lên, ánh sáng như lụa, bao phủ quanh cả người Sở Thiên. Thân hình Sở Thiên chợt lóe lên, dùng bộ pháp kỳ diệu tránh thoát được một chiêu phức tạp này của Cô Kiếm, thuận thế tung ra một chưởng, lực chưởng như cuồng phong, suýt chút nữa thì trúng vào mặt Cô Kiếm. Cô Kiếm lần thứ hai cảm thấy hoảng sợ, thì ra Sở Thiên còn có nội lực như thế, tuổi còn trẻ, không biết thân thủ cùng với nội lực có thể luyện được từ đâu, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành cao thủ trong cao thủ.
Sở Thiên liên tục né ba chiêu của Cô Kiếm, trong lòng cũng thầm khen ngợi, biết rằng mình gặp được cao thủ có một không hai. Hắn cũng thắc mắc, Cô Kiếm làm thế nào có thể luyện công lực đạt đến cảnh giới này. Thời cổ đại còn hiểu được, dù sao thì võ đạo phổ biến thông dụng, bí kíp tâm quyết rất nhiều, cao thủ đương nhiên cũng rất nhiều, không thể tưởng tượng được hiện giờ cũng có người như Cô Kiếm. Nếu như lúc trước Lý Tử Phong phái gã đi ám sát Lưu Đại Dũng, e rằng bây giờ Lưu Đại Dũng đã chết rồi.
Cô Kiếm nhìn thấy ba chiêu liên tục của mình đều đánh không trúng cái tên vô danh tiểu tốt này, mặt không khỏi biến sắc, bước chân hơi sai lệch, vặn người, nắm tay phải vung lên, tay trái xoay một vòng, trên dưới cùng xuất thủ. Lúc Sở Thiên thoát khỏi một trảo tay phải của Cô Kiếm, sắp xê dịch thân thể thoát khỏi, Cô Kiếm hai tay chống xuống đất, chân phải chạm vào tường, chân trái đá vút cao lên nhằm ngay giữa ngực Sở Thiên. Sở Thiên không thể chống đỡ được, tung người ngã ngược về phía sau, nhổ ra một ngụm máu tươi, ở ngực mơ hồ cảm thấy hơi đau đớn.
Một cước hoàn toàn chính xác này của Cô Kiếm quả thật là vô cùng tuyệt vời, ngoài dự đoán của mọi người.
Diệp Tam Tiếu liền cười lên vài tiếng, gãi đầu nói:
- Thật là rất lợi hại, quả nhiên không uổng số tiền lớn kia của tôi, đoán chừng một cước này, tên tiểu tử kia sẽ không chịu nổi, có lẽ là không có sức để tái chiến nữa rồi. Các vị bang chủ, chúng ta cũng chuẩn bị làm việc đi, tiêu diệt hết người của Tương bang, ha ha.
Cách đó không xa, chị em Tiêu gia vội vàng đứng lên, chuẩn bị chạy ra kiểm tra thương tích của Sở Thiên, nhưng lại bị Bát gia lắc đầu ngăn cản dừng lại.
Lúc này, mấy người Hải Tử thấy Sở Thiên bị thương, trong nội tâm đã cả kinh, vội chạy tới đỡ lấy Sở Thiên, lo lắng hỏi:
- Tam đệ, có việc gì không? Bị thương ở chỗ nào rồi? Tất cả đều là do các anh hại cậu.
Nhìn thấy người của Tương bang ân cần hỏi han Sở Thiên, chị em Tiêu gia liền dừng chân lại, khuôn mặt vẫn lộ vẻ vô cùng lo lắng, nhưng cũng đành chịu. Trước tiên mình không phải là bạn gái Sở Thiên, dùng thân phận em nuôi cũng có phần không thích hợp, dù sao thì hiện giờ Thanh bang và Tương bang vẫn còn có ân oán với nhau.
Cô Kiếm cũng không thừa dịp thắng mà truy kích thêm, vẫn tùy ý hướng về phía giữa nhìn Sở Thiên, ánh mắt đã không còn lạnh như vừa rồi, thậm chí còn có thêm vài phần khen ngợi, còn có mấy phần than thở, tán dương là Sở Thiên có thể tránh được chiêu thức liên hoàn của mình, trúng chiêu sau cùng cũng chỉ bị thổ huyết, không đến mức là không đứng dậy nổi. Người trẻ tuổi mạnh mẽ, dũng mãnh như hắn chỉ sợ trăm năm không tìm thấy một. Gã thở dài, đứa trẻ này sao lại đi đắc tội với đám người Diệp Tam Tiếu làm gì, đắc tội với bọn họn đêm nay chỉ e rằng tính mạng khó giữ được. Tuy rằng Cô Kiếm yêu thích, nhưng cũng không thể yêu hơn mạng sống của chính mình. Hơn nữa, thời gian gần đây đột nhiên gã muốn tái giá.
Sở Thiên sở dĩ bị trúng một cước của Cô Kiếm, là vì không ngờ được thân thủ của Cô Kiếm có thể luyện được đến trình độ này, so với Đồ Long Hổ còn mạnh hơn, hơn nữa bản thân mình đêm nay chiến đấu liên tục mấy trận, thể lực có phần bị tiêu hao, lại vừa phải vận chân khí chữa thương cho Quang tử, chân khí bị hao tổn không ít, cho nên mới nhất thời mệt mỏi. Sở Thiên ngồi xuống, vận chân khí, chuyển động một vòng quanh cơ thể, bất kể như thế nào, cũng phải đánh bại Cô Kiếm cứu hơn trăm người của Tương bang, lúc này Sở Thiên rất mong chờ sự xuất hiện của Thiên Dưỡng Sinh.
Chỉ chốc lát sau, Sở Thiên từ từ đứng lên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, sắc mặt không hề trắng bệch, ngược lại càng trở nên hồng hào hơn. Sở Thiên xoa xoa khớp xương toàn thân, cả người toát ra một vẻ lãnh đạm bức người, Sở Thiên mỉm cười nhìn Cô Kiếm hiện giờ cả người tràn đầu một cỗ ý chí chiến đấu bất bại, ánh trăng sáng trong chiếu rọi trên người Sở Thiên, toát ra một vẻ vô cùng phàm trần thoát tục.
Cô Kiếm đột nhiên bỗng muốn lấy vợ, bởi vì gã cảm thấy có vài phần cô đơn lạnh lẽo, còn có cả tang thương, từng ấy năm tới nay cứ như vậy, chém chém giết giết, làm cho mình trở nên giàu có, tạo được thanh danh của mình trên giang hồ, đã từng một lần mê say với cái kiếp sống khát máu này, lấy việc làm tổn thương tánh mạng của người khác ra làm niềm vui, thế nhưng, năm tháng trôi qua, ân oán trong lòng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều, sự lạnh lẽo từ trong xương tủy đã bắt đầu cần đến một chút ấm áp, một căn nhà nhỏ ở Giang Nam, vài phần đất đai cằn cỗi, nhìn mặt trời chiều ngả về tây, như thế cũng đã có phần mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng Cô Kiếm cũng biết rằng, bất kể như thế nào cũng phải đánh bại được Sở Thiên, để cho Diệp Tam Tiếu thuận lợi tiêu diệt được Tương bang, khi gã lấy của Diệp Tam Tiếu một số tiền lớn đã hứa rằng: gặp cao thủ nhất định phải diệt sạch.
Đêm nay không có gió, trước cửa Thủy Tạ Hoa Đô lại tràn ngập sát khí.
Cô Kiếm hơi ngạc nhiên, tay phải vận khí, vừa ra tay, người liền trực tiếp kề sát đến, như là một thanh bảo kiếm, nhưng so với kiếm lại càng linh hoạt hơn, càng sắc bén hơn, có lực sát thương cao hơn.
Sở Thiên hoàn toàn thả lỏng mình trong không khí, trên mặt không hề có tí vẻ bỡn cợt đùa giỡn nào, ánh mắt sáng ngời phát ra một ánh sáng chói lọi chói mắt, giống như tràn đầy kiên định và tin tưởng.
Cơ thể Cô Kiếm vừa chuyển động, người liền đã đến trước mặt Sở Thiên, năm ngón của bàn tay trái uốn lượn như hổ trảo, bàn tay phải duỗi thẳng như kiếm, chạm vào lồng ngực của Sở Thiên. Sở Thiên cảm thấy được một loại sức mạnh vô địch, chỗ nào cũng có khí lạnh bao phủ. Ngay cả Tư Nhu và Niệm Nhu cũng nhận thấy được, chỉ cần Cô Kiếm thành công, có thể xé rách cả lồng ngực của Sở Thiên, đục thủng cả trái tim của hắn nữa.
Trên mặt Diệp Tam Tiếu hiện lên một nụ cười từ trong lòng, giống như một chiêu này sẽ kết liễu Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, thân hình hơi đổi, ngồi xổm xuống tại chỗ, tránh thế công sắc bén của Cô Kiếm.
Cô Kiếm giống như đã đoán ra Sở Thiên sẽ né tránh như vậy, hai tay co lại, dùng khuỷu tay tấn công, thân hình nhoáng lên, giống như thỏ chạy, giống như chim cắt, từ trên không lao xuống tấn công đầu Sở Thiên, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, mang theo sức nặng ngàn cân. Một chiêu này phi thường ngoan độc, hơn nữa cũng khiến Sở Thiên liên tục né tránh đã không còn đường lui, chỉ có thể ngăn cản. Một chiêu thế ngàn cân này, so với một con thú đã bị giam giữ, không còn chút sức lực thì có thể tưởng tượng ra kết quả.
Nhưng ai có thể ngờ tới, ngay cả Cô Kiếm cũng vậy, không lường trước Sở Thiên vẫn đủ khả năng phản kích!
Sở Nam nằm xuống, hai tay bẻ ngược chống lên sàn nhà, hai chân đột nhiên phát lực, giống như thỏ khoát khỏi lồng, tốc độ cực nhanh. Hai cùi chỏ của Cô Kiếm đánh lên chân trái Sở Thiên thì đùi phải Sở Thiên cũng hung ác đánh lên đầu gối trái của Cô Kiếm. Cô Kiếm không giữ được thăng bằng, lảo đảo về phía trước, muốn khôi phục trọng tâm nhưng đã quá muộn. Sở Thiên hóa chưởng thành quyền, đánh mạnh lên ngực trái Cô Kiếm, sau đó lập tức biến thành chỉ, tiếp tục đánh lên ngực trái. Cô Kiếm vội vàng lê chân trái bị thương nhảy về phía sau, khóe miệng chảy máu tươi.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, không truy kích, chỉ chậm rãi đứng lên, hai mắt sáng ngời nhìn Cô Kiếm. Ánh trăng như tuyết chiếu lên khuôn mặt Sở Thiên đang mỉm cười, nhìn qua vô cùng phiêu dật.
Cô Kiếm thở dài một hơi, không nguyện ý nói:
- Ta thua!
Muốn Cô Kiếm thừa nhận thất bại cũng không phải chuyện dễ dàng. Cô Kiếm đã từ cầu bại, hi vọng mình gặp phải một đối thủ chân chính, cùng gã đánh một trận chiến thật sự, bất luận dù thắng hay bại gã đều cảm thấy vui vẻ. Thế nhưng, gã không ngờ hôm nay sẽ thua trong tay Sở Thiên. Thế nhưng sự thật luôn tàn khốc, gã bị thương, chảy máu, lần chảy máu duy nhất trong tám năm! Trong lòng Cô Kiếm ở giờ khắc này già hơn rất nhiều. Không thể không nói, cảm giác này giờ không chỉ là nhục nhã, còn có cả bi thương, thống khổ và tuyệt vọng!
Diệp Tam Tiếu nhìn người mạnh mẽ nhất trong số những người mình mời nhận thua, trong lòng tức giận, điên cuồng hô:
- Tên phế vật nhà ngươi còn chưa ngã xuống, nhận thua cái gì mà thua? Mau lên cho ta!
Đúng vậy, trong mắt người ngoài, Cô Kiếm chỉ tạm thời lui lại, chưa bị trọng thương, nhiều nhất chỉ có thể tính là ngang tay, hoàn toàn có thể tái chiến. Nhưng đối với Cô Kiếm mà nói, Sở Thiên đã quyết đấu với Đồ Long Hổ một hồi, dưới tình huống chiếm ưu thế vẫn không thể đánh Sở Thiên trọng thương đã là một loại sỉ nhục. Hiện giờ gã lại bị Sở Thiên đánh cho bị thương liền chứng tỏ gã đã hoàn toàn thất bại. Nếu liều chết lên sân, cũng có khả năng chém giết Sở Thiên. Nhưng Cô Kiếm là một cao thủ trong giới giang hồ, rất chú trọng danh dự.
Cô Kiếm không để ý tới Diệp Tam Tiếu đang điên cuồng, u buồn nhìn thoáng qua Sở Thiên, lê chân trái đang bị thương chậm rãi đi về hướng xuống núi. Đồ Long Hổ nhìn Diệp Tam Tiếu, thở dài một hơi, có chút chần chờ, rồi đi theo Cô Kiếm.