Bọn người kia nhất định phải vì sơ suất của mình mà trả giá thật
nhiều. Sở Thiên hơi cười khẽ gật đầu, lập tức tinh quang bắn ra, chân
phải xuất kỳ bất ý đá vào lưng Thiên Dưỡng Sinh, thân hình như lạc nhạn
vượt qua phòng tuyến phía trước, rơi vào nơi trung tâm phòng thủ lỏng
lẻo.
Bên cạnh Đổng Tất Vũ cũng chỉ có hai vệ sĩ, khi nhìn
thấy Sở Thiên lăng không xông vào thì ngây ngốc, còn không kịp phản ứng, tay phải Sở Thiên đã bóp vào yết hầu anh ta, trận chiến này kết thúc
đơn giản như vậy.
Tất cả mọi sững sờ, giận dữ.
Nếu như nói Sở Thiên trải qua luân phiên huyết chiến đánh bại bọn họ, cuối
cùng khống chế được mục tiêu, trong lòng bọn họ sẽ chịu thua, nhưng
không có biểu hiện cái gì liền thất bại thảm hại, bọn họ thật sự khó
chấp nhận, thậm chí cảm giác được cực kỳ nghẹn khuất. Lạc Yến kềm nén
không được, hổn hển mở miệng:
- Cậu, cậu coi đây là cái gì?
Sở Thiên bỏ yết hầu Đổng Tất Vũ ra, quay đầu lại quét mắt nhìn các vệ sĩ đang xấu hổ, phong khinh vân đạm trả lời:
- Nếu tôi là sát thủ, người là bảo vệ thì huấn luyện viên Đổng đã mất
mạng, nói một cách khác, các người đã mất chức! Cái gọi là ba mươi tinh
nhuệ không ngờ lại không bảo vệ được huấn luyện viên Đổng.
Bạch Văn Lôi không phục đáp lại:
- Vậy, vậy cậu cũng không thể còn sống chạy ra.
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, ánh mắt lạnh như băng đảo qua:
- Các người là vệ sĩ, là phải bảo vệ ông chủ an toàn, nhưng ông chủ đặt ở trên tay các người lại không hề an toàn, cho dù các người cuối cùng
giết tôi, hoặc là đem tôi đưa đi ngồi tù thì như thế nào? Các người đã
mất chức, vệ sĩ không làm tròn bổn phận sẽ đánh mất tín nhiệm, về sau
rất khó có người sẽ mời các người.
Lời này rất đau đớn người, nhưng là sự thật!
Khi đám Bạch Văn Lôi đang hối lỗi, Sở Thiên lại phun ra:
- Huống chi các người thoạt nhìn rất hùng mạnh, trên thực tế cũng chỉ
là vụn cát, tư tâm quấy phá khó ra hồn, nếu tôi muốn lao ra, các người
cũng không làm gì nổi tôi, muốn thử một chút không? Xem tôi có thể không hề tổn hại tiêu sái ra khỏi vòng vây.
Lần này không có bất
kỳ người nào nói chuyện, hai gã vệ sĩ tới gần Sở Thiên vung quyền, quyền phong xé gió chứng tỏ thân thủ của bọn họ không tồi. Sở Thiên cười
lạnh, không chỉ có không tránh né, ngược lại để thân đón quyền. Hai gã
vệ sĩ mặt lộ vẻ châm chọc, trọng quyền chừng trăm cân hắn cũng có thể
thừa nhận?
Vẻ châm chọc còn chưa biến mất, tay đấm vào Sở Thiên lại như đấm phải cục bông, mềm mại vô lực. Hai người hoảng sợ,
còn không có kịp phản ứng, Sở Thiên đã duỗi thẳng tay nắm lấy bả vai bọn họ, lực quán ngàn cân. Hai thân hình giống như diều đứt dậy bay ra
ngoài, còn khiến vài tên vệ sĩ bị ngã theo.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
- Đồ vô dụng!
Con mắt Lạc Yến như hồ nước thu gợn sóng, cô không thể ngờ một người có vẻ ngoài không hề xuất chúng, lại có lực lượng bá đạo như vậy, hơn nữa
nhìn biểu hiện của hắn, trong cái bộ dáng uể oải ấy lại có một sức hấp
dẫn kỹ lạ không lời nào tả hết. Nhìn nhóm vệ sĩ chiếm ưu thế về quân số, nhưng cô tin rằng họ chẳng thể động tới được Sở Thiên.
Những vệ sĩ còn lại vì lòng tự trọng mà chiến đấu, như lang như hổ vọt tới Sở Thiên. Người dẫn đầu xung phong là Bạch Văn Lôi, khi anh ta còn cách Sở Thiên chừng hai mét, đột nhiên anh ta hét chói ta, tung mình tới trước
mặt Sở Thiên, hai tay đấm ra quyền ngắn khó đoán góc độ công tới, khiến
Sở Thiên phải lui về sau.
Hai quyền chiếm thượng phong, Bạch
Văn Phi vui mừng, được một tấc lại muốn tiến một thước tiến lên trước
vài bước xung quyền, ai ngờ Sở Thiên khi lui về sau đột nhiên xoay
người, lập tức tiến lên, hắn lui không chậm, tiến lại càng nhanh hơn;
tay trái tung một cú đấm móc như lợi kiếm hành quân thần tốc.
Bạch Văn Lôi vô cùng khiếp sợ, xoay tay lại giao nhau đón đỡ, vốn cho
là phòng thủ cẩn thận, lại không biết Sở Thiên như thế nào nhìn thấu sơ
hở, đánh trúng vùng ngực yếu ớt. Anh ta cảm thấy như có lực đạo cực mạnh vọt tới, ngực rất khó chịu, lảo đảo lui ra về phía sau, ngã lăn trên
mặt đất.
Bạch Văn Lôi rất sợ hãi vì sao người trẻ tuổi này lại có võ công cao cường như vậy.
Kim Nhật Thiện nhìn thần uy của Sở Thiên, khuôn mặt xinh đẹp, tươi mát
nở nụ cười, tựa như cô chính là người chém giết chứ không phải là Sở
Thiên. Hai tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, cái miệng nhỏ nhắn cong vút,
cao giọng trợ uy:
- Sư phụ, sư phụ ngài quá tuyệt vời, đánh cho bí đao lăn đầy đất, Nhật Thiện yêu ngài chết mất, yêu ngài chết mất!
Vốn chăm chú hết sức quan sát trận chiến, Lý Hoàn Hoằng khi nghe thấy
lời của cô bé không khỏi có cảm giác da đầu tê dại, nếu Sở Thiên thật bị tiểu Lolita yêu, phỏng chừng cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khổ sở,
anh ta không ngừng hối hận vì đã để Kim Nhật Thiện quen biết Sở Thiên,
cử chỉ vô ý không ngờ đã làm hại hắn.
Lại có hai vệ sĩ không
biết sống chết, đã tiến lên hai bước, một trái một phải vung quyền đấm
tới. Sở Thiên vẩy tay ra, tay trái đánh trúng ngực người bên phải, khiến anh ta phải lùi về phía sau, không đợi anh ta ngã xuống, tay phải lại
chém vào cổ, làm anh ta đổ ầm ầm xuống đất.
Chỉ có mấy phút, Sở Thiên đã đánh bại bảy người.
Nhưng các vệ sĩ cũng là kẻ liều mạng, chiến đấu kịch liệt khiến huyết
tính nổi lên, còn lại hơn hai mươi người giống như thủy triều mãnh liệt
mà đến. Sở Thiên thản nhiên cười khẽ nghênh đón bọn họ tới, giống như lá rơi trong biển rộng, tuy nhỏ bé nhưng không bị nước nhấn chìm.
Mười lăm phút sau, hai mươi chín người ngã xuống, chỉ còn Lạc Yến đang
đối diện với Sở Thiên, nguyên bản các vệ sĩ hùng tâm tráng chí đã trở
nên uể oải, từ sự khinh bỉ Sở Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại đến
bây giờ cũng không phản bác được, không có bất kỳ người nào cho rằng Lạc Yến có đủ tài cán gỡ lại vài phần mặt mũi cho họ. Thực lực Sở Thiên chỉ có thể hai từ biến thái để hình dung.
Lạc Yến đã mất đi cảm giác về sự ưu việt, Sở Thiên thản nhiên mở miệng:
- Ra tay đi! Xem cô là nữ lưu, tôi nhường cô ba chiêu!
Lạc Yến nhíu chặt mày, bước lên hai bước, hóa quyền vì chưởng, chém
nghiêng vào Sở Thiên. Chiêu thức này rất mau lẹ, ẩn có tiếng gió, xuống
tay không có lưu tình chút nào. Cô có thể là phụ ta đắc lực của Đổng Tất Vũ, tự nhiên có chỗ hơn người. Toàn bộ các vệ sĩ ở đây đều xem thường
lẫn nhau, nhưng đối với Lạc Yến lại có vài phần bội phục.
Ngoại trừ cô ta là nữ lưu, quan trọng hơn là cô ta rất có thực lực!
Sở Thiên cũng không tiếp chiêu, chỉ lui về phía sau nửa bước, ngọc
chưởng của Lạc Yến dừng lại trên không, biến chiêu, dùng khủy vòng lại
đánh vào ngực Sở Thiên. Chiêu thức vừa nhanh vừa hiểm, nhưng Sở Thiên
hơi cong người, liền nhẹ nhàng và khéo léo hóa giải. Ngây ngốc, không
ngờ chiêu thức đắc ý nhất của cô lại dễ dàng bị phá như thế.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, hai tay dùng chưởng pháp, ngón tay hơi cong
như cái móc câu lao thẳng tới mặt Sở Thiên. Chiêu thức của cô rất đơn
giản nhưng thực dụng vô cùng. Sở Thiên thấy thế khẽ gật đầu, cất bước
tiến lên, tay phải đấm ra vào vai trái Lạc Yến!
Lạc Yến trong lòng thất kinh, bước chếch ra một bước, giơ lên đơn chưởng, bảo vệ đầu
vai. Chân trái đá ra không tình không bóng vào mạng sườn Sở Thiên. Từ
lúc bắt đầu, cô chú ý tìm chỗ sơ hở của hắn, chỉ thấy có mạng sườn là
nơi không được bảo vệ, vì vậy cô rất tin tưởng đòn này sẽ trúng Sở
Thiên.
Kim Nhật Thiện nhìn không chớp mắt.
Hai
người một chiêu liều mạng, như sét đánh lửa thiêu. Huyết quản các vệ sĩ
đổ sôi sục, hét lên thật lớn. Nhưng không ngờ, trong tư thế ấy Sở Thiên
lại có thể lui nửa bước; khi tránh được cú đá của Lạc Yến, không thay
đổi chiêu thức, mà bất ngờ đổi hướng, quyền trái đã đánh trúng vào vai
phải của Lạc Yến.
Mọi người ở ngoài xem rất khó hiểu, cảm
thấy đòn tấn công của Lạc Yến vững chắc, thần diệu khôn cùng, làm người
ta khó có thể chống lại, nhưng Sở Thiên phản kích, giống như tường
thành, không có sơ hở. Mọi người cũng đều biết Lạc Yến lấy khỏe đánh yếu nhằm vãn hồi một chút mặt mũi cho các vệ sĩ, đạt lợi thế rất lớn nhưng
vẫn thất bại.
Lạc Yến khó có thể tránh né, cũng không kịp ra
tay đón đỡ, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, rút nhanh vai lại, muốn hóa
giải lực đạo của quyền kia, đồng thời đá ra, đây là tuyệt chiêu lật
ngược thế cờ của cô. Nhưng cô không ngờ, nắm tay Sở Thiên nhìn như không mạnh nhưng lực lượng lại bá đạo vô cùng, đánh trúng vai cô khiến cô bật ra ngoài.
Cô đỡ không nổi cỗ lực đạo kia, liên tục lui
về phía sau vài bước, cú đá rơi vào không khí! Sở Thiên thừa cơ tiến
tới, tay phải khống chế cổ của cô, sau đó thả ra lui về chỗ cũ. Trận
chiến này thắng bại đã phân, nếu không phải Sở Thiên hạ thủ lưu tình,
chỉ sợ sớm đã một chiêu bại địch.
Lạc Yến tự biết bản thân
mình ra sao, mặc dù không có bị thương nhưng không thể tiếp tục tiến
công, cố lấy dũng khí đi lên vài bước nói:
- Tôi thua!
Tuy rằng tất cả mọi người đều biết kết cục, nhưng nghe thấy lời Lạc
Yến, trong lòng vẫn rất khó chịu, trước kia chưa nhìn thấy Sở Thiên. Bọn họ cảm thấy mình vô cùng ưu tú, thậm chí cho rằng mình là vệ sĩ xuất
sắc nhất trong căn cứ, nhưng hôm nay lại bị Sở Thiên hung hăng vò nát
cái cảm giác ưu việt của bản thân. Hiện tại, họ đều cảm thấy rất chán
nản.
Lý Hoàn Hoằng nhẹ nhàng thở dài, vừa vui sướng lại vừa
tiếc nuối, vui sướng chính nhìn thấy sự chênh lệch, tiến tới hoàn thiện
chính mình; tiếc nuối chính là, nhiều vệ sĩ như vậy bị Sở Thiên chà đạp
một cách khó coi.
Đổng Tất Vỗ là một con cáo già, vội vàng bước ra cười nói:
- Người làm việc lớn không được tâm hoảng ý loạn, bạn của Lý tổng là
rồng trong loài người, trăm năm không có lấy vài người, mọi người thua
cũng đừng lo, chủ yếu nhất là có thể học tập kỹ xảo đối chiến, như vậy
trong tương lai mới có thể càng trở nên ưu tú, trở thành những vệ sĩ ưu
tú nhất.
Sở Thiên không khỏi tán dương anh ta vài lần, người
này cũng rất có năng lực làm huấn luyện viên, cho dù thủ hạ thua vô cùng thê thảm, anh ta cũng có thể đem sự tức giận chôn xuống, phải biết
rằng, người ra lăn lộn giang hồ, nhiều thứ so với mất mặt càng nghiêm
trọng.
Lời của huấn luyện viên giúp các vệ sĩ thêm phần hy
vọng, sau đó đều nhìn Sở Thiên, muốn nói lại thôi. Lý Hoàn Hoằng đoán ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, cười nói:
- Người anh em, tôi biết
thời gian của cậu rất quý giá, bất quá hôm nay đã tới đây, cậu có thể ra tay một chút, hỗ trợ chỉ điểm cho mọi người được chứ?
Đổng Tất Vũ lập tức vỗ tay phụ họa:
- Mọi người chào mừng huấn luyện viên Sở chỉ điểm!
Tất cả vệ sĩ lập tức giơ tay ra chào, trong lòng biết mình còn kém cỏi, nếu như có thể theo Sở Thiên học được chút da lông, có thể hưởng thụ
suốt đời. Bọn họ đều không tin Thượng Đế, chỉ có dùng thực lực mới có
thể khuất phục, đã có thực lực họ sẽ thuận theo.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không phải đây là Lý Hoàn Hoằng bắt mình lao động chân
tay sao, hay là vì hai cái đài truyền hình? Nhưng thấy ánh mắt tha thiết của mọi người, tiếng vỗ tay không dứt, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu,
giữa trăm người lại nhận việc khổ sai, thật đúng là bi kịch.
Kim Nhật Thiện đúng là âm hồn bất tán nhảy ra ngoài:
- Em cũng muốn chỉ điểm!
Đối với tiểu Lolita này, Sở Thiên chỉ có thể cười khổ không ngừng, đang muốn nói lại nghe thấy tiếng điện thoại của Lý Hoán Hoằng vang lên. Anh ta cầm lấy điện thoại, đứng ra một bên nghe máy. Không có bao lâu quay
lại, mặt rất vui vẻ vỗ vai Kim Nhật Thiện nói:
- Chú Kim bảo em tham dự buổi dạ tiệc từ thiện, ông ấy đang ở khách sạn Hilton chờ em.
Kim Nhật Thiện buồn như con chuồn chuồn, nhưng không thể không nghe lời cha, le lưỡi, sau đó thất vọng nhìn Sở Thiên:
- Sư phụ, đồ nhi hôm nay không thể theo người học tập rồi, ngày mai
người có thể dạy đồ nhi không? Người đang ở đâu? Nhật Thiên đi tìm người chơi!
Sở Thiên vội mở miệng trả lời:
- Ngày mai anh có chuyện quan trọng!
Đương nhiên không thể để cho Tiểu ma nữ tìm tới mình, bởi vì đó không
khác gì chuốc khổ vào thân, nhưng hiển nhiên Kim Nhật Thiện không hài
lòng với lời nói Sở Thiên, kéo ống tay áo làm nũng, giảo hoạt hỏi:
- Sư phụ, có phải sư phụ thấy Nhật Thiện phiền phức cứ quấn lấy người?
Sư phụ có thể nói cho đồ nhi biết đó là chuyện gì không? Hơn nữa người
thề không thể nói dối đồ nhi.
Sở Thiên đương nhiên không thể thừa nhận, vi phạm lương tâm cười nói:
- Làm sao như vậy được? Nhật Thiện đáng yêu như vậy, làm sao anh lại
thấy phiền phức được? Chỉ là ngày mai anh phải tới nghĩa trang Vân Hạc
bái tế, thật sự không có thời gian rảnh, cũng không phải không phải anh
muốn đuổi em, nếu anh nói dối, sẽ bị sét đánh được chưa?
Kim Nhật Thiện quỷ dị gật đầu, sau đó mới chào tạm biệt Sở Thiên và Lý Hoàn Hoằng rời đi.
Sau khi cô bé đi rồi, Sở Thiên phát hiện lưng mình đã ướt hết.
Dưới sự yêu cầu của mọi người, Sở Thiên cứng ngắc ngây ngốc ở chỗ này
mấy giờ. Khi ra khỏi đây, đường phố đã lên đèn, trên đường trở về, Lý
Hoàn Hoằng ngồi chung xe với Sở Thiên cùng nói chuyện phiếm, người ưu tú bao giờ cũng phải biết học hỏi người khác mới có tiến bộ.
Rất nhiều tư tưởng lớn gặp nhau, Lý Hoàn Hoằng thỏa mãn dựa vào ghế ngồi, đầy hân hoan mở miệng:
- Cậu em, chúng ta thật sự hận vì không được gặp nhau sớm hơn, đêm nay
chúng ta đi uống vài chén chứ? Nói thật, đã rất lâu rồi tôi mới có cảm
giác vui sướng như hôm nay, cậu biết không, làm người có đôi khi không
thể không mang cho mình một cái mặt nạ.
Kỳ thật Sở Thiên cũng muốn thư giãn một chút, nhưng nghĩ đến hành động ngày mai, vì thế mỉm cười cự tuyệt:
- Anh Lý, đêm nay sợ là không được rồi, ngày mai thật sự có việc cần
hoàn thành, anh đừng nghĩ chuyện lúc nãy là em lừa gạt Kim Nhật Thiện,
khi nào rảnh, tôicam đoan sẽ uống với anh ba trăm chén.
Lý Hoàn Hoằng cũng biết Sở Thiên là người rất bận rộn, lộ ra vẻ đáng tiếc gật đầu nói:
- Cậu em, thiếu chút nữa quên, cậu có thể lộ ra bí mật thuật đọc tâm
cho tôi không? Tôi biết cậu đã động tay động chân, nhưng suy nghĩ trăm
lần vẫn không có lời giải đáp, đến đây đi, nói cho tôi biết, tôi cam
đoan không lộ ra với tiểu Lolita.
Sở Thiên đã dự liệu từ
trước Lý Hoàn Hoằng sẽ hỏi mình, cho nên xé lấy một tờ giấy trắng trong
cuốn sổ, cầm lấy bút viết như rồng bay phượng múa, một lát sau nhẹ nhàng đưa cho anh ta nói:
- Bí mật thật ra rất đơn giản, nhưng cũng có mấy phần là đánh cuộc vào vận may, tuy nhiên dù là như thế, cũng không
nên nói cho Kim Nhật Thiên, bằng không tôi chết thật sự thảm a.
Lý Hoàn Hoằng xem qua trang giấy: 1 Cô thích nhất biệt thự nào ở TQ? —— đáp án: Chủ tịch Kim Thái Dương;
2 trong các loại súng ống, cô thích loại vũ khí nào nhất? —— đáp án: Hoa viên Hướng Hồng;
3 Cô thích nhất chơi trò chơi gì? Đáp án: —— súng tự động Ingram;
4 ngươi sùng bái nhất người là ai? Đáp án: —— Hỏa tuyến xuyên thấu;
Sở Thiên bổ sung bên cạnh:
- Đây là trình tự mà tôi viết lên tờ giấy!
Lý Hoàn Hoằng là một người thông minh, lập tức biết đáp án 123 đều là
Kim Nhật Thiện nói ra, nói cách khác lúc Sở Thiên viết tờ giấy thứ hai,
trả lời chính là vấn đề thứ nhất, dùng cái này dễ dàng suy ra ba đáp án, lúc ấy mình cũng nghĩ vậy, nhưng Sở Thiên lại đúng toàn bộ khiến mình
không nghĩ ra được.
Sở Thiên hiển nhiên nhìn ra nghi vấn của anh ta, cười thản nhiên nói:
- Kỳ thật bí mật ngay tại đề thứ bốn, đổi thành những người khác, tôi
khẳng định không biết đáp án, nhưng Kim Nhật Thiện sùng bái người nào
nhất chắc chắn là chủ tịch Kim Thái Dương, tại trung tâm quyền lực hồng
sắc nữ, ngoại trừ Kim Thái Dương sẽ không sùng bái bất cứ ai, cũng không dám sùng bái những người khác.
Lý Hoàn Hoằng bừng tỉnh đại ngộ, bí ẩn lập tức cởi bỏ:
- Cho nên khi cậu hỏi cô bé vấn đề thứ nhất, sẽ viết Chủ tịch Kim Thái
Dương bỏ vào cái chén, như vậy các câu còn còn lại dễ dàng viết ra đáp
án rồi, đều là lợi dụng sau biết mà bổ sung. Sở Thiên cậu quả nhiên trí
tuệ hơn người, biết rõ đáp án câu thứ tư, cho nên đạt tới hiệu quả
“Thuật đọc tâm”.
Sở Thiên cười khiêm tốn, hạ giọng nói:
- Kỳ thật tôi nghĩ mà vẫn còn sợ, bởi vì khi viết Chủ tịch Kim Thái
Dương cũng không phải tuyệt đối nắm chắc, bởi vì anh cũng không biết Kim Nhật Thiện có thể nói ra người khác, tỷ như ba nàng, mẹ của nàng, thậm
chí chính cô ta, may mắn cô tuy rằng nghịch ngợm, nhưng giác ngộ chính
trị cũng cao, không hay nói đùa.
Lý Hoàn Hoằng cười thoải
mái, sau vỗ mạnh bả vai Sở Thiên, tuy rằng thuật đọc tâm ẩn chứa giảo
hoạt, đầu cơ trục lợi, nhưng không thể không thừa nhận Sở Thiên chỉ
trong chốc lát đã bắt được suy nghĩ của cô bé, ít nhất khả năng suy đoán rất hợp lý, đây là yếu tố quan trọng thành công.
Sắp tới lúc chia tay, Lý Hoàn Hoằng đi ra phía sau xe, nheo mắt, khóe miệng vểnh
vểnh lên, như ẩn như hiện nở nụ cười xấu xa, quay đầu nhìn Sở Thiên chậm rãi báo cho biết:
- Cậu em, quên nói cho cậu biết, tôi làm cho
hai đài truyền hình bị thua lỗ nghiêm trọng, hy vọng cậu có thể bắt bọn
nó đi vào hoạt động thành công a.
Sở Thiên chán nản cười mắng:
- Đúng là gian thương!
Lý Hoàn Hoằng cười ha ha mà đi.
Bóng đêm mê ly rực rỡ, sương gió lạnh buốt cắt qua mặt người đi đường,
sương khói chập chờn trên nhánh cây nghĩa trang Vân Hạc. Hơn mười Đại
Hán mặc đồ đen lặng lẽ đi vào bốn phía khu mộ, eo của bọn họ đeo dao găm sáng loáng tỏa ánh sáng ra bốn phía, trong lòng đều rõ ràng ngày mai
nhất định muốn dùng nó hút hết máu Sở Thiên.
- Nhớ kỹ, ngày mai chúng ta nhất định phải thành công!
Trên mặt mỗi tên đều tràn đầy oán độc, ngẫu nhiên còn có thể vặn vẹo ra nụ cười quỷ dị không biết miêu tả ra sao.
- Quốc gia bồi dưỡng mọi người nhiều năm như vậy, đây là lúc hồi báo!
Hơn nữa vì thân phận chúng ta đặc thù, cho nên chúng ta chỉ có thể thắng lợi, không thể thất bại, nếu không sẽ khiến cho dư luận quốc tế chỉ
trích mãnh liệt, tuy rằng kinh tế của chúng ta không kém, nhưng mà so
với Thiên Triều chúng ta vẫn không có năng lực quyết chiến!
Chỉnh y, hành lễ. Chỉnh đốn y phục, chào.
Thái độ hành lễ tao nhã, nhưng không ai có thể nghĩ đến, giữa lúc bọn
họ có cử chỉ hành lễ, từng người có thể trong nháy mắt ra đòn giết
người, bọn họ luôn tin tưởng vào mũi kiếm sắc bén, đánh đâu thắng đó;
không gì cản nổi, bởi vì bọn họ là đặc công cao cấp nhất của Triều Tiên.
Lúc trời sắp sáng cũng là lúc tối nhất.