Sở Thiên xấu hổ, bình tĩnh tâm thần tiếp tục mở miệng:
- Các
người biểu hiện càng nhiều, thân chủ càng gặp nhiều nguy hiểm. Các người lựa chọn nghề vệ thì sĩ phải phòng chứ không phải là chống. Bất kể các
người xuất sắc ra sao cũng không được buông lỏng cảnh giác, khi gặp bọn
có ý đồ tới hại thân chủ cũng không được mù quáng giết chóc.
- Không khách khí mà nói với các người, các người chết không sao cả nhưng không được ảnh hưởng tới thân chủ?
Rất sâu sắc, Lý Hoán Hoằng liên tục gật đầu.
Đổng Tất Vũ và Bạch Văn Phi sắc mặt khó coi, nhưng nể mặt là bạn của Lý công tưt nên cũng không dám nói gì. Lý công tử nhìn ra tâm lý của bọn
họ, khách khí nói:
- Các người cũng có ý kiến của mình, nếu thấy cậu ta nói gì sai thì cứ mở miệng nói.
Trong lúc Đổng Tất Vũ cùng Bạch Văn Lôi còn do dự, Lạc Yến vốn không phục đưa ra nghi vấn:
- Lý luận nói ra rất đầy đủ, nhưng nếu muốn chúng ta tâm phục khẩu
phục, trước hết anh phải xuất ra thực lực chứng minh bản thân của mình,
nếu không cho dù anh nói tảng đá nở hoa, chúng ta cũng sẽ không phục
ngươi! Nhiều lắm là nể mặt Lý công tử duy trì trầm mặc mà thôi.
Thực lực? Sở Thiên cười thầm, xem ra làm sao cũng cần thực lực nói
chuyện, may mắn mình vừa vặn cũng có chút thực lực. Ánh mắt nhìn qua
vách đá giả, thản nhiên nói:
- Lạc tiểu thư, hôm nay tôi dùng thực lực nói chuyện với cô! Cô không phải cao thủ leo núi sao. Tôi sẽ thi leo núi với cô.
Lạc Yến cười cười, không có ý kiến gì thêm, cầm dây thừng trên tay lễ phép đưa cho Sở Thiên, không khỏi đắc ý nói:
- Vách đá cao mười thước này, kỷ lục của tôi là leo hết năm mươi giây,
rơi xuống là hai mươi hai giây, tổng cộng là bảy mươi hai giây, đã được
ghi chép cẩn thận. Nể mặt cậu là em, nếu đạt chín mươi giây thì tôi khâm phục khẩu phục.
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, nhưng không có
tiếp nhận dây thừng của cô, đi đến phía dưới vách đá, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Không cần đạt định mức cho tôi, tôi tự đặt hạn mức
cho mình, nếu trong vong ba mươi giây mà không hoàn thành thì tôi thua.
Đồ bảo hộ, nhiều khi chỉ làm vướng bận mà thôi.
Mặt mọi người đổi sắc, Sở Thiên dường như quá cuồng vọng, tay không leo núi còn định cho
mình ba mươi giây? Không phải kẻ điên thì là thiên tài, nhìn qua dung
mạo kia thì phần lớn là loại thứ nhất, ngay Lý Hoàn Hoằng cũng giật
mình, anh ta tuy rằng phán đoán Sở Thiên vô địch thiên hạ, nhưng lại
chưa từng chứng kiến nên rất lo cho cậu ta.
Kim Nhật Thiện bái phục sát đất thuật đọc tâm của Sở Thiên, vỗ tay cổ vũ:
- Sư phụ vô địch, sư phụ cố lên!
Bây giờ là giờ giải lao, gần nơi huấn luyện người cũng không ít, nhìn
thấy loại tình huống này, không ít người tới xem. Thiên Triều chưa bao
giờ thiếu quần chúng, huống chi là nơi náo nhiệt, nhưng trong mắt cũng
không khỏi tràn đầy nên có miệt thị, ngoại trừ không tin năng lực Sở
Thiên, hơn nữa là bọn họ tự cho là đúng.
Sở Thiên quay đầu
lại nhìn xung quanh vài lần. Lạc Yến trông thấy ánh mắt của anh ta, đột
nhiên cảm thấy giật mình sợ hãi, dáng vẻ bình tĩnh của người trẻ tuổi
kia trở nên sắc bén, giống như kim cương được đánh bóng trở nên sáng
chói. Sở dĩ Sở Thiên lên giọng muốn dùng thực lực để thu phục mọi người, ngoài việc đồng ý với Lý Hoán Hoằng chỉ bảo về nơi huấn luyện vệ sĩ, mà còn muốn hùn vốn vào quỹ bất động sản.
Chân bước ra, súc địa thành thốn!
Trong khi mọi người kinh sợ, ngơ ngác nhìn, Sở Thiên đã nhảy hơn hai
mét, tay phải bám vào vách đá nhô ra, cả người giống như thang máy lao
lên. Lạc Yến há hốc mồm không thể ngờ được Sở Thiên chỉ dùng hai giây để vượt qua năm sáu mét, khi định thần lại Sở Thiên đã leo lên cao tít.
Bạch Văn Lôi làm rơi dây thừng xuống đất, anh ta không thể tin người mà còn nhanh nhẹn hơn khỉ, bởi vì dù cho là khỉ nơi thâm sơn cũng không có khả năng lưu loát như mây trôi nước chảy như thế. Người này leo núi mà
giống như đi trên đất bằng, cũng không biết ngón tay của hắn có trang bị lò xo không nữa.
Đổng Tất Vũ cũng giật mình, kinh nghiệm chiến
trường của anh ta hơn bọn Lạc Yến rất nhiều, cho nên cũng có thể nhìn ra một chút môn đạo. Sở Thiên giống như dùng tay bám vào, trên thực tế là
chân phát lực nhảy lên cao, chỉ có điều động tác của hắn như mây trôi
nước chảy, tự nhiên khiến người ta không nhìn rõ trước sau.
Loại
leo núi này không thể so với nhưng loại khác, các động tác tuyệt đối cần dứt khoát, phối hợp lực của cả mười ngón tay mà Sở Thiên có thể mượn
sức của đôi bàn chân bù lại lực tay yếu hơn, hắn không chỉ trí tuệ hơn
người mà còn có thân thủ rất tốt, thật là anh hùng xuất thiếu niên.
Trong mắt Kim Nhật Thiện hiện lên sự ngưỡng mộ vô vàn, cô bé lớn lên
dưới bóng hồng kỳ, cả ngày lăn lộn trong trung tâm quyền lực ở Triều
Tiên, cảnh tượng nào chưa chưa từng gặp qua? Sáu tuổi học bắn súng, tám
tuổi học ném bom, mười hai tuổi lái xe tăng, là lãnh đạo đội quân đồng
nữ, nhưng gặp Sở Thiên giống như thần thoại, võ nghệ cao cường, vẫn cực
kỳ tán thưởng.
Sư phụ, Nhật Thiện chấm ngài rồi! Tiểu Lolita âm thầm si mê.
Lúc này, Sở Thiên đã leo gần đến phía cuối, nhìn thấy góc bên cạnh nhô
ra, để mình leo núi trọn vẹn, đột nhiên buông lỏng bàn tay ra, thân đi
không ngờ hướng về phía trước trượt đi lên, hành vi này rất kinh người,
chỉ cần nắm không chắc là ngã chết, kể cả có dây thừng bảo hộ thì động
tác này vẫn rất nguy hiểm.
Mọi người sợ muốn hét lên, đột nhiên
Sở Thiên xoay người, mấy ngón tay linh hoạt bám vào góc cuối cùng, toàn
bộ thân hình nhẹ nhàng dán tại vách đá, chỉ là lực của mấy ngón tay mà
có thể chịu hơn trăm cân, không ai có thể hình dung được tâm tình của
mình ra sao, cũng không có ai tưởng tượng mình có thể làm được.
Kim Nhật Thiện nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, hô hào:
- Sư phụ, thật là lợi hại a, ai nha, chỉ còn 8 giây rồi, ngài mau hạ xuống, mau hạ xuống!
Bất kể Sở Thiên có vượt qua thời gian đã định ra hay không thì mọi
người cũng thấy hắn đã thắng. Mà Sở Thiên đang thở dốc trên vách đá nghe thấy tiếng Kim Nhật Thiện thì không khỏi cười khổ. Tiểu Lolita còn sợ
thiên hạ không loạn, hắn biết mình cằn bao nhiêu thời gian để chiến
thắng thuyết phục.
Nghĩ tới đó, Sở Thiên buông tay ra, cả người
tựa như cánh diều hâu gấp khúc bay vuông góc xuống, mọi người lại ngây
người, tên nhóc này nghĩ mình là thần tiên? Rơi xuống như vậy, không tan xương nát thịt là lạ? Lạc Yến nhắm tịt mắt lại, đều như chính mình gặp
họa.
Sở Thiên tính toán khoảng cách và thời gian chính xác, khi
còn cách mặt đất ba bốn mét, mũi chân đập vào vách đá làm giảm tốc độ,
cùng lúc đó, nương theo phản lực lộn vòng đẹp mắt, triệt tiêu tất cả
xung lượng, hạ xuống hoàn hảo trước mặt mọi người.
Sở Thiên phủi tay, chậm rãi đi đến chỗ Lý Hoàn Hoằng, cười nói:
- Lý công tử, nơi đây cũng không tệ lắm, ngẫu nhiên có thể dùng để tiêu khiển, nhưng lấy ra thực chiến thì có vẻ là trò đùa rồi, nếu đổi thành
tôi đến bắt cóc Lý công tử, không biết vệ sĩ nơi đây sẽ bảo hộ như thế
nào?
Kim Nhật Thiện vội vàng đưa khăn tay cho Sở Thiên, tự hạ
thấp mình thành người hầu. Hành động của cô bé này càng khiến cho Sở
Thiên run sợ, cái thuật đọc tâm hư vô mờ mịt đó có phải hắn đã mua dây
buộc mình? Đáp án là chính xác.
Lý Hoán Hoằng mặt mày hồng hào,
đó là bởi vì vui sướng quá độ, biết Sở Thiên lợi hại nhưng thật không
ngờ mạnh mẽ như vậy, khiến cho mấy tên cứ thích tự cho mình là đúng ở
đây kiếm chế lại, lập tức cười đáp lại:
- Nếu như là cậu tới bắt cóc tôi, tôi sẽ không phản kháng, tin tưởng toàn bộ đám vệ sĩ ở đây cũng không thể chống lại cậu.
Hiển nhiên, anh ta muốn dùng kế khích tướng khiến kiêu ngạo ngông cuồng vừa rồi của bọn họ hoàn toàn xoá sạch. Sở Thiên hiểu ý, vừa mới muốn mở miệng rút lại lời anh ta, nhưng lại nghĩ đi cùng mình có hai đài truyền hình di động, cười khổ không ngớt, đây gọi là ăn thịt mềm của người ta, bắt thủ đoạn của người ta.
Quả nhiên, lời đả kích của Lý Hoán
Hoằng đã kích thích tôn nghiêm của họ, vốn còn có chút khâm phục và
hoảng sợ, lập tức đã biến mất tăm mất tích, đều quay đầu nhìn Sở Thiên,
trong mắt lại lóe ra tia nóng bỏng, cũng mang theo một chút may mắn.
Người này leo núi quả thật không thể địch nổi, nhưng đối chiến thân thủ
lại có thể giỏi sao?
Nhóc con còn chưa mọc đủ lông, suy cho cùng lợi hại đến đâu cũng bị thân thể hạn chế.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Đổng Tất Vũ, Bạch Văn Lôi tiến lên đầu tiên, nhìn vẻ mặt ủng hộ của mọi người, cao giọng hô:
- Lý tổng, chúng tôi không phục, còn không có đối chiến đã phán chúng
tôi không đấu lại cậu ta, đây thật là bất công, trừ phi tôi thua tâm
phục khẩu phục, cho nên tôi muốn cùng hắn đối chiến.
Lý Hoán Hoằng cũng không nói gì thêm, cười nói:
- Được, cho các người cơ hội chứng minh!
Lại nói với Sở Thiên:
- Nhờ cậu giúp nhé!
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, đi tới nói:
- Một mình anh đối chiến với tôi, đơn thuần là làm lãng phí thời gian
của tôi. Như vậy đi, các anh đều là những vệ sĩ được huấn luyện cẩn
thận, nên chúng ta sẽ bắt chước cách diễn tập. Các anh tổ chức một đội
ba mươi người bảo vệ huấn luyện viên Đổng, chỉ cần có thể dưới sự công
kích của tôi, hộ tống anh ta đi ra ngoài 500m, vậy coi như là các anh
thắng.
Mọi người ồ lên! Tên nhóc này không phải kiêu ngạo, ngông
cuồng, mà là điên rồi, dựa vào lực lượng cá nhân đã nghĩ đánh bại ba
mươi vị vệ sĩ, hơn nữa chỉ cần huấn luyện viên Đổng đi ra ngoài 500m coi như đã thắng, đây là điều quá dễ dàng? Chẳng sợ ba mươi vệ sĩ toàn bộ
không phản kháng, chỉ cần ngăn trước mặt Sở Thiên, huấn luyện viên Đổng
cũng có thể đi ra 500m.
Lý Hoán Hoằng thấy Sở Thiên rất tự tin, gật đầu nói:
- Được! Theo lời Sở Thiên mà làm! Nếu các người thắng Sở Thiên, tôi cam đoan ba người trong số những người ở đây nội trong một tháng sẽ được ra ngoài nhận nhiệm vụ, nhưng nếu các người thua, nhất định phải toàn bộ
nghe theo sự huấn luyện của Sở Thiên, nếu không tôi sẽ giải tán chỗ này.
Kim Nhật Thiện nhìn thấy có trò hay xem, rất vui vẻ, dùng ngón tay thành hình chữ V tới hướng Sở Thiên, miệng hét lớn:
- Sư phụ tất thắng! Sư phụ thiên thu vạn tuế!
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác mình thành Đinh Xuân Thu.
Bạch Văn Lôi và Lạc Yến rất nhanh liền tổ chức một nhóm gồm mười người
tinh nhuệ, đương nhiên, xuất phát từ tư tâm đều là chọn lựa trong đội vệ sĩ mình làm Thống soái, muốn triển lãm phong thái của mình, cho nên
trước mặt Sở Thiên là các vệ sĩ tinh nhuệ nhưng không phải tinh nhuệ
nhất. Do đó, bên ngoài có vệ sĩ đứng xem lộ ra vẻ mỉa mai.
Từng người tự chiến, năm bè bảy mảng.
Khoảng cách năm trăm mét rất nhanh đã được người dùng vôi đánh dấu, mở
mắt ra là nhìn rõ. Ánh mắt Sở Thiên chẳng có chút hứng thú nào nhìn mấy
tên vệ sĩ, lại nhìn qua huấn luyện viên Đổng vốn cho đây là ván đã đóng
thuyền. Sau khi hai người vào vị trí, Sở Thiên cười nói:
- Các vị tinh nhuệ, có thể bắt đầu rồi chứ?
Bạch Văn Lôi không chút để ý trả lời:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!
Lạc Yến thản nhiên phụ họa:
- Tới đi!