Sở Thiên nâng cổ tay trắng như tuyết của Hoắc Vô Túy đang đeo chiếc lắc ngọc Địa Tạng Vương bồ tát, và khuyên tai màu ngọc bích cùng tôn nhau lên, nhưng vết thương sâu ở cánh tay lại bị phá hoại vẻ đẹp hài hòa này, ánh mắt Sở Thiên dịu dàng hiện lên thương tiếc, cũng lộ ra vẻ sát khí vô cùng, lửa giận dường như có thể đem vạn vật đốt thành tro tàn.
Lúc này, trận chiến kịch liệt đã đến hồi kết.
Sở Thiên lấy ra thanh chiến đao Minh Hồng, tráng lệ bổ xuống hai gã đặc công trúng đạn còn chưa chết.
Máu tươi chầm chậm từ đao chảy xuống, trong lòng hắn lại không có nhân từ.
Sau hai phút, ngoài trừ Go Choeng Yao, toàn bộ đặc công Triều Tiền bị đánh chết trong vũng máu, mặc dù Go Choeng Yao còn đứng thẳng tắp, nhưng trong lòng anh ta lại đã sớm quỳ xuống, những người trước mắt y toàn là biến thái, hai mươi mấy đặc công cơ bản chưa bắn mấy phát đã chết, không phải bọn họ quá không có năng lực, mà là kẻ thù thực tại quá mạnh.
Sở Thiên đưa tay lên nhìn thời gian, biết cảnh sát rất nhanh sẽ đến đầu dãy số 7 kiểm tra tình hình, đến lúc đó khó tránh khỏi đến dãy số 8 kiểm tra, thế là to giọng quát:
- Đem hắn lên xe, nếu như cả gan dám chống cự thì giết cho ta! Đem thi thể này toàn bộ kéo vào kho hàng che dấu tốt, có thể kéo dài thời gian được một lát.
Sát khí dày đặc, khiến cho Go Choeng Yao từ sau tai đến đầu vai đều dựng lên, nổi hết da gà.
Lão Yêu mặt không cảm xúc đi lên phía trước, nhẹ nhàng mà dễ dàng đem súng trong tay Go Choeng Yao đoạt lấy, sau đó hướng đến bụng y đánh hai quyền, thừa lúc y đang cong lưng xuống thì nhấc lên, Go Choeng Yao từ đầu đến cuối đều không chống cự, cho dù súng nắm trong tay cũng không bắn, y đã hoàn toàn rũ bỏ khái niệm chống cự trong đầu rồi.
Khi bên người anh ấn hai khẩu súng, hai thanh đao phát điện, thì phát hiện chống cự thuần túy là tự mình tìm đường chết, dù là trong tay mình nắm súng.
Sau một lát hai chiếc xe lao đi, Khả Nhi ở trên sân thưỡng tòa nhà chỗ xa nhìn lướt qua tình hình bến tàu, cũng nhanh chóng thu hồi súng ngắm lặng lẽ rời đi, Kim Ki Syo bọn họ dừng lại trước đó ngược lại đuổi theo, đợi Sở Thiên rời đi sau hai phút, cũng nhanh chóng duy trì khoảng cách đi theo.
Đám cháy ở dẫy số 7 quả thực quá lớn, người đi lại cực kỳ hỗn tạp, mặc dù thùng đựng hàng của tàu hàng lớn cũng cháy, nhưng trong thùng không có hàng hóa bị cháy, dầu thô cũng bị khống chế lại, những vải bạt bao trùm đám cháy liền dập tắt, lại thêm dãy số 8 có tuyến cảnh giưới, bởi vậy không có người đến cứu hỏa.
Cho nên cuộc chiến kịch liệt ở dãy số 8 căn bản không có người nào biết, mà sau đó cảnh sát chạy tới dãy số 7 cũng loay hoay sứt đầu mẻ trán, đối với sự im lặng của dãy số 8 căn bản không có tinh thần và hứng thú, càng không cần nói phát hiện thấy hai mươi mấy thi thể trong kho, đây cũng chính là vì Sở Thiên bọn họ trốn khỏi hiện trường dành được không ít thời gian.
Xe chạy như bay, nụ cười của Sở Thiên khiến Go Choeng Yao run như cầy sấy.
Sở Thiên nghiêng dựa vào ghế ngồi, giữa cái sáng tối, hai tròng mắt động đậy, hắn nhẹ nhàng vỗ vai của y, đầy thâm ý nói:
- Anh chính là Go Choeng Yao? xem ra tướng mạo cũng đường đường, vì sao lại làm ra việc bắt cóc con gái vô sỉ như vậy chứ? Anh và Kim Tae Sun đều khiến tôi quá thất vọng rồi.
Go Choeng Yao trong lòng giật mình, thốt ra:
- Kim Tae Sun thế nào?
Sở Thiên không nói cười cười, đường cong mặt rõ ràng, lộ ra vẻ coi thường kẻ địch có thể thấy được, thản nhiên nói:
- Ông ta chưa chết, nhưng sống không bằng chết, anh bây giờ không cần suy xét vấn đề sống chết của Kim Tae Sun, mà nên nghĩ cho chính mình, tôi bây giờ cần hỏi anh mấy vấn đề, anh đừng có trả lời sai.
- Đúng, anh sống! Sai, sống không bằng chết.
Go Choeng Yao trán chảy mồ hôi, muốn làm một người đàn ông cứng rắn, nhưng nhìn thấy lão Yêu dí con dao cắt thịt ở trên cổ mình, dũng khí và khí phách trong lòng theo con dao lạnh băng dần dần tan đi, cả khuôn mặt anh ta vì mâu thuẫn mà trở nên méo mó, cuối cùng anh ta giống như khí cầu xì hơi gật gật đầu.
Sở Thiên hai tay chắp trước ngực, mở miệng hỏi:
- Các anh từ Thiên Triều trở lại Seoul, có phải là nhà họ Thẩm giúp đỡ?
Go Choeng Yao lập tức thở nhẹ ra, hóa ra vấn đề như vậy, thế là không do dự trả lời:
- Đúng, chúng tôi ngồi thuyền của Thẩm gia trở về Triều Tiên, nếu không mang theo con tin là không có cách nào vào sân bay thông qua kiểm tra an ninh, cho nên chúng tôi cũng là buổi sáng mới đến được Seoul, vừa mới sắp xếp ổn thỏa thì gặp phải tấn công của các anh.
Sở Thiên phán cho Thẩm gia tội chết.
Ngừng lại một lát, Sở Thiên hỏi long trời lở đất:
- Phụ trách bắt cóc Hoắc Vô Túy, quan chỉ huy cao nhất là ai?
Trong lòng Sở Thiên rất rõ, Kim Tae Sun và Go Choeng Yao mặc dù là người bắt cóc đổi người, nhưng nhiều lắm thuộc loại người nhận nhiệm vụ, không tính quan chỉ huy cao nhất lần này, nếu không sao có thể đích thân mạo hiểm đến Thiên Triều chứ? Bên trên nhất định còn có người trù tính mọi việc, cũng chính là tên việc thành dẫn đầu lập công.
Go Choeng Yao không ngăn được giật mình, quay đầu nhìn Sở Thiên thấy hắn cười đắc ý, dường như đang nói: nghĩ kỹ cho tôi đáp án, tôi đã sớm từ chỗ Kim Tae Sun lấy được đáp án, bây giờ sở dĩ hỏi anh chính là thăm dò xem anh thật thà hay không? Thế là y run rẩy mở miệng:
- Có, là sở trưởng Choi chúng tôi.
Sở Thiên mặt không biến sắc, bình tĩnh nói:
- Địa chỉ!
Go Choeng Yao trong lòng sinh ra sợ hãi không hiểu, y không biết Sở Thiên hỏi làm cái gì, nhưng là biết chắc không phải mũi tên không có mục đích, có điều sự việc đến hôm nay đã không phải do mình rồi, nếu như không trả lời chỉ sợ thân ở chỗ khác, chỉ có thể trả lời:
- Ở, ở Châu Quang Bảo Khí Các của thành phố.
Sở Thiên ngón tay vung khẽ, thản nhiên nói:
- Đi Chu Quang Bảo Khí Các!
Chu Quang Bảo Khí Các cũng không phải bán châu báu, mà là nơi ở tư nhân cao cấp, chiếm hơn chục nghìn mét vuông, ở Seoul coi như là chỗ ăn chơi không ai là không biết, kiến trúc ba tầng lầu liên kết với nhau dường như bao gồm tất cả các hạng mục vui chơi, chỗ này mỗi đêm tập hợp quan cao doanh nhân các loại của Seoul, náo nhiệt vô cùng.
Từ miệng của Go Choeng Yao được biết, Chu Quang Bảo Khí Các không chỉ là chỗ vui chơi của quan chức cấp cao, dưới tầng hầm mật thất rộng lớn cũng là phân bộ của chỗ các đặc công tình báo Triều Tiên, hàng năm có gần trăm người làm việc, bọn họ ngoài tiếp nhận chấp hành nhiệm vụ của tổng bộ, cũng lợi dụng thu tập tư liệu các nơi của Chu Quang Bảo Khí Các, nắm trong tay hướng đi của các nhân vật nổi tiếng Seoul.
Sau bốn mươi phút, hai chiếc xe dừng lại ở Chu Quang Bảo Khí Các.
Lúc vào đến cửa, Sở Thiên gửi tin nhắn cho Khả Nhi, hắn hôm nay không chỉ cứu Hoắc Vô Túy đơn giản như vậy, còn cho chính phủ Triều Tiên bài học thảm thương, cho bọn họ về sau khi nhắc đến mình thì lạnh run người, chí ít không dám lần sau không kiêng nể gì đến Thiên Triều, áp dụng thủ đoạn hèn hạ đối với người của mình.
Kim Ki Syo nhìn thấy Sở Thiên bọn họ sau khi giải cứu con tin, cũng không trực tiếp tới sân bay rời đi, mà ngược lại đến Chu Quang Bao Khí Các, trong lòng buồn bực rất nhiều, gửi tin nhắn hỏi, một lát sau nhận được tin trả lời của Sở Thiên, bảo bọn họ đi ra sân bay mua vé trước, mình phải ở Chu Quang bảo Khí Các giải quyết một vài ân oán cá nhân.
Kim Ki Syo sinh ra chút tức giận, những cũng không nói quá nhiều, tố chất quân sự của những người này mạnh mẽ hơn xa so với bọn họ gấp mười lần, ở dãy số 8 giải quyết đặc công Triều Tiên như thái rau, đặc biệt là Sở Thiên dùng kế “lửa mượn gió tây” càng thu được hiệu quả kỳ diệu, cho nên cô tin trong lòng Sở Thiên đã có tính toán.
Cho nên cô bảo Cheong Tae Seong đi sân bay đặt vé máy bay, mình và Kim Zhong Min ở lại gần đó quan sát động tĩnh xung quanh, nếu đã nói với Kim Il Sin bảo đảm phải đem Sở Thiên bọn họ bình an rời khỏi Triều Tiên, chính là biểu thị Kim Ki Syo vì Sở Thiên làm bất cứ việc gì, bao gồm đổ máu và hi sinh tính mạng, đây là sự an ủi lớn nhất đối với chủ tịch Kim.
Chu Quang Bảo Khí Các do ba tòa nhà năm kề tạo thành, hai tòa trái có khoảng bảy tám tầng, mỗi tầng đều có chức năng riêng, có một vài là ẩm thực, có vài chỗ là sòng bạc, có vài chỗ là phòng ngủ xa hoa, mà tòa chính giữa thì là quán rượu xa hoa bậc nhất
Thích hợp để cùng ăn chơi trác tán và giao dịch cùng các nữ minh tinh.
Thang máy của hai tòa trái phải, đều nằm hai bên quán rượu xa hoa.
Lúc Phong Vô Tình bọn họ đẩy cửa bước vào, bảo vệ quán rượu theo thói quen giơ tay chặn lại, Sở Thiên không để ý cười cười, từ trong người lấy ra hai tờ tiền lớn ném qua, vốn dĩ bảo vệ mắt chó nhìn người thấp lập tức đổi thành nụ cười, đích thân mở cửa kính cho bọn họ, bộ dạng gian xảo cực kỳ.
Sở Thiên cười đùa, sắc mặt của Go Chong Yao khó coi lạ thường.
Dường như quán rượu trên toàn thế giới này đều giống nhau, dưới bóng đêm luôn sống mơ mơ màng màng, lúc bước trên đá cẩm thạch của quán rượu, hơi cồn cay mũi hợp với mùi nước hoa đập vào mặt, đàn ông trong này đi đi lại lại, hoặc là khiêu vũ hoặc là đi qua, con gái bọn họ luôn là dẫn dụ những người đàn ông này truy đuổi điên cuồng.
Đương nhiên truy đuổi đều là những người con gái xinh đẹp!